Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 130: THẦN ĐỒNG


Dịch giả: Luna Wong


Nghiêm chỉnh mà nói, kỳ thực chuyện này cũng oán không được hai người, bài thi vỡ lòng của Quốc Tử giám hàng năm khác nhau, chỉ có một năm trong đó xuất hiện qua tình huống thi ngoại ngữ, hơn nữa còn là mười năm trước.


Bài thi sớm đã bán không được, người của thư trai cũng sẽ không có bản thảo, bởi vậy trước đây Tiêu lục lang đi thư trai mua bài thi vỡ lòng bao năm qua của Quốc Tử giám học, không có mua được một tấm nào.


Tiểu Tịnh Không là hài tử cực thông minh, dạy hắn hắn đều có thể chăm chú học được, nếu như hắn không thi đậu, vậy thỏa thỏa là vấn đề của hai người lớn bọn họ.


Các quan chấm thi lần này quả thực có lòng làm khó các thần đồng, những thần đồng này bởi vì trời sinh thông minh hơn người bình thường, khó tránh khỏi kiêu ngạo tự phụ, bọn họ chính là muốn ở trong lúc thi hạ mã uy bọn hắn, tỏa tỏa nhuệ khí của các thần đồng.


Khi các quan chấm thi bắt đầu chấm bài thi, không có gì bất ngờ xảy ra, ba đề cuối cùng lật xe tập thể.


Toàn bộ không người đáp đúng, lợi hại nhất là một bài thất ngôn tuyệt cú hoàn chỉnh của Triệu quốc, còn sai ba chữ, thí sinh còn lại đều chỉ viết mấy chữ.


Các quan chấm thi mừng rỡ không thôi, xem ra các tiểu tể tử năm nay phải ngoan ngoãn sợ hãi đi học.


Song khi bọn họ sửa đến một bài thi cuối cùng, đột nhiên không cười được nữa.

Đây là cửa ai nha? Viết đầy tràn cái gì?


“Hài tử này viết bậy đi?” Một giám khảo hỏi.


Giám khảo mơ hồ cảm thấy không thích hợp: “Ta hình như thấy qua loại văn tự này ở nơi nào.”


Hai người mời phu tử dạy ngôn ngữ có thanh vọng nhất của Quốc Tử giám qua đây, vị phu tử kia xem qua xong, trong lúc nhất thời không thể đưa ra đáp án khẳng định: “Ta, ta phải để sư phụ của ta nhìn thử.”


Vị phu tử này mang bài thi của Tiểu Tịnh Không đến một trạch viện trong kinh thành, tìm được lão giả nghiên cứu tiếng Phạn cấp mười qua tuổi thất tuần.


Cuối cùng, lão giả nghiên cứu tiếng Phạn cấp mười cho ra kết luận: Vị thí sinh này viết chính là Thiên Trúc ngữ.


Đồn đãi Thiên Trúc ngữ là ngôn ngữ của thần Brahma thủ hộ phật giáo sáng chế, bởi vậy cũng xưng tiếng Phạn.


“Vậy hắn viết cái gì?” Một gã giám khảo hỏi.


Vị phu tử kia nói: “Hắn viết một bài kinh Phật.”


Mọi người: “…”


Vậy cũng được?


Bọn họ ra đề dùng một ngày, phiên dịch kinh Phật của Tiểu Tịnh Không mất ba ngày.


Các quan chấm thi khảo thí sinh vạn năm, lần đầu bị học sinh thi đến hồ đồ.


Giám khảo một: “Không thể cho điểm.”


Giám khảo hai: “Không sai, hắn không theo yêu cầu của bài thi.”


Giám khảo ba: “Hơn nữa chữ còn viết nhìn không hiểu.”


Giám khảo bốn: “… Đó là bởi vì hắn viết là tiếng Phạn đi?”


Giám khảo bốn bị tập thể hành hung!



Nói lời thật bậy bạ gì?


Sau cùng Tiểu Tịnh Không đã lấy thành tích đứng thứ bảy tiến nhập vỡ lòng của Quốc Tử giám.


Tiểu Tịnh Không rất ủ rũ.


Cuộc đời hắn lần đầu nếm được tư vị thất bại.


Hắn ở trước mặt tỷ phu xấu khoe khoang khoác lác nhất định có thể thi đệ nhất, kết quả chỉ thi đệ thất, Tiểu Tịnh Không ăn cơm cũng không ngon.


Cố Diễm khó có được không nhân cơ hội chế nhạo hắn, vỗ vỗ bả vai nhỏ của hắn nói: “Được rồi, ngươi đã lợi hại hơn rất nhiều tiểu hài tử, lúc ta nhỏ như ngươi vậy, một chữ cũng không biết đó!”


Tiểu Tịnh Không đầu tiên là chăm chú suy tư chốc lát, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên: “Lẽ nào sau này ta trưởng thành rồi sẽ đần như vậy sao? Ô oa —— ”


Cố Diễm: “…”


Ta có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng, một học tra dĩ nhiên chạy đi an ủi một học bá!


Buổi sáng ngày mười bảy tháng mười hai, Tiêu lục lang cũng bắt đầu cuộc thi nhập học của hắn ở Quốc Tử giám.


Quốc Tử giám ngưng học gần bốn năm, trong học sinh ban đầu có đại bộ phận cũng chạy tới tham gia cuộc thi.


Quốc Tử giám tổng cộng ba niên cấp(học 3 năm), sau khi nhập giám không phân cao thấp dựa trên tuổi tác tư lịch, chỉ lấy điểm để vào niên cấp.


Thành tích kém tiến nhập Chính Nghĩa, Sùng Chí, Quảng Nghiệp tam đường, đây là năm nhất, học kỳ một năm rưỡi.


Thành tích tầm trung tiến nhập Tu Đạo, Thành Tâm nhị đường, đây là hai năm, học kỳ cũng là một năm rưỡi.


Cuối cùng chính là Suất Tính đường, đây là niên cấp tối cao của Quốc Tử giám, không giống năm đường trước đó đều phân giáp ất ban, Suất Tính đường chỉ có một ban. Tỷ lệ tân sinh thi đậu không lớn, bình thường đều là học hết ba năm của Quốc Tử giám, kinh qua cuộc thi thập phần nghiêm khắc mới có thể thăng nhập Suất Tính đường.


Bất quá năm nay Suất Tính đường có một danh ngạch cử đi học—— Đích thân tôn nhi của Trang thái phó An quận vương.


Bookwaves.com.vn

An quận vương được công nhận là thiếu niên tài tử, từ lúc làm chất của Trần quốc thì tài danh của hắn liền hưởng dự lục quốc, theo lý thuyết, người tài hoa hơn người như vậy căn bản không cần khoa thi cũng có thể được triều đình trọng dụng.


Nhưng mà Trang gia có tổ huấn, tất cả tử đệ Trang gia phải hạ tràng khoa cử.


Trang gia bao năm qua bỏ ra không ít nhân tài khoa cử, đương nhiên cũng có thi rớt, Trang gia lợi hại như vậy, thi đậu bách tính đều cảm thấy là bình thường như ăn cơm, thi rớt lại là sẽ bị thiên phu sở chỉ, vạn dân cười nhạo.


Trang gia cũng không thèm để ý bình luận của thế nhân, kiên trì lùa hết tất cả các nhi tử đến trường thi.


An quận vương không phụ sự mong đợi của mọi người, thi hương cao trúng giải nguyên kinh thành.


Mọi người đều biết, kinh thành cạnh tranh lớn nhất, giải nguyên kinh thành cũng khó được nhất, không thôi Quốc Tử giám cũng sẽ không ngoại lệ tiến cử hắn tiến Suất Tính đường.


Tốc độ chấm bài thi của Quốc Tử giám không phải xạo, ngày hai mươi bảy thi xong, buổi sáng ngày hai mươi chín liền toàn diện ra thành tích.


Tân sinh của năm nay phổ biến biểu hiện không tệ, trái lại một ít lão sinh đã từng vì giám đống cửa trì hoãn mấy năm vai có chút giải đãi, đọc sách dường như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối.


Bất quá cũng không phải tất cả các lão sinh đều là như vậy, chất lượng dạy học của Quốc Tử giám là không thể nghi ngờ, phàm là dùng chút tâm tư, thi cũng sẽ không quá kém.


Không có gì bất ngờ xảy ra, lần thi này được cơ bản Suất Tính đường đều là các lão sinh.



Chẳng qua là khi bọn họ chỉnh lý một phần bài thi cuối cùng thì phát hiện một cái tên xa lạ.


“Tiêu lục lang?” Trịnh ti nghiệp hỏi, “Đây là học sinh từ đâu tới? Quốc Tử giám chúng ta từ trước có người tên Tiêu lục lang sao?”


“Không phải là tân sinh đi?” Lý ti nghiệp hỏi.


Trịnh ti nghiệp cau mày: “Tân sinh làm sao có thể thi tốt như vậy?”


Cái thành tích này, ở Suất Tính đường cũng có thể cầm cờ đi trước.


Hai vị ti nghiệp đại nhân điều ra học tịch của Tiêu lục lang, kết quả phát hiện thật đúng là một tân sinh, còn ở thi hương cao trúng giải nguyên U Châu địa khu.


Lý ti nghiệp nở nụ cười: “Đây là lần đầu có tân sinh thi được Suất Tính đường đi?”


Hắn không hiểu có chút chờ mong.


Trịnh ti nghiệp lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên, An quận vương cũng là tân sinh, thi sinh tên Tiêu lục lang này chỉ là vận khí tốt mà thôi, tân sinh vương trừ An quận vương ra không còn có thể là ai khác.”


Lời này Lý ti nghiệp không dám phản bác.


Mặc dù An quận vương không tham dự cuộc thi nhập học, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được tài học của hắn là ở trên các lão sinh của Suất Tính đường, nếu hắn thi, đệ nhất còn có thể là của người khác sao?


Đương nhiên, tân sinh này cũng cũng đủ chói mắt.


Lý ti nghiệp để ý, xem hết tất cả học tịch cùng tư liệu của hắn một lần, sau đó ý thức được cái gì: “Hắn không phải là thí sinh viết chủ trương tước phiên đồng thời mắng hoàng đế cẩu huyết lâm đầu kia chứ?”


Lúc đó chuyện kia huyên có chút to, toàn bộ quan giám khảo U Châu đều oanh động, chính quan chủ khảo bị phái đi U Châu chủ trì thi hương là hảo hữu của Lý ti nghiệp, hắn hồi kinh rồi riêng tư cùng Lý ti nghiệp nói qua bài văn chương kia.


Lý ti nghiệp nghe xong mí mắt nhảy nhảy, thí sinh kia không muốn sống nữa sao? Dám bố trí hoàng đế như thế?


Điểm của vòng này hắn tự nhiên không dám cho quá cao, sợ vạn nhất hoàng đế muốn xem, chọc cho hoàng đế giận phát bệnh.


(Luna: Hehe, xem ra ta đã đoán đúng rồi)


Nhưng không chịu nổi vòng một vòng ba của hắn thi quá tốt, tổng hợp lại vẫn phải là giải nguyên.


Nên đây thật là một thí sinh rất có thực lực, hắn thi được Suất Tính đường tuyệt không phải vận khí tốt.


Chỉ là Lý ti nghiệp không có cách nào khác giải thích nhiều với Trịnh ti nghiệp như vậy.

Cuộc thi của Quốc Tử giám không ra xếp hạng thành tích, chỉ chia ban.


Tiêu lục lang vào Suất Tính đường, Phùng Lâm vào Thành Tâm đường hai năm, Lâm Thành Nghiệp cũng vào Thành Tâm đường. Bất đồng là, Phùng Lâm ở giáp ban của Thành Tâm đường, Lâm Thành Nghiệp ở ất ban của Thành Tâm đường.


Bên kia, tư thục của Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận cũng có tin tức, ngay Thanh Hòa thư viện phụ cận Quốc Tử giám, thủ tục đều làm xong, tháng sau liền có thể nhập học.


Cố Kiều làm một bàn thức ăn ngon, gọi Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp tới nhà, chúc mừng mọi người khai giảng.


Kinh thành cuối tháng mười đã lạnh, có người nói đỉnh núi của Hộ Quốc Long tự đã nhẹ nhàng rơi một trận tuyết, nói vậy trong thành bên này cũng sắp rồi.


Than bạc trước kia Cố Kiều mua đã phát huy được công dụng, nàng mua mấy lò sưởi tay, để than bạc vào, có thể ấm một canh giờ, chờ buổi trưa bọn hắn trở về đổi than mới.



Hôm nay giá than lại tăng, hoàn hảo Cố Kiều có dự kiến trước nên mua rất đủ than, tiết kiệm một khoản chi rất lớn trong nhà.


Lần đầu đến trường, Tiểu Tịnh Không muốn Kiều Kiều tiễn.


Cố Kiều đưa hắn và Tiêu lục lang đến Quốc Tử giám, sau đó lại đưa Cố Tiểu Thuận cùng Cố Diễm đi Thanh Hòa thư viện.


Nàng trở lại trạch tử Bích Thủy hồ đồng, lão thái thái vừa thức dậy, đang ngồi ở ghế trong hậu viện chọc ưng non Cố Trường Khanh đưa tới.


Con ưng non này là Cố Trường Khanh nhặt được ở dưới vách núi, chắc là sinh ra không bao lâu liền từ trên vách đá ngã xuống, về phần là tự té hay bị nương nó dùng cánh vỗ xuống thì không được biết, nói chung nương nó tựa hồ đã quên nhặt về rồi.


May là như vậy, nó cũng không nhận mệnh, nó ở tại chỗ quật cường giùng giằng muốn đứng lên, thân thể nho nhỏ phảng phất tiềm tàng lực lượng lớn lao.


Trong đầu Cố Trường Khanh cấp tốc hiện lên một đạo thân ảnh ốm nhỏ.


Hắn dẫn theo ưng non trở về, mang đi cái ngõ kia.


Người trong đường hẻm hoàn toàn không biết gì về lai lịch của ưng non cả, chỉ coi xác thực như Tiểu Tịnh Không nói, là lễ vật đại ca ca tặng cho hắn.


Ưng non cực hung, trong nhà này ai cho ăn cũng sẽ bị nó mổ một cái, bất quá lão thái thái có tuyệt chiêu.


Lão thái thái mở lồng gà.


Bảy con gà con của Tiểu Tịnh Không nghênh ngang đi ra, chúng nó là con gà con thập phần dũng mãnh phi thường, không sợ hãi chút nào vào lồng sắt của ưng non, sau đó như trong ngày thường Tiểu Tịnh Không lùa chúng nó vậy xếp thành hàng, một con gà mổ thịt tươi của ưng non.


Ưng non có bảy con gà ma ma, đặc biệt ngoan, ríu ríu chờ được mớm!


Lão thái thái nhìn vui mừng.


Cố Kiều đi tới nói: “Bà cô, ta đi quân doanh, đưa ít đồ cho nhị thúc của Cẩu Oa.”


Trước đây ly khai thôn, Tiết Ngưng Hương có nhờ cậy bọn họ đưa cho Cẩu Oa nhị thúc một phong thư và vài kiện quần áo mùa đông, còn có một cái bình an phù Tiết Ngưng Hương từ trong miếu cầu về.


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều còn cho thêm một vò rau ngâm và thịt khô tự làm.


Lão thái thái gật đầu: “Ngươi đi đi.”


Kinh thành có mấy cái quân doanh, Cố Kiều muốn đi chính là Hổ Sơn đại doanh, cự ly không tính là quá xa, nhanh nửa canh giờ đã đến.


Cố Kiều mướn một chiếc xe ngựa.


Đến quân doanh thì bên trong đang luyện binh, thật xa liền có thể nghe thanh âm huyết khí phương cương của các tướng sĩ.


Xe ngựa ở bên ngoài quân doanh thì ngừng lại.


Một tên binh sĩ đi tới, đưa tay ngăn cản xe ngựa: “Người nào?”


Cố Kiều đi xuống xe ngựa, nói với hắn: “Ta tìm người, hắn là thủ hạ của Hồ phó tướng, tên Chu Nhị Tráng.”


Cha Cẩu Oa cha tên Chu Đại Tráng.


Binh sĩ trên dưới quan sát Cố Kiều một phen, không kiên nhẫn nói: “Quân doanh cấm thăm hỏi, nhanh chóng ly khai!”


Cố Kiều nói: “Chỉ một chốc lát thôi.”


Binh sĩ lạnh lùng nói: “Vậy cũng không được!”


Cố Kiều nói: “Ta dẫn theo đồ cho hắn, đưa xong ta đi ngay.”


Binh sĩ càng phát ra không kiên nhẫn: “Ngươi để ở chỗ này, một hồi đưa vào cho ngươi!”


Trong thư Chu Nhị Tráng đề cập qua có chút binh sĩ sẽ cắt xén đồ đưa vào, Cố Kiều vẫn muốn tự mình giao đến trên tay hắn: “Vậy lúc nào bọn họ luyện xong, ta ở chỗ này chờ hắn.”



Binh sĩ cau mày nói: “Ai, ngươi người này làm sao vậy a? Quân doanh là nơi ngươi có thể tùy tiện đợi sao? Ta làm sao biết ngươi có phải mật thám không?”


“Ta không phải.” Cố Kiều nói.


Binh sĩ kêu gào nói: “Ngươi nói không phải thì không phải là a? Ta nói ngươi phải đó!”


“Đã xảy ra chuyện gì?”


Một thanh âm uy nghiêm từ phương hướng quân doanh truyền đến.


Binh sĩ quay đầu nhìn lại, ngay tức khắc cung kính thi lễ một cái: “Đô úy đại nhân! Nữ nhân này tới, nói muốn tìm người của quân doanh chúng ta, nhưng lúc này đang luyện binh, ta bảo cho nàng về trước đi, đồ một hồi ta mang vào.”


Đô úy đại nhân đi ra quân doanh, đi tới trước người hai người.


Thân thể binh sĩ khom thấp hơn.


Ánh mắt của đô úy đại nhân rơi vào trên mặt của Cố Kiều: “Là ngươi?”


Cố Kiều gật đầu: “Là ta.”


Binh sĩ ngây ngẩn cả người, hai ngươi… quen biết?


Tiểu nha đầu này thấy thế nào đều không giống như là xuất thân rất tốt, làm sao sẽ quen biết đô úy đại nhân trong quân doanh bọn họ nha?


Hơn nữa lúc đô úy đại nhân nói chuyện với nàng tựa hồ không đáng sợ như trong ngày thường vậy…


Thiết diện diêm la đã nói đâu?


Cố Trường Khanh nhìn về phía Cố Kiều: “Ngươi có người quen ở quân doanh?”


Cố Kiều gật đầu lần thứ hai: “Ân, thôn chúng ta, nhà hắn ở sát vách ta, người nhà của hắn nhờ ta đưa cho hắn ít đồ.”


Cố Trường Khanh hỏi: “Hắn tên gì? bộ hạ của ai?”


Cố Kiều nói: “Chu Nhị Tráng, bộ hạ của Hồ phó tướng.”


Cố Trường Khanh nói: “Ngươi tới không khớp, Hồ phó tướng vừa chuyển đi Kỳ Sơn quân doanh. Kỳ Sơn quân doanh cách nơi này rất xa, hiện tại qua đó buổi tối không về được. Ngươi đưa đồ vật cho ta, ngày mai ta giúp ngươi mang đi.”


“Làm phiền.” Cố Kiều dời đồ vật xuống.


Binh sĩ nhìn trợn tròn mắt, tiểu nha đầu này rốt cuộc lai lịch gì, có thể để đô úy đại nhân tự mình giúp nàng làm chân chạy?


Cố Trường Khanh nhìn binh sĩ: “Ngươi không biết Hồ phó tướng đã không ở quân doanh?”


Binh sĩ nghẹn: “Tiểu nhân… Tiểu nhân…”


Ánh mắt của Cố Trường Khanh như đao: “Ngươi biết còn không nói với nàng, còn bảo nàng để đồ vật ở tại chỗ này, ta thấy ngươi là muốn tự tham tiến hà bao!”


Chận của binh sĩ đều mềm nhũn: “Tiểu tiểu tiểu, tiểu nhân không dám!”


Cố Trường Khanh lạnh lùng nói: “Nói như vậy ngươi không biết? Thân canh gác, đến bên trong quân doanh điều động lớn như vậy cũng không biết, thật là không làm tròn trách nhiệm!”


“Đô úy đại nhân khai ân!” Binh sĩ phác thông quỳ xuống.


Cố Trường Khanh biết khai ân thì không phải là thiết diện diêm la.


Sau cùng tên binh sĩ kia bị kéo xuống, phạt một trăm quân trượng, nửa cái mạng đều thiếu chút nữa mất luôn.


Cố Trường Khanh ngược lại không phải đang giúp Cố Kiều trút giận, hắn vẫn luôn rất trì hạ nghiêm minh.


Cố Kiều giao đồ vật cho Cố Trường Khanh xong liền cưỡi xe ngựa trở về, trước khi đi, Cố Kiều nhờ cậy hắn nói địa chỉ của mình cho Chu Nhị Tráng, nếu Chu Nhị Tráng có chuyện gì, liền tới nhà tìm nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận