CHƯƠNG 128: HUYỀN DIỆU
Dịch giả: Luna Wong – hoàn thành lời hứa bão chương trong 3 ngày. Mọi người xem đã nghiện chưa nè.
Diêu thị xốc khăn trên lồng chim ra nhìn, bên trong dĩ nhiên là một con ưng non.
Diêu thị hỏi Tiểu Tịnh Không tại sao biết vị đại ca ca kia, Tiểu Tịnh Không nói bản thân được cứu vớt: “… Ta đi cứu tiểu Thất, thiếu chút nữa bị xe ngựa đụng phải, là đại ca ca đã cứu ta! Đại ca ca thật là lợi hại!”
Khi hắn nói chuyện, mãn nhãn đều là sùng bái Cố Trường Khanh.
Diêu thị cùng Cố Trường Khanh đã mười năm không sống cùng nhau, ấn tượng của nàng đối với Cố Trường Khanh còn dừng lại khi hắn mười một tưởi, khi đó Cố Trường Khanh chẳng biết tin lời gièm pha của người nào, tin tưởng vững chắc là Diêu thị hại chết mẫu thân hắn.
Cố Trường Khanh liều mạng đối nghịch với Diêu thị, nhãn thần của hắn nhìn Diêu thị đều là oán độc.
Hắn đối với Cố Diễm cũng không tiện.
Khởi điểm Cố Diễm không hiểu, bình thường đi tìm ba ca ca, kết quả luôn luôn mang theo một khối xanh một khối tím trở về.
Mỗi khi Cố hầu gia biết, cũng sẽ đau nhức đánh ba nhi tử, nhưng sau khi đánh xong có người cáo đến trước mặt của lão phu người, thua thiệt vẫn là Diêu thị cùng Cố Diễm.
Diêu thị biết Cố Trường Khanh chưa từng có động thủ đánh Cố Diễm, nhưng hắn cũng không giống cứu Tiểu Tịnh Không, từ dưới ma trảo của hai đệ đệ cứu Cố Diễm ra.
Trong lòng Diêu thị chua xót, đối với người xa lạ đều có thể ôm thiện ý, vì sao đối với Cố Diễm lại không được?
Mà thôi, mười năm trôi qua rồi, nàng từ lâu bình thường trở lại rồi.
Cố Diễm có Kiều Kiều, hắn ở chỗ Kiều Kiều rất tốt, không cần hồi phủ nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào, cũng không cần bị một ít thương tổn không cần thiết.
“Đại ca ca là người tốt!” Tiểu Tịnh Không ôm lồng chim nói.
Diêu thị cười khổ không nói.
Cố Trường Khanh là tướng sĩ của Chiêu quốc, hắn có nghĩa vụ thủ hộ con dân của Chiêu quốc, hắn đối với tất cả mọi người là người tốt, đối với nàng và Diễm nhi lại hận không thể ăn thịt của bọn họ, uống máu của bọn họ.
Từ trong miệng Tiểu Tịnh Không, Diêu thị biết được Cố Kiều cũng đã gặp qua Cố Trường Khanh, bất quá hai người đều không biết thân phận của đối phương.
Cố Trường Khanh không gặp được Cố Diễm, thấy phỏng chừng hai người cũng đoán không ra thân phận của đây đó.
“Đại ca ca chỉ ghé qua một lần sao?” Diêu thị hỏi.
“Ân… tính luôn hôm nay là hai lần!” Tiểu Tịnh Không nói.
Lần đầu tiên là cứu Tiểu Tịnh Không tiễn hắn về nhà, lúc này đây hẳn là thật chỉ là đi ngang qua, cảm thấy Tiểu Tịnh Không khả ái, dẫn theo một con chim nhỏ cho hắn.
Không thôi thì sao?
Chẳng lẽ hắn chuyên là tới chúc mừng sinh thần Kiều Kiều?
Là hắn cứu đệ đệ của Kiều Kiều, cũng không phải Kiều Kiều cứu hắn.
Huống cho, cũng không ai sẽ ở sinh nhật của nữ nhi tặng đối phương một con chim non hung hãn đi?
Không sai, Cố Trường Khanh đưa tới là một con ưng non.
Còn là ưng non hải đông thanh mười vạn con thần điểu mới có được một con.
Tiểu Tịnh Không không biết cái gì ưng không ưng, chỉ cảm thấy con chim bảo bảo này thật lớn: “Được rồi, sau này ngươi đã tên là tiểu cửu!”
“Kiều Kiều Kiều Kiều! Vừa rồi đại ca ca đã tới! Hắn tặng ta một con chim!”
Tiểu Tịnh Không ôm lồng chim, đát đát đát đi tìm Cố Kiều.
Một ngày này ngõ nhỏ thực sự náo nhiệt, Cố Trường Khanh đi không lâu sau, Ngũ Dương tới.
Hắn là phụng mệnh của An quận vương tặng sinh thần lễ cho Cố Kiều và Cố Diễm.
Lý do của An quận vương thập phần quang minh chính đại: “Quận vương nhà của ta nhận được thiệp mời của Cố hầu gia, vốn là dự định tự mình đăng môn chúc mừng, thế nhưng mấy ngày nay thân thể có bệnh nhẹ, vì vậy bảo ta đưa sinh thần lễ cho Cố cô nương cùng cố tiểu công tử.”
Đã là Cố hầu gia hạ thiếp mời trước, như vậy hành vi tặng quà của An quận vương đã nói qua được.
Bookwaves.com.vn
Nhưng Diêu thị nhớ mang máng trên thiếp mời Cố hầu gia viết là hầu phủ, An quận vương làm sao tìm tới bên này?
Cố Kiều hỏi: “Quận vương nhà ngươi làm sao biết chúng ta tới kinh thành?”
Ngũ Dương cười nói: “Quận vương cũng là học sinh của Quốc Tử giám, xem qua danh sách của Quốc Tử giám, biết Tiêu công tử cũng tới Quốc Tử giám, mất chút công phu mới nghe ngóng được.”
Cố Kiều ngô một tiếng, trên dưới quan sát Ngũ Dương một phen: “Đột nhiên cảm giác ngươi có chút nhìn quen mắt, có phải ngươi là tiểu tặc đêm đó hay không?”
Ngũ Dương lắc đầu dường như trống bỏi: “Ta không phải! Ta không phải!”
Ai nha má ơi, qua lâu như vậy, sao người còn nhớ rõ?
Suýt nữa bị nhận ra!
Lúc An quận vương tới cửa Tiêu lục lang không ở nhà, sau Tiêu lục lang nghe nói, ánh mắt của Tiêu lục lang không hề chớp mắt rơi vào trên người của Ngũ Dương, Ngũ Dương bị nhìn rất không tự chủ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Bà cô có ở đây không? Ta đi chào lão nhân gia nàng một tiếng.”
Trong con ngươi của Tiêu lục lang xẹt qua một tia ba quang ý vị thâm trường.
Ngũ Dương đi hậu viện gặp lão thái thái, cho lão thái thái hai hộp Quế Hoa cao tinh xảo ngon miệng.
Lão thái thái rất thụ dụng.
Ngũ Dương thấy thái hậu tinh khí thần rất tốt, âm thầm yên lòng.
Kỳ thực Cố Kiều cũng cảm thụ được Ngũ Dương đối xử với lão thái thái không bình thường, lần đầu tiên An quận vương đăng môn đã rất kỳ quái, hắn luôn miệng nói là vì chuyện của Trang Mộng Điệp vội tới nói xin lỗi với nàng, ai có thể thật xa tới cửa tạ lỗi sẽ đi tay không, ngày thứ hai mới đem lễ xin lỗi tới?
Kỳ thực An quận vương không phải không ý thức được kẽ hở của mình, chỉ bất quá lúc đó cũng không có cớ tốt hơn, hắn chỉ cầu khẩn Cố Kiều không nên thông minh như vậy sẽ nghĩ ra kẽ hở này.
Cố Kiều luôn cảm thấy “Ám sát” đêm đó cũng thoát không khỏi liên quan với An quận vương.
Tên Ngũ Dương này, càng nhìn càng như hắc y nhân đêm đó bắn lão thái thái.
Cố Kiều cũng không biết Ngũ Dương là bắn trật, còn cho rằng bọn hắn là tới lấy mạng của lão thái thái.
Bởi vậy Cố Kiều rất đề phòng Ngũ Dương, lúc hắn đi gặp lão thái thái, toàn bộ hành trình Cố Kiều ở một bên nhìn chằm chằm, nhìn đến Ngũ Dương muốn lặng lẽ nói hai câu với thái hậu nương nương đều không được!
Trên đường Cố Kiều kêu Tiểu Tịnh Không một lần, nhưng rất nhanh thì đã trở về.
Ngũ Dương thở dài, phẫn nộ ly khai.
“Quận vương.” Trong một đường hẻm phụ cận Quốc Tử giám khác, Ngũ Dương lên xe ngựa hướng An quận vương phục mệnh.
“Lễ vật nàng có thích không?” An quận vương hỏi.
Ngũ Dương không rõ ràng lắm, Ngũ Dương hỏi: “Vì sao quận vương không tự mình đưa lễ vật cho Cố cô nương?”
An quận vương cười lạnh nói: “Kinh thành rất nhiều người nhìn chằm chằm bổn vương, mọi cử động của bổn vương phải thận trọng, vạn nhất để người phát hiện nơi này, thái hậu sẽ không giấu được.”
Sinh thần của long phượng thai, người một nhà vượt qua một ngày phong phú lại mỹ mãn.
Tới gần giờ tý, Diêu thị mới trở lại phủ đệ.
Trong phủ cũng bận rộn một ngày, mọi người mệt mỏi không chịu được, các chủ tử sớm đi nghỉ ngơi, bọn hạ nhân còn chưa làm xong việc, vừa làm vừa ngáp.
Lúc Diêu thị tiến viện tử, lại ngoài ý muốn phát hiện Cố Cẩn Du ở trong phòng chờ nàng.
Diêu thị nghĩ đến bản thân bồi long phượng thai qua sinh thần, lại lãnh lạc Cẩn Du cả ngày, trong lòng nàng cực băn khoăn.
Nàng đi tới, vuốt ve sợi tóc ở thái dương của Cố Cẩn Du, nói: “Xin lỗi, nương về trễ.”
Nguyên bổn định ăn cơm trưa xong trở về, nhưng nàng thực sự quá không nỡ tiếc Kiều Kiều cùng Diễm nhi, lại ở đó thêm vài canh giờ, không phải Phòng ma ma nhắc nàng, nàng cũng không biết sắc trời dĩ nhiên đã trễ thế này.
Trên mặt của Cố Cẩn Du không thấy chút ủy khuất cùng tức giận nào, tương phản, nàng rất mừng rỡ: “Nương, ngươi biết hôm nay tới bao nhiêu khách nhân không?”
“Ân?” Diêu thị chính là sửng sốt, hơn nửa đêm nữ nhi không ngủ được ở chỗ này chờ mình, nguyên lai không phải bởi vì mình về trễ nàng cảm thấy ủy khuất, mà là yến hội quá náo nhiệt nàng còn cao hứng đến bây giờ?
Diêu thị ngồi xuống nàng bên cạnh, nhịn xuống một thân mệt mỏi rã rời, vừa cười vừa nói: “Tới rất nhiều sao?”
“Ân!” Cố Cẩn Du thuộc như lòng bàn tay nhất nhất nói tên của các quý khách một lần, lại cường điệu nói chi tiết các vị: “… Quốc Tử giám Trịnh đại nhân cũng tới! Hắn là chính ti nghiệp, cũng chính là tế tửu đời tiếp theo Quốc Tử giám!”
“Thật tốt.” Diêu thị cười gật đầu.
Cố Cẩn Du nói tiếp: “Mặc dù An quận vương không có tự mình đến phủ, nhưng cũng phái người tặng hậu lễ cho ta! Nương ngươi xem, những thứ này đều là hắn tặng! Hôm nay lễ vật thực sự nhiều lắm, đời này nữ nhi đều không dùng hết, tỷ tỷ không chịu hồi phủ, nói vậy sinh thần rất không nhiều đồ, ngày mai ta chọn một ít lễ vật quý trọng ra đưa qua cho tỷ tỷ.”
Diêu thị lòng nói không cần, quay đầu nhìn lại, An quận vương tặng cho nữ nhi quả thật là quý lễ, chính là cùng đồ An quận vương tặng cho tỷ đệ Kiều Kiều không có cách nào khác so sánh.
Cái này thật không cần.
Cố Cẩn Du tiếp tục huyền diệu: “Thái tử phi cũng tặng sinh thần lễ cho nữ nhi nữa!”
Đây là địa phương đáng huyền diệu nhất của Cố Cẩn Du, nhưng mà Diêu thị lại nhớ một việc.
Lúc Ngũ Dương bồi lão thái thái nói chuyện tựa hồ hô một tiếng… Thái hậu.
Thanh âm của hắn hô có chút nhỏ, lão thái thái chưa từng nghe rõ, Diêu thị là vừa trùng hợp đi qua bên cạnh hắn, không cẩn thận nghe cả lỗ tai.
Hẳn là… Là bản thân nghe lầm đi?
Bà cô của lục lang sao có thể là đương triều thái hậu được chứ?
Đương triều thái hậu không chỉ có đích thân làm hà bao cho nữ nhi nàng, còn thân hơn tự búi tóc cho nữ nhi nàng hành lễ cập kê? Mấy công chúa của hoàng thất chưa từng có đãi ngộ này!
“Nhất định là ta suy nghĩ nhiều.” Diêu thị lắc đầu.
“Nương, người nói cái gì?” Cố Cẩn Du không có nghe rõ.
Diêu thị hoàn hồn: “A, không có gì, ta nói những thứ này nếu là quà của khách nhân tặng cho ngươi, vậy ngươi thì tự giữ lấy.”
Bookwaves.com.vn
Cố Cẩn Du kiên trì nói: “Như vậy sao được? Ta muốn chia cho tỷ tỷ!”
Diêu thị rất mệt mỏi, nàng vỗ vỗ tay của nàng: “Không cần, tự ngươi giữ đi, gian nhà chỗ nàng không rộng lắm, không chỗ để.”
Cố Cẩn Du vẫn là rất muốn đưa qua cho Cố Kiều, nàng muốn Cố Kiều biết, nàng coi như là thiên kim ôm trở về, cũng như trước phong cảnh vô hạn, không ai có thể coi thường nàng!
“Ai.” Nghĩ đến cái gì, Cố Cẩn Du thở dài nói, “Tiếc nuối duy nhất là cả ngày đại ca đều ở quân doanh, không thể quay về tham gia lễ cập kê của ta.”
Diêu thị không đành lòng nói cho nàng biết, đại ca ngươi vừa rồi còn đi nhà của Kiều Kiều…
Từ Quốc Tử giám đến Định An hầu phủ cũng không xa, nếu như Cố Trường Khanh có ý, là tuyệt đối có thể gấp trở về tham gia lễ cập kê của Cố Cẩn Du.
Chỉ có thể nói rõ trong lòng Cố Trường Khanh vẫn là không chân chính tiếp thu Cố Cẩn Du.
Ấn tượng của Diêu thị đối với Cố Trường Khanh thực tại không tính là tốt, đó chính là một người không có cảm tình: “Sau này không có việc gì ngươi ít đi tìm đại ca ngươi.”
“Làm sao vậy?” Cố Cẩn Du không hiểu hỏi.
Diêu thị cầm tay nàng, lời nói thấm thía: “Nghe nương không sai, đại ca ngươi sẽ không nhận nạp chúng ta.”
“Nga.” Cố Cẩn Du rũ mâu đáp ứng.
Miệng nàng đáp ứng thật tốt, nhưng sáng sớm hôm sau nàng nghe nói đại ca trở về phủ, liền lập tức chuyển động phụ cận viện tử của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh luyện xong kiếm đi ra thấy nàng, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cái kia…” Cố Cẩn Du xấu hổ lại thấp thỏm từ phía sau lưng xuất ra một hà bao, “Đa tạ đại ca tặng sinh thần lễ cho ta, đây là ta đáp lễ cho đại ca! Ta mình làm!”
Sinh thần lễ là Lăng di nương chuẩn bị, Cố Trường Khanh sớm đã không nhớ rõ chuyện này.
Hắn không đưa tay nhận.
Cố Cẩn Du thấp giọng nói: “Ta biết, ta không phải thân sinh cốt nhục của phụ thân, ta không xứng gọi ngươi một tiếng đại ca, ta đoạt nhân sinh vốn nên thuộc về tỷ tỷ. Nếu như có thể, ta tình nguyện trước đây không ôm sai. Vinh hoa phú quý của hầu phủ đều là của tỷ tỷ, ta không nên cưu chiêm thước sào!”
Cố Trường Khanh ít nhiều ý có giận chó đánh mèo Cố Cẩn Du, nhưng nếu nàng không phải thân sinh cốt nhục của Diêu thị, như vậy đã biết những năm kia liền giận chó đánh mèo sai người.
Cố Trường Khanh tiếp nhận hà bao: “Ngươi có lòng.”
Đại ca cư nhiên nhận lấy lễ vật của nàng!
Cố Cẩn Du khó có thể tin, kích động không thôi!
“Còn có chuyện gì sao?” Cố Trường Khanh hỏi.
“Không, đã hết! Ta đi thỉnh an tổ mẫu!” Cố Cẩn Du đè kích động xuống, cho Cố Trường Khanh một cung kính thi lễ, tâm tình nhảy nhót đi tìm Cố lão phu nhân.
Quốc Tử giám ngày hai mươi bảy tháng mười có cuộc thi, ngày hai mươi hai hôm đó, Phùng Lâm cũng đã tới kinh thành.
Hắn đi Quốc Tử giám báo cáo trước, nhận tẩm xá, nghe địa chỉ của Tiêu lục lang, sau đó hoả tốc đi tìm Tiêu lục lang.
Hắn không phải đi một mình, bên cạnh hắn còn theo một vị người quen.
Mở cửa là Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không nhìn người ngoài cửa, oa một tiếng: “Phùng Lâm ca ca! Thành nghiệp ca ca!”
Không sai, Lâm Thành Nghiệp cũng tới.
Hắn cũng là học sinh của Quốc Tử giám.
Chỉ bất quá, Lâm Thành Nghiệp không phải là tự mình thi đậu Quốc Tử giám, cũng không phải huyện nha địa phương tiến cử tiến nhập Quốc Tử giám, hắn là Lâm gia quyên một cột đá cho Quốc Tử giám nên được Quốc Tử giám đặc biệt chiêu nhập học.
Hai người ở nửa đường đụng nhau, sau đó Phùng Lâm cùng đoàn xe của Lâm gia một đạo vào kinh.
Nghe nói Phùng Lâm muốn tới tìm Tiêu lục lang, Lâm Thành Nghiệp biểu thị cũng muốn bái hội tiểu ân sư của mình.
Hai người nhìn thấy Tiểu Tịnh Không cũng rất cao hứng.
Phùng Lâm xoa xoa đầu đinh của Tiểu Tịnh Không: “Vài ngày không gặp, cao hơn nha!”
Mặt của Tiểu Tịnh Không nhất thời đen.
Rõ ràng không có! Mỗi ngày hắn đều đo!
Lâm Thành Nghiệp nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Béo, mập.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tịnh Không càng đen hơn!
Hắn không có béo!
Hắn không có mập!
Hắn không cao mập!
Tiểu Tịnh Không tức giận đến thẳng nhe răng, lần này người lớn thật là để tiểu hài tử phát điên!