Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 120: THỔ HÀO TIỂU TỊNH KHÔNG

Dịch giả: Luna Wong

Cố Kiều nhìn Tiêu lục lang một mắt.

Tiêu lục lang mặt không đổi sắc nói: “Nghe viện trưởng thư viện của chúng ta nói qua.”

Cố Kiều nói với Trương bảo nhân: “Viện trưởng của tướng công ta từng ở kinh thành vài chục năm.”

Trương bảo nhân bừng tỉnh đại ngộ: “A, thì ra là thế.”

Cố Kiều nói: “Có trạch tử ở hai con đường này không?”

“A, có là có. . .” Trương bảo nhân quan sát hai người một phen, quần áo của hai người đều rất mộc mạc, tuy nói một là giám sinh của Quốc Tử giám, lại là người què; một là khí chất bất phàm, lại dung nhan có khuyết.

Hai người này. . . Đỉnh đầu không dư dả đi?

Trương bảo nhân cười cười: “Nhị vị là muốn trạch tử nhất tiến hay là trạch tử lưỡng tiến?”

Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta ít nhất cần năm gian phòng.”

“Vậy phải lưỡng tiến hoặc tam tiến.” Trương bảo nhân cười nói, “Trạch tử nhị tiến, tam tiến không rẻ, nhị tiến một tháng ít nhất mười lượng, tam tiến hai mươi lượng.”

Mười lượng ở nông thôn đủ cho mọi người tử ăn một hai năm.

Bất quá đây là kinh thành tấc đất tấc vàng, ngẫm lại Cố Kiều cũng liền bình thường trở lại.

Cố Kiều nói ra xem một chút.

Trương bảo nhân nhìn hai người thế nào đều không giống như là có thể trả nổi bạc, lo lắng cho mình một chuyến tay không, tuy nói đối phương là giám sinh của Quốc Tử giám, nhưng kinh thành thiếu giám sinh sao? Kinh thành là một địa giới khối bảng hiệu ngã xuống đều có thể đập chết ba quan, Trương bảo nhân thật đúng là không quá để Tiêu lục lang vào mắt.

Chỉ là đã vài ngày rồi hắn chưa khai trương, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đơn giản đưa hai người đi.

Cố Kiều cùng Tiêu lục lang nhìn hơn mười trạch viện, có nhị tiến cũng có tam tiến, toàn bộ đều không phải quá hài lòng.

Hai người trở về trạm dịch.

Trương bảo nhân theo qua đây: “Nhị vị muốn đặt hôm nay luôn không? Trễ nữa, quay đầu lại học sinh của các nơi vào kinh thi đến rồi, muốn thuê cũng không còn, huống hồ cũng không phải cái giá này.”

Cố Kiều nói: “Quá nhỏ, cũng quá chật.”

Nói là phụ cận Quốc Tử giám, thực tế cũng không là trạch tử trên hai con đường, mà là trong con hẻm cuối đường vắng vẻ nhất, âm u ẩm ướt không nói, còn đều sát các cửa tiệm ồn ào, không phải cửa hàng thiết chính là cửa hàng mộc, thậm chí còn có một cửa hàng quan tài.

Điều này làm cho người làm sao an tâm đọc sách?

“Cái giá này, cũng chỉ có những trạch tử này, người còn muốn tốt hơn, vậy phải số này.” Trương bảo nhân so một thủ thế.

“Ba mươi lượng?” Cố Kiều hỏi.

“Trạch tử nhất tiến.” Trương bảo nhân nói.

Nhất tiến đều là ba mươi lưỡng, nhị tiến, tam tiến càng không cần phải nói, xem ra bất luận triều đại nào nhà ở học khu đều đắt muốn chết.

Bookwaves.com.vn

“Ai.” Trương bảo nhân than thở, “Được rồi, ta trực tiếp cho các ngươi một cái giá, trạch tử kinh thành phải cái giá này, khu vực tốt, trạch tử tốt đều sớm đã được quý nhân trong kinh mua rồi. Những quý nhân này đều không thiếu tiền, sẽ không cho thuê trạch tử! Các ngươi đó là đổi một trăm người bảo lãnh, cũng chỉ có thể thuê được những trạch tử mới vừa rồi kia thôi!”

Cố Kiều hỏi: “Không phải ngươi nói có trạch tử tốt, chỉ là giá càng cao sao?”

Trương bảo nhân cười nói: “Có một trạch tử tam tiến, một tháng một trăm lượng.”

Cố Kiều nhíu mày: “Trạch tử gì cần một trăm lượng?”

Trương bảo nhân so một thủ thế: “Đối diện xéo Quốc Tử giám, bộ hành năm trăm bước! Trạch tử của Chiêu đô tiểu hầu gia, thiếu niên tế tửu từng ở!”

Khóe miệng của Tiêu lục lang giật một cái: “Hắn từng ở khi nào?”

Trương bảo nhân vỗ bàn nói: “Chính là từng ở! Các ngươi vào ở có thể dính hỉ khí của hắn, đi thi tất đậu!”

Tiêu lục lang đạm nói: “Hắn chưa từng ở.”

Trương bảo nhân vén tay áo lên: “Làm sao ngươi biết hắn chưa từng ở? Ngươi cũng không phải hắn!”

“Giá này cao, tối đa ba mươi lượng.” Tiêu lục lang nhàn nhạt nói.

Trương bảo nhân đương nhiên minh bạch giá của mình cao, dĩ vãng quả thực ba mươi lượng có thể dọn vào, nhưng đây không phải là Quốc Tử giám sắp khai giảng một lần nữa sao? Đoạn đường lại đắt lên.

Trong lòng hắn giữ giá gốc là năm mươi lượng, nếu người nhà này không chịu, hắn làm tìm người khác, hắn cũng không tin trạch tử phụ cận học khu Quốc Tử giám còn có thể không cho mướn được?

“Kiều Kiều, các ngươi ở cái gì?” Tiểu Tịnh Không ngủ trưa tỉnh, xoa mắt đến đại đường trạm dịch tìm Cố Kiều.

Cố Kiều ôm hắn lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, tóc của hắn mọc ra chút, không phải đầu bóng lưỡng nữa, là đầu đinh.

“Chúng ta đang xem chỗ ở.” Cố Kiều nói, “Ngủ ngon không?”

“Ngủ ngon, chúng ta phải nghỉ ngơi ở đâu?” Tiểu Tịnh Không tựa ở trong lòng Cố Kiều, rất hưởng thụ nàng sờ đầu nhỏ của mình.

“Còn chưa biết.” Cố Kiều lắc đầu.

Tiểu Tịnh Không vừa nhìn về phía mấy tấm bản vẽ trên bàn, hỏi, “Những thứ này là cái gì nha?”

Trương bảo nhân cười nói: “Là khế ước nhà.”

Hắn lo lắng tiểu hài tử sẽ làm hỏng đồ của hắn, vội đưa tay thu khế ước nhà.

Tiểu Tịnh Không lại ngô một tiếng, nói: “Ta cũng có cái này.”

Ba người sửng sốt.

Tiểu Tịnh Không đát đát đát chạy về trên xe ngựa, từ trong rương nhỏ của mình lấy ra một cái hộp nhỏ, cầm hộp nhỏ đến đại đường, đặt ở trên bàn gỗ trước mặt ba người.

Bàn có chút cao, hắn để lên lại vươn tay không tới để mở ra.

“Ta mở.” Cố Kiều lộ tay ra.

Ở nhà Cố Kiều thu dọn đồ đạc cho Tiểu Tịnh Không đã thấy qua mấy cái hộp nhỏ như vậy, nhưng nàng không mở xem qua.

“Ân! Kiều Kiều mở!” Tiểu Tịnh Không quả đoán gật đầu.

Cố Kiều mở hộp nhỏ ra, bên trong có mấy ấn triện lớn chùng ngón cái và mấy phần công văn, lại không phải công văn thông thường, mà là khế ước mua bán nhà!

Ba người đều rất kinh ngạc.

“Ta xem một chút.” Tiêu lục lang nói.

“Ân.” Cố Kiều đem khế ước mua bán nhà ra, đưa cho Tiêu lục lang.

Trương bảo nhân cũng lại gần nhìn.

Không nhìn không sao, vừa nhìn suýt nữa sợ đến thở không nổi.

Trạch tử Trường An đại nhai, trạch tử Huyền Vũ đại nhai, thậm chí còn có trạch tử Chu Tước đại nhai

Đây khủng bố đến hoàng cung sao? !

“Là khế ước mua bán nhà thật sao?” Cố Kiều hỏi Tiêu lục lang.

“Là thật.” Tiêu lục lang nói, “Trên khế ước mua bán nhà viết tên của Tịnh Không, là khế ước mua bán nhà của hắn không sai.”

Cố Kiều nhìn về phía Tiểu Tịnh Không trong lòng: “Sao ngươi có thể có những thứ này?”

Tiểu Tịnh Không nhìn khế ước mua bán nhà trong tay Tiêu lục lang, đếm trên đầu ngón tay nói: “Kiều Kiều nói những tờ giấy này sao? Sư phụ cho, hàng năm sinh thần ta hắn đều tặng ta một tờ, tổng cộng ta qua ba sinh thần, nên là ba tờ!”

Cố Kiều: “. . .”

Tiêu lục lang: “. . .”

Trương bảo nhân: “. . .”

Cố Kiều đột nhiên không cách nào nhìn thẳng cái rương lớn nát của Tiểu Tịnh Không. . .

Trạch tử trên ba con đường cái này tốt hơn cái kia, mới vừa rồi Trương bảo nhân còn đang nổ tiền thuê của tòa trạch tử đối diện xéo Quốc Tử giám kia là một trăm lượng, bộ hành năm trăm bước, thực tế một nghìn bước hơn.

Trạch tử của sư phụ Tiểu Tịnh Không tặng cho hắn gần Quốc Tử giám hơn nhiều, từ trong đường hẻm đi ra, quẹo cái cua chính là Quốc Tử giám.

Trương bảo nhân sống hơn ba mươi năm lần đầu nhìn nhầm, ăn mặc quê mùa, vừa ra tay ba tòa đại trạch, trạch tử Chu Tước đại nhai khó mua bao nhiêu tạm thời không đề cập tới, nơi đó cơ hồ là hoàng thân quốc thích ở, chỉ trạch tử ở hai nơi Huyền Vũ đại nhai cùng Trường An đại nhai cũng thuộc về vô giá.

Người này lai lịch gì?

Bookwaves.com.vn

Tiểu Tịnh Không không rõ khế ước mua bán nhà là cái gì, Cố Kiều giải thích với hắn, là đồ rất quý báu, là căn cứ chính xác minh hắn có nhà.

Hắn quả đoán để hết toàn bộ khế ước mua bán nhà tới trước mặt Cố Kiều: “Đều đưa cho Kiều Kiều!”

Có Kiều Kiều mới là nhà của Tiểu Tịnh Không!

Cố Kiều đã thu một cây đàn của hắn, không thể thu khế đất nhà của hắn nữa, cuối cùng, Cố Kiều đưa ra đề nghị mỗi tháng ba mươi lượng bạc tiền thuê mướn trạch tử của Tiểu Tịnh Không.

Tiểu Tịnh Không nghiêm túc nói: “Không cần Kiều Kiều trả bạc!”

Cố Kiều sờ sờ đầu nhỏ của hắn nói: “Tỷ phu ngươi cho.”

Tiểu Tịnh Không nghiêm túc suy nghĩ một chút, tỷ phu cho ta, ta cho Kiều Kiều, không có mao bệnh!

Song phương thỉnh Trương bảo nhân làm bảo, ký xuống một phần hợp đồng thuê phòng ốc.

Đây là việc buôn bán lần đầu tiên của Tiểu Tịnh Không, hắn rất nghiêm túc đối đãi chuyện này, không chỉ có ký tên còn vẽ vịt.

Bảo phí là bao phần tiền thuê của tháng đầu, cũng chính là chín lượng bạc. Đây là muốn bảo chung thân thuê sau khi kết thúc cũng cần hắn đến hiện trường giải ước.

Kỳ thực vốn là năm phần, Trương bảo nhân cố tình kết một thiện duyên, vì vậy giảm hai phần.

“Bảo phí mỗi người ra phân nửa.” Trương bảo nhân cười nói.

“Ngươi có bạc sao?” Tiêu lục lang dù bận vẫn ung dung nhìn Tiểu Tịnh Không.

Tiểu Tịnh Không gặp khó khăn, hắn không bạc, đây thật là một cố sự so với bi thương càng bi thương!

Nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ ra phương pháp giải quyết: “Từ trừ từ tiền thuê tháng thứ nhất của ngươi!”

Tiêu lục lang vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu hòa thượng còn rất có đầu óc kinh thương.

Đó là một tòa trạch viện nhị tiến, mở rộng cửa là một tiền viện, trong viện mới trồng một ít trúc, hàng thứ nhất có hai gian sương phòng, một gian thư phòng, một gian nhà bếp, đi qua xuyên đường là hậu viện, hậu viện trồng một gốc cây quế, sau cây quế là ba gian sương phòng.

Mấy người vẫn là ở như trong thôn vậy, Tiểu Tịnh Không cùng Tiêu lục lang một phòng, những người còn lại mỗi người một phòng.

Gian nhà lớn đến không tính được, nhưng lấy ánh sáng vô cùng tốt.

Quan trọng nhất là nó không chỉ có gần Quốc Tử giám, ly cũng rất gần mấy trường tư thục, đây không thể nghi ngờ giải quyết xong nan đề đi học của mấy người Cố Diễm.

Vừa nghe còn phải đến trường, Cố Diễm và Cố Tiểu Thuận đều có chút há hốc mồm.

“Không, không phải nghỉ học sao?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Cố Kiều mở một cái rương hành lý, nói rằng: “Ở huyện thành là nghỉ rồi, nhưng sau khi đến kinh thành tự nhiên phải tiếp tục, các ngươi còn nhỏ, không học làm cái gì?”

Hai người mặt xám như tro tàn: một đường cao hứng hai người bọn họ là cao hứng hụt sao? Còn nữa, cái gì gọi là chúng ta còn nhỏ? Ngươi thật giống như cũng không lớn a!

Gia cụ trong nhà là toàn bộ, chỉ là lâu dài không có người ở nên rơi không ít bụi, mấy người giản đơn thu thập mấy căn phòng một phen, ở trước, đình viện cùng nhà bếp quay đầu lại sẽ chậm chậm thu thập, nồi chén bầu bồn ngày mai trời sáng lại mua.

Cơm tối là mua mô mô từ bên ngoài về, liền lấy rau ngâm Cố Kiều mang tới đối phó xong một bữa.

Kinh thành lạnh hơn huyện thành, ban đêm tháng mười Cố Kiều cũng đã cảm nhận được hàn ý của tháng mười một.

Ở đây không thể so với ở nông thôn, lúc trước bản thân lên trên núi đốn củi, củi lửa cùng than củi cũng phải đi chợ mua.

Một đường xóc nảy tất cả mọi người mệt muốn chết, trở lại đều trong phòng mình đều ngã xuống giường ngủ.

Bên người Tiêu lục lang, Tiểu Tịnh Không nằm tứ ngưỡng bát xoa, phát ra tiếng ngáy nhỏ đều đều.

Tiêu lục lang lại không chút buồn ngủ nào.

Hắn rốt cục vẫn phải quay về nơi này.

“A Hành, lớp của Trang tiên sinh quá khó, chúng ta đi ra ngoài chơi có được hay không?”

“A Hành, con thỏ nhỏ này bị thương rồi, chúng ta mang về nhà có được hay không?”

“A Hành, ta muốn ăn táo, ngươi trèo cây hái cho ta có được hay không?”

“A Hành, ngươi đi mua Quế Hoa cao cho ta có được hay không?”

. . .

“A Hành, ngươi đểta đi tìm chết có được hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui