Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 124: ĐẠI CA


Dịch giả: Luna Wong


Sáng sớm hôm sau, nàng liền tìm được Tiêu lục lang, hỏi hắn Tường Vân khách sạn ở nơi nào.


Tiêu lục lang rất nghi hoặc: “Ngươi là từ đâu nghe nói Tường Vân khách sạn?”


Cố Kiều mặt không đổi sắc nói: “Ngày hôm qua đi chợ mua đồ thì nghe, có phải đồ của khách sạn này ăn rất ngon hay không?”


Tiêu lục lang nghiêm mặt nói: “Đó là một hắc điếm.”


“Ân?” Cố Kiều sửng sốt.


Tiêu lục lang giải thích: “Mặt ngoài là khách sạn, thực tế là đổ phường, không ít người bị lừa đi, ngươi đừng bị lừa.”


Tiêu lục lang kiên quyết cho rằng Cố Kiều là người dễ bị lừa bụng dạ khó lường, nói cái gì cũng không chịu nói cho nàng biết Tường Vân khách sạn ở nơi nào, Cố Kiều túm đầu nhỏ, chỉ phải tìm biện pháp khác.


Cơm sáng xong, Tiêu lục lang đi tìm tư thục thích hợp cho Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận, Cố Kiều đã lấy lý do đi chợ mua thức ăn, trực tiếp mướn một chiếc xe ngựa: “Đi Tường Vân khách sạn.”


Xa phu nói: “Tường Vân khách sạn cực xa, cô nương đang gấp sao? Nếu không vội thì chờ tý nữa, ta còn một khách.”


“Ta gấp.” Cố Kiều nói.


“Vậy cần hai trăm đồng tiền.” Xa phu nói.


Tường Vân khách sạn ở một đầu khác của kinh thành, ngựa của hắn cũng không phải thiên lý mã, vừa đi một hồi hơn nửa ngày đều đi qua, khả năng không nhận được đơn thứ hai.


“Được.” Cố Kiều đáp ứng.


Xa phu coi như quen thuộc với địa hình kinh thành, chọn con đường gần nhất, vậy mà hôm nay cũng không biết là ngày mấy, trên đường gặp phải đại nhân vật xuất hành hai lần, tất cả bách tính đều phải tránh ra.


Chờ Cố Kiều chạy tới phụ cận Tường Vân khách sạn, ám sát đã bắt đầu rồi.


Cố Kiều nghe thấy được động tĩnh trong ngõ hẻm, không nói hai lời nhảy xuống xe ngựa, từ một đầu khác của ngõ hẻm đi vào.


Song phương chiến đấu kịch liệt say sưa, không chú ý tới một đạo thân ảnh nhỏ gầy tiềm nhập hậu phương của bọn họ.


Cố Kiều tìm được góc bao tải, bế hài tử hôn mê bên trong ra, lại tìm khối đá lớn bỏ vào.


Bọn thích khách không phải đối thủ của nam tử, đây đó trao đổi một cái ánh mắt, bắt đầu đùa giỡn ám chiêu.


Một người trong đó sử dụng kiếm rạch bao tải, hung hăng ném tới chỗ của nam tử, kiếm khí khổng lồ bổ miệng bao tải ra, đồ vật giấu bên trong bay ra.


Bọn thích khách đều trợn tròn mắt.


Không phải hài tử sao? Sao thành một tảng đá rồi?


Nam tử cũng rất nghi hoặc, đây là chiêu số gì? Đương thời mê hoặc đại pháp mới nhất sao?


Dùng tảng đá?



Nam tử không cần tốn nhiều sức chém tảng đá thành hai khúc.


Điều kiện thời cơ ám sát tốt nhất đã qua, bọn thích khách minh bạch hôm nay bọn họ không có cơ hội giết chết đối phương, vì vậy cũng không ham chiến, hư lung lay mấy chiêu xong liền tiếp nhị liên tam trốn.


Nam tử cũng không thừa thắng xông lên, hắn thu kiếm, dự định phóng người lên ngựa, lại đột nhiên hai lỗ tai khẽ động, cảnh giác nhìn sang ngõ nhỏ: “Ai?”


Cái này cũng có thể bị phát hiện, ngũ giác của hắn cũng quá nhạy cảm.


Cố Kiều ôm hài tử hôn mê từ sau cây cột đi tới: “Là ta.”


Nam tử nhận ra Cố Kiều: “Tại sao là ngươi?”


Cố Kiều nhún vai.


Ánh mắt của nam tử rơi vào trên người hài đồng trong ngực nàng, vừa nhìn như là tiểu tử ngày ấy, nhìn kỹ lại không phải, tiểu tử kia là đầu đinh, tóc của nam hài này rất dài, còn cột lại.


Hơn nữa tướng mạo của hài tử này cũng không có ngọc tuyết khả ái như tiểu tử ngày ấy.


Nam tử trầm tư chỉ chốc lát, nghĩ tới tảng đá từ trong bao tải bay ra ngoài kia, hắn tựa hồ nhớ kỹ biểu tình của bọn thích khách ngay lúc đó cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ nói ——


Bookwaves.com.vn

Nam tử nhìn về phía Cố Kiều, hồ nghi nói: “Là ngươi đổi?”


“Ân.” Cố Kiều không có phủ nhận, “Trùng hợp đi ngang qua, xem thấy bọn họ bắt hài tử, theo đuôi bọn hắn, vừa lúc bọn họ và ngươi đánh nhau, ta liền ôm hài tử ra.”


Nàng nói vân đạm phong khinh, nam tử cũng cảm thấy nhóm người kia cũng không phải thích khách phổ thông, thật muốn theo dõi bọn họ không bị phát hiện là rất khó.


Nhãn thần của hắn nhìn về phía Cố Kiều càng phát ra nghi ngờ: “Nếu như ta nhớ kỹ không sai, ngươi là ở phụ cận Quốc Tử giám, ở đây cùng Quốc Tử giám một ở đông, một ở tây, sao đi ngang qua đây? Ngươi tới đây làm cái gì?”


Cố Kiều dừng một chút, nhìn phía Tường Vân khách sạn cách đó không xa nói: “Ân. . . Bài bạc?”


Nam tử: “. . .”


Không muốn nói thì thôi.


Nam tử đương nhiên đoán không được Cố Kiều đặc biết tới cứu hắn rồi.


Trong khi hai người nói chuyện, cha nương của hài tử đuổi tới rồi.


“Hài nhi của ta —— hài nhi của ta —— ”


Phụ nhân khóc thành người nước mắt.


Cố Kiều đem trả lại hài tử cho nàng, nói với nàng: “Hắn hút chút mông hãn dược, liều thuốc không lớn, không có gì đáng ngại, bầu trời tối có thể tỉnh.”


“Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!” Phụ nhân ôm hài tử dập đầu cho Cố Kiều, tướng công của nàng cũng quỳ xuống trọng trọng dập đầu.


Cố Kiều nhìn nam tử nói: “Không cần cảm tạ ta, tạ ơn hắn, là hắn đuổi thích khách chạy.”


Hai người lại dập đầu cho nam tử.


Sau khi hai người rời đi, nam tử cũng dự định ly khai, một tay hắn nắm dây cương tuấn mã, một tay kia đỡ lấy yên ngựa, đang muốn phóng người lên ngựa, lại bị Cố Kiều gọi lại.



“Thương thế của ngươi không cần xử lý sao?”


Trong con ngươi của nam tử mạnh xẹt qua một tia cảnh giác, hưu rút bội kiếm ra, để lên cổ của Cố Kiều: “Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao biết ta bị thương?”


Chuyện hắn bị thương đến hạ nhân trong phủ cũng không biết!


Kiếm để ở trên cổ mình, mí mắt của Cố Kiều lại cũng không có nâng một chút, chỉ là bình tĩnh liếc thắt lưng của hắn một mắt: “Ngươi chảy máu.”


Nam tử cúi đầu vừa nhìn, xiêm y thắt lưng quả thực đã bị tiên huyết nhuộm dần, đỏ một tảng lớn.


Cố Kiều nói: “Ngươi cẩn thận mất máu quá nhiều.”


Lượng máu đã mấy này, đổi thành người bình thường chỉ sợ sớm đã té xỉu, hắn vẫn còn đánh nhau với người ta lâu như vậy.


Cố Kiều nhìn mọi nơi một chút, trong ngõ hẻm không có người gì, nàng đơn giản buông sọt nhỏ, từ bên trong lấy tiểu dược tương ra, nói với hắn: “Xốc y phục lên ta xem một chút.”


Nam tử hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”


Cố Kiều đạm nói: “Cầm máu cho ngươi!”


Mi tâm của nam tử cau lại, Cố Kiều không muốn mở tiểu dược tương ngay trước mặt hắn, nháy mắt với hắn: “Xoay qua chỗ khác, vén xiêm y lên.”


“Ngươi là đại phu?” Nam tử hỏi.


“Phải, ta phải, đừng nói nhảm, đánh nhau lanh lẹ như vậy, thấy thế nào đại phu thì rề rà?” Cố Kiều tính là phát hiện, người nơi này ít nhiều đều có mà giấu bệnh sợ đại phu, đương nhiên cũng khả năng là bởi vì hắn không đủ tín nhiệm bản thân.


Nam tử có chút do dự, nhưng cũng không phải là không tín nhiệm Cố Kiều, mà là. . . Cố Kiều là nữ tử.


Hắn làm sao có thể ở trước mặt của nữ tử vén xiêm y của bản thân chứ?


Cố Kiều thở dài, hắn không động thủ, vậy nàng tới.


Nàng đi tới nam tử phía sau, cởi khôi giáp của hắn ra, vén áo của hắn lên.


Nam tử căn bản là không có phản ứng kịp: “. . .”


“Vừa khâu đi?” Cố Kiều nhìn vết thương của hắn, “Rách rồi, phải khâu lại một lần nữa.”


Vết thương của nam tử là y quan quân doanh khâu lại, đại phu dân gian hiếm có tinh thông loại giải phẫu này.


Nam tử hoài nghi với y thuật của Cố Kiều, nhưng nhìn hình dạng nghiêm túc của Cố Kiều, sau cùng hắn không thể nói ra cự tuyệt.


Cố Kiều: “Xoay qua chỗ khác.”


Vết thương là từ phía sau lưng nam nhân kéo dài đến thắt lưng bên phải, xoay qua chỗ khác quả thực dễ dàng khâu lại hơn.


Nam tử nhíu mày, vòng qua.



“Thuốc tê dùng hết rồi.” Đến nay không bổ túc, Cố Kiều cũng không hiểu vì sao.


Cố Kiều khép lại cái rương đợi một hồi, ở trong đầu nói thầm thuốc tê thuốc tê thuốc tê, kết quả sau khi mở ra vẫn là không có thuốc tê.


Cố Kiều nói với hắn: “Chỉ có thể cứng rắn khâu cho ngươi, ngươi nhịn một chút.”


Nam tử ngẩn người, nói với Cố Kiều: “Ma phí tán sao? Ta không cần cái kia, ngươi khâu đi.”


Cố Kiều không giải thích khác nhau thuốc tê và ma phí tán, nàng nghiêm túc khâu cho hắn.


Toàn bộ quá trình hắn hừ chưa từng hừ một tiếng, là con người rắn rỏi.


Chỉ là hai người cũng không ngờ tới chính là khâu đến châm cuối cùng, lại có một thích khách quay trở về, trong tay người kia sinh ra một cây cung tiễn, hắn liên tiếp bắn năm tên.


Nam tử không kịp xuất thủ, hắn xoay người, song chưởng bảo vệ Cố Kiều, định dùng thân thể cứng rắn tiếp những thứ tên này.


Hắn nhìn thấy ánh mắt của Cố Kiều, lãnh tĩnh mà lạnh lùng, chợt lóe lên tràn đầy sát khí.


Cố Kiều rút chủy thủ bên hông hắn ra, mạnh vung lên, đâm về phía ngực của thích khách.


Thích khách kêu lên một tiếng đau đớn, từ nóc nhà ngã xuống tới, cung tiễn cũng rớt xuống.


Nam tử khó có thể tin quay đầu lại!


Cố Kiều bình tĩnh ngồi xổm người xuống, tiếp tục khâu lại vết thương cho nam tử.


“Được rồi.” Cố Kiều nói.


Nam tử kinh ngạc nhìn Cố Kiều, nghiễm nhiên lọt vào trong khiếp sợ to lớn.


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều chớp con ngươi nhìn hắn một cái, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên cái này!”


Lúc nói chuyện, nàng cầm một lọ kim sang dược tự chế biến cho hắn: “Dùng tốt hơn kim sang dược của ngươi!”


Cố Kiều không phải đoán đại, mà là mới vừa rồi khâu lại vết thương cho hắn thì ngửi thấy được vị đạo của kim sang dược, nàng tỉ mỉ biện nhận thành phần trong đó, xác định không bằng kim sang dược của mình.


Nam tử đầy mặt bất khả tư nghị.


Lẽ nào vẫn chưa hết? Cố Kiều lại nhìn thích khách cách đó không xa: “Chưa chết, còn có thể bắt trở về thẩm vấn. Hoặc, ngươi muốn bắt ta sao?”


“Không phải.” Cuối cùng nam tử cũng hồi thần, “Ngươi là tự vệ, muốn bắt cũng là bắt bọn họ.”


“Nga, ta đây đi.” Cố Kiều vỗ tay một cái, cõng sọt nhỏ, thần sắc ung dung ra ngõ nhỏ.

Cố Kiều cho nam tử quá nhiều khiếp sợ, thậm chí còn đám thích khách kia đều không thể khỏi động chút nước bọt ở đáy lòng hắn.


Hắn do dự một hồi, vẫn là giục ngựa đuổi theo: “Ta tiễn ngươi.”


“Ân?” Cố Kiều nghiên đầu nhìn về phía hắn.


Nam tử dừng một chút: “Ta cũng ở tại phương hướng Quốc Tử giám, tiện đường.”


“Tùy ngươi.” Cố Kiều đi tới Tường Vân khách sạn, ngồi trên xe ngựa bản thân mướn từ chợ tới.


Thật ra là nam tử lo lắng đám thích khách kia vẫn chưa đi xa, đồng thời để mắt tới Cố Kiều, cho nên mới đưa ra yêu cầu tiễn nàng về nhà.


Vạn hạnh là mãi cho đến cửa nhà Cố Kiều cũng không phát hiện bất luận động tĩnh của thích khách gì, chắc là đuổi không kịp.


Như vậy cũng tốt.



Hắn không hy vọng bản thân liên lụy nàng.


Cố Kiều thanh toán tiền xe, xa phu lái xe ngựa rời đi, nam tử cũng nên ly khai: “Cáo từ.”

Cố Kiều gật đầu: “Cáo từ.”


“Di? Kiều Kiều! Đại ca ca!”


Tiểu Tịnh Không từ trong khe cửa nhìn thấy hai người, đát đát đát chạy tới, tay nhỏ bé giấu ở sau lưng quá chặt chẽ, không cho Cố Kiều thấy.


Hắn nghiên đầu nhỏ hỏi: “Kiều Kiều, ngươi làm sao sẽ đại ca ca cùng trở về nha? Đại ca ca tới nhà của chúng ta làm khách sao?”


Dáng nhỏ này, để nam tử nghĩ tới mới vừa rồi Cố Kiều cũng là bộ dáng như vậy, quả thật là người một nhà, đến ngôn hành cử chỉ đều giống như vậy.


Cố Kiều xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, nói: “Đại ca ca chỉ là đi ngang qua.”


“Nga!” Tiểu Tịnh Không suy nghĩ một chút, dời tới cửa một bước, nói, “Ta đây nói một chút với đại ca ca!”


“Được.” Cố Kiều làm bộ không nhìn ra trong tay hắn ẩn dấu đồ.


Cố Kiều vào nhà rồi, nam tử hỏi Tiểu Tịnh Không: “Trong tay ngươi ẩn dấu cái gì?”


Tiểu Tịnh Không lấy tay nhỏ bé từ phía sau lưng ra, lộ ra một cái hộp nhỏ, tiễu meo meo nói rằng: “Sinh thần của Kiều Kiều sắp đến, ta đang chuẩn bị lễ vật cho Kiều Kiều! Đây là sinh thần đầu tiên ta bồi Kiều Kiều, ta cho nàng một kinh hỉ!”


Chỉ sợ nàng đã nhìn thấu kinh hỉ của ngươi, tiểu tử à.


Tiểu Tịnh Không tựu có rất nhiều lời nói với người mình thích, lần thứ hai hắn hóa thân tiểu kèn đồng tinh, một hỏi đã bá bá bá.


Nam tử lại cũng không thấy phiền chán, chỉ cảm thấy hài tử này rất khả ái.


Hắn rất buồn bực, một nữ nhân đến giết người đều không nháy mắt làm sao nuôi ra tiểu tử ngây thơ như vậy?


Nàng nhất định bảo hộ hắn vô cùng tốt.


Hắn nghĩ.


Bên tai là thanh âm bá bá bá của Tiểu Tịnh Không, trong viện truyền đến trận trận hương khí cơm nước, nam tử tại trước mặt tòa trạch viện xa lạ này, phá thiên hoang địa cảm nhận được một tia khói lửa của nhà.


Nam tử cáo biệt Tiểu Tịnh Không trở về phủ.


Hắn vừa vượt qua cửa phủ, liền có một sai vặt cơ linh thanh tú thần sắc vội vả chạy vội tới: “Thế tử! Sao người mới về nha? Mấy ngày nay người không ở trong phủ, phủ chúng ta ra đại sự!”


“Đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử hỏi.


“Ai.” Sai vặt trảo đầu cong má, nín vài ngày, thật là đến giờ phút này bỗng nhiên lại chẳng biết nói từ đâu.


Nam tử không để ý tới hắn, lạnh lùng vào phủ.


Sai vặt đuổi theo: “Là chuyện của kế phu nhân! Năm đó nàng làm mất hài tử! Tiểu thư trong phủ của chúng ta không phải thân cốt nhục của lão gia! Tiểu thư chân chính ở ngoài không chịu trở về! Nghe nói. . . Là lớn lên ở nông thôn, đảm hơi nhỏ, chưa thấy qua thế diện, không dám tới hầu phủ đó!”


Chuyện Cố Kiều cùng Cố Diễm đến kinh thành không giấu được, hai người cũng không chịu hồi phủ, trong phủ liền có nhiều suy đoán.


Sai vặt than thở: “Ai nha, làm lâu như vậy, nguyên lai hầu gia thương lầm người, nàng không phải thân muội muội của người!”


Ánh mắt của Cố Trường Khanh hàn lãnh nói: “Ta không có muội muội, chỉ có hai đệ đệ.”


Cố Trường Khanh sẽ không thừa nhận Diêu thị, cũng sẽ không thừa nhận một đôi hài tử Diêu thị cùng phụ thân sinh hạ .


Ân, thật lớn một flag!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận