CHƯƠNG 117: BIỂU LỘ
Dịch giả: Luna Wong
Lần đầu tiên nàng gọi như vậy hắn, dĩ vãng đều là gọi hắn là tướng công, nhưng tiếng tướng công này cũng không phải xưng hô vô cùng thân thiết giữa phu thê, càng giống như là không tiện mở miệng gọi tên hắn, vì vậy gọi “Chức quan” ở trong nhà này của hắn.
Như hắn gọi Cố lý chính, La lý chính độc nhất vô nhị.
“Ân?” Tiêu lục lang ngồi xuống bên người nàng.
Cố Kiều nhìn tinh không mênh mông vô bờ: “Ngươi biết vì sao sao trên bầu trời không rơi xuống không?”
Tiêu lục lang nhìn nàng: “Vì sao?”
Cố Kiều ngu hồ hồ cười nói: “Bởi vì quá xa, tất cả chúng nó đều có vị trí riêng của mình, cũng có quỹ tích riêng của mình.”
Tiêu lục lang lần đầu nghe được lời như thế, trái lại mới mẻ: “Nếu quả như quá xa, thì sao chúng ta có thể thấy?”
“Bởi vì lớn!” Cố Kiều giơ tay lên, rượu phát huy tác dụng, tay đều sử không lanh lẹ, “Chớ thấy bọn nó nhỏ như vậy, kỳ thực tất cả đều đặc biệt đặc biệt lớn! Ngươi biết ngôi sai kia là sao gì không?”
“Ngôi sao nào?” Tiêu lục lang hỏi.
“Ngôi sao kia!” Cố Kiều chỉ sao cho hắn, vì để cho hắn thấy rõ hơn, từ trước mắt hắn so qua, động tác này để thân thể nhỏ mềm mại của nàng một chút dán tại trên bả vai của hắn.
Cả người Tiêu lục lang cứng đờ!
“Nhìn thấy không?” Cố Kiều say vù vù hỏi.
“Ân.” Tiêu lục lang lung tung lên tiếng, hương thơm thiếu nữ vô khổng bất nhập chui vào chóp mũi của hắn, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Người khởi xướng Cố ba tuổi không biết chuyện chút nào, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Biết đó là ngồi sao gì không? Ta chỉ nói cho ngươi, không cho ngươi nói cho người khác biết. Là sao Kim! Người nơi này các ngươi gọi nó là Trường Canh tinh!”
Hô hấp của nàng mang theo từng vòng sóng nhiệt nhỏ, tất cả rơi vào trên rái tai của hắn.
Nàng nói gì đó, một chữ hắn cũng không có nghe rõ, chỉ cảm giác lỗ tai của mình một trận nóng hổi.
Cố ba tuổi nắm vành tai nhỏ của hắn: “Di? Lỗ tai của ngươi làm sao vậy? Thật là đỏ nha! Có phải sốt hay không?”
Lúc nói chuyện, nàng cư nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn thổi cho hắn.
Đầu ngón tay của nàng hơi lạnh, lúc nắm lấy cả người Tiêu lục lang đều run run một chút, vốn tưởng rằng đây đã đủ hành hạ, vậy mà nàng còn làm trầm trọng thêm.
“Cố Kiều!” Tiêu lục lang bắt được tay nàng, khiến cho nàng ngồi thẳng người, “Chớ hồ đồ! Ta là nam nhân!”
“Ta biết a, không đúng, ngươi không phải, ngươi còn chưa đủ mười tám nữa, không coi là nam nhân chân chính, vẫn là tiểu hài nhi.” Cố Kiều rầm rì rầm rì khoát khoát tay.
Tiêu lục lang nguy hiểm nhìn nàng: “Ngươi là muốn ta chứng minh với ngươi ta có phải là nam nhân hay không sao?”
Lời này dẫn theo mười phần sức uy hiếp, nhưng mà Cố ba tuổi nửa điểm cũng không có bị hắn hù được, trái lại kinh ngạc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Lục lang, ngươi thật là đẹp mắt.”
Tiêu lục lang hít sâu một hơi: “. . . Ngươi uống nhiều rồi, ta đỡ ngươi trở về.”
Cố Kiều lầu bầu nói: “Chén còn chưa rửa.”
Tiêu lục lang nói: “Ta rửa.”
Cố Kiều: “Nga.”
Tiêu lục lang đỡ Cố Kiều lên, một tay chống quải trượng, một tay vịn cánh tay của nàng, đỡ nàng trở về phòng.
Nàng nằm ở trên giường mềm mại, đá rơi hài, mở to mắt nhìn hắn: “Lục lang, ta thật muốn đi ra ngoài xem một chút.”
Bookwaves.com.vn
Tiêu lục lang vốn định nói say thành như vậy ngươi còn muốn đi nơi nào xem, lời đến bên môi ý thức được “Ra ngoài” trong miệng nàng chỉ sợ không phải là ra cửa.
“Ngươi muốn đi nơi nào?” Hắn nhìn nàng hỏi.
Cố Kiều cười khổ một tiếng, rũ mâu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn phía tinh không xa xôi: “Không biết, ta tới bên này lâu như vậy, nơi đi qua xa nhất là Ôn Tuyền sơn trang.”
Tới bên này? Quả thực hồ đồ sao? Đều quên mình là thôn dân Thanh Tuyền thôn thổ sanh thổ trường?
Cố Kiều chống má hỏi: “Ngoài huyện thành là cái gì?”
Tiêu lục lang suy nghĩ một chút, nói: “Huyện thành, phủ thành, tỉnh thành. Còn có, kinh thành.”
Cố Kiều hắc cười hắc hắc: “Ta đây muốn đi huyện thành, phủ thành, tỉnh thành.”
“Không muốn đi kinh thành?” Tiêu lục lang yên lặng nhìn nàng.
Cố ba tuổi lúc này còn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, nhớ kỹ chuyện hắn không muốn đặt chân kinh thành, nàng say nở nụ cười, phất tay nói: “Không đi không đi, kinh thành có gì tốt? Đi địa phương khác cũng được rồi, nếu như ngày nào đó ta trở về, còn có thể nói khoác với người ta.”
Tiêu lục lang cổ quái nhìn nàng, đợi nàng giải thích những thứ lời kỳ kỳ quái quái này, nàng lại nghiêng đầu một cái, ôm tay hắn khò khè.
Cảm giác say rượu cũng không tốt, Cố Kiều tỉnh lại đã ngày thứ hai mặt trời lên cao, đầu của nàng còn rất đau, một cái chớp mắt ngồi dậy cảm thấy đầu sắp nổ.
Kiếp trước nàng là nghìn ly không say, vạn ly không ngã, thân thể này quá yếu, một ly thiêu đao tử đã không được.
Cố Kiều nhịn đau đầu xuống, mở tiểu dược tương, phía trên nhất chính là một hộp thuốc giải rượu.
“Di? Làm sao ngươi biết ta uống say?”
Cố Kiều hữu khí vô lực uống thuốc, vỗ vỗ tiểu dược tương: “Đây là lần tri kỷ nhất của ngươi.”
Tiểu dược tương an tĩnh như gà.
Cố Kiều quần áo nón nảy chỉnh tề, say rượu xong thân thể chậm chạp không chỉ một chút, nàng hài cầm ba lần, thì có hai lần rơi trên mặt đất.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai?” Cố Kiều hỏi.
“Đẩu (cẩu), đẩu (cẩu) Oa.”
Là thanh âm của Cẩu Oa.
Ngay sau đó là Tiết Ngưng Hương: “Suỵt, chớ quấy rầy Kiều nương ngủ.”
Cẩu Oa bị Tiết Ngưng Hương mang đi.
Đoán chừng nàng ngủ quên, không ai làm cơm sáng, lão thái thái lại không ăn nguyên liệu hắc ám của Tiêu lục lang, vì vậy kêu Tiết Ngưng Hương đến.
Sau khi Cố Kiều mặc chỉnh tề, ngồi ở trên giường vựng hồ một trận mới kéo cửa ra đi ra ngoài.
Lão thái thái, Cố Tiểu Thuận, Cố Diễm thẳng ngồi vây quanh bên cạnh bàn ở nhà chính, nghe được tiếng mở cửa, đồng loạt nhìn nàng!
“Bà cô.” Cố Kiều chào hỏi, ánh mắt rơi vào trên mặt của Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận, “Di? Ngày hôm nay tư thục và thư viện nghỉ sao? Sao hai người các ngươi không đi học? Tỷ phu các ngươi và Tiểu Tịnh Không đâu?”
Hai người không nói chuyện, chỉ đầy mặt ngưng trọng nhìn nàng.
“Ngươi. . . Không có chuyện gì chứ?” Lão thái thái nghi ngờ hỏi.
“Không có việc gì a, làm sao vậy?” Cố Kiều nói.
Ba người trao đổi với nhau một ánh mắt.
Cố Tiểu Thuận nhỏ giọng nói: “Bình thường nói mình không có say. . . Đều là say, bình thường nói mình không có chuyện gì. . .”
Cố Diễm mặt không chút thay đổi nói: “Đều là điên rồi.”
Lão thái thái, Cố Tiểu Thuận đồng loạt gật đầu!
“Sáng sớm, thần thần thao thao.” Cố Kiều cổ quái nhìn ba người một mắt, đi nhà bếp tìm đồ ăn.
Tiểu Tịnh Không đang ngồi xổm dưới tàng cây táo thanh lý phân gà, không phát hiện Cố Kiều từ phía sau hắn đi tới.
Cố Kiều vào nhà bếp, Tiêu lục lang đang nấu canh giải rượu, dùng đậu phụ miêu nấu, thả một chút muối, là một thổ phương giải rượu.
“Sớm.” Cố Kiều nói.
Tiêu lục lang bất động thanh sắc nhìn nàng một chút, thêm một bầu nước vào trong nồi: “Ngươi đã tỉnh.”
“Ân.” Cố Kiều xoa xoa huyệt Thái Dương vựng hồ hồ, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua rửa chén được phân nửa bỏ đi xem sao, chuyện sau đó không quá nhớ kỹ.
“Ngày hôm qua uống nhiều rồi, ta không làm chuyện kỳ quái gì chứ?” Nàng vân đạm phong khinh hỏi, hiển nhiên là mười phần tín nhiệm tửu phẩm của mình.
Ánh mắt của Tiêu lục lang phức tạp nhìn nàng một cái.
Trong viện, Tịnh Không thu thập xong đống phân gà cuối cùng, mang theo thùng đi tưới nước cho đậu phụ miêu mình trồng ở trong ruộng rau nhỏ.
Hắn vừa tưới, vừa rầm rì rầm rì hát lên: “Ta có một con lừa lông nhỏ ~ cho tới bây giờ ta cũng không cưỡi ~ có một ngày ta tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi hợp chợ. . .”
Đầu óc của Cố Kiều nổ, một đoạn ký ức khó coi hiện lên trong óc ——
Nàng đứng ở trên giường thật cao, Tiêu lục lang đầy mặt ngưng trọng đứng ở ngay phía trước.
Trên đầu nàng cột một đôi hài, trong tay cầm lấy đai lưng của cái tiểu khổ, vừa lắc, vừa điệt thanh đà khí quay Tiêu lục lang hát: “. . . Ta cầm roi da nhỏ trong tay trong lòng ta đang đắc ý ~ chẳng biết thế nào hoa lạp lạp lạp ta ngã một thân bùn. . . Tiểu ca ca, người ta ngã sấp xuống, phải hôn hôn mới có thể đứng lên!”
Bookwaves.com.vn
Vịt ngồi, nghiêng đầu giết, manh manh đát!
Cố Kiều lảo đảo một cái, chỉ cảm thấy ngực trúng một vạn mũi tên!
Tiểu Tịnh Không tưới xong đậu phụ miêu, bắt đầu tưới đậu tương miêu, sau đó bài hát trẻ em trong miệng hắn cũng thay đổi: “Ta là thái sơn sát vách ~ nắm dây mây tình yêu~ hãy nghe ta nói ~ gào gào gào ~ ”
Trong đầu, nàng chỉ cằm của lục lang, trà khí trong trà hát: “. . . Ngươi là Jenny xinh đẹp ~ dắt tay của ta lưu lạc kinh thành ~ gào gào gào ~ đừng sợ lục lang của ta ~ gào khóc ngao ~ ”
Chân Cố Kiều mềm đỡ lấy lò bếp, say thành đức hạnh kia, nàng lại còn biết sửa từ nữa chứ! ! !
Ngực Cố Kiều trúng hai vạn mũi tên, chân mềm đỡ lấy lò bếp!
Đã hết rồi đi. . .
Cũng không còn nữa đi?
Cố Kiều tâm kinh đảm chiến chờ hành động kế tiếp của Tiểu Tịnh Không, đợi một lát cũng không có động tĩnh, hết rồi hết rồi, cuối cùng cũng hết rồi. . .
Nhưng mà một hơi thở còn chưa thư giãn hết, Tiểu Tịnh Không mở cổ họng.
Mới vừa rồi hắn đang cho lên men tâm tình, bởi vì bài hát phía dưới này cần hắn đầu nhập cảm tình thập phần bi thương, đây đối với một tiểu hài tử ba tuổi mà nói đơn giản là một chuyện có độ khó cực kỳ cao.
Một tay của hắn cầm thùng nước nhỏ, một cái tay nhỏ khác giơ bầu nước nhỏ lên, nghiêm túc nhìn phía trước: “Chân tình ~ rộng như thảo nguyên ~ tầng tầng ~ mưa gió không thể cách trở ~ luôn sẽ có lúc may tản mặt trời mọc ~ vạn trượng ánh mặt trời chiếu diệu ta ngươi ~ ”
Đầu óc của Cố Kiều lại có hình ảnh!
Nàng hát đến phân nửa, từ giường chiếu nhảy xuống tới, thâm tình chân thành nhìn Tiêu lục lang.
“. . . Hoa tuyết phiêu phiêu gió bắc khiếu khiếu
Thiên địa một mảnh trời mênh mông
Một nhánh hàn mai
Đứng ngạo nghễ trong tuyết
Chỉ vì người tròng lòng mà tỏa hương
Yêu tình yêu của ta không oán không hối hận. . .”
Hát đến nơi đây vẫn chưa xong, Tiêu lục lang xoay người rời đi, nàng lại ngồi dưới đất ôm lấy đùi của người ta, bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Chết rồi cũng phải yêu —— không lâm li tẫn chí không thống khoái —— cảm tình bao sâu chỉ có như vậy mới đủ biểu lộ —— Chết rồi cũng phải yêu —— không khóc đến mỉm cười không thống khoái —— vũ trụ hủy diệt tâm còn đó —— ”
Cả người Cố Kiều cũng không tốt.
So với ra đường đi hết hai con phố rồi mới phát hiện bản thân quên mặc nội y càng không tốt hơn!
Tiêu lục lang nhìn nàng một cái: “Canh giải rượu được rồi.”
Cố Kiều lúng túng nói: “Không, không cần, ta tỉnh rồi.”
Chỉ là còn không bằng bất tỉnh!
Cố Kiều không biết mình làm sao về phòng, nàng mở tiểu dược tương tìm kiếm một trận: “Thuốc mất trí nhớ thuốc mất trí nhớ thuốc mất trí nhớ. . .”
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ.
“Ta không ở!” Cố Kiều đâm đầu nhỏ vào tiểu dược tương.
Tiêu lục lang từ khe cửa nhìn thấy một màn này: “. . .”
Tiêu lục lang hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Ta đi huyện nha. Công văn của Quốc Tử giám một lần nữa thu nhận học sinh đã đưa đi các nơi, huyện thành đều có một danh ngạch tiến cử, ta đi huyện nha xem có tin tức không.”
Thành tích đồng thí của hắn là đệ nhất toàn huyện thành, không có gì bất ngờ xảy ra, danh ngạch chính là của hắn.
Cố Kiều rút đầu từ nhỏ dược tương ra, trên trán còn dán một hộp thuốc giải rượu, lăng lăng hỏi: “Ngươi muốn đi Quốc Tử giám học? Quốc Tử giám kinh thành kia sao?”
Tiêu lục lang nói: “Ân, Chiêu quốc chỉ có một Quốc Tử giám.”
“Vì sao đột nhiên. . .”
Muốn đi kinh thành?
Còn chưa hỏi xong nàng đột nhiên không lên tiếng.
Vì sao trong lòng không có số vậy? Điên cả đêm còn không cho phép người ta bị dọa thất thường nữa sao?
Cố Kiều: “Ta cùng đi với ngươi.”
Tiêu lục lang: “Được.”
Chờ Cố Kiều rửa mặt xong lại thay đổi thân xiêm y từ gian nhà đi ra thì đã để người nhìn không ra chút khác thường nào, nàng lại khôi phục thần sắc thong dong bình tĩnh.
Lão thái thái, Cố Diễm, Cố Tiểu Thuận chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, một lát cũng không nhìn ra đóa hoa.
Cố Kiều đạm nói: “Mấy người các ngươi, không được trốn học, đi lấy túi sách!”
“Ân.” Cố Tiểu Thuận gật đầu, đây là tỷ hắn, tỷ hắn đã trở về.
Cố Diễm cũng gật đầu, vào trong phòng lấy túi sách.
Tiểu Tịnh Không nghe nói Kiều Kiều muốn dẫn bọn hắn đến trường, vui vẻ ôm túi sách đi tới: “Kiều Kiều!”
Cố Kiều sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn.
Đêm qua cả nhà chỉ có một người không có bị Cố Kiều hù được, đó chính là Tiểu Tịnh Không.
Ở trong mắt hắn, Kiều Kiều không làm chuyện kỳ quái gì, nhãn thần của hắn nhìn Kiều Kiều cũng như thường ngày.
Cố Kiều rất vui mừng.
Sự thực chứng minh, nàng vui mừng quá sớm.
Đoàn người ngồi trên xe bò của La nhị thúc.
Tiểu Tịnh Không ngồi bên cạnh Cố Kiều.
Cuối thu khí sảng, gió mát phơ phất, người cả xe ăn ý lựa chọn mất trí nhớ, chỉ có Tiểu Tịnh Không ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nói với Cố Kiều: “Kiều Kiều, tối hôm qua ngươi hát ca thật dễ nghe! Tất cả ta đều học xong rồi!”
Thỏa thỏa vò nào không mở thì cầm vò đó.
Cố Kiều bị đâm nhìn trời: “. . .”
Tiểu Tịnh Không vỗ ngực nhỏ nói: “Sau này mỗi ngày ta hát cho Kiều Kiều nghe!”
Não của Cố Kiều bổ ra hình ảnh kinh khủng ngày sau bị tiếng ca ma tính tuần hoàn của Tiểu Tịnh Không chi phối.
Cố Kiều: Cho sét đánh chết nàng đi!
Bài hát Kiều Kiều K:
《 Tiểu Mao Lô 》 《 小毛炉 》
《 Cách Bích Thái Sơn 》 《 隔壁泰山 》
《 Nhất Tiễn Mai 》 《 一剪梅 》
《 Tử Liễu Đô Yếu Ái 》《 死了都要爱 》