Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 126: CẬP KÊ


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là một ngày vui của nhà tôi, nên tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay mỗi chuyện tôi dịch sẽ up một chương, và liên tục trong vòng 3 ngày. Chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ tại Bookwaves


Màn đêm buông xuống An quận vương liền nhận được thiếp mời của Định An hầu phủ.

Từ lúc An quận vương kết thúc cuộc đời chất tử của Trần quốc, trở lại kinh thành vẫn thập phần khiêm tốn, ngoại trừ học bài khoa cử ít cùng người lui tới.


Người kinh thành đều biết tính tình của vị An quận vương này, trong ngày thường không sẽ chủ động kết giao với hắn, bởi vậy nhìn thiếp mời trong tay, An quận vương có chút vô cùng kinh ngạc.


Vì không hiện đường đột, thiếp mời của Cố hầu gia là hạ cho An quận vương cùng Trang Mộng Điệp hai người.


An quận vương cực ngoài ý muốn, khi nhìn tên Trang Mộng Điệp vừa tựa hồ chẳng phải ngoài ý muốn: “Cố hầu gia thật đúng là nuôi một nữ nhi không an phận a.”


Không cần suy nghĩ cũng đoán được là Cố Cẩn Du bị ôm sai kia làm.


Chỉ bất quá, An quận vương không ngờ tới Cố Cẩn Du hiểu lầm lời của mình mới dẫn đến Cố Cẩn Du nảy sinh tâm tư không nên có với mình, hắn chỉ cho rằng nàng đang mượn hơi Trang Mộng Điệp, thuận tiện mượn tay của Trang Mộng Điệp thỉnh hắn đến phủ dính dính ánh sáng của hắn.


Hắn cười lạnh một tiếng, ném thiếp mời lên trên bàn.


Ngũ Dương hỏi: “Quận vương, Định An hầu phủ nghĩ gì? Sai tặng thiếp mời cho người và Mộng Điệp tiểu thư?”


Quan hệ của song phương thật ra là có chút phức tạp, lần trước ở sơn trang là ngoài ý muốn, sắc trời đã tối phụ cận không có khách sạn, ban đêm hắn lại không cách nào thấy vật, chỉ bệnh tình bại lộ mới vào ở sơn trang của Định An hầu phủ.


Nhưng mà, phía sau Định An hầu phủ là thục phi, phía sau thục phi lại là bệ hạ, bọn họ cùng Trang gia lui tới vô cùng mật thiết lẽ nào sẽ không sợ khiến cho bệ hạ phỏng đoán sao?


An quận vương cười lạnh nói: “Nếu thật có người hỏi, cũng bất quá là tiểu nữ nhi hai nhà gặp gỡ, chưa nói tới thế lực đảng phái.”


Ngũ Dương ghét bỏ bĩu môi: “Loại yến hội phủ đệ này chớ đi! Lão hầu gia tại vị cũng không xứng trèo quan hệ với Trang gia chúng ta, huống chi là hôm nay?”


An quận vương nhàn nhạt nói rằng: “Ngươi chớ xem thường Định An hầu phủ, lão hầu gia năm đó chiến công hiển hách, đột nhiên bị bệ hạ thu binh quyền, còn giao ra tử sĩ bản thân bí mật bồi dưỡng, trái tim hắn băng giá ly khai kinh đô, vân du tứ hải. Ngươi cho rằng có thật là thế này sao?”


(Luna: Có khi nào ông bị hoa liễu kia là ông lão hầu gia không ta??? Nghi quá)


“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ngũ Dương hỏi.


An quận vương híp mắt một cái: “Ta vẫn hoài nghi mặt ngoài lão hầu gia quyết liệt với bệ hạ, thực tế là nhân cơ hội ly khai kinh thành, âm thầm nuôi trồng binh lực cho bệ hạ. Nếu như nói Tuyên Bình hầu phủ là minh thương trong tay bệ hạ, như vậy Định An hầu phủ chính là ám tiễn sau lưng bệ hạ.”


Ngũ Dương biểu thị hoài nghi: “Nhưng ta sao ta thấy Cố hầu gia cũng không giống như có thể thành đại khí, chỉ bằng lực một mình của lão hầu gia, có thể chống bao lâu? Bệ hạ có phải lệch rồi không?”


Ánh mắt của An quận vương thâm u: “Cố hầu gia không thể, Cố Trường Khanh có thể.”


Ngũ Dương: “Đây…”


An quận vương không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà chỉ nói: “Sinh thần của Cố cô nương cũng là cùng một ngày đi?”


Ngũ Dương tự nhiên minh bạch Cố cô nương trong miệng chủ tử nhà mình không phải Cố Cẩn Du, hắn nói: “Chắc là thế, còn có Cố tiểu công tử.”


An quận vương gật đầu: “Nơi ở của bọn họ ở kinh thành nghe ngóng được chưa?”


Ngũ Dương nói: “Nghe được rồi, tướng công của Cố cô nương đi Quốc Tử giám báo cáo, để lại địa chỉ, chỉ bất quá…”


“Chỉ bất quá cái gì?” An quận vương hỏi.


Ngũ Dương nói: “Tòa trạch tử kia là trạch tử quận vương đã từng nhìn trúng còn để thủ hạ đi mua, đáng tiếc lúc đó bị người lấy giá gấp mười ra mua.”


An quận vương có một chút ấn tượng: “Ngươi là nói trạch tử rất gần Quốc Tử giám, còn có hai viện tử cực kỳ to kia?”


“Không sai!” Ngũ Dương gật đầu!


An quận vương khốn hoặc nói: “Bọn họ làm sao ở được toà trạch tử đó?”


Ngũ Dương nói: “Nghe nói là tướng công của Cố cô nương dùng ba mươi lượng bạc mỗi tháng để thuê.”


Bookwaves.com.vn

An quận vương càng nghi ngờ: “Chỉ ba mươi lượng?”


Ba mươi lượng kỳ thực không ít, nhưng nếu biết tòa trạch tử kia là giá gấp mười để mua, sẽ cảm thấy bút tiền thuê này không đáng giá nhắc tới.


Tất cả các trạch tử trong ngõ hẻm kia đều rất gần Quốc Tử giám, cũng chỉ có đình viện của tòa trạch tử lớn nhất, rất thích hợp với những nhà có tiểu hài tử, nàng vừa lúc có một tiểu đệ đệ ba tuổi.


Chỉ bất quá, bọn họ làm sao thuê được?


“Chắc là vận khí tốt đi.” Ngũ Dương chân chính muốn nói là, người mua trạch tử là một kẻ ngu si đi, chi giá cao như vậy đặt mua trạch tử ở học khu Quốc Tử giám, kết quả chính là vì cho thuê?


An quận vương lắc đầu: “Quên đi, cái này không cần nghiên cứu kỹ, bọn họ ở đó cũng không tệ, phụ cận đều là học sinh của Quốc Tử giám, không có người sẽ nhận ra thái hậu.”


“Còn có một việc.” Ngũ Dương nói.


“Chuyện gì?” An quận vương hỏi.


Thần tình của Ngũ Dương cổ quái nói: “Quận vương còn nhớ rõ danh ngạch huyện thành tiến cử sao? Thuộc hạ nghe qua, tướng công của Cố cô nương ở trong đồng thí thi đậu hai án thủ, thành tích đứng hàng đệ nhất huyện thành.”



An quận vương nói: “Chuyện này ta biết, cũng là bởi vì thành tích của hắn đủ tốt, ta mới thuyết phục tổ phụ nghĩ biện pháp mở lại Quốc Tử giám, như vậy hắn có thể cử gia nhập học, thái hậu cũng có thể có ở dưới tình huống không để người khác chú ý tiến nhập kinh thành. Có vấn đề gì không?”


Ngũ Dương đầy mặt không hiểu nói: “Danh ngạch huyện thành tiến cử không phải hắn, hắn là tự thi đậu!”


An quận vương nghi ngờ ừ một tiếng, không biết là càng vô cùng kinh ngạc đối phương thi hương thi đệ nhất, hay là càng vô cùng kinh ngạc vấn đề danh ngạch.


“Danh ngạch cho người nào?” Hắn hỏi.


Ngũ Dương nói: “Cho một bằng hữu của hắn, tên Phùng Lâm. Thuộc hạ điều tra, cái này Phùng Lâm chút nào không bối cảnh, thi hương trung ở tỉnh thành bài danh mười bảy, đồng thử là ở tùng huyện thi, liên Lẫm sinh chưa từng bình thượng, chẳng biết thế nào lấy được Quốc Tử giám tiến cử danh ngạch.”


An quận vương cười nhạt: “Mua chuộc huyện lệnh là đủ rồi.”


Ngũ Dương nhíu mày: “Nhưng, danh ngạch của Quốc Tử giám là nộp lên trước, sau đó mới ra thành tích thi hương. Lẽ nào thành tích của Tiêu lục lang kia chưa ra đã tự tin mình có thể thi đệ nhất, nên sớm mua chuộc huyện lệnh, nhường danh ngạch vốn nên thuộc về mình cho hảo hữu của mình? Đây cũng quá ngoại hạng đo?”


Quả thực thái quá, dù sao ngay cả An quận vương cũng không dám đơn giản đi một chiêu hiểm kỳ này.


Nhưng nếu nói là có ẩn tình khác, An quận vương cũng không tin.


Dù sao bối cảnh của Tiêu lục lang Ngũ Dương cũng điều tra, chính là một cô nhi từ phần đất bên ngoài tới, thuở nhỏ tang phụ, mẫu thân nuôi lớn hắn cùng ca ca, lại cùng ca ca trước sau từ thế, sau cùng chỉ còn lại có bản thân hắn.


Hắn té xỉu ở cửa thôn được Cố Kiều cứu, sau khi thành thân, hắn đã làm hộ tịch ở trong thôn.


Hắn rất được Lê viện trưởng thưởng thức, Lê viện trưởng còn đơn phương tuyên bố hắn là đệ tử đích truyền của mình.


Bản thân của hắn chẳng bao giờ đáp lại, nhưng hắn đúng là từ sau khi trở thành đệ tử của Lê viện trưởng, thành tích mới đột nhiên tăng mạnh.


Trước kia hắn chỉ lót đáy ở lớp học, ai có thể ngờ tới một năm chưa tới, lại nhất phi trùng thiên thi đậu giải nguyên tỉnh thành chứ?


An quận vương đạm đạm nhất tiếu: “Trước đây Lê viện trưởng cùng tứ thúc ta danh liệt kinh thành tứ đại tài tử, tứ thúc ta vẫn không phục, vì sao Lê viện trưởng xếp trước hắn, hôm nay tính là có đáp án rồi.”


Thật là công lao của Lê viện trưởng sao? Vì sao Ngũ Dương cảm thấy vị Tiêu giải nguyên kia mới thật sự là không đơn giản nhỉ?


Bất quá những lời này Ngũ Dương sẽ không nói, tính tình của quận vương nhà mình hắn vẫn rõ ràng, hắn túc trí đa mưu, mưu tính sâu xa, nhưng đồng thời hắn cũng tự cho mình là thanh cao, không cho là trên đời có ai có thể càng thông minh hơn hắn.


Đảo mắt đến ngày mười tám tháng mười, cuối thu khí sảng, vân đạm phong khinh.


Hầu phủ trời chưa sáng liền bận rộn.



Hôm nay là sinh thần của Cố Cẩn Du, cũng là lễ cập kê của nàng.


Bản ý của Cố hầu gia là muốn Cố Kiều cùng Cố Diễm cùng hồi phủ qua sinh thần, bị hai tỷ đệ vô tình cự tuyệt.


Cố Kiều không quay về là bởi vì không xem mình là người của hầu phủ, Cố Diễm không quay về là bởi vì toàn bộ trong phủ tìm không được mấy người chân chính hoan nghênh hắn.


Trong lòng tổ mẫu hắn chỉ có ba ca ca, hắn là ma ốm, một thân xui, từ nhỏ đã không đòi tổ mẫu thích.


Về phần ba ca ca, khi hắn còn bé cũng từng khờ dại cho rằng bọn họ thực sự là ca ca của mình, bị đánh vài lần liền hiểu, hắn cùng bọn họ vĩnh viễn cũng không thể là người một nhà.


Bookwaves.com.vn

Thân thế của Cố Cẩn Du chỉ là chủ tử bên trong phủ cùng với bộ phận hạ nhân tâm phúc biết chuyện, người bên ngoài cũng không biết Cố Cẩn Du là thiên kim ôm sai, cũng không biết Cố Diễm trở về kinh thành.


Chỉ coi như năm rồi, chỉ có một thiên kim Cố Cẩn Du qua sinh thần mà thôi.


Tối hôm qua Diêu thị liền tặng lễ vật cho Cố Cẩn Du, sáng sớm nàng liền đi Quốc Tử giám bên kia bồi long phượng thai qua sinh thần.


Cố Cẩn Du không để ý tới thất lạc, bởi vì hôm nay kinh hỉ của nàng nhiều lắm.


Thục phi bởi vì trong cung lâm thời xảy ra chút đường rẽ, không rảnh phân thân, tới không được hầu phủ, nàng để ngũ hoàng tử thay thế nàng tới.


Ngũ hoàng tử còn mang thánh chỉ của hoàng đế đến, chính thức sắc phong nàng làm huyện chủ, phong hào Tuệ.


Đây là huyện chủ đầu tiên xuất thân hầu phủ, tất cả mọi người cùng có vinh yên, Cố lão phu nhân cũng cảm thấy mặt mũi có ánh sáng, quỳ xuống khấu tạ hoàng ân.


“Tổ mẫu.” Cố Cẩn Du đỡ Cố lão phu nhân dậy.


Cố lão phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay của nàng, mãn nhãn cưng chìu: “Liền biết ngươi là một người tranh khí, bệ hạ sắc phong ngươi làm Tuệ huyện chủ, cái chữ Tuệ này, đủ thấy bệ hạ thưởng thức ngươi a!”


Đây là đang khen Cố Cẩn Du thông tuệ hơn người đó!


Cố Cẩn Du thi lễ một cái, nói: “Đều là tổ mẫu dạy tốt, thuở nhỏ ta hầu hạ dưới gối tổ mẫu, mưa dầm thấm đất, có học thức hôm nay đều là công lao của tổ mẫu. Tổ mẫu không vì ta là thân nữ nhi liền nặng bên này nhẹ bên kia, mời nhiều tây tịch tiên sinh ưu tú cho ta, không có tổ mẫu, sẽ không có huyện chủ chi danh của Cẩn Du!”


Lời này nghe đến Cố lão phu nhân tâm hoa nộ phóng.


Cố lão phu nhân quả thực thương yêu Cố Cẩn Du, nhưng nếu nói so với ba đích tôn kia vẫn là không có cách nào khác mà so, tây tịch tiên sinh đều là Cố hầu gia thỉnh, Cố lão phu nhân chỉ là không phản đối mà thôi.


Bất quá Cố Cẩn Du đẩy hết công lao này lên trên người của nàng, đủ thấy một mảnh hiếu tâm của nàng.


Không giống dã nha đầu lớn lên ở nông thôn kia, đến kinh thành lâu như vậy cũng không biết tới cửa dập đầu cho nàng.


Chỉ tiếc không phải thân sinh, rốt cuộc cách một tầng da bụng.


“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng huyện chủ!” Lăng di nương đưa lên hạ lễ bản thân tỉ mỉ chuẩn bị.


Trong lòng Cố Cẩn Du không thích Lăng di nương, nhưng nàng minh bạch lão phu nhân thích Lăng di nương, nàng sẽ không phất mặt mũi của lão phu nhân.



Nàng đích thân tiếp nhận hạ lễ của Lăng di nương: “Đa Tạ di nương.”


Lăng di nương lại lấy ra một phần hạ lễ: “Đây là đại ca ngươi chuẩn bị cho ngươi, quân doanh không đi được, hắn để ta đưa lễ vật cho ngươi.”


Cố Cẩn Du biết đây thật ra là Lăng di nương chuẩn bị, nàng cũng không thất vọng, một khẩu khí ăn rồi cũng không mập, đại ca chuyển biến thái độ với nàng phải từ từ, nàng đã nhìn thấy manh mối, tin tưởng thêm chút thời gian, đại ca nhất định sẽ từ đáy lòng tiếp nhận nàng!


Lễ cập kê của Cố Cẩn Du thanh thế lớn, tới không ít quyền quý trong kinh, ngay cả ti nghiệp đại nhân của Quốc Tử giám cũng tới!


Ti nghiệp là chức quan gần với tế tửu trong Quốc Tử giám, cùng tất cả chính, phó hai vị ti nghiệp, tới là chính ti nghiệp Trịnh đại nhân!


Thiếu niên tế tửu qua đời, lão tế tửu từ quan rời kinh, người kinh thành đều đang đồn, vị Trịnh đại nhân này sẽ là tế tửu đời tiếp theo của Quốc Tử giám!


Cố Cẩn Du cảm nhận được vinh hạnh lớn lao, ở sơn trang nửa năm bị ủy khuất hết thảy tiêu tán.


Nàng quả nhiên là thuộc về kinh thành, kinh thành mới là địa phương của nàng, ở chỗ này, nàng có thể phát quang!


Nếu nói là Trịnh ti nghiệp đến cho Cố Cẩn Du vinh hạnh đầy đủ, như vậy vị nhân vật kế tiếp này có thể nói là làm cho cả hầu phủ vẻ vang cho kẻ hèn này.


Người đến đúng là thân tín của thái tử phi, thái tử phi tặng lễ cập kê cho Cố Cẩn Du!

Cố Cẩn Du quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.


Thái tử phi là hoàng hậu tương lai, địa vị gần với đế hậu cùng thái tử, đến thục phi cũng không dám ở trước mặt nàng làm bộ làm tịch, nhân vật quyền cao chức trọng như vậy lại phái người tới tham gia lễ cập kê của nàng?


Cố Cẩn Du thụ sủng nhược kinh!


Nội thị cười nói: “Chúc mừng Tuệ huyện chủ, thái tử phi nói, nếu Tuệ huyện chủ ở không, có thể đến đông cung dạo, hạ cờ giải buồn với nàng.”


“Vâng!” Cố Cẩn Du cung kính đáp ứng.


Nội thị giơ giơ phất trần trong tay, cười nói: “Canh giờ không còn sớm, thái tử phi vẫn chờ tạp gia trở về phục mệnh đó.”


“Ta tiễn công công!”


“Tuệ huyện chủ dừng chân.”


Sau khi nội thị rời đi, Cố lão phu nhân cùng Cố hầu gia đều cảm giác đây không phải là thật, trong một đêm, cho nên bọn họ ngay cả thái tử phi đều giao tế được rồi?


Nói giao tế có thể có chút khoa trương, thái tử phi tám chín phần mười là nhìn mặt mũi của bệ hạ mới tặng một phần hạ lễ.


Cũng không luận làm sao, phần coi trọng này đủ bọn họ hiển hách nhất thời ở kinh thành.


“Cẩn Du không để tổ mẫu thất vọng.” Một tia vật ách tắc cuối cùng của Cố lão phu nhân nguyên bản đối với Cố Cẩn Du không phải thân sinh tôn nữ cũng không đã còn, có phải thân sinh hay không lại có quan hệ gì?


Người từ hầu phủ bọn họ đi ra, tương lai đại biểu cũng đều là bộ mặt của hầu phủ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận