CHƯƠNG 123: BÁO ÂN
Dịch giả: Luna Wong
Nam tử đưa Tiểu Tịnh Không về nhà xong liền xoay người ly khai, thậm chí Cố Kiều chưa kịp nói tạ ơn hắn nữa.
Cố Kiều hỏi thăm Tiểu Tịnh Không quá trình sự kiện, biết được hắn là vì cứu một con gà mà phấn đấu quên mình nhào ra ngoài, Cố Kiều cũng cảm thấy hắn không nên làm như vậy.
Bất quá Cố Kiều không gấp phát biểu ý kiến.
Tiểu Tịnh Không thật sâu nhíu mày nói: “Đại ca ca nói ta không nên làm như vậy, Kiều Kiều cũng cảm thấy ta làm sai sao?”
Cố Kiều hỏi hắn nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiểu Tịnh Không giơ cao ngực nhỏ nói: “Ta cảm thấy ta làm rất đúng a! Nếu có nguy hiểm là ta, Kiều Kiều cũng sẽ phấn đấu quên mình đi cứu ta!”
Được, đến thành ngữ cũng bắn ra luôn rồi.
Cố Kiều nói: “Thế nhưng, ngươi có nghĩ tới có thể tiểu Thất không cần ngươi cứu hay không?”
“Ân?” Tiểu Tịnh Không không giải thích được.
Cố Kiều kiên trì giải thích: “Tiểu Thất rất linh mẫn, thân thể cũng rất nhỏ, móng ngựa đơn giản đạp không trúng nó, thế nhưng móng ngựa lại có thể đơn giản đạp trúng ngươi.”
Trong lúc giật mình Tiểu Tịnh Không ý thức được một việc: Hắn không linh mẫn bằng một con gà!
Tiểu Tịnh Không âm thầm thề, hắn phải chăm chỉ luyện công hơn, hắn phải biến thành thật linh mẫn, bảo hộ gà của hắn!
Vài ngày sau, đoàn người của Cố hầu gia cũng đã tới kinh thành.
Hơn một tháng xóc nảy, nhưng làm ba người hỏng mất, Cố Cẩn Du chưa từng ngồi qua xe ngựa kém cõi như vậy, cả người đau nhức đến phảng phất đều không phải là của mình nữa.
Diêu thị trái lại không có câu oán hận gì, nàng rất may mắn bản thân ngồi chiếc xe này, bằng không đổi thành Kiều Kiều cùng Diễm nhi ăn khổ như thế, nàng sẽ đau lòng.
“Khổ ngươi.” Diêu thị kéo qua tay của Cố Cẩn Du, hổ thẹn nói.
Cố Cẩn Du ôn thanh nói: “Ta không sao, thân thể đệ đệ không tốt, xóc nảy như vậy hắn nhất định chịu không nổi, ta thật cao hứng nương đưa xe ngựa cho tỷ tỷ và đệ đệ.”
Diêu thị vỗ vỗ tay của Cố Cẩn Du: “Cũng là ngươi hiểu chuyện.”
Cố hầu gia đỡ Diêu thị cùng Cố Cẩn Du xuống xe ngựa.
Hạ nhân trong phủ nhìn thấy hầu gia cùng Cố Cẩn Du đều rất mừng rỡ, nhìn thấy Diêu thị bên người hầu gia lại là không khỏi kinh ngạc.
Diêu thị ở sơn trang mười năm, không quay về phủ một lần, mấy sai vặt thủ vệ căn bản không biết nàng.
Cố hầu gia lạnh lùng nói: “Ngây ngốc làm gì? Còn không mau gặp qua phu nhân?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, lăng đầu lăng não trên mặt đất hành lễ: “Gặp qua phu nhân?”
Cái gì phu nhân?
Chẳng lẽ hầu gia ở ngoài nuôi nữ nhân?
Diêu thị sớm đã qua độ tuổi bởi vì loại mạo phạm nhỏ này mà lúng túng rồi, còn nữa gần nửa năm này nàng một mực phục thuốc Kiều Kiều mở, tâm tình và thân thể đều rất tốt.
Cố hầu gia mang theo Diêu thị cùng Cố Cẩn Du vào phủ.
Bọn hạ nhân sớm truyền tin tức đến Tùng Hạc viện của Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân hơn nửa năm không thấy nhi tử, trong lòng có chút quải niệm, để người đi gọi Cố hầu gia ngay tức khắc đến Tùng Hạc viện.
Nguyên bổn định ngày mai Cố hầu gia lại mang Diêu thị đi thỉnh an lão phu nhân, nhưng lão phu nhân đều giục hắn, hắn chỉ phải nửa đường thay đổi tuyến đường đi Tùng Hạc viện.
Cố lão phu nhân vui vô cùng chờ cùng nhi tử gặp mặt một lần, kết quả đã nhìn thấy Diêu thị bên người nhi tử, dáng tươi cười của Cố lão phu nhân chính là cứng đờ.
“Sao nàng về rồi?” Cố lão phu nhân không mặn không lạt hỏi.
Cố Cẩn Du thay mẫu thân lúng túng.
“Nương!” Cố hầu gia nhìn Cố lão phu nhân một mắt, ra hiệu nàng chớ hất mặt mũi của Diêu thị như thế.
Cố lão phu nhân làm như không nhìn thấy.
Diêu thị trung quy trung củ thi lễ một cái: “Gặp qua mẫu thân.”
Cố Cẩn Du cũng hành lễ: “Gặp qua tổ mẫu.”
Bookwaves.com.vn
Trước kia Cố lão phu nhân nhìn Cố Cẩn Du coi như thuận mắt, nhưng hôm nay Diêu thị vừa đến, nàng liên đới Cố Cẩn Du đều có chút chê.
Diêu thị là cùng Cố Diễm ở tại Ôn Tuyền sơn trang, mà nay Diêu thị đều trở về, nhưng không thấy thân ảnh của Cố Diễm, Cố lão phu nhân lại cũng không nhớ ra để hỏi.
Cố hầu gia giảng hòa nói: “Nương, nhi tử bôn ba một đường mệt muốn chết rồi, ngày mai trở lại thỉnh an người.”
Hắn không nói là Diêu thị cùng Cố Cẩn Du mệt mỏi, chỉ nói mình mệt mỏi, Cố lão phu nhân còn có thể không cho thân nhi tử đi nghỉ sao?
Đây là duyên cớ Cố lão phu nhân nhìn Diêu thị không vừa mắt, không hoàn toàn do xuất thân của Diêu thị không tốt, càng nhiều hơn chính là chỉ cần Diêu thị ở chỗ này, nhi tử nàng liền theo, ai cũng không coi vào đâu!
Cố hầu gia giả vờ nhìn không hiểu bất duyệt của Cố lão phu nhân, cười ha hả nói tiếng “Nhi tử đi trước”, liền dẫn Diêu thị cùng Cố Cẩn Du ra Tùng Hạc viện.
Ba người vừa vượt qua cánh cửa, cùng phụ nhân cả người hoa phục, phục trang đẹp đẽ không hẹn mà gặp.
Phụ nhân kia nhìn ba người một mắt, trong con ngươi xẹt qua một vẻ kinh ngạc, cũng rất nhanh liền phúc thân thi lễ một cái: “Lão gia! Phu nhân! Tiểu thư!”
Mi tâm của Cố hầu gia túc lại: “Lăng di nương tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Phụ nhân được gọi là Lăng di nương cười nói: “Ta là tới đưa canh cho mẫu thân.”
Đưa canh cho mẫu thân có cần ăn mặc đẹp như vậy không? Cố Cẩn Du đều nhìn ra nàng là ở chỗ này chận Cố hầu gia.
Cố lão phu nhân họ Lăng, tiên hầu phu nhân là đích thân chất nữ của Cố lão phu nhân, Lăng di nương là thứ muội của tiên hầu phu nhân, cũng coi là chất nữ nhi của Cố lão phu nhân.
Trước đây tiểu Lăng thị bệnh chết, Cố hầu gia nghênh thú Diêu thị qua cửa, Cố lão phu nhân lo lắng Cố hầu gia có tân hoan rồi sẽ không thương yêu ba nhi tử tiền thê sinh, vì vậy làm chủ nạp Lăng di nương vi quý thiếp.
Cố hầu gia cũng không thích Lăng di nương, nhưng Cố lão phu nhân làm chỗ dựa cho Lăng di nương, Lăng di nương ở trong phủ ngày cũng coi như sống hết sức tốt.
Vưu kì Diêu thị mang theo Cố Diễm dọn đi sơn trang rồi, Lăng di nương nghiễm nhiên sắp trở thành phu nhân chính kinh của hầu phủ.
Hơn nữa nàng là di mẫu của ba công tử, ba công tử thân cận nàng hơn thân cận Diêu thị nhiều.
“Vậy ngươi đi đưa đi.” Cố hầu gia nhàn nhạt nói xong, đỡ Diêu thị ly khai.
Ngày mai, Diêu thị lấy cớ ốm đau, không đi thỉnh an Cố lão phu nhân.
Phòng ma ma khuyên Diêu thị: “Phu nhân đây cần gì chứ? Làm chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, đỡ phải lạc nhân khẩu thật.”
Diêu thị cười khổ: “Ta làm chu toàn hơn nữa, cũng có người chọn lỗi sai của ta. Ta không đi, lão phu nhân mới mắt không thấy tâm không phiền đó.”
Cố hầu gia cùng Cố Cẩn Du đi Tùng Hạc viện.
Nghe nói Diêu thị bị bệnh, Cố lão phu nhân lạnh lùng hừ một cái: “Nàng chính là không muốn thấy ta!”
Cố hầu gia vội nói: “Xem người nói kìa, Dao nhi làm sao có thể không muốn thấy người? Người xem, những lễ vật này đều là nàng đích thân chuẩn bị cho người đó! Trong lòng nàng kính trọng người nhất!”
Lễ vật đúng là Diêu thị chọn, cũng là dùng tâm tư, bất quá Diêu thị không phải là vì bản thân, mà là vì không để Cố lão phu nhân giận chó đánh mèo Cố Cẩn Du.
Cố lão phu nhân bĩu môi, nàng không thích Diêu thị, Diêu thị không đến cũng tốt, đỡ phải nàng thấy tâm phiền.
“Diễm nhi đâu?” Cố lão phu nhân rốt cục hỏi tới Cố Diễm, “Sao hắn không cùng các ngươi qua đây?”
Cố hầu gia không dám nói Cố Diễm đã sớm đến kinh thành, hắn cười cười nói: “Thân thể của Diễm nhi không tốt, ta để hắn chậm một chút qua đây, có đại phu đi theo hầu hạ.”
“Ân.” Cố lão phu nhân không hỏi nữa.
Cố hầu gia nói: “Một hồi ta đưa Cẩn Du vào cung một chuyến, thỉnh an cho nương nương.”
Nhắc tới thục phi, nhãn thần của Cố lão phu nhân nhìn về phía Cố Cẩn Du sinh ra vài phần hiền lành: “Cũng tốt, cô cô ngươi nhớ thương ngươi đã lâu, để người đến phủ hỏi nhiều lần.”
Cố Cẩn Du như trút được gánh nặng nở nụ cười: “Cẩn Du cũng rất quải niệm cô cô.”
Khi nói chuyện, có hạ nhân báo lại, nhị công tử cùng tam công tử tới.
Nét mặt của Cố lão phu nhân lập tức lộ ra cưng chìu khó có thể che giấu.
Nếu nói là trong lòng Cố lão phu nhân thương ai nhất, phi ba bảo bối đích tôn mạc chúc rồi, ngay cả thân sinh nhi tử là Cố hầu gia cũng không bằng được phân lượng của đám đích tôn trong mắt của nàng.
Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm vén mành đi vào.
“Tổ mẫu.”
“Phụ thân.”
Hai người chắp tay hành lễ.
Cố Cẩn Du đứng dậy, hành qua lễ với hai vị huynh trưởng: “Nhị ca, tam ca.”
Cố Thừa Lâm ôn hoà liếc nàng một mắt.
Cố Thừa Phong nói: “Không cần đa lễ.”
Lúc nói chuyện lời khách khí, ngữ khí cũng rất xa cách.
Cố Cẩn Du đã quen, đối tượng của các ca ca không phải nàng, là mẫu thân, phàm là hài tử của mẫu thân, các ca ca đều sẽ không thích.
“Đại ca các ngươi đâu? Thế nào không gặp hắn?” Cố lão phu nhân hỏi.
Cố Thừa Phong nói: “Đại ca đêm qua đã khuya mới vừa về, sáng sớm lại đi quân doanh rồi.”
Đích trưởng tôn của Định An hầu phủ không phải dễ dàng làm như vậy, hắn là người thừa kế hầu phủ, trên người hắn gánh vác hưng suy của hầu phủ, đều phải khổ cực hơn những hài tử khác.
Cố lão phu nhân đau lòng tôn tử của mình, lại cũng không thể thực sự lôi hắn từ trong quân doanh về.
Cố hầu gia thấy thời cơ không sai biệt lắm, nên cắt vào chính đề, hắn hắng giọng một cái, nói với Cố lão phu nhân: “Mẫu thân, ta có chuyện muốn nói với người.”
“Chuyện gì?” Cố lão phu nhân nghi ngờ nhìn hắn.
Cố hầu gia nhìn Cố Cẩn Du một bên một mắt, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Là có liên quan đến thân thế của hai hài tử.”
…
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều ở nhà chừng mấy ngày, cuối cùng cũng chỉnh lý xong hai cái viện tử, nàng ở trong ruộng rau nhỏ trồng hành, cải dầu cùng rau diếp, lại ở dưới sự năn nỉ của Tiểu Tịnh Không gieo hạt trồng đậu hòa lan.
Ruộng rau nhỏ chỉ chiếm cứ một bên viện tử, phía bên phải Cố Kiều suy nghĩ xây một dàn nho, trồng chút hồ lô, vụ xuân năm sau lại trồng thêm chút nho và mướp.
Tiêu lục lang đã lĩnh yếu bài của Quốc Tử giám trở về, thuận tiện cũng ghi danh cho Tiểu Tịnh Không.
Quốc Tử giám học vỡ lòng cũng phân ban, án thành tích cùng tuổi tác cao thấp chia làm thiên địa huyền hoàng lớp ban, mà ở ngoài bốn ban này ra còn một ban hết sức đặc thù, chuyên môn tuyển nhận hài tử thiên phú hơn người, có chút cùng loại thần đồng ban của Cố Kiều kiếp trước.
Loại ban này là mấy năm gần đây mới mở, khi còn bé Tiêu lục lang chưa từng học.
Động tác cắt rau của Cố Kiều dừng lại: “Di? Quốc Tử giám không phải đóng cửa mấy năm sao? Học vỡ lòng không có đóng?”
Tiêu lục lang bỏ thêm củi vào trong lòng bếp: “Nói trên ý nghĩa nghiêm khắc học vỡ lòng của Quốc Tử giám, trước đây bệ hạ đóng Quốc Tử giám thì không tận lực nói chuyện học vỡ lòng, học vỡ lòng liền chui chỗ trống, vẫn xây dựng đến nay.”
Mở mấy năm, dạy thần đồng rất có kinh nghiệm.
Cố Kiều nói: “Nhập học thi cái gì?”
Tiêu lục lang nói: “Nhìn từ tình huống cuộc thi năm trước, chủ khảo biết chữ, thiếp kinh cùng số học.”
Cố Kiều ngô một tiếng: “Những thứ này Tiểu Tịnh Không cũng không có vấn đề gì.”
“Ân.” Tiêu lục lang gật đầu.
Bất quá lý do an toàn, hai người vẫn là tốn không ít bạc mua khảo đề năm trước về cho Tiểu Tịnh Không làm một lần, Tiểu Tịnh Không viết đúng số chữ rất cao, chính là chữ viết chậm, còn xấu, xấu xí không gì sánh được!
Mỗi ngày trong hành trình của Tiểu Tịnh Không sinh ra thêm một hạng: Viết chữ bằng bút lông.
Tiểu Tịnh Không không vui, hắn hoài nghi tỷ phu xấu đang cướp đoạt niềm vui làm tiểu hài tử của hắn!
Tiêu lục lang nói với hắn: “Mỗi ngày Kiều Kiều cũng luyện chữ, hai người các ngươi cùng viết.”
Nghĩ đến có thể cùng Kiều Kiều một chỗ, Tiểu Tịnh Không khoái trá đáp ứng rồi!
Cố Kiều hồi lâu không nằm mơ.
Lần trước nằm mơ vẫn là Tiêu lục lang đi tỉnh thành thi hương, đến nay đã qua bốn tháng.
Nàng hầu như quên chuyện mình có thể nằm mơ.
Nhưng mà đêm nay, khi nàng cùng Tiểu Tịnh Không luyện xong chữ trở về phòng, chỉ chốc lát sau liền lâm vào trong một cảnh mơ xa lạ.
Sở dĩ xa lạ, là bởi vì xuất hiện ở trong mộng của nàng cũng không là Tiêu lục lang, cũng không phải bản thân nàng.
Là nam nhân đã cứu Tiểu Tịnh Không, nàng hầu như đã quên mất.
Nam nhân mặc khôi giáp thanh sắc, khoác huyết sắc phi phong, ngồi ở trên chiến mã uy phong hiển hách.
Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ yên lặng, nam nhân tao ngộ một đợt phục kích, mỗi thích khách đều là cao thủ nhất đẳng nhất, may là như vậy, bọn họ cũng không phải đổi thủ của nam nhân.
Ngay lúc nam nhân gần thắng lợi, một tên thích khách trong đó bỗng nhiên tung một hài tử, quay hài tử kia một kiếm đâm tới.
Nam nhân vì cứu hài tử kia, bị đâm khách chém trúng cánh tay phải.
Trên thân kiếm của thích khách dẫn theo kịch độc, mạng của nam nhân mặc dù bảo vệ được, cánh tay cũng bị phế bỏ từ đó.
Trận ám sát này nghiêm chỉnh mà nói cũng có chút quan hệ với Tiểu Tịnh Không.
Đám thích khách kia âm thầm theo dõi nam nhân đã lâu, vẫn không dám động thủ, trong lúc vô ý gặp được nam nhân cứu một hài tử tay không tấc sắt, bọn họ quyết định bào chế đúng cách, mới có trận ám sát này phía sau.
Sau khi Cố Kiều tỉnh lại, thần sắc có chút không hiểu.
Nàng càng ngày càng không hiểu nổi giấc mộng của mình, hôm nay là người cực kỳ xa lạ gì đều có thể bị nàng mơ thấy?
Bất quá bất luận nói như thế nào, hắn đều đã cứu Tiểu Tịnh Không một mạng, huống hồ trận ám sát này linh cảm cũng vì hắn cứu Tiểu Tịnh Không mà dựng lên.
Nàng không thể ngồi yên không quản.
Thời gian ám sát là chạng vạng ngày mai, về phần địa điểm, nàng nhớ kỹ phụ cận nam nhân tao ngộ ám sát có một gian Tường Vân khách sạn.