CHƯƠNG 127: ĐOÀN SỦNG
Dịch giả: Luna Wong
Định An hầu phủ không tính là quá xa Quốc Tử giám, Diêu thị rất đã sớm tới.
Cố Kiều vừa rửa mặt xong liền nghe tiếng đập cửa, nàng mở vừa nhìn là Diêu thị, không khỏi ngạc nhiên.
Diêu thị ôn nhu cười nói: “Không nháo đến ngươi đi?”
Cố Kiều lắc đầu: “Không có, ta đã dậy rồi.”
Diêu thị cười nói: “Đã ăn điểm tâm chưa? Ta dẫn theo bánh bao thịt và màn thầu đường đỏ.”
Trong phủ đều đang chuẩn bị yến hội cho Cố Cẩn Du, điểm tâm là Diêu thị mua ở trên đường, là một cửa hàng bánh bao rất nổi danh ở kinh thành.
“Vào đi.” Cố Kiều mời Diêu thị vào viện tử.
Tiêu lục lang cũng dậy, đang ở bên cạnh giếng múc nước.
Diêu thị cùng Tiêu lục lang ở nông thôn đã gặp qua vài lần, không xoi mói giống Cố hầu gia, Diêu thị rất hài lòng với Tiêu lục lang.
Vóc người đẹp.
Đây là trọng điểm.
Sách cũng đọc thật tốt, tay chân còn chịu khó.
Trước kia bởi vì chuyện không động phòng, Diêu thị từng lo lắng quan hệ của hai người, nhưng vài lần quan sát, nàng phát hiện kỳ thực hai người chung đụng rất tốt, khả năng chính là còn chưa khai khiếu.
“Cố phu nhân.” Tiêu lục lang khách khí chào hỏi Diêu thị.
Cố Kiều gọi Diêu thị là Cố phu nhân, Tiêu lục lang liền cũng gọi như vậy.
Diêu thị mặc kệ xưng hô, vui vẻ đưa hộp đựng thức ăn cho Tiêu lục lang.
Cố Kiều muốn đi nhà bếp nấu cháo cho người nhà, bị Diêu thị cự tuyệt.
Chuyện khác Diêu thị đều tùy nàng, nhưng hôm nay là sinh thần của nàng cùng Cố Diễm, Diêu thị sẽ không để cho nàng làm việc.
Diêu thị ở sơn trang liền thường thường làm chút điểm tâm, đối với việc trù phòng coi như quen thuộc, sáng sớm nàng cũng đã nấu cháo rồi, sau đó bắt đầu chuẩn bị hai bữa kế tiếp.
Phòng ma ma bị nàng phái đi mua thức ăn, mua cái gì, mua bao nhiêu nàng đều viết lên trên danh sách.
Đây là sinh thần đầu tiên Diêu thị qua cùng nữ nhi, nàng chuẩn bị hồi lâu, món ăn đều nhiều lần luyện tập qua.
Diêu thị ở nhà vẫn là rất được hoan nghênh, ngay cả tính tình cổ quái như lão thái thái cũng bị điểm tâm của nàng thu mua, nàng tới tất cả mọi người thật cao hứng.
Cố Diễm ăn xong cơm sáng không có chuyện gì làm, chạy đi xử lý bắp, bị Tiểu Tịnh Không ngăn trở.
Tiểu Tịnh Không lấy lại bắp, giơ tay nhỏ bé lên, làm một động tác ngăn lại, nghiêm túc nói: “Ngày hôm nay cũng là sinh thần của ngươi, không cần ngươi làm việc!”
Ta cũng sẽ không cãi nhau ngươi, nhường ngươi một ngày!
Diêu thị làm một bàn thức ăn ngon, không chỉ có chiếu cố khẩu vị của Cố Kiều cùng Cố Diễm, những người khác cũng chú ý đến.
Cố Tiểu Thuận nhìn hầu như đều sắp không bỏ xuống được thức ăn, cả kinh đều phải nói không ra lời!
Đây là đang lễ mừng năm mới sao?
Sao nhiều thức ăn ngon thế nha?
“Đậu tương om giò heo!” Nước bọt của Cố Tiểu Thuận thoáng cái chảy xuống, đây là món hắn thích ăn nhất, giò heo mà sáng trông suốt, bóng nhẫy, đũa đâm một cái da heo lợn còn đàn hồi, Cố Tiểu Thuận cảm thấy mình không sắp được.
Đây là ướp một lần trước, lại dùng nồi đất om, nhu kỷ kỷ, vào miệng tan đi.
Tiêu lục lang hôm nay thích ăn cá, Diêu thị làm canh tức ngư tươi mới.
Lão thái thái thích ngọt, Diêu thị làm hồng đường nọa mễ từ(kiểu như bánh dày gạo nếp nhân đường đỏ), chỉ cho một nửa đường.
Còn có bữa thịt chay to dành cho Tiểu Tịnh Không, Diêu thị không quên cho vào cái chén nhỏ tinh xảo dành riêng cho Tiểu Tịnh Không.
Những thứ này đều là nàng hỏi thăm Cố Diễm, nàng nhất nhất nhớ ở trong lòng đồng thời dụng tâm chuẩn bị.
Đây cũng là lý do mọi người thích Diêu thị, nàng luôn luôn nhuận vật tế vô thanh có thể chiếu cố người rất chu đáo.
Ngoại trừ những thức ăn này, Diêu thị còn đơn độc làm một chén mì trường thọ cho hai tỷ đệ.
Bookwaves.com.vn
Mì trường thọ không có phối liệu dư thừa, chỉ cho vài nhúm hành, vài giọt dầu vừng.
Nhưng Cố Kiều cảm thấy chén mì trường thọ này tựa hồ ngon hơn những loại mì khác, có một cổ vị đạo không nói ra được, làm cho đáy lòng người trở nên ấm áp, chóp mũi lại lên men.
Nàng không phân rõ đây là cảm giác của mình, hay là cảm giác của Cố Diễm.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu tặng quà cho Cố Kiều.
Trước hết là Tiểu Tịnh Không, hắn nhỏ nhất, cũng khẩn cấp nhất.
Hắn tặng cho Cố Kiều và Cố Diễm mỗi người một cái nhà nhỏ hắn lấy bùn nặng, còn dùng đất nặn nữa, sau khi nặn xong còn thỉnh tỷ phu xấu hỗ trợ dùng lửa trong bếp nướng qua.
Kỳ thực hắn nhớ kỹ nhà nhỏ hắn nặn cũng không phải hình này, chẳng biết vì sao nướng qua rồi lại biến hình.
Chân tướng là hắn nặn thực sự quá khó coi, Tiêu lục lang quả thực nhìn không được, lén hắn tu bổ một lần, nặn càng đẹp mắt!
Cửa của nhà nhỏ là có thể mở, bên trong còn có một người gỗ nhỏ, là thỉnh Cố Tiểu Thuận hỗ trợ điêu khắc.
Cố Diễm ở trong nhà của Cố Diễm, trong gian nhà của Cố Kiều theo lý nên là Cố Kiều ở.
Nhưng mà Cố Diễm mở cửa phòng nho nhỏ của mình ra xem, trong nháy mắt há hốc mồm: “Vì sao ngươi sẽ ở trong phòng của tỷ ta?”
Tiểu Tịnh Không: Nha, bị phát hiện lạp!
Không sai, hòa thượng tâm cơ Tiểu Tịnh Không tiễu meo meo bảo Cố Tiểu Thuận làm thêm một hình gỗ nhỏ của mình, lặng lẽ bỏ vào gian nhà của Kiều Kiều!
Như vậy mỗi ngày hắn đều có thể ở cùng với Kiều Kiều rồi!
Cố Diễm không vui, bảo Tiểu Tịnh Không dời từ Cố Kiều trong phòng ra ngoài.
Tiểu Tịnh Không không dời.
Còn nghĩa chánh từ nghiêm nói: “Đây là lễ vật của Kiều Kiều, ngươi không thể phá hỏng đồ của Kiều Kiều!”
Được, ta không phá hỏng, ta dời vào được chưa!
Cuối cùng, ba người gỗ nhỏ Cố Kiều, Cố Diễm, Tiểu Tịnh Không toàn bộ tiến vào nhà nhỏ của Cố Kiều ở, nhà nhỏ của Cố Diễm trống rỗng…
Cố Tiểu Thuận tặng hai bản kinh Phật tự khắc.
Để trao đổi việc khắc gỗ giúp mình, Tiểu Tịnh Không tìm ra trang phục và đạo cụ của bản thân, đội phật châu, mặc tăng y vào, xuất mõ nhỏ ra, thành kính làm pháp sự cho kinh Phật.
Nên đây là kinh Phật đã khai quang nga!
Cố Kiều kinh Phật trong tay, có chút bất khả tư nghị.
Cố Tiểu Thuận là hài tử để cho người bớt lo trong nhà, nhưng là chính vì vậy, hắn dễ bị người nhà bỏ qua.
Cố Kiều cũng không biết ngắn ngủi mấy tháng công phu, hắn dĩ nhiên sẽ biết nhiều chữ như vậy, còn không ít chữ đều là lạ.
“Biết đọc chứ?” Cố Kiều hỏi.
“Ân, biết.” Cố Tiểu Thuận gật đầu.
Tỷ phu nói, nếu như không biết đọc, sau này có người tới hỏi hắn khắc cái gì, hắn cũng không biết nói thế nào.
Nên dù cho rất gian nan, nhưng hắn vẫn rất cố gắng nhớ kỹ những chữ này, bao quát ý của bọn chúng.
Cố Tiểu Thuận thấy Cố Kiều đầy mặt trầm tư, gãi đầu một cái: “Tỷ, có phải ngươi không thích hay không?”
Cố Kiều ngẩng đầu cười: “Thích, ta rất thích.”
Cố Diễm tặng cho Cố Kiều chính là một sợi dây thừng đeo tay.
Đây là hắn dùng tiền mồ hôi nước mắt bản thân kiếm được để mua.
Từ một khắc hắn cự tuyệt dọn về hầu phủ kia trở đi, cha hắn liền cắt đứt tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn, Cố Kiều lại từng tháng sẽ cho hắn tiền tiêu vặt, nhưng dùng bạc Cố Kiều cho mua lễ vật cho Cố Kiều, hắn luôn cảm thấy có chút khó!
Vì vậy, hắn quyết định tự kiếm!
Chỗ bà cô không có việc gì làm, chỗ tỷ phu hắn không biết chép sách, chỗ Cố Tiểu Thuận hắn cũng không biết điêu khắc, tư tiền tưởng hậu, hắn khóa được Tiểu Tịnh Không.
Mỗi tháng Tiểu Tịnh Không đều có tiền thuê ba mươi lượng bạc, thỏa thỏa tiểu thổ hào trong nhà.
Quá trình kiếm tiền của Cố Diễm là như vậy ——
Mỗi ngày cho gà của Tiểu Tịnh Không ăn, năm đồng tiền!
Mỗi ngày thay Tiểu Tịnh Không dắt gà đi chơi, năm đồng tiền!
Mỗi ngày quét sạch phân gà, năm đồng tiền!
Mỗi ngày hoa thức khoa trương khen Tiểu Tịnh Không một câu, mười đồng tiền!
Hắn tổng cộng làm mười ngày, kiếm đủ mười đồng tiền.
Nguyên bản hắn nhìn trúng một đôi châu hoa, đáng tiếc tiền không đủ, vì vậy thối mà cầu thứ khác mua một sợi dây thừng vòng tay, trên đó có ngọc thạch.
Từ trước trong phòng Cố Diễm một viên tảng đá tùy tiện đều đáng giá hơn những ngọc thạch này, nhưng này đều không phải là bản thân hắn kiếm được.
Cố Kiều đưa tay đeo, rất đẹp mắt.
Cố Kiều cũng chuẩn bị lễ vật cho Cố Diễm, Cố Diễm không mở ở trước mặt mọi người, hắn muốn về phòng len lén mở một mình!
Tiểu Tịnh Không trảo tâm cong phế, thật muốn biết Kiều Kiều tặng cái gì cho Cố Diễm ca ca nha!
“Bà cô, lễ vật của người đâu?” Cố Diễm hỏi.
“Ta không có!” Lão thái thái quay mặt đi.
Cố Diễm rầm rì nói: “Ta rõ ràng nhìn thấy, mỗi ngày người đều đang len lén làm!”
Cố Kiều nhìn lão thái thái.
Lão thái thái đầy mặt tâm bất cam tình bất nguyện lấy một hà bao ra, đặt lên bàn rồi hai mắt nhìn trời không để ý tới người: “Làm đại!”
Cố Kiều cầm lấy hà bao.
Tiểu Tịnh Không lại gần vừa nhìn, kinh ngạc nói: “Oa! Bà cô! Người còn biết thêu vịt nha!”
Cái gì vịt? Đó là uyên ương!
Một con là tỷ ngươi! Một con là tỷ phu ngươi! Còn có mấy cái trứng vịt nhỏ… Không đúng, là trứng uyên ương!
Nhìn tiểu hòa thượng xấu xa này dạy hư nàng!
Lão thái thái không biết loại vật nữ hồng này.
Nàng không trực tiếp thêu uyên ương thành trứng vịt đều là thành quả nàng ám trạc trạc thêu hỏng rất nhiều một hà bao.
Hà bao của Cố Kiều quả thực cũ nát, nên đổi mới.
Nhìn lão thái thái hai mắt không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, tâm lại rất tinh tế.
Cố Kiều mỉm cười: “Đa tạ bà cô.”
Hà bao lão thái thái làm mặc dù không dễ nhìn, cũng rất thực dụng, chia vài tầng, có thể chia ngăn cho ngân phiếu, bạc vụn, đồng tiền cùng với vật lẻ tẻ, mặt khác còn một chuyên môn đánh dấu lại.
Người bình thường sao có thể nghĩ tỉ mỉ như thế chứ?
Đây là thương yêu của lão thái thái đối với Cố Kiều, cũng là việc ưu tú nàng làm.
Diêu thị làm cho hai hài tử mỗi người hai bộ xiêm y.
Sau khi đến kinh thành, Cố Kiều không cần lên núi đốn củi, Diêu thị làm cho nàng một bộ xiêm y tiện làm việc tại nhà, một bộ khác lại giống các quý nữ môn kinh thành, là quần sam thanh lệ lại hoa mỹ.
Còn có một rương lễ vật là của Cố hầu gia cùng ca ca trong phủ chuẩn bị, hai người chưa từng mở.
Cuối cùng là lễ vật của Tiêu lục lang.
Tất cả mọi người rất chờ mong.
Hắn không tặng bút chính là tặng giấy, người một nhà đều biết lúc này hắn sẽ tặng gì, sẽ không phải là tặng bảng chữ mẫu chứ?
Sau đó Tiêu lục lang liền lấy ra một hộp gấm.
Đang lúc mọi người không kịp chờ đợi nhìn soi mói, Cố Kiều mở nắp hộp ra.
Kết quả thật đúng là một xấp bảng chữ mẫu! ! !
Cố Kiều: “…”
Mọi người: “…”
Bookwaves.com.vn
Bất quá, tựa hồ cũng không phải bảng chữ mẫu thông thường, mỗi một tờ bảng chữ mẫu đều là một bài thơ.
Cố Kiều cảm thấy đống thơ này viết vô cùng hay, tuy rằng nàng đọc không hiểu ý gì.
Cố Kiều kiên nhẫn lật ra mỗi một tờ bảng chữ mẫu, Tiêu lục lang nghiễm nhiên không ngờ tới nàng sẽ ở trước mặt mọi người lật bảng chữ mẫu, thần sắc không hiểu khẩn trương lên.
Cố Kiều lật tới cuối cùng, phát hiện vui mừng ngoài ý muốn, cái hộp này là đặc chế, phía dưới cùng cư nhiên tương khảm một cây trâm gài tóc bạch ngọc lan.
Ngô?
Con ngươi của Cố Kiều đều trợn tròn.
Đại trực nam sắt thép này rốt cuộc biết trâm cho nàng rồi sao?
Cố Kiều không biết là, loại trâm này cũng gọi là kê, nữ tử Chiêu quốc mười lăm cập kê, đến một ngày này sẽ do trưởng bối trong nhà búi tóc ban kê, hành lễ cập kê, đại biểu nữ tử thành niên, đến độ tuổi có thể hôn phối.
Đương nhiên, nếu nữ tử chưa tới mười lăm liền xuất giá, như vậy lúc xuất giá đã hành lễ cập kê, cũng đại biểu nữ tử thành niên.
Lúc Cố Kiều xuất giá là không hành lễ cập kê, Cố gia sẽ không làm phí tâm cho một kẻ ngu si như thế, nhưng Tiêu lục lang vẫn luôn có ấn tượng.
Diêu thị thấy nữ tế tặng trâm gài tóc cho nữ nhi, trong nháy mắt đã hiểu được xảy ra chuyện gì, nguyên bản nàng cũng cho rằng nữ nhi đã hành qua lễ cập kê, cho nên nàng chỉ coi hôm nay là một sinh thần thông thường.
Nữ tế có lòng.
Cuối cùng Cố Kiều cũng minh bạch vì sao người này luôn không tặng trâm cho nàng, nguyên lai cây trâm thực sự phỏng tay.
Chưa hành lễ cập kê, không thể dùng trâm gài tóc.
Viền mắt của Diêu thị thoáng cái đỏ: “Kiều Kiều, ta chải đầu cho ngươi.”
Diêu thị cùng lão thái thái đều búi tóc cho Cố Kiều, ở dưới chứng kiến của tất cả mọi người, Cố Kiều hoàn thành lễ cập kê của mình.
Trăng lên giữa trời.
Phố xá phồn hoa bị tuấn mã ném ở sau người.
Cố Trường Khanh giục ngựa đi tới một ngõ nhỏ u tĩnh, hắn tung người xuống ngựa, dắt ngựa nhàn nhạt đạc bộ mà vào.
Bất tri bất giác đi tới trước trạch viện quen thuộc.
Cửa viện mở phân nửa, bên trong thỉnh thoảng có tiếng cười của nữ nhân cùng hài tử truyền đến, cũng kèm theo thanh âm của các thiếu niên, một mảnh khí tức kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ.
Cố Trường Khanh ở cửa dừng một hồi, sau cùng không tiến vào, xoay người liền lên ngựa.
Lại đột nhiên, Tiểu Tịnh Không đát đát đát chạy tới, thân thể nhỏ lách qua khe cửa: “Đại ca ca! Là ngươi sao?”
Cố Trường Khanh xoay người nhìn về phía hắn: “… Là ta.”
“Tịnh Không, là ai vậy?” Diêu thị kéo đại môn, một mắt thấy Cố Trường Khanh ngoài cửa, nụ cười của nàng chính là cứng đờ.
Cố Trường Khanh đối với việc thấy Diêu thị cũng ở chỗ này cảm thấy hết sức kinh ngạc, càng kinh ngạc chính là tiếu ý không đề phòng của Diêu thị, mặc dù rất nhanh cứng lại, nhưng vẫn là bị hắn nhìn thấy.
Hắn cũng không biết Diêu thị bóng bẩy không vui có thể có thời gian vui vẻ như vậy, quả thực cười đến như hài tử.
“Ngươi…” Diêu thị muốn nói lại thôi.
Tiểu Tịnh Không nhìn Cố Trường Khanh, lại nhìn Diêu thị, hỏi: “Diêu thí chủ, các ngươi quen nhau sao?”
“Thí chủ?” Người bình thường cũng sẽ không dùng loại xưng hô này, Cố Trường Khanh cổ quái nhìn tiểu tử kia, “Ngươi là hòa thượng sao?”
Tiểu Tịnh Không chăm chú giải thích: “Trước khi ta xuống núi là hòa thượng! Bây giờ không phải nữa rồi! Diêu thí chủ là khách hành hương của chùa miểu chúng ta! Ta thường gặp được nàng! Đều rất thuộc với nàng! Đại ca ca, ngươi cũng là vội tới qua sinh thần với Kiều Kiều sao?”
Tiểu Tịnh Không là nói từ thân phận của mình, nhưng mà nghe vào trong lỗ tai của Cố Trường Khanh, càng cho rằng Diêu thị cùng cả nhà tiểu hòa thượng chỉ là đơn thuần trước đây.
Hắn cùng với kế mẫu này cư nhiên sẽ nhận thức cùng một người bạn, thật đúng là trùng hợp nhỉ.
Cố Trường Khanh nghiêm túc nói: “Không có, ta chỉ là đi ngang qua, ngươi thích chim không?”
Tiểu Tịnh Không nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Thích!”
Cố Trường Khanh đưa lồng chim được đắp vải treo trên yên ngựa cho hắn: “Tặng cho ngươi.”
Dứt lời, hắn phóng người lên ngựa, cũng không quay đầu lại đi.
Tiểu Tịnh Không nhìn bóng lưng thuận gió đi, huy huy tay nhỏ bé: “Cám ơn ngươi rồi, đại ca ca!”