Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 131: KHI DỄ

Dịch giả: Luna Wong

Ngày đầu tiên khai giảng, kỳ thực Cố Kiều có chút không yên lòng Tiêu lục lang cùng Tiểu Tịnh Không.

Tiểu Tịnh Không là quá nhỏ, đối mặt một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ cùng với một đám thần đồng tâm trí không thua gì hắn, Cố Kiều không xác định hắn ở trong học vỡ lòng sẽ sản sinh dạng phản ứng hoá học gì.

Tiêu lục lang lại là bị người nhìn chằm chằm, nàng không xác định đối phương có thể ở Quốc Tử giám lý làm ra hoạt động gì làm khó Tiêu lục lang hay không.

Không ngờ ngày kế, Tiểu Tịnh Không cùng Tiêu lục lang không có việc gì, ngược lại Cố Diễm bên kia xảy ra chuyện.

Nguyên nhân gây ra sự kiện còn phải nói từ lúc Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận nhập học tiến ban.

Cơ sở của hai người tương đương, bị phân chung lớp.

Thanh Hòa thư viện là thư viện lực lượng thầy giáo hết sức ưu tú, bởi vậy không ít thế gia công tử cũng tới cầu học, trong đó có hai vị thiếu gia của Định An hầu phủ Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm.

Chỉ bất quá, hai người lớn hơn Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận, đọc sách cũng nhiều hơn hai người, phân đến ban khác.

Hai ban vừa vặn mặt đối mặt, trung gian cách một vườn nhỏ.

Cố Thừa Lâm ở trong vườn chờ nhị ca Cố Thừa Phong, trùng hợp lúc này Cố Diễm ôm túi sách đi qua trước mặt hắn.

Cố Thừa Lâm nhất nhìn dung mạo của Cố Diễm cảm thấy quen mắt, phảng phất gặp qua ở nơi nào, sau đó nghe được có người kêu hắn một tiếng: “Cố Diễm!”

Cố Diễm, Cố Diễm, đệ đệ ma ốm kia không phải tên Cố Diễm sao?

Chẳng trách mình nhìn hắn quen mắt, hắn lớn lên giống cha bọn họ nha!

Cố Thừa Lâm biết một đôi long phượng thai của Diêu thị cũng đã tới kinh thành, chỉ là không hồi phủ, ở ngoài, nhưng không ngờ nhanh như vậy để cho mình đụng phải!

Kỳ quái, ngự y không phải nói ma ốm nhỏ kia sống không quá mười lăm sao? Rõ ràng đều tròn mười năm rồi, sao còn hoạt bính loạn khiêu?

Cố Thừa Lâm vèo đi tới, ngăn cản lối đi của Cố Diễm: “Ngươi, tên Cố Diễm?”

Lúc Cố Diễm ly khai kinh thành chỉ có bốn tuổi, sớm đã không nhớ rõ dáng dấp người nhà ra sao, lúc này đây vẫn chưa nhận ra Cố Thừa Lâm.

Nhưng cái này cũng không gây trở ngại Cố Diễm nhận thấy được bất thiện của Cố Thừa Lâm.

Mi tâm của Cố Diễm hơi túc: “Ngươi là ai?”

Cố Thừa Lâm dùng ngón tay vô lễ chỉ chỉ vai Cố Diễm, cậy mạnh nói rằng: “Tiểu tử, gia hỏi ngươi đó, ngươi tốt nhất thành thật trả lời, có phải ngươi tên Cố Diễm hay không?”

Cố Diễm không có bị khí thế của hắn dọa phải, không sợ hãi chút nào nhìn hắn: “Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào? Liên quan gì đến ngươi?”

Hình dạng văn ty bất loạn này để Cố Thừa Lâm rất khó chịu, vốn Cố Thừa Lâm dự định, nếu như hắn là đệ đệ cây non bệnh hoạn của mình, bản thân sẽ sửa trị hắn một trận; nếu như hắn không phải, vậy mình liền buông tha hắn.

Nhưng bây giờ, Cố Thừa Lâm thay đổi chủ ý.

Tiểu tử này cư nhiên không sợ hắn, còn dùng nhãn thần trừng hắn!

Rất tốt, không cho hắn một chút nhan sắc nhìn, hắn đều không biết mình là ai!

Khi Cố Tiểu Thuận đi học vụ xử lĩnh xong thư tịch của mình và Cố Diễm trở lại phòng học, liền phát hiện không thấy Cố Diễm.

Hắn đi mao xí tìm, cũng không thấy cái bóng của Cố Diễm.

Cố Tiểu Thuận cố tình hỏi thăm các bạn cùng học, thế nhưng mọi người đều cùng một ngày nhập học, đây đó cũng không nhận ra nhau.

Cố Tiểu Thuận vò đầu: “Chẳng lẽ là tự đi về trước? Không có khả năng a, nói chờ ta cùng về mà.”

Cố Tiểu Thuận nghĩ tới Cố Diễm bệnh tim, âm thầm phỏng đoán có phải bệnh tim của Cố Diễm tái phát té xỉu ở địa phương nào hay không.

“Ai, vừa ta thấy ca ca ngươi đi hậu môn.”

Lúc Cố Tiểu Thuận sốt ruột đến lửa lên, một thư sinh tiểu quần áo keo kiệt tâm dực dực gọi hắn lại.

Thư sinh không dám nói Cố Diễm là bị quý công tử lớp học đối diện mang đi, hắn sợ rước họa vào thân, chỉ nhắc nhở: “Ngươi nhanh đi tìm đi, đừng nói là ta cho ngươi biết.”

“Ôi chao, đa tạ huynh đệ!” Cố Tiểu Thuận không nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai của đối phương, sải bước đi hậu môn thư viện.

Bookwaves.com.vn

Lúc này Cố Diễm sớm bị Cố Thừa Lâm cùng với mấy hồ bằng cẩu hữu của hắn lôi vào sài phòng hậu môn của thư viện.

Căn sài phòng này bình thường không ai đến.

Cố Thừa Lâm để người trói Cố Diễm lại, dùng vải ngăn chặn cái miệng của hắn, khóa hắn ở trong sài phòng đen như mực.

Cố Diễm cứ như vậy bị thân ca ca nhốt trong phòng tối nhỏ.

Sợ hãi lúc nhỏ xông lên đầu.

Năm bốn tuổi ấy, hắn cũng từng bị người nhốt vào gian phòng hắc ám lại hẹp. Hắn tê tâm liệt phế kêu khóc, thẳng đến cuối cùng đến khóc cũng khóc không được.

Cái loại sợ hãi cùng tuyệt vọng này, bất luận hắn lớn nhiều năm đều không quên được.

Cố Diễm ngã vào trên sàn nhà bẩn loạn lại lạnh như băng, chỉ cảm thấy trong bóng tối có một bàn tay vô hình đè lại ngực của hắn, hắn bắt đầu sắp không thở nổi.

Ám vệ lão hầu gia cho hắn bị hắn phái đi làm chuyện khác, không ở bên cạnh hắn.

Nếu không như vậy, lần trước Cố Trường Khanh từ lâu đi qua ám vệ của lão hầu gia đã đoán được thân phận của hắn rồi.

Đoàn người Cố Thừa Lâm từ lâu ly khai, ở đây giống như là từ không có người qua đây.

Cố Diễm phát ra tiếng “Ô ô” tuyệt vọng.

Đáng tiếc không ai nghe được thanh âm của hắn.

Cố Tiểu Thuận sốt ruột thượng hoả: “Ai nha Cố Diễm rốt cuộc đi đâu vậy? Cố Diễm! Cố Diễm!”

Cố Diễm nghe được tiếng kêu của Cố Tiểu Thuận, hắn giãy dụa, nhưng không cách nào để Cố Tiểu Thuận nghe thấy hắn.

Thanh âm của Cố Tiểu Thuận lại xa.

Cố Diễm tuyệt vọng, thân thể giùng giằng trên mặt đất, nỗ lực lếch đến cạnh cửa, nhưng trái tim của hắn đột nhiên kịch liệt đau!

Bệnh tìm phát tác!

Hắn có thuốc tỷ tỷ cho, nhưng là…

Hắn không lấy được.

Cố Kiều ngồi ở trên xe ngựa, bỗng nhiên cảm giác ngực đau quá.

“Nhờ ngươi nhanh một chút!” Nàng giục xa phu.

“Được rồi!” Xa phu tăng tốc độ tới cực hạn, nhưng mà chuyện Cố Kiều không muốn nhìn thấy nhất xảy ra.

“Thái tử phi xuất hành, mọi người tránh ra—— ”

Cấm vệ quân giơ tấm bảng gỗ hồi tị bày khắp cả con đường, con đường xe ngựa chạy thoáng cái bị phá hỏng!

Cố Diễm cảm thấy mình sắp chết.

Hắn nằm nghiên trên mặt đất, hai tay hai chân bị trói, giãy dụa đến cả người đều thoát lực, hắn sợ nhìn phương hướng không biết tên trong bóng tối, nức nở nói: “Tỷ tỷ, ta đau quá.”

Trên đường quay về phòng học, một vị hồ bằng cẩu hữu của Cố Thừa Lâm hỏi: “Cố tam công tử, tiểu tử kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cố Thừa Lâm không để ý nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Không thấy hắn hoạt bính loạn khiêu sao? Bất quá là nhốt hắn mấy canh giờ, cho hắn nhớ lâu chút! Xem hắn lần sau gặp ta còn dám dùng mắt trừng ta nữa không!”

“Nói cũng phải!” Mấy người cười ha hả vây quanh Cố Thừa Lâm quay về phòng học.

Khí tức của Cố Diễm càng ngày càng yếu ớt.

Hắn thậm chí không cảm giác được đau đớn.

Hắn biết mình không thể ngủ, bằng không có thể cũng không tỉnh lại nữa.

Nhưng hắn thực sự quá mệt mỏi.

Hắn sắp không chịu nổi rồi.

Loảng xoảng ——

Trước khi Hắn mất đi một tia ý thức cuối cùng, cửa phòng bị người một cước đạp ra.

Tia sáng gai mắt thoáng cái chiếu vào.

Cố Diễm mở mắt ra, thấy một nam nhân cao lớn uy mãnh, nghịch quang dường như thần đi tới trước mặt của hắn.

Cố Trường Khanh tay không xé đứt dây thừng trói chặt tay hắn chân, khom người bế hắn lên, bước nhanh ra ngoài phòng.

Cố Diễm tựa ở trong lòng đối phương, ý thức có chút mơ hồ, hắn bắt được vạt áo của đối phương, như cầm lấy một nhánh rơm rạ cứu mạng cuối cùng.

Hắn há mồm.

Cố Trường Khanh cúi đầu: “Ngươi nói cái gì?”

Cố Diễm yếu ớt nói: “Thuốc…”

Cố Trường Khanh để Cố Diễm xuống, bắt đầu tìm thuốc ở trên người hắn, giây lát, hắn tìm ra một bình nhỏ, đổ ra hai viên dược hoàn, đút vào trong miệng Cố Diễm.

Cố Trường Khanh lại từ yên ngựa cởi túi nước xuống, đút Cố Diễm uống một chút nước.

Sắc mặt của Cố Diễm không tái nhợt nữa, ngực cũng không đau như vậy, chỉ là như trước rất suy yếu, đến khí lực nói chuyện cũng không có.

Cố Diễm nhận ra hắn, giơ tay lên nắm xiêm y của hắn, dùng hai ngón tay nho nhỏ, bắt từng chút, như một con mèo suy yếu lại ủy khuất.

Cố Trường Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Ta đưa ngươi về nhà trước.”

Cố Trường Khanh ngẫu nhiên đi ngang qua, nghe thấy được tiếng nức nở hơi yếu, khởi điểm hắn tưởng con mèo, phía sau cảm giác không quá đúng, vì vậy trèo tường mà vào đi tới ngoài sài phòng.

Hắn là người tập võ, nhĩ lực của hắn hơn người, đổi thành người bên ngoài là không nghe được động tĩnh của Cố Diễm.

Cố Diễm lần thứ hai ngồi trên ngựa của Cố Trường Khanh, lần trước hắn còn có khí lực cùng hắn giữ một khoảng cách, lúc này tính là toàn bộ xong, hắn như con ốc sên không vỏ, mềm nằm úp sấp tựa ở hắn trên ngực.

Cố Diễm như trước cảm thấy lồng ngực của hắn thật cứng!

Nhưng rất ấm.

Đột nhiên Cố Diễm cảm nhận được một tia yên ổn và an tâm, đây là lần đầu Cố Diễm sản sinh loại cảm giác này ở trên thân người ngoài Cố Kiều.

Bookwaves.com.vn

Cố Diễm không khí lực, vì phòng ngừa hắn ngã xuống, Cố Trường Khanh một tay lôi dây cương, một tay ôm hông của hắn.

Lực lượng trên cánh tay của hắn không giống với lực lượng của Kiều Kiều, đó là lực lượng dương cương độc thuộc về nam nhân.

Cố Trường Khanh đưa Cố Diễm đến nhà thì Cố Diễm đang ngủ, Cố Kiều vừa tới cửa, hai người vừa vặn gặp phải.

Cố Kiều nhìn Cố Diễm, mâu quang thoáng cái lạnh xuống.

Khí tức của Cố Diễm đã vững vàng, nhưng xiêm y của hắn ô uế, mặt cũng bị rách da, vừa nhìn đã biết phát sinh qua chuyện không tốt.

Cố Trường Khanh nói: “Ta phát hiện hắn ở sài phòng thư viện, tình huống cụ thể ngươi chờ hắn tỉnh lại hỏi hắn.”

Cố Kiều tương Cố Diễm nhận lấy, nói cám ơn Cố Trường Khanh: “Đa tạ.”

Cố Trường Khanh ngồi ở trên ngựa, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi đã cứu ta, huề nhau.”

Cố Kiều không nói cái gì nữa, ôm Cố Diễm ngủ say trở về phòng.

Lão thái thái vừa thấy Diễm bảo bảo nhà mình thành đức hạnh này, tức giận đến lông cũng sắp xù: “Đồ hỗn trướng nào làm? !”

Căn bản chưa từng đoán là tự Cố Diễm té.

Cố Diễm không thể không cẩn thận như vậy, huống chi té cũng sẽ không té đến nôi cổ tay đều có vết siết.

Cố Kiều xuất ra ống nghe bệnh, nghe nhịp tim của Cố Diễm, sau đó nàng tìm ra bình thuốc nhỏ của Cố Diễm, nàng đựng hai viên khẩn cấp cứu tâm hoàn bên trong, vừa lúc là liều thuốc một lầ.

Hiện tại thuốc không còn, nói rõ mới vừa rồi bệnh tim của hắn từng phát tác.

May mắn là đúng lúc uống thuốc, bằng không hiện tại bản thân nhìn thấy chính là một thi thể lạnh như băng.

Cố Tiểu Thuận không ở thư viện tìm được Cố Diễm, xin phép phu tử cho nghỉ chạy về gia tìm, kết quả phát hiện Cố Diễm bị thương.

“Sao có thể như vậy?” Hắn hỏi, “Ta chỉ đi lấy sách a!”

Cố Kiều nói: “Ngươi về thư viện học trước, xin nghỉ cho Cố Diễm.”

“A… Nga.” Cố Tiểu Thuận không dám không nghe tỷ hắn nói, cẩn thận mỗi bước đi thư viện.

Cố Kiều chỗ nào cũng không đi, vẫn ngồi ở bên giường đợi tới khi Cố Diễm tỉnh lại.

“Ai làm?” Cố Kiều hỏi.

Cố Diễm rũ con ngươi xuống, níu chặt nắm tay.

Cố Kiều là tỷ tỷ của hắn, tâm tình của hắn ba động nàng bị động lây: “Biết? Người quen?”

Mâu quang của Cố Diễm mờ đi.

Nào chỉ là người quen?

Đơn giản là người có liên hệ máu mủ với hắn.

Nguyên bản Cố Diễm không nhận ra Cố Thừa Lâm, mà khi đối phương nhốt hắn vào phòng tối nhỏ, cái loại cảm giác sợ hãi trong quen thuộc này nháy mắt tập vào trong tim.

Khi còn bé Cố Thừa Lâm từng nhốt hắn như thế.

Hắn lại nghe thấy người bên ngoài phòng gọi hắn “Cố tam công tử”, vì vậy hầu như có thể kết luận hắn chính là Cố Thừa Lâm.

Lại nói Cố Thừa Lâm giáo huấn xong Cố Diễm tâm tình thật tốt, liên đới đi học đều thêm vài phần tinh khí thần.

Trên đường hồi phủ, Cố Thừa Lâm cùng nhị ca Cố Thừa Phong nói đến chuyện của Cố Diễm.

“Ngươi nói cái gì? Nhi tử của Diêu thị đã ở thư viện của chúng ta?” Cố Thừa Phong rất kinh ngạc.

“Chắc là hắn đi.” Cố Thừa Lâm nói.

Cố Thừa Phong cau mày nói: “Cái gì gọi là chắc là a? Phải là phải, không phải là không phải.”

Cố Thừa Lâm suy nghĩ một chút nói: “Ma ốm kia không phải sống không quá mười lăm sao? Hắn đều mười lăm rồi nha, dù là không chết cũng sắp không xong. Nhưng nhìn Cố Diễm kia không giống như là sắp chết.”

Cố Thừa Phong nói: “Có lẽ là người trùng tên trùng họ, vậy ngươi nhốt hắn để làm chi?”

Cố Thừa Lâm lạnh lùng hừ một cái: “Ai bảo hắn dùng mắt trừng ta?”

“Ngươi nha!” Cố Thừa Phong chẳng biết nên nói cái gì cho phải.

Cố Thừa Lâm cười hắc hắc: “Nhị ca, ngươi hy vọng hắn là ma ốm kia, hay hy vọng hắn không phải?”

Cố Thừa Phong nói: “Đây dựa vào ta hy vọng sao? Nếu như phải, ngươi nhốt hắn như thế, sẽ nháo tai nạn chết người!”

Cố Thừa Phong chột dạ: “Không thể nào…”

Cố Thừa Phong nhìn hắn một cái: “Ngươi không nhớ rõ một lần khi còn bé ngươi nhốt hắn, hắn thiếu chút nữa đã chết rồi sao? Phụ thân phát hỏa thật to, hại ta và đại ca đều cùng ngươi bị đánh!”

Cố Thừa Lâm bĩu môi: “Nói giống như nhị ca ngươi chưa từng đánh hắn vậy.”

Lúc Cố Diễm còn ở trong phủ, Cố Thừa Lâm cùng Cố Thừa Phong là chủ lực khi dễ Cố Diễm. Mặc dù Cố Trường Khanh cũng chán ghét Cố Diễm, bất quá hắn không khi dễ người nhỏ hơn mình, hắn bình thường đều trực tiếp nhằm vào Diêu thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui