Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 122: KỲ NGỘ CỦA TỊNH KHÔNG


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều chưa từng nghe qua, Cố Kiều cũng không có hứng thú, chỉ bất quá Tiêu lục lang còn chưa có đi ra, nàng không thể không ở tại chỗ chờ, chỉ phải lại nghe tiểu nha đầu cằn nhằn một lúc lâu.


Tiêu lục lang đi Quốc Tử giám Minh Hiên đường, không cần bất luận kẻ nào dẫn đường, hắn quen việc dễ làm.


Hình dạng hắn chống quải trượng đưa tới nhìn kỹ của không ít giám sinh, hắn cực thẳng lưng, từ trong một đống ánh mắt khác thường lớn thong dong mà qua.


Minh Hiên đường là giáo vụ xử của Quốc Tử giám, mỗi ngày cũng sẽ có học quan cùng học chính tới đây chờ ngũ hồ tứ hải giám sinh đưa tin.


Hôm nay tọa trấn Minh Hiên đường là một học chính họ Cao, cùng với hai danh học quan phân biệt họ Vương cùng họ Hứa.


“Được rồi, ngươi theo Hứa học quan đi tẩm xá ba, cuối tháng mười mới khai giảng, trong ngày thường không có chuyện gì có thể đi dạo qua tàng thư các trước.”


“Đa tạ.”


Một giám sinh phần đất bên ngoài ở dưới sự hướng dẫn của Hứa học quan đi ra Minh Hiên đường.


Cao học chính rũ mâu sửa sang lại tư liệu của giám sinh: “Kế tiếp.”


Một cái tay thon dài như ngọc tương đặt một phần công văn nhập học đến trước mặt của hắn.


Cái tay này đẹp đến có chút quá phận.


Cao học chính theo bản năng ngẩng đầu lên, kết quả bị dung mạo của đối phương cả kinh: “Tế. . .”


Tế cái gì?


Tế tửu sao?


Cao học chính mạnh ý thức được bản thân ngớ ngẩn, tiểu tế tửu qua đời từ lâu, người trước mắt sao có thể là hắn chứ?


Chỉ là mắt đầu tiên nhìn qua quá giống, mới đưa đến hắn thất thái.


Bất quá tỉ mỉ nhìn tựa hồ cũng không giống như vậy.


Thiếu niên tế tửu là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, tròng mắt của hắn vĩnh viễn mang tiếu ý để kẻ khác như mộc xuân phong, hơn nữa dưới mắt phải của hắn còn có một lệ chí.


Người trước mắt không chỉ có không có viên lệ chí kia, toàn thân cũng không nửa phần khí chất ôn nhuận trong sáng, đến nhãn thần của hắn đều là lạnh lùng.


Cao học chính thầm buồn bản thân gần đây mệt muốn chết mới có thể thiếu chút nữa nhận sai người, hắn lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống cầm lấy phần công văn kia: “Tiêu lục lang? Người Thanh Tuyền thôn?”


Cũng họ Tiêu.


Không phải là thân thích chứ?


Rất nhanh, Cao học chính tự giễu lắc đầu.


Tuyên Bình hầu phủ làm sao có thể có một thân thích trong thôn nhỏ chứ?


Cao học chính nói: “Thành tích của ngươi cũng không tệ lắm, là giải nguyên của U Châu, trực tiếp trúng tuyển. Ngày hai mươi bảy tháng mười chính thức khai giảng, khai giảng rồi cùng thi chia lớp, không nên bởi vì mình cao trúng giải nguyên thì đắc chí, giải nguyên của Quốc Tử giám rất nhiều, ngươi rất nhanh phát hiện mình chỉ là một người tầm thường trong đó, mấy ngày này cũng không cần chạy khắp nơi, đi tàng thư các xem sách nhiều, hiểu chưa?”


Ngoài miệng nói lời đả kích Tiêu lục lang, nhưng mới vừa rồi hắn cũng không có nói nhiều như thế với vị lẫm sinh địa phương đề cử kia, có thể thấy được trong lòng là nhìn trúng giải nguyên.



Chỉ là hắn cũng thấy cũng nhiều, không ít người ở địa phương hùng cứ đệ nhất, tới Quốc Tử giám lại lập tức bị hạ xuống.


Hắn vẫn hy vọng có thể đề tỉnh đối phương, dù sao một thôn nhỏ có thể ra một giải nguyên không dễ dàng.


Cao học chính cố tình an bài Tiêu lục lang ở cùng tẩm xá với mấy người giải nguyên, bị Tiêu lục lang cự tuyệt: “Ta ở bên ngoài.”


“Vì sao?” Cao học chính nghi hoặc, “Tẩm xá không thu bạc của ngươi, ngươi ở Quốc Tử giám có thể càng an tâm học. Loạn hoa kinh thành mê mắt người, loại tiểu tử nghèo chưa thấy qua thế diện như ngươi là dễ ngộ nhập lạc lối nhất.”


Cái miệng này của Cao học chính chính là không buông tha người, không thôi cũng sẽ không qua đi lâu như vậy vẫn chỉ là một học chính nho nhỏ của Quốc Tử giám.


Nhưng tim của hắn quả thực không xấu.


Bookwaves.com.vn

Tiêu lục lang bình tĩnh nói: “Sẽ không làm lỡ học tập.”


Cao học chính thở dài: “Vậy được rồi. Ngươi không ở Quốc Tử giám, phải ba ngày sau tự đến lĩnh lệnh bài.”


Quốc Tử giám miễn phí cung cấp thực túc, lại không thể ép buộc giám sinh ở đây thực túc.


Nhìn bóng lưng của Tiêu lục lang đi xa, Cao học chính lắc đầu: “Đáng tiếc.”


Nghiễm nhiên là đã nghĩ rằng Tiêu lục lang sẽ bị phồn hoa của kinh thành mê hoa mắt, đắm mình, từ đó về sau thành tích xuống dốc không phanh.


Lúc Tiêu lục lang đi ra Quốc Tử giám, tiểu thư sinh điệp điệp bất hưu kia đã bị hạ nhân trong nhà tìm được, hôi lưu lưu ly khai.


Cố Kiều nhìn về phía hắn: “Làm xong?”


Tiêu lục lang gật đầu: “Ân, ba ngày sau này lĩnh yếu bài của Quốc Tử giám.”


Hai người sóng vai về nhà.


Lộ trình thật gần, từ Quốc Tử giám đi ra, đi vài bước quẹo cái cua đã vào ngõ bọn họ ở, bọn họ ở ngay chính giữa ngõ.


Trong đường hẻm cũng không phải tất cả trạch tử đều có người ở, hoàn cảnh còn cực thanh tịnh.


“Tiện hơn ở trong thôn đi học.” Cố cười duyên nói.


Tiêu lục lang ừ một tiếng, nói rằng: “Buổi chiều ta đi xem tư thục cho Cố Diễm và Tiểu Thuận, Tiểu Tịnh Không liền đi thi Quốc Tử giám học vỡ lòng, thi trễ hơn ta hai ngày.”


Cố Kiều hàm tiếu gật đầu: “Được, tất cả nghe theo ngươi.”


Nói mấy câu liền đến nhà, Cố Kiều quả thực quá hài lòng trạch tử này.


Hai người vừa muốn đi vào, một chiếc xe ngựa từ một đầu khác của ngõ lái tới, dùng ở trước trạch tử của bọn họ.


Xa phu siết chặt dây cương, nhảy xuống ngựa nói với hai người rằng: “Xin hỏi, đây là nhà của Tiêu giải nguyên sao?”


Tiêu lục lang vừa nhìn kí hiệu trên chiếc xe ngựa kia, mâu quang liền lạnh vài phần.

Cố Kiều hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi có chuyện gì?”


Xa phu khách khí nói: “Là như vậy, quản sự nhà của ta biết được Tiêu giải nguyên tới kinh thành, đặc biệt để ta tặng vài thứ qua đây. Kinh thành mùa đông tới sớm, tháng sau phải bắt đầu đốt than, trên xe đều là than bạc thượng đẳng. Còn có chút vải vóc cùng sợi bông, tất cả đều là ấm áp nhất. Các ngươi xem, tiểu nhân là trực tiếp đem đồ vật vào cho nhị vị sao?”


Cố Kiều nhìn Tiêu lục lang một mắt.



Thần sắc của Tiêu lục lang băng lãnh như đao.


Cố Kiều nói với xa phu: “Không cần, chúng ta không thiếu than bạc, cũng không cho bông vào đệm giường, bảo quản sự nhà các ngươi lấy về đi.”


Xa phu khổ sở nói: “Nhưng là Lưu quản sự nói. . .”


“Không có nhưng là, bảo ngươi lấy về thì lấy về đi.” Cố Kiều nhàn nhạt nói xong, cùng Tiêu lục lang một đạo vào nhà, đóng luôn viện môn lại.


Cuối cùng xa phu vẫn ly khai.


Cố Kiều nhìn về phía Tiêu lục lang: “Hôm qua chúng ta mới dọn tới nơi này, chỉ có xa phu của Định An hầu phủ cùng Trương bảo nhân biết nơi ở của chúng ta, tin tức của vị Lưu quản sự kia rất linh thông a.”


Tiêu lục lang đạm nói: “Không cần để ý đến hắn.”


Dứt lời, xoay người đi thư phòng chỉnh lý thư tịch.


Cố Kiều sờ sờ cằm.


Không biết là bị ai theo dõi đi?


Ai gan to như vậy dám nhìn chằm chằm người của nàng?


Xa phu lái xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới khúc quanh một đầu khác, Lưu quản sự chờ đã lâu.


“Thế nào?” Lưu quản sự hỏi.


Xa phu nói: “Thiếu gia không chịu thu.”


Lưu quản sự nở nụ cười: “Thiếu gia này, quật hơn trong tưởng tượng a.”


Xa phu hỏi: “Có nên nói cho hầu gia biết hay không?”


Lưu quản sự đạm đạm nhất tiếu: “Không được, chút chuyện nhỏ này còn không cần để hầu gia phí công. Cứ chờ xem, rất nhanh hắn sẽ phát hiện học sinh nhà nghèo ở kinh thành có bao nhiêu khó lăn lộn, chờ đến ngày nào đó, hắn sẽ ngoan ngoãn hồi phủ.”


Mấy người lão thái thái quả thực ngủ một giấc đến buổi trưa, lúc Cố Kiều cùng Tiêu lục lang tiến viện tử ba người Cố Diễm đang không hề có linh hồn ngồi xổm bên giếng nước rửa mặt.


Phụ cận ngõ là có giếng nước công cộng, nhưng trong nhà cũng có một cái tỉnh, đỡ phải bọn họ ra bên ngoài xách nước.


Cháo trong trù phòng đã nấu xong, Cố Kiều hâm nóng bánh bao, lại xào một đĩa măng cắt sợi với mộc nhĩ đen, một đĩa rau xanh giá xanh, một phần rau hẹ trứng gà.


Tiểu Tịnh Không cũng không thể ăn trứng gà, Cố Kiều đơn độc nấu cho hắn chén canh đậu hủ non nhỏ.


Thức ăn của Tiểu Tịnh Không tuy nói đều là thức ăn chay, nhưng cách bày ra đĩa đều tinh xảo hơn những món khác, sinh sôi để Cố Kiều làm thành hình dạng không dám ăn.


Tiểu Tịnh Không đặc biệt thối thí khoe khoang thức ăn của mình, kỳ thực người một bàn nửa điểm cũng không thèm, lại tất cả đều làm ra một bộ hình dạng chúng ta thật hâm mộ.


Ăn cơm xong, Tiểu Tịnh Không hùng dũng oai vệ đi rửa chén nhỏ của mình.


Đây là thói quen tạo thành ở chùa miểu, chén của mình mình tự rửa.


Những người khác cũng không nhàn rỗi, lão thái thái nhổ nhánh bắp, Cố Diễm ngồi qua làm chung với nàng, bọn họ là người không thể làm việc nặng nhất trong nhà, cũng là người đã từng sống an nhàn sung sướng nhất, lại vẫn sẽ chủ động chia sẻ gia vụ đủ khả năng.


Cố Tiểu Thuận đi chẻ củi.



Tiêu lục lang thu thập nhà bếp, Cố Kiều lại thu thập hai cái viện tử một phen.


Nàng nghĩ qua rồi, một viện tử dùng để trồng rau và nuôi con gà con chó con, một cái viện khác cung người cả nhà hoạt động, vừa lúc hậu viện có một gốc quế, Tiểu Tịnh Không có thể quấn lên trên cây luyện công.


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều cầm cái cuốc đi tiền viện xới đất.


Tiểu Tịnh Không dẫn con gà con đi tới: “Kiều Kiều, ta đi lùa gà!”


“Được.” Cố Kiều gật đầu, “Không nên đi quá xa.”


“Ân!” Tiểu Tịnh Không đáp ứng.


Tiểu Tịnh Không từ trước ở nông thôn lùa gà là từ đầu thôn đi tới cuối thôn, tới đây, hắn quyết định từ đầu hẻm đi tới cuối hẻm.


Con chó nhỏ của Cố Diễm rất ngưỡng mộ, nó cũng muốn đi ra ngoài một vòng.


Thế nhưng chủ nhân lười muốn chết, xử lý xong bắp liền nằm đơ ra trên ghế


Mông chó nhỏ lắc một cái, thử lưu thử lưu theo sát Tiểu Tịnh Không đi ra.


Tiểu Tịnh Không mang theo bảy con gà con, một con chó nhỏ đi bộ đến đầu cùng ngõ, chuẩn bị đi vòng về, lúc này, hai khất cái phụ cận theo dõi chó của hắn.


Chó nhỏ từ lâu đã không phải con chó nhỏ trong tháng nữa rồi, lúc này thân hình mập mạp, thịt đô đô, nhìn qua chất thịt đặc biệt tươi mới.


Nước bọt của khất cái chảy ra, hai người trao đổi một cái ánh mắt, một người trong đó từ trong lòng ngực móc ra một cái bánh bao thịt, đẩy ra lắc lư cho chó nhỏ.


Con chó này có chút ngu xuẩn, lúc này đã bị lừa!


Nó thí điên thí điên chạy tới, một chút liền bị người đựng vào trong bao tải.


“Ngô ——” Chó nhỏ kêu một tiếng.


Tiểu Tịnh Không vừa quay đầu lại: “Di? Tiểu bát đâu?”


Không sai, Tiểu Tịnh Không đặt tên cho chó nhỏ của Cố Diễm, tên tiểu bát.


Khất cái bắt xong chó, lại theo dõi gà của Tiểu Tịnh Không.


Bảy con gà a!


Đủ ăn mấy ngày!


Khất cái cố kỹ trọng thi, lấy bánh bao thịt lớn dụ gà, nhưng bảy con gà tất cả đều không nhúc nhích.


Hai danh khất cái đơn giản lên tay bắt, Tiểu Tịnh Không chỉ là một hài tử ba tuổi, không ai để hắn vào mắt, lại không người để bảy con gà nửa lớn vào mắt!


Nhưng ngay khi hai người nhào qua, bảy con gà con mạnh vỗ cánh nhảy dựng lên.


Chúng nó đã không phải mấy con gà nhỏ đến bậc cửa cũng nhảy không qua nữa, chúng nó có thể nhảy cao hơn nửa người, cũng là vóc dáng của hai tên khất thấp, bảy con kê bá nhảy đến trên vai của bọn họ, quay đầu bọn họ mổ mạnh một trận!


“A —— ”


Hai khất cái phát ra tiếng kêu thê thảm!


Cái túi đựng chó nhỏ trên người một tên khất cái rơi xuống.


Tiểu Tịnh Không đát đát đát đi tới, mở túi: “Tiểu bát.”


Tiểu bát bị người đựng vào bao tải, tiểu bát rất tức giận, tiểu bát quyết định phản kích!

Tiểu bát mở miệng to như chậu máu, cắn một cái xuống phía dưới ——



“Ngao ô —— ”


Nó cắn trúng đuôi của mình.


Tiểu Tịnh Không che mắt, hắn không mắt nhìn nữa.


Hai khất cái bị bảy con gà con mổ té trên mặt đất, bỏ chạy.


Bảy con gà vỗ cánh đuổi theo hai người bọn họ, vẫn đuổi theo nửa con phố, thẳng đến Tiểu Tịnh Không gọi chúng nó, mới hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trở về.


Ngay tại lúc bọn họ đi ngang qua nhai đạo, một chiếc xe ngựa lái qua, sáu con phía trước đều dừng lại, chỉ có tiểu Thất thắng không kịp


“Tiểu Thất —— ”


Tiểu Tịnh Không bước chân ngắn nhào qua.


Một con gà xa phu có khả năng chú ý không được, nhưng một hài tử hắn vẫn có thể nhìn thấy, chỉ là xe ngựa quá nhanh, siết chặt dây cương cũng không còn kịp rồi.


Mắt thấy hài tử kia sẽ bị móng ngựa đạp phá cái bụng nhỏ, một đạo trường tiên đánh qua, quấn lấy Tiểu Tịnh Không, mạnh lôi hắn ra ngoài.


Móng ngựa đạp không, xa phu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi trước.


Tiểu Tịnh Không vựng vựng hồ hồ, chờ phản ứng kịp thì đã ngồi ở trong một cái ngực băng lãnh mà rộng.


Hắn liếc nhìn mặt đất: “Thật là cao oa!”


Nam tử ngồi ở trên tuấn mã, quần áo huyền sắc cẩm y, một tay lôi dây cương, một tay cầm roi, tay cầm roi dùng khuỷu tay quấn Tiểu Tịnh Không trong ngực.


Tiểu Tịnh Không chớp mắt to nhìn hắn: “Cám ơn ngươi.”


Nam tử liếc nhìn con gà con trong ngực hắn, lạnh lùng nói: “Một con gà mà thôi, sau này không nên làm như vậy nữa.”


“Nó tên tiểu Thất!” Tiểu Tịnh Không đưa con gà có đến trước mặt nam tử.


“Cha nương ngươi đâu?” Nam tử hỏi.


Tiểu Tịnh Không không có cha nương, mấy tháng hắn đã bị vứt bỏ ở chùa miểu, bất quá Kiều Kiều có cha nương.


Hắn suy nghĩ một chút: “Cha nương ta qua đời rồi.”


“Cô nhi?” Nam tử nhíu mày.


Tiểu Tịnh Không lắc đầu dường như trống bỏi: “Ta có Kiều Kiều!”


Nam tử nói: “Nhà ngươi ở đâu?”


Tiểu Tịnh Không xòe tay chỉ: “Nơi đó!”


Nam tử đưa Tiểu Tịnh Không trở về nhà.


Mấy người Cố Diễm đều ở hậu viện, tiền viện chỉ có Cố Kiều, nàng vừa thu thập xong, đang dùng Cố Tiểu Thuận chẻ củi làm hàng rào.


Nàng mặc xiêm y lúc làm việc ở trong thôn, thập phần mộc mạc.


“Kiều Kiều! Vừa rồi thiếu chút nữa ta bị xe ngựa đụng vào, đại ca ca này đã cứu ta!” Tiểu Tịnh Không dắt tay của nam tử đi vào viện tử.


Cố Kiều thả củi trong tay xuống, nâng đầu đổ mồ hôi nhễ nhại lên nhìn về phía nam tử.


Nam tử thân hình cao to, vóc người to lớn, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị mà cương nghị, khí tức có chút sinh ra vật tiến.


Nhưng mà không biết có phải là ảo giác của mình không, Cố Kiều luôn cảm thấy bộ dáng của đối phương có một tia nhìn quen mắt, phảng phất ở nơi nào gặp qua.


(Luna: Vậy là cái ông bả trị bệnh hả ta??? Ta tưởng ông kia là hoàng đế chứ)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận