Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 121: CHIÊU ĐÔ TIỂU HẦU GIA


Dịch giả: Luna Wong


Trời chưa sáng Cố Kiều đã thức dậy, nàng rửa mặt một phen bước nhỏ đi cho con gà con của Tiểu Tịnh Không ăn.


Con gà con hôm nay đều sắp trưởng thành gà to rồi, thỉnh thoảng còn gáy nữa, nếu như không ai thức dậy chúng nó không gáy nữa.


Phụ cận có một chợ nhỏ, phương hướng bất đồng với Quốc Tử giám, đi bộ cũng rất nhanh.


Cố Kiều đeo cái sọt đi chợ nhỏ.


“Bánh bao —— bánh bao mới mẻ ăn ngon ——” một người bán hàng rong thét to.
Cố Kiều đi tới, hỏi hắn nói: “Bánh bao bao nhiêu tiền một cái?”


Người bán hàng rong nhìn thấy bớt trên mặt nàng, nhưng không biểu hiện ra chút dị dạng nào, không hổ là người kinh thành, thấy nhiều không trách.


Người bán hàng rong cười nói: “Bánh bao thịt lớn ba văn một cái, bánh bao đường đỏ ba văn hai cái! Cô nương muốn mấy cái?”


Bánh bao rất lớn, một cái có thể ăn no không sai biệt lắm, Cố Kiều từ trong sọt nhỏ lấy hộp đựng thức ăn ra: “Tám cái bánh bao thịt, bốn cái bánh bao đường.”


Bánh bao thịt bọn họ ăn, bánh bao đường Tiểu Tịnh Không ăn.


Bốn cái cũng không biết hắn ăn có no hay không, sức ăn của tiểu tử kia có chút kinh người.


“Được rồi! Tổng cộng ba mươi văn! Tặng người một cái màn thầu!” Người bán hàng rong đựng xong bánh bao và màn thầu cho Cố Kiều.


“Đa tạ.” Cố Kiều trả tiền, lại đi mua nồi chén bầu bồn các đồ làm bếp, sau cùng là củi lửa.


Củi lửa ở kinh thành không rẻ, một bó củi mười đồng tiền, tốc độ đốt cúi của nhà bọn họ, đại khái có thể đốt hai ba ngày.


Cố Kiều mua hai bó củi, lại hỏi than bán thế nào.


Người bán hàng rong nói: “Cô nương là muốn than đen vẫn là than bạc? Than đen năm văn tiền một cân, than bạc hai mươi văn một cân.”


“Than bạc mắc như vậy?”


Người bán hàng rong cười nói: “Than bạc dùng tốt a!”



Đây là lời nói thật, than đen không chỉ có không đột được lâu, còn có khói sặc người, so sánh, than bạc đốt lâu hơn, còn không có khói.


Sau cùng, Cố Kiều lấy mười bảy văn một cân mua một trăm cân than bạc.


Người bán hàng rong lái xe lừa, tự mình mang củi lửa cùng than bạc tới tận cửa.


Tiêu lục lang đã dậy rồi, đồng thời đã quét sạch sẽ nhà bếp, lúc này đang quét hậu viện, động tác của hắn rất nhẹ, không đánh thức bất luận người nào.


“Sớm.” Cố Kiều chào hỏi.


“Sớm.” Tiêu lục lang gật đầu.


Cố Kiều trực tiếp để người bán hàng rong mang củi lửa cùng than bạc vào nhà bếp.


Sau khi người bán hàng rong rời đi, Cố Kiều đi tới, từ trong tay Tiêu lục lang tiếp nhận cái chổi: “Ta làm cho, ngươi đi sửa sang cái rương một chút.”


Bookwaves.com.vn
Lần này lên kinh, hành lý của Cố Kiều, lão thái thái và Cố Diễm, Cố Tiểu Thuận cũng không nhiều, ngược lại Tiêu lục lang cùng Tiểu Tịnh Không tràn đầy mấy rương lớn. Tiêu lục lang chủ yếu là sách, Tiểu Tịnh Không chính là đồ từ chùa miểu mang về, đương nhiên, còn có bảy con gà con của hắn.


“Được.” Tiêu lục lang xoay người đi thư phòng.


Chỉ chốc lát sau, Cố Kiều bưng hai cái bánh bao thịt lớn nóng hôi hổi qua cho hắn: “Ngươi ăn trước, ta đi nấy chút cháo.”


“Ngươi ăn rồi chưa?” Tiêu lục lang gọi nàng lại.


“Vẫn chưa.” Cố Kiều lắc đầu.


Nàng muốn nói trong lúc nấu cháo ta có thể ăn, không ngờ Tiêu lục lang đẩy đĩa ra trước một cái: “Vậy cùng nhau ăn.”


Cố Kiều suy nghĩ một chút: “Được.”


Từ sau khi nhà đông người, hồi lâu hai người không đơn độc ăn cơm. Lần gần đây nhất là ở khách sạn trên trấn, bất quá đó cũng là chuyện của hơn nửa năm trước.


Hai người ngồi đối mặt nhau, phảng phất về tới lúc ban đầu.


Cố Kiều cười một tiếng.


“Ngươi cười cái gì?” Tiêu lục lang hỏi.


Cố Kiều đang cầm bánh bao thịt trong tay: “Cười lần đầu tiên ta gọi ngươi ăn cơm, có phải ngươi co rằng ta hạ độc, nên vẫn không dám ăn hay không?”



“Ta mới không có.” Tiêu lục lang thề thốt phủ nhận.


Cố Kiều đột nhiên tiến tới, gần trong gang tấc theo dõi khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Hiện tại không sợ ta hạ độc sao?”


Có phải tín nhiệm ta rồi hay không?


Ngay lúc Cố Kiều đắc chí, chỉ thấy ánh mắt của Tiêu lục lang phức tạp nhìn bánh bao trong tay một cái, sau đó, hắn lấy bánh bao của Cố Kiều, đưa bánh bao của mình cho Cố Kiều.


Cố Kiều: “. . .”


Hai người ăn xong cơm sáng, người nhà còn không có tỉnh, Tiêu lục lang muốn đi Quốc Tử giám báo cáo, Cố Kiều đoán chừng bọn họ phải ngủ tới buổi trưa, liền tiễn Tiêu lục lang đi Quốc Tử giám.


Quốc Tử giám tháng mười hạ tuần chính thức khai giảng, hôm nay lục tục có giám sinh đến đây đưa tin, có bổn địa kinh thành, cũng có loại từ phần đất bên ngoài chạy tới như Tiêu lục lang.


Giám sinh chính quy của Quốc Tử giám không cần giao học phí, tất cả chi phí đều do triều đình trả, bao quát tẩm xá cùng lẫm thiện của giám sinh, cũng là chi từ trong tài chính của triều đình.


Hôm nay Tiêu lục lang đi học vụ xử báo xong liền có thể về, đương nhiên nếu hắn nguyện ý, cũng có thể ở lại Quốc Tử giám tự học.


Quốc Tử giám tự có tàng thư các lớn nhất toàn bộ Chiêu quốc, không thôi cũng sẽ không trở thành thánh địa tất cả người đọc sách tha thiết ước mơ.


Cố Kiều ở ngoài Quốc Tử giám chờ hắn.


Trước mắt ngựa xe như nước để Cố Kiều cảm thấy rất mới mẻ.


Nguyên lai đây chính là kinh thành, quả thực không giống với huyện thành, đường cái rộng rất nhiều, thỉnh thoảng vài chiếc xe ngựa…song song mà qua, cô nương trên đường mang thêm cái khăn che mặt, xuất đầu lộ diện như Cố Kiều nhược lại số ít.


Cố Kiều nhìn đang hăng say, đột nhiên đoàn người hướng phía vọt tới một chỗ, tất cả mọi người đứng ở hai bên đường phố, nóng lòng hướng phía một phương hướng rong đó nhìn xung quanh.


Chỗ Cố Kiều đứng cách nhai đạo không xa, nàng bị người lấn qua một bên, chân còn bị người đạp một cái.


“A! Xin lỗi xin lỗi!” Đầu sỏ gây nên không ngừng bận rộn xin lỗi Cố Kiều.


Là một tiểu tử mặc kiểu thư sinh, cũng không luận dung mạo còn là cố ý đè thấp thanh âm đều có thể đoán được đối phương thật ra là một nha đầu.


Cực mi thanh mục tú.



“Thực sự xin lỗi a! Ta không cố ý!” Tiểu thư sinh nữ giả nam trang chắp tay chắp tay thi lễ với Cố Kiều.


Cố Kiều không để ở trong lòng.


Nàng lui ra sau nhường.


Thế nhưng người phía sau căn bản không để cho nàng cơ hội nhường.


Nàng bị chen tới giữa đoàn người, tiến thối không được.


Tiểu thư sinh liên tiếp chen ra trước, nhưng khí lực của nàng quá nhỏ, thế nào cũng không chen được.


Bookwaves.com.vn
Nàng bỏ qua chống cự, lau mồ hôi trán, hỏi Cố Kiều nói: “Cô nương, mặt của ngươi làm sao vậy?”


Cố Kiều bình tĩnh nói: “Bớt.”


“A. . .” Tiểu thư sinh vội vàng che miệng, “Ta còn tưởng rằng là yên chi nữa, xin, xin, xin lỗi a.”


Cố Kiều không có để ý vô tâm chế nhạo của nàng.


Bản thân nàng lại băn khoăn, đụng vào người ta đã đủ ngượng ngùng, còn đạp người ta nữa, lại nói bậy đâm nỗi đau của người ta nữa ——


Ai!


Nàng thật là không có một ngày không đắc tội người!


Tiểu thư sinh nhìn về phía Cố Kiều nói: “Cô nương, ngươi không phải người kinh thành đi? Nghe giọng nói không giống.”


Cố Kiều: “Ân.”


Tiểu thư sinh lại nói: “Ngươi cũng là chuyên chạy đến xem thái tử phi sao?”


Cố Kiều cổ quái nói: “Cái gì phi?”


Mắt hạnh của tiểu thư sinh trừng trừng nói: “Thái tử phi nha? Ngươi sớm tới chỗ này chờ như vậy, không phải là nghe nói thái tử phi từ cầu phúc trở về, sẽ đi ngang qua cửa Quốc Tử giám sao?”


Cố Kiều lắc đầu: “Ta không biết thái tử phi, ta không nhìn nàng.”


Tiểu thư sinh hút một ngụm lương khí: “Ai, ai là bởi vì quen biết nàng mới đến xem nàng nha? Loại bách tính bố y này như chúng ta có thể quen biết thái tử phi sao? Không phải đều là nghe nói nàng, sùng bái nàng mới muốn xa xa chiêm ngưỡng dung nhan của nàng một chút sao?”


Cố Kiều nghiêm túc nói: “Ta chưa nghe nói qua nàng, cũng không sùng bái nàng.”


“Ngươi có phải người Chiêu quốc hay không a? Ngươi cư nhiên chưa nghe nói qua thái tử phi?”



Giọng của tiểu thư sinh vô cùng lớn, dẫn đến người chung quanh đều nhìn hai nàng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Cố Kiều, hiển nhiên như tiểu thư sinh, rất kỳ quái sao trên đời này có thể có người chẳng biết thái tử phi Chiêu quốc?


Khi nói chuyện, trong đám người đột nhiên có người hô lên: “Thái tử phi tới —— thái tử phi tới —— ”


Kèm theo tiếng hô của hắn, đoàn người kịch liệt tao động.


Trăm tên cấm vệ quân cưỡi gót sắt mà đến, bọn họ giống như một trận hình to lớn, vây xe ngựa của thái tử phi vào giữa, dân chúng đến xe ngựa có mấy cái bánh xe đều không thấy rõ, cấm vệ quân liền hộ tống nghi trượng của thái tử phi tiêu thất ở tại nhai đạo.


Đoàn người đều tản.


Tiểu thư sinh nhìn bóng lưng thiết kỵ cấm vệ quân biến mất, tức bực giậm chân: “Ai nha ta lại không nhìn! Ta đi ra một chuyến ta dễ dàng sao? Uổng công ta dậy sớm như thế!”
Ly khai đoàn người dày đặc, Cố Kiều thở phào nhẹ nhõm.


Nàng thật không thói quen dán gần người xa lạ như vậy.


Tiểu thư sinh thấy hình dạng không chút ảo não tức giận nào của Cố Kiều, tò mò hỏi: “Ngươi thật không phải đến xem thái tử phi nha?”


Cố Kiều đạm nói: “Ta nói rồi ta không phải.”


Tiểu thư sinh hỏi: “Vì sao?”


Cố Kiều nói: “Ta cũng đã nói.”


Tiểu thư sinh nói: “Ngươi thật chưa từng nghe qua nàng?”


Cố Kiều không nói nhìn nàng một cái.


Thái tử phi là người trong lòng tiểu thư sinh sùng bái nhất, nàng tuyệt không cho phép trên đời còn có người chưa nghe nói qua nàng!


Tiểu thư sinh nghiêm túc không gì sánh được phổ cập khoa học cho Cố Kiều: “Ngươi biết thái tử phi là ai không? Nàng là nữ tử xuất sắc nhất toàn bộ Chiêu quốc, trên đời này không có nam nhân nào không thích nàng, không có nữ nhân nào không ngưỡng mộ nàng. Ngươi biết đại tài tử Trang gia Trang Tiện Chi không? Hắn từng là lão sư của thái tử phi, ngươi biết người học cùng nàng là ai chăng? Chiêu đô tiểu hầu gia!”


Cố Kiều đầy mặt bình tĩnh nhìn nàng.


Tiểu thư sinh xù lông: “Không phải chứ? Đừng nói với ta ngươi cũng không biết Chiêu đô tiểu hầu gia là ai! Tiểu hầu gia a! Thiếu niên tế tửu a!”


Cố Kiều suy nghĩ một chút: “Nga, nghe qua.”


Chuyện đã thật lâu, tiểu Tần tướng công chẳng biết từ đâu lấy một bức họa, nói là tiểu hầu gia vẽ đẹp, nhưng Tiêu lục lang nói không phải.


Đây là,lần duy nhất trước đây nàng nghe được Chiêu đô tiểu hầu gia.


Tiểu thư sinh vỗ lên trán mình một cái: “Trời ạ, trời ạ, ngươi là nổ từ trong tảng đá ra đi? Sao ngươi có thể không biết tiểu hầu gia, không biết thái tử phi? Hai người bọn họ một là thiên tài thiếu niên đệ nhất Chiêu quốc, một là thiếu nữ thiên tài đệ nhất Chiêu quốc, thanh mai trúc mã lớn lên, còn từng định ra hôn ước. Sau khi tiểu hầu gia đột tử, thái tử phi vì hắn thủ tiết ba năm, năm nay mới tiếp thu bệ hạ tứ hôn gả cho thái tử làm thê. Sự tích truyền kỳ như thế, ngươi cư nhiên chưa từng nghe qua sao?”


(Luna: Rồi sao nam chủ bỏ trốn thế??? Nói ra, chương trước người gọi A Hành là bà thái tử phi này đi. Vì sao bả đòi chết nhỉ? Lúc đọc ta đã nghi là nữ rồi nhưng không dám nói ra. Cốt truyện càng ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng nhiều dấu chấm hỏi rồi nha.)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận