CHƯƠNG 129: HUYNH ĐỆ
Dịch giả: Luna Wong
“Bà cô! Kiều nương! Ta tới rồi! Ta nhớ các ngươi chết mất!”
Phùng Lâm vừa kêu, vừa chạy vào viện tử.
Đang ở thư phòng sửa bài tập cho Tiểu Tịnh Không tay của Tiêu lục lang run một cái, bổ một tiếng quẹt một nét mực dài trên bài tập của Tiểu Tịnh Không.
Ngày hôm nay khí trời trong xanh, lão thái thái ở đằng ghế hậu viện ưu tai du tai phơi nắng, thỉnh thoảng nắm hạt dưa, bốp bốp nẻ.
Cố Kiều ở nhà bếp làm cơm.
Tiêu lục lang ở thư phòng chờ, đợi một lát cũng không thấy Phùng Lâm tới tìm hắn.
Tiểu tử ngốc trước đây luôn đuổi theo sau mông của hắn … Rốt cục đã đánh mất rồi!
Phùng Lâm bắt chuyện xong với lão thái thái đánh liền đi nhà bếp tìm Cố Kiều, nói với Cố Kiều lịch trình dọc theo đường đi, hắn đi đường thủy về Tùng huyện một chuyến, gặp được cha nương vao tuổi, cũng gặp được tỷ tỷ đã gả đi làm thê tử người ta và muội muội gần xuất giá.
Trước đây hai tỷ muội vì cung hắn học bài, một gả cho người không vợ tố làm vợ kế, một hứa cho trà thương qua tuổi năm mươi.
Đã gả thì Phùng Lâm không có cách, huống người không vợ kia đối xử với tỷ tỷ của hắn cũng không tệ, trong bụng tỷ tỷ của hắn mang hài tử của đối phương, cuộc sống của hai phu thê rất tốt, rất hiếu kính cha nương.
“Thân sự của muội muội… Ta cho lui rồi!”
Phùng Lâm lầu bầu nói.
“Nga?” Cố Kiều mở nắp nồi, rót vào trong nồi một bầu nước.
Phùng Lâm thập phần thành thạo cho thêm một cây củi vào trong lòng bếp.
Ở ngoài cửa nhìn một màn này huyệt Thái Dương của Tiêu lục lang thình thịch giật, tiểu tử, thủ pháp thêm củi của ngươi giúp Kiều Kiều trái lại còn thuần thục hơn ta! ! !
“Trà thương kia không phải người tốt! Lớn tuổi như vậy, nhi tử còn lớn hơn ta! Hơn nữa danh tiếng cực kém, nghe nói hắn đánh người trong nhà, ta không muốn để cho muội muội gả qua đó chịu tội, trả lại sính lễ cho hắn, lui thân sự.”
Nếu là lúc trước, cửa hôn sự này Phùng Lâm nhất định lui không xong, trà thương cùng quan phủ địa phương một giuộc, ai có thể đắc tội hắn?
Nhưng Phùng Lâm trúng cử.
Hắn là cử nhân lão gia, không chỉ có như vậy, hắn còn được danh ngạch của Quốc Tử giám phải đi kinh thành học.
Phùng Lâm nói với trà thương kia, hôm nay ngươi từ hôn, tính là Phùng Lâm ta thiếu ngươi một phần nhân tình, không thôi ngày sau Phùng Lâm ta trở nên nổi bật, quay đầu lại trị người thứ nhất chính là ngươi!
Trà thương bị Phùng Lâm hù dọa, châm chước mấy lần xong cuối cùng lui thân sự.
“Nghiêm chỉnh mà nói, ta phải cảm tạ lục lang, không phải hắn tám phần mười ta thi không nổi.” Bản thân bao nhiêu cân lượng trong lòng Phùng Lâm vẫn là biết, hắn giống như Lâm Thành Nghiệp, đều không thuộc về học sinh thiên phú, thành tích đều là sau này nỗ lực mà có, chăm chỉ cố nhiên là một mặt, lão sư tốt cũng là một điểm rất trọng yếu.
Tiêu lục lang bổ túc cho Lâm Thành Nghiệp thì Phùng Lâm bàng thính không ít, được ích lợi không nhỏ.
“Còn có danh ngạch của Quốc Tử giám, ta thật không ngờ tới lục lang sẽ nhường cho ta, hắn không sợ bản thân không thi nổi giải nguyên sao? Mạo hiểm biết bao a…”
Bookwaves.com.vn
Phùng Lâm không biết chân tướng danh ngạch là Lưu quản sự chặn ngang một cước lộng xảo thành chuyên, còn tưởng rằng là Tiêu lục lang trực tiếp nói với huyện thái gia, tương nhượng danh ngạch.
Tiêu lục lang là muốn cho, nhưng hôm nay thân phận của hắn còn mua không được huyện thái gia làm chuyện này, nhờ có Lưu quản sự xuất thủ.
Tiêu lục lang ở ngoài cửa, mắt dao nhỏ vèo vèo!
Ngươi trái lại đến cảm kích ta nha, có cảm kích ta cảm kích đến chỗ tức phụ ta sao?
Phùng Lâm điệp điệp bất hưu nói, đột nhiên cảm giác phía sau lưng có chút lạnh, hắn cũng không biết là làm sao rồi!
Cố Tiểu Thuận cùng Cố Diễm đi ra.
Tiểu Tịnh Không nhìn bóng kim đồng hồ mặt trời trong viện, thường lui tới hai người bọn họ đều chỉ đi nửa canh giờ (Tiểu Tịnh Không quy định), ngày hôm nay lại vượt ra khỏi một khắc đồng hồ.
Chứng ép buộc của Tiểu Tịnh Không lại tái phát!
Hắn nghiêm túc nhíu nhíu mày.
Chơi lâu như vậy, một chút quan niệm thời gian cũng không có!
Tiểu Tịnh Không quyết định đi tìm hai ca ca ham chơi trở về.
Hắn biết bọn họ đi đâu, là một vườn trái cây gần chợ, đi vào không lấy tiền, nhưng nếu hái trái cây nhà đó mua theo cân, trái cây nhà đó mới mẻ, giá cũng không đắt.
Ít ngày trước bưởi rất ngon, chắc là hai người bọn họ lại đi hái bưởi rồi.
Tiểu Tịnh Không đi vườn trái cây, quả nhiên nhìn thấy Cố Diễm, Cố Diễm ngồi ở trên nhánh cây thật cao, hai tay gắt gao ôm lấy thân cây trước mặt.
Nhưng không thấy Cố Tiểu Thuận.
Tiểu Tịnh Không vung đầu nhỏ lên, nhìn Cố Diễm trên nhánh cây: “Diễm ca ca, sao ngươi leo lên trên cây rồi?”
Cố Diễm lạnh lẽo nói rằng: “Bởi vì ta tương đối lợi hại.”
Hiện nay Tiểu Tịnh Không còn chưa cụ bị năng lực phân biệt nói mát cùng giễu cợt, đối thoại hắn lý giải đều là ý trên mặt chữ.
“Nhưng ngươi rõ ràng không lợi hại.” Hắn nghiêm cẩn nói.
Cố Diễm: “…”
“Tiểu Thuận ca ca đâu?” Tiểu Tịnh Không lại hỏi.
“Hắn leo không được, đi lấy cây thang rồi!” Cố Diễm mới sẽ không thừa nhận là bản thân không xuống được, nên Cố Tiểu Thuận đi lấy thang và sợi dây giúp hắn xuống.
Tiểu Tịnh Không nói: “Canh giờ không còn sớm, ngươi nên về nhà, xuống đây đi!”
Cố Diễm nói: “Ta không xuống!”
Tiểu Tịnh Không chống nạnh: “Vì sao ngươi không xuống? Hôm nay đã chơi quá giờ rồi! Ta phải trừ thời gian ngày mai đi ra ngoài chơi của ngươi!”
Cố Diễm le lưỡi với Tiểu Tịnh Không: “Không xuống thì không xuống! Có bản lĩnh ngươi lên bắt ta nha!”
Tiểu Tịnh Không thực tại không thể hiểu được với hành vi bướng bỉnh của Cố Diễm ca ca, hắn mới ba tuổi hơn, nhưng hắn đều đã không leo cây, lại không lẽ lưỡi với người khác, hắn là một tiểu hài tử trưởng thành, Cố Diễm ca ca nghiễm nhiên còn chưa trưởng thành, còn là một bảo bảo!
“Không phải là ngươi không dám xuống chứ?” Tiểu Tịnh Không lớn gan suy đoán.
“Mới, mới không có!” Cố Diễm kiên quyết phủ nhận!
Cư Tiểu Tịnh Không nghiêm mật quan sát, Diễm ca ca chỉ cần nói dối sẽ nhìn chung quanh, hai mắt nhìn trời, không dám nhìn thẳng người khác.
Ba điều này hắn đều trúng!
“Ngươi chính là không dám xuống!”
“Ta không có! Là ngươi không dám lên!”
“Tại sao ta phải lên?”
“…”
Cố Diễm bị nghẹn không nhẹ.
Cố Tiểu Thuận đi tìm cây thang, cũng không biết đi nơi nào tìm.
Khí lực của Cố Diễm sắp dùng hết, hắn cảm thấy mình sắp không ôm được, nếu Cố Tiểu Thuận không về nữa chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp ngã xuống.
Ngay lúc bầu không khí xấu hổ lại vô cùng lo lắng, Cố Trường Khanh đi ngang qua gần đó nghe thấy được thanh âm của Tiểu Tịnh Không.
Ngược lại không phải là hắn tận lực đi bên này, mà là nơi này là đường từ quân doanh đến Định An hầu phủ tất đi qua, nếu không như vậy, lần trước cũng sẽ không đụng phải Tiểu Tịnh Không.
Hắn nghe thanh âm của Tiểu Tịnh Không tựa hồ có chút nóng nảy, như là đang tranh chấp với ai, hắn dừng một chút, giục ngựa đi tới.
“Ngươi đang làm gì?” Hắn dừng tuấn mã ở phía sau Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không ngẩng đầu, nhãn tình to đen lúng liếng sáng lên: “Đại ca ca là ngươi nha! Chúng ta lại gặp mặt rồi!”
“Ân.” Cố Trường Khanh nhàn nhạt gật đầu, “Ngươi ở đây gây gổ với người sao?”
Tiểu Tịnh Không thở dài nói: “Không có, là một ca ca của nhà ta, leo lên trên cây không xuống được, buồn chết ta rồi!”
Lời này hoạt thoát thoát tựa như “oa nhà của ta không hiểu chuyện, leo cây leo không xuống được, buồn chết người rồi” !
Ba tuổi, phí tâm của ba mươi tuổi, Cố Trường Khanh cảm thấy mí mắt của mình đều nhảy một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Diễm trên cây, không nói hai lời phi thân mà lên, xách Cố Diễm xuống tới.
Nguyên bản Cố Diễm cũng nhanh thoát lực, ngược lại cũng dễ mang xuống, hơn nữa Cố Diễm rất nhẹ, Cố Trường Khanh hầu như không cảm thấy được trọng lượng của người trong tay.
Đầu của Cố Diễm thiên toàn địa chuyển, không rõ xảy ra chuyện gì, chờ lấy lại tinh thần người đã trên mặt đất.
“Ân?” Hắn cổ quái trừng mắt nhìn, nhìn nam nhân cao to uy mãnh trước mặt, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, “Ngươi, ngươi là ai nha?”
Tiểu Tịnh Không giải thích: “Hắn là đại ca ca! Lần trước đại ca ca đã cứu ta, sau đó còn tặng ta một con chim!”
“Nga.” Con ưng non hung ba ba kia đại gia hỏa này tặng nha!
“Diễm ca ca, mặt của ngươi làm sao rồi?” Tiểu Tịnh Không hỏi.
“Cái gì a?” Cố Diễm theo bản năng sờ sờ mặt, sờ một cái, xúc cảm tựa hồ không đúng lắm.
Tiểu Tịnh Không từ trong nhỏ yếm móc ra một gương đồng đào mộc nhỉ, để trước mặt Cố Diễm: “Tự ngươi xem!”
Cố Diễm nhìn đầy mặt mụn còn sưng đỏ bất kham trong gương, sợ đến suýt nữa ngất đi!
“Ta ta ta, mặt của ta sao có thể như vậy a?”
Hắn muốn chết! Hắn muốn chết! Hắn thịnh thế mỹ nhan đã không còn!
“Có thể là sâu bị trên cây cắn, phải nhanh chóng xem đại phu.” Cố Trường Khanh nói chuyện, nhớ tới tiểu cô nương kia kia chính là đại phu, hắn nói, “Mau đi về đi.”
Cố Diễm cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng lên của mình: “Ta, chân của ta!”
Cố Trường Khanh dừng một chút, nói: “Ta tiễn ngươi trở về.”
“Ân?” Cố Diễm sửng sốt.
Bookwaves.com.vn
Tiểu Tịnh Không gật đầu nói: “Vậy đa tạ đại ca ca! Ngươi đưa Diễm ca ca trở về trước, ta ở chỗ này chờ Tiểu Thuận ca ca! Miễn cho một hồi tới rồi tìm không được người!”
Cố Trường Khanh nhìn về phía Tiểu Tịnh Không nói: “Một mình ngươi được chứ?”
Tiểu Tịnh Không vỗ vỗ ngực nhỏ: “Được! Ta rất quen thuộc với nơi này! Sẽ không đi lạc!”
“Được.” Cố Trường Khanh phóng người lên ngựa, đưa tay cho Cố Diễm.
Cố Diễm lo lắng không nhúc nhích.
Cố Trường Khanh đơn giản nắm Cố Diễm, trực tiếp bỏ người lên yên ngựa, ngồi ở trước người hắn, sau đó hai tay hắn nắm chặt dây cương, cuốn Cố Diễm ở trong ngực của mình.
Sau khi Cố Diễm nhớ được chuyện liền không thân cận với người như vậy, ngoại trừ Cố Kiều.
Nhưng Cố Kiều là tỷ tỷ của hắn, bọn họ là long phượng thai, chưa sinh ra đã ở cùng một chỗ.
Cố Diễm quá không được tự nhiên, muốn xuống, nhưng mà trong miệng làm thế nào cũng nói không nên lời.
Hắn cũng nói không rõ mình là bị khí thế của đối phương chấn nhiếp, hay là trên chân và trạng huống trên mặt quả thực hách hắn bối rối.
Cố Diễm như con cút nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên yên ngựa, nỗ lực nhích ra phía trước giật lại cự ly với Cố Trường Khanh, nhưng yên ngựa chỉ lớn như vậy, lưng Cố Diễm thỉnh thoảng sẽ đánh lên ngực của Cố Trường Khanh.
Cố Diễm đau đến hút lương khí, nhỏ giọng rầm rì nói: “Bằng sắp sao, sao cứng như thế?”
Đoạn này này cũng không dài, rất nhanh thì đến nhà bọn họ, Cố Trường Khanh tung người xuống ngựa trước, sau đó nhìn vẻ mặt u oán của Cố Diễm: “Có thể xuống không?”
Cố Diễm lấy tay áo che lại cái mặt heo của mình.
Xấu thành như vậy, quá mất mặt!
“Ngươi xoay qua chỗ khác, tự ta xuống!” Hắn nói rằng.
Cố Trường Khanh không nhúc nhích, cứ lãnh u u như vậy nhìn Cố Diễm.
Cố Diễm bị nhìn xù lông một trận, từ phía sau tay áo lộ ra nửa cái đầu nhỏ: “Bảo ngươi xoay qua chỗ khác!”
Cố Trường Khanh trực tiếp lên tay ôm người xuống.
Tiểu tử ngốc này có thể xuống, hắn viết ngược tên của mình!
Nội tâm của Cố Diễm rít gào: A! Thân ca của ta còn chưa từng ôm qua ta như thế! Ngươi thả ta xuống!
Cố Trường Khanh ôm người vào viện tử, đặt ở đằng ghế.
Cố Diễm tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Nếu ở dĩ vãng, hắn tức giận thế nào đều đẹp mắt, hôm nay mặt xưng phù thành đầu heo, hiện tại vừa bốc khói, quả thực là thành đầu heo nhỏ luộc nước sôi.
Còn đôi nhãn thần nhỏ tự mạng theo ngưng mắt nhìn tử vong!
Bất cẩu ngôn tiếu Cố Trường Khanh một nhịn không được, nở nụ cười.
Cố Diễm đánh không lại cũng mắng bất động, mắt dao nhỏ vèo vèo!
Cố Trường Khanh đột nhiên híp mắt một cái, ác thú vị lộ ra ngón tay, ở trên đại não của Cố Diễm búng một chút.
Cố Diễm như một bảo bảo ngồi không ổn, trực tiếp bị búng ngã!
Cố bảo bảo bối rối!
Lúc này Cố Trường Khanh trực tiếp cười ra tiếng.
Nếu là người quân doanh nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ hách đến tè dầm, danh xưng thiết diện diêm la Cố Trường Khanh, cư nhiên cũng biết chọc hài tử sao? Còn chọc tới bản thân cười nữa?
Trong quân doanh lưu truyền một câu nói: Diêm la cười, diêm vương điện khai.
Cố Trường Khanh chỉ có ở lúc giết người mới có thể cười, mà người từng thấy hắn cười đều chết hết.
Cố Diễm rầm rì rầm rì quay lưng, quăng một cái mông to cho Cố Trường Khanh!
Cố Trường Khanh đi vườn trái cây một chuyến, thấy Tiểu Tịnh Không cùng một thiếu niên mười ba, bốn tuổi ở đó, thiếu niên kia nói vậy chính là Tiểu Thuận ca ca trong miệng hắn.
Cố Trường Khanh không hiện thân, giục ngựa đi quân doanh.
Đảo mắt đến ngày thi của Quốc Tử giám.
Cuộc thi vỡ lòng bởi vì các loại duyên cớ đến sớm ngày hai mươi lăm.
Tổng cộng thi hai vòng, một vòng số học, một vòng điền thơ từ, nghe giản đơn, đề mục cũng rất khó, đề lượng cũng thập phần lớn rộng.
Tiêu lục lang cùng Cố Kiều tiễn Tiểu Tịnh Không đi trường thi.
“Chớ khẩn trương.” Tiêu lục lang nói với tiểu tử kia.
Tiểu Tịnh Không vung cằm nhỏ lên nói: “Ta cũng không phải ngươi, ta mới sẽ không khẩn trương!”
Cố Kiều ngồi xổm xuống, lại kiểm tra túi sách nhỏ của hắn một lần: “Tựa như thường ngày ở nhà làm bài vậy, chú ý viết chữ tinh tế một chút, không cần quá gấp.”
Sở dĩ tận lực cường điệu cái này, cũng là bởi vì khuyết điểm duy nhất của Tiểu Tịnh Không là viết chữ quá chậm, Cố Kiều lo lắng một khi đề lượng lớn, hắn sẽ nóng nảy lo nghĩ.
Tiểu Tịnh Không vỗ vỗ ngực nhỏ: “Yên tâm đi Kiều Kiều! Chữ của ta bây giờ viết rất nhanh rất đẹp rồi!”
Tiêu lục lang nhìn vóc dáng nhỏ xấu của hắn, ha hả nói: “Lợi hại như vậy, định thi thứ mấy a?”
Tiểu Tịnh Không nghiêm mặt nói: “Ta khẳng định thi đệ nhất!”
Hài tử tới dự thi phần nhiều là sáu đến tám tuổi, Tiểu Tịnh Không là cái nhỏ nhất, nếu như không phải lệ phí thi cao tới một lượng bạc, Cố Kiều hoài nghi bọn họ căn bản không cho phép hài tử nhỏ như vậy đi thi.
Tiểu Tịnh Không cầm thi dẫn, tìm được vị trí của mình.
Hắn là thí sinh nhỏ nhất không sai, nhưng cũng là bình tĩnh ung dung nhất.
Cuộc thi vỡ lòng cũng không phải mỗi người một thi bằng, mà là mười mấy hài tử ngồi ở một gian phòng học lớn, chung quanh đều rất lớn.
Tiếng chuông vừa vang lên, các quan giám khảo ở trường thi bắt đầu phát bài thi.
Vài tờ trước Tiểu Tịnh Không điền không có chút áp lực nào, nhưng đến ba trang cuối cùng, hắn trợn tròn mắt.
Những thứ chữ như gà bới cổ quái hi kỳ này là cái gì nha?
Chúng nó theo thứ tự là một bài quốc dân dao của Tề quốc, bai bài bát vận thi của Trần quốc, ba bài thất ngôn tuyệt cú của Triệu quốc, đều là đề văn tự của các quốc gia.
Ngoài trường thi Cố Kiều cùng Tiêu lục lang nghe nói năm nay cư nhiên thi ngôn ngữ của ba quốc, trong lòng không khỏi chột dạ một trận!
Thất sách, đã quên bổ sung ngoại ngữ cho Tiểu Tịnh Không!
(Luna: Có thi ngoại ngữ luôn, haha)