CHƯƠNG 125: HUYNH MUỘI
Dịch giả: Luna Wong
Trên người Cố Trường Khanh dẫn theo thương, hồi phủ rồi không kinh động bất luận kẻ nào, trước hết để cho sai vặt gọi phủ y tới viện tử của bản thân.
Phủ y đối với chuyện Cố Trường Khanh thụ thương thấy nhưng không thể trách, thế tử là một người liều mạng, ngày nào đó không mang theo bị thương trở về đều không bình thường.
Chỉ bất quá, kiểm tra xong tình huống của vết thương, phủ y kinh ngạc: “Thế tử, xin hỏi là ai khâu lại cho người?”
Cố Trường Khanh hỏi: “Làm sao vậy? Y quan quân doanh khâu lại một lần, đại phu phía ngoài khâu lại một lần, có vấn đề gì không?”
Phủ y đạo: “Không có, khâu rất tốt, ta còn chưa thấy qua ai có thể khâu lại vết thương bị rách xử lý thỏa đáng như vậy, không biết là vị đại phu nào?”
Nghe phủ y nói như vậy, trong lòng Cố Trường Khanh liền có tính toán: “Ngươi đi xuống đi, chuyện ta bị thương chớ truyền ra ngoài.”
“Tiểu nhân minh bạch.”
Hắn ở Định An hầu phủ làm phủ y không phải một hai ngày, minh bạch tập quán của vị thế tử này, không thích làm lớn chuyện, khiến cho cả nhà trên dưới lòng người bàng hoàng.
Phủ y lui ra rồi, sai vặt lấy một chậu nước nóng qua đây, lại cầm một bộ xiêm y sạch sẽ.
Vừa mới rồi vì không để cho người chú ý, hắn dùng phi phong bao lại vết thương, lúc này đến phi phong cũng nhuộm vết máu nhàn nhạt.
Sai vặt vừa giúp Cố Trường Khanh cởi áo ra, vừa lầu bầu nói: “Thế tử, lúc này người lại sao bị thương thế? Từ lúc người điều đi dưới quyền của Nhiễm tướng quân, thì luôn bị thương nhiều hơn trước, có phải Nhiễm tướng quân đặc biệt đáng sợ hay không nha?”
“Tập võ nơi nào có không bị thương? Nhiễm tướng quân trị quân nghiêm minh, đây là chuyện tốt, là may mắn của Chiêu quốc, lời như vậy sau này đừng nói nữa.”
“Nga.” Sai vặt buồn bực đáp ứng, bỏ phi phong nhuốm máu vào sọt y vật, lại bắt đầu vì hắn cởi ngoại bào cùng trung y, “Đúng rồi thế tử, có phải ngươi lo lắng mới gọi phủ y qua đây một chuyến hay không? Người từ trước ở quân doanh trị thương, cũng sẽ không để phủ y xem lần thứ hai. Người đã lo lắng y thuật của người kia, lại vì sao để hắn trị?”
Đúng vậy, vì sao để cho nàng trị?
Cố Trường Khanh cũng đáp không được.
Nàng nhìn qua cũng không lớn, tựa hồ tuổi không sai biệt lắm với Cố Cẩn Du, cô nương độ tuổi này thấy thương thế dữ tợn như vậy không sợ đến gào khóc khóc lớn coi là tốt, nàng vẫn còn có thể bình tĩnh khâu lại cho hắn.
Không chỉ có như vậy, nàng còn giết một thích khách.
Giết xong giống như cái gì cũng không phát sinh như nhau, tiếp tục khâu lại cho hắn.
Sống hai mươi năm, lần đầu nhìn thấy nữ tử kỳ quái như vậy.
Thân thể nho nhỏ, phảng phất ẩn dấu lực lượng lớn lao.
“Thế tử, Lăng di nương cầu kiến.” Ngoài cửa một nha hoàn bẩm báo.
Sai vặt nhìn hắn nói: “Thế tử bị thương, không bằng tiểu nhân để nàng trở về.”
“Không cần.” Cố Trường Khanh thay đổi thân xiêm y sạch sẽ, đi phòng khách gặp Lăng di nương.
Lăng di nương là thứ muội của tiểu Lăng thị, cùng tiểu Lăng thị lại không có quá nhiều chỗ giống, nàng xinh đẹp hơn tiểu Lăng thị, chỉ tiếc bất luận là nàng hay là tiểu Lăng thị đều không bằng một Diêu thị.
Bookwaves.com.vn
Có thể không chỉ là bởi vì trong cơ thể của Lăng di nương chảy huyết mạch gia tộc đồng dạng với tiểu Lăng thị, càng bởi vì trên người Lăng di nương có vài phần thê lương của tiểu Lăng thị trước đây, Cố Trường Khanh khá lịch sự với nàng.
Cố Trường Khanh nói: “Đã trễ thế này, di nương còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Lăng di nương cười cười: “Cao tuổi rồi, không thể luôn mệt mỏi rã rời như lúc còn trẻ, mỗi ngày ngủ hai ba canh giờ cũng được rồi. Mấy ngày này ngươi luôn đi sớm về trễ, di nương đã lâu không gặp ngươi, muốn tới thăm ngươi một chút.”
Cố Trường Khanh nói: “Để di nương quan tâm.”
Lăng di nương ngữ trọng tâm trường nói: “Ngươi cũng đừng quá mệt mỏi, vẫn phải là chiếu cố thân thể của mình nhiều một chút, chuyện trong phủ còn nhiều thời gian, nhưng duy chỉ có thân thể của bản thân ngươi nghìn vạn lần không thể có bất kỳ sai lầm.”
“Ta biết.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng của Cố Trường Khanh cũng không dám quên trước khi đi lão hầu gia nhắc nhở, hắn là trưởng tôn cũng là huynh trưởng, trên có lão phu nhân, dưới có đệ đệ muội muội, còn có gia nghiệp trăm năm của hầu phủ, hắn quỳ cũng phải khởi động toàn bộ hầu phủ.
Hàn huyên đều nói xong, Lăng di nương không có ý rời đi.
Cố Trường Khanh hỏi: “Di nương còn có chuyện gì sao?”
Lăng di nương xoay khăn trong tay, ngượng ngùng cười cười: “Là như vậy, phu nhân trở về phủ, chuyện của nàng nói vậy ngươi đã nghe nói.”
Cố Trường Khanh nhìn về phía Lăng di nương: “Di nương là chỉ chuyện hai hài tử ôm sai?”
Lăng di nương hơi sửng sờ: “Ngươi biết?”
Cố Trường Khanh nói: “Vừa mới biết được.”
Lăng di nương liếc nhìn sai vặt thủ sau lưng Cố Trường Khanh, trong lòng hiểu rõ, nàng nói: “Cẩn Du mặc dù không phải thân sinh của phụ thân ngươi, nhưng rốt cuộc nuôi ở phủ chúng ta nhiều năm, cũng nuôi ra tình cảm, tiễn bước nàng, đừng nói phụ thân ngươi cùng phu nhân không muốn, lão phu nhân cũng không nỡ.”
Cố Trường Khanh không có nhiều cách nghĩ với chuyện này, bởi vì không quan tâm, nên mặc kệ.
Lăng di nương ôn thanh cười nói: “Sinh thần của Cẩn Du sắp tới rồi, có cần giúp ngươi chuẩn bị một phần sinh thần lễ tặng cho nàng hay không?”
Cố Trường Khanh nói: “Di nương an bài như năm rồi là được.”
Hắn mặc dù không tiếp thu Cố Cẩn Du là muội muội mình, lại cũng sẽ không đặc biệt cho nàng khó coi, hắn không có sở thích khi dễ một tiểu cô nương.
Lăng di nương lại nói: “Diễm nhi cũng tới kinh thành rồi, Diễm nhi và hài tử kia bên kia… Có phải cũng tặng mỗi người một phần sinh thần lễ hay không?”
Cố Diễm bốn năm tuổi đã dọn đi sơn trang, coi như bọn họ mười năm không gặp, Cố Trường Khanh kỳ thực đã nhớ không rõ dáng dấp của Cố Diễm ra sao.
Hắn gật đầu: “Nếu như có thể tặng, thì cùng nhau tặng đi.”
Dù sao cũng đều là công phu mặt mũi.
Lăng di nương cười nói: “Được, ta giao lễ vật đã chuẩn bị xong cho phụ thân ngươi, để phụ thân ngươi mang đi.”
Cố Trường Khanh không ý kiến: “Loại chuyện nhỏ này, di nương làm chủ là được.”
Lăng di nương lại dặn dò hắn vài câu chú ý thân thể mới ly khai.
Cố Trường Khanh bị thương nặng bao nhiêu trong lòng mình rõ ràng, không một ba năm ngày đừng nghĩ tiêu đau nhức, nhưng mà hắn ngủ một đêm, ngày thứ hai thức dậy vết thương dĩ nhiên đã không cảm giác được bao nhiêu đau đớn.
Hắn bôi chút kim sang dược Cố Kiều cho hắn, lành lạnh, vết thương càng không đau.
Cố Trường Khanh cảm giác rất thần kỳ.
Y thuật của cô nương kia đều từ đâu tới? Lại thần hơn cả y quan quân doanh.
Hai ngày này không có huấn luyện, nhưng Cố Trường Khanh vẫn quyết định đi quân doanh một chút.
Hắn đi ngang qua Thùy Hoa đình, vừa vặn đụng với Cố Cẩn Du bồi Diêu thị ở trong vườn tản bộ.
Hắn nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy hắn, tràng diện một lần có chút xấu hổ.
Bookwaves.com.vn
Lúc Diêu thị vừa gả vào hầu phủ, Cố Trường Khanh còn là một hùng hài tử nửa lớn, lại mất đi mẫu thân trong lòng oán hận, nhiều lần ác ngữ với Diêu thị.
Hắn thậm chí tuyên bố muốn đuổi Diêu thị ra ngoài, trong cái phủ này, có hắn không có Diêu thị, có Diêu thị không có hắn.
Hắn còn từng cáo hắc trạng trước mặt của Diêu thị tổ phụ cùng tổ mẫu.
Hôm nay hắn lớn rồi, tự nhiên sẽ không có không hiểu chuyện giống lúc đó nữa.
Chỉ là hắn cũng sẽ không gọi Diêu thị một tiếng mẫu thân.
Đời này cũng sẽ không.
Diêu thị xa xa gật đầu, hắn cũng nhàn nhạt chắp tay, đây đó đều khách sáo lại xa cách chào hỏi nhau.
Theo lý thuyết trận lúng túng vô tình gặp được này đến đó nên kết thúc, thiên Cố Cẩn Du đột nhiên đi xuống đình, đi tới trước mặt của Cố Trường Khanh, quỳ gối thi lễ một cái nói: “Đại ca, sớm.”
“Sớm.” Thần sắc của Cố Trường Khanh lãnh đạm.
Cố Cẩn Du coi như không để ý giống nhau, vung lên một tia mỉm cười ngọt ngào, nói: “Đại ca, còn mấy ngày nữa chính là sinh thần của ta, ngày đó đại ca sẽ hồi phủ chứ?”
Không đợi Cố Trường Khanh mở miệng, Cố Cẩn Du lại nói: “Nương nương nói nàng cũng tới, ta hy vọng đại ca cũng có thể đến.”
Quay cặp mắt tuy rằng mỉm cười lại khó nén thấp thỏm bất an kia, Cố Trường Khanh không giống thường lui tới cự tuyệt triệt để: “Lúc rảnh rỗi ta sẽ trở lại.”
Cố Cẩn Du nhoẻn miệng cười: “Đa tạ đại ca!”
Cố Trường Khanh lạnh lùng nói: “Chớ tạ ơn quá sớm, có thể không rảnh.”
Dứt lời, hắn cùng với Cố Cẩn Du gặp thoáng qua, cũng không quay đầu lại ly khai.
Cố Cẩn Du lại ở thầm nghĩ trong lòng, xem ra không phải hài tử của mẫu thân, trái lại để đại ca bớt vài phần giận chó đánh mèo với mình.
Trước khi hồi kinh nàng từng lo lắng thân thế của mình mất đi ánh sáng sẽ để cho mình gặp bạch nhãn của thế nhân, kết quả không hẳn vậy.
Thục phi nương nương thích nàng là bởi vì một thân tài hoa của nàng, lão phu nhân thích nàng là bởi vì thục phi cũng thích nàng, nàng có phải thân cốt nhục của phụ thân hay không lại có quan hệ g?
Chờ nàng làm huyện chủ, lại có đại ca thương yêu, tương lai ai dám coi thường nàng?
Đúng rồi, còn có An quận vương.
Lần trước vào cung chỉ lo giải đề cho ngũ hoàng tử, đều quên nói chuyện của An quận vương.
Yến hội cập kê lần này vừa vặn chính là đại thời cơ tốt gặp mặt An quận vương!
Dạo xong, Cố Cẩn Du tìm Cố hầu gia, nói ý nghĩ của chính mình với Cố hầu gia.
Cố hầu gia kinh ngạc: “Cái gì? Đưa thiếp mời cho An quận vương? Không thích hợp đi? Chúng ta cùng An quận vương không quen.”
Hắn cũng không dám bởi vì từng thu lưu huynh muội An quận vương mấy đêm liền treo quan hệ với An quận vương.
Bỏ qua quan hệ lợi hại giữa các thế lực lớn một bên không nói, riêng là An quận vương thì không phải là hắn trèo cao được.
Lão hầu gia có lẽ có mặt mũi kia, dù sao lão hầu gia có quân công trong người, nhưng hắn cũng không phải cha hắn.
Cố Cẩn Du tràn đầy tự tin nói: “Cha, người tin tưởng nữ nhi, quận vương nhất định sẽ tới.”
Cố hầu gia cứng rắn không qua nhõng nhẽo của nữ nhi, ót nóng lên, đưa thiệp mời cho An quận vương!