Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 132: BẠO TẤU

Dịch giả: Luna Wong – đánh kiểu tàn bạo

Cố Thừa Lâm là muốn cho đối phương một chút dạy dỗ không sai, nhưng hắn cũng không dám giết chết người thật, hắn vội vàng bảo xa phu lái xe ngựa về thư viện, hắn từ hậu môn chạy vào sài phòng nhìn.

Trong sài phòng nhìn ra được vết tích đau khổ giãy dụa, thậm chí trên mặt đất còn có vài giọt máu, sợi dây đã đứt, không giống như là bị lợi khí cắt đứt, như là bị người sinh sôi kéo đứt.

Cố Thừa Lâm giơ sợi dây nói với Cố Thừa Phong: “Nhị ca, ngươi xem, tiểu tử kia còn có khí lực kéo đứt sợi dây, ta đã nói hắn không có việc gì!”

Cố Thừa Phong cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không nháo tai nạn chết người là tốt nhất, mặc kệ hắn có phải Cố Diễm kia hay không, sau này cũng không nên tùy ý tìm phiền toái cho người ta nữa. Cũng không phải tiểu hài tử, chớ tùy hứng làm bậy giống như trước nữa, để đại ca biết, lại được phạt ngươi!”

“Đã biết rồi biết rồi, ngươi không nói ta không nói, ai dám nói với đại ca? Hắn dám sao?” Cố Thừa Lâm trừng mắt nhìn xa phu.

Xa phu vội vàng cúi đầu: “Tiểu nhân không dám!”

Cố Thừa Lâm cười đắc ý: “Được rồi nhị ca, chúng ta trở về đi! Ngươi chớ nghìn vạn lần nói nói lộ hết a!”

Cố Thừa Phong lắc đầu thở dài, cùng đệ đệ một đạo ngồi trên xe ngựa hồi phủ.

Hai người vốn tưởng rằng chuyện này cứ qua đi như vậy, vậy mà ngày mai sáng sớm, Cố Thừa Lâm liền cảm giác cái ót của mình lành lạnh, hắn uống nước lạnh đều nghẹn, bước đi còn té lộn mèo một cái.

Hắn bực mình nói: “Vận khí gì!”

Hai người cùng nhau vào thư viện.

Cố Thừa Phong hiếu học hơn Cố Thừa Lâm hơi một ít, đi phu tử bên kia nộp bài tập trước.

Cố Thừa Lâm bày hình dạng chơi bời lêu lổng, trên cái băng phảng phất mọc định thế nào cũng ngồi không yên.

Hắn đi mao xí.

Mới vừa đi tới cửa mao xí, một vị hồ bằng cẩu hữu hôm qua tới, trên mặt người kia còn mang theo thương, nhãn thần rất kinh khủng: “Cố, Cố tam công tử, có người tìm ngươi.”

“Ai tìm ta?” Cố Thừa Lâm nhìn hắn một cái, “Ngươi đánh nhau với người ta?”

Người nọ ngượng ngùng cười.

Là đánh nhau thì tốt rồi.

Hắn căn bản là bị người đơn phương đề trên mặt đất ma sát.

Cố Thừa Lâm ỷ có một đại ca uy phong hiển hách, ở các đại thư viện đều là đi ngang, không ai dám chọc hắn, hắn tự nhiên không cảm thấy đánh nhau với người ta có cái gì đáng sợ.

Cùng lắm thì chính là kêu thêm vài người, đau nhức đánh đối phương một trận.

Cố Thừa Lâm muốn xem người nào có cái giá lớn như vậy, còn làm phiền hắn tự mình đi gặp.

Người nọ mang Cố Thừa Lâm đi sài phòng hôm qua bọn họ giam giữ Cố Diễm, ngoài sài phòng từ lâu hoa lạp lạp quỳ đầy đất, tất cả đều là hồ bằng cẩu hữu hôm qua cùng thi hại hiện trường của Cố Thừa Lâm.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm đầu ổ gà, mặt mũi bầm dập, đầu miệng méo lệch, cả người lạnh run.

Phản ứng đầu tiên của Cố Thừa Lâm là có chút mộng.

Phản ứng thứ hai lại là tức giận, những người này đều là người của hắn, hắn đánh không sao, người khác đánh đó chính là không cho Cố Thừa Lâm hắn mặt mũi a!

“Ai làm?” Hắn gầm lên.

Mọi người muốn nói lại thôi, đồng tình nhìn hắn một cái, đều cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

Tuy nói trong ngày thường xưng huynh gọi đệ, phó thang đạo hỏa, nhưng đó là ở điều kiện tiên quyết không nguy hiểm đến tính mạng, hôm nay mạng đều sắp chơi xong, Cố tam công tử ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

Bookwaves.com.vn

Cố Thừa Lâm vuốt tay áo một cái, không coi ai ra gì nói: “Con rùa đen rúc đầu nào, không có can đảm đi ra gặp tiểu gia đúng không?”

Vừa dứt lời, cánh tay vươn từ trong sài phòng ra, nắm cổ áo của Cố Thừa Lâm, không khách khí chút nào lôi hắn đi vào!

Cố Thừa Lâm đến kêu cũng không kịp, liền nghe cửa phòng ầm một tiếng khép lại!

“Ngươi biết ta là —— a —— ”

“Ngươi là —— a —— ”

“Còn đánh —— a —— ta liền —— a —— ”

“A —— ”

“A —— ”

“Ô…”

Từ lúc ban đầu Cố Thừa Lâm kêu ồn ào dần dần biến thành nức nở cầu xin tha thứ, nhưng mà bất luận hắn cầu xin tha thứ làm sao, Cố Kiều cũng không có buông tha hắn.

Lúc Cố Diễm không người trợ giúp, người này buông tha Cố Diễm sao?

Cố Diễm không chọc chuyện đều bị hắn khi dễ, không đạo lý hắn chọc chuyện còn có thể được người buông tha?

Cố Thừa Lâm bị đánh phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Bên ngoài một đám hồ bằng cẩu hữu chỉ là nghe đều phảng phất thiết thân cảm nhận được cái loại đau đớn này, trước kia cho là bọn họ xem như thảm, nhìn Cố Thừa Lâm tao ngộ mới hiểu được vị cô nương kia xuống tay với bọn họ coi như nhẹ.

“Các ngươi còn không mau đi gọi người a —— a —— ”

Cố Thừa Lâm rít gào.

Gọi người?

Ai dám?

Một đấm của cô nương này có thể đập vỡ cái đầu chó của bọn họ!

Cố Kiều đánh cho thân cha của Cố Thừa Lâm cũng không nhận ra, sau đó dùng gậy gộc lạnh như băng nâng cằm hắn lên, để cho hắn nhìn một đôi mắt lạnh của mình trong bóng đêm.

“Sau này, còn dám đụng đến đệ đệ của ta nữa không?”

“Cái gì đệ đệ?” Suy nghĩ của Cố Thừa Lâm đều sắp tản, một lát mới phản ứng được Cố Kiều chỉ ai, tóc gáy của hắn dựng lên, “Ngươi là… tỷ tỷ của tên kia?”

Cũng gọi là Cố Diễm, cũng có tỷ tỷ.

Lúc này cũng không phải hắn nghĩ sai rồi đi?

Tiểu tử kia chính là nghiệt chủng của phụ thân cùng Diêu thị!

Xú nha đầu ghê tởm này cũng thế!

“Đệ đệ ta thiếu chút nữa thì chết, ngươi tốt nhất cũng thể nghiệm một chút.” Cố Kiều để mộc côn ở cổ họng của hắn.

Hắn bị đè đến không thở nổi: “Ta… Ta lại không muốn… Hại chết hắn…”

Cố Thừa Lâm phát thệ bản thân chỉ là muốn cho Cố Diễm một bài học, ai biết hắn thực sự thiếu chút nữa chết a!

Cố Kiều cũng mặc kệ những thứ này, đệ đệ nàng thiếu chút nữa chết, vậy hắn cũng phải đi quỷ môn quan một lần.



Cố Thừa Lâm đi học cũng không đến phòng học, Cố Thừa Phong tìm hồi lâu cũng không tìm được hắn, hắn nghĩ tới sài phòng Cố Thừa Lâm giam giữ Cố Diễm, chạy tới vừa nhìn, quả thực tìm được Cố Thừa Lâm bị trói gô, mình đầy thương tích.

“Tam đệ! Tam đệ! Tam đệ!”

Nhãn thần đờ đẫn của Cố Thừa Lâm cuối cùng cũng có một tia tập trung, hắn ôm cổ Cố Thừa Phong: “Nhị ca! Nhị ca! Nhị ca…”

Cả người hắn run dữ dội hơn, dọa cho Cố Thừa Phong sợ: “Ngươi… Ngươi làm sao vậy? Ai dám khi dễ ngươi?”

Bookwaves.com.vn

Thục phi là cô cô của bọn hắn, ngũ hoàng tử là biểu ca của bọn hắn, còn có một đại ca thiết diện diêm la ở quân doanh làm đô úy, bao nhiêu tầng thân phận này, loại địa phương nhỏ như Thanh Hòa thư viện còn tìm không được người dám khi dễ hai người bọn họ.

Nhưng hết lần này tới lần khác một màn trước mắt đều là thật.

Cố Thừa Phong chưa từng thấy qua Cố Thừa Lâm sợ như vậy.

Cố Thừa Lâm run lên hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình: “Là tên nghiệt chủng kia… Hắn chính là Cố Diễm! Hắn dám để người đến đánh ta! Ta phải đi về nói với đại ca! Để đại ca thu thập hắn!”

Cố Thừa Phong nghi hoặc: “Hắn có lá gan này? Bất quá, rốt cuộc là ngươi nhốt người ta trước, dù là ngươi nói với đại ca, đại ca cũng chưa chắc sẽ xuất đầu cho ngươi.”

Cố Thừa Lâm ủy khuất nói: “Ta nhốt hắn thì sao? Hắn là nhi tử của hồ ly tinh kia! Đáng đời hắn bị nhốt! Hơn nữa ta chỉ nhốt hắn! Ta lại không đánh hắn! Ngươi xem tỷ hắn đánh ta!”

Cố Thừa Phong cẩn thận nhìn đệ đệ một chút, đừng nói, thật đúng là thảm: “Tỷ hắn? Nha đầu lớn lên ở nông thôn kia?”

“Ngoại trừ nàng chẳng lẽ hắn còn có tỷ tỷ khác sao?” Tia sáng của sài phòng quá mờ, kỳ thực Cố Thừa Lâm không thấy rõ hình dạng của Cố Kiều, nhưng nghe thanh âm của Cố Kiều hết sức trẻ tuổi, lớn không sai biệt lắm với Cố Cẩn Du, phải là tỷ tỷ long phượng thai của Cố Diễm.

Cố Thừa Phong buồn bực, trong phủ không phải đồn đãi nha đầu kia lớn lên ở nông thôn, nhát gan sợ phiền phức, không được mặt lên bàn, đến hầu phủ cũng không dám quay về sao? Lại có lá gan đánh Cố Thừa Phong thành đầu heo?

“Nàng không biết ngươi là ai sao?” Cố Thừa Phong hỏi.

“Ta làm sao biết nàng có biết hay không?” Cố Thừa Lâm bị đánh thiên hôn địa ám, nào còn nhớ rõ hỏi nàng chứ?

“Những bằng hữu kia của ngươi thì sao?” Cố Thừa Phong lại hỏi.

Cố Thừa Lâm nức nở nói: “Nhị ca đừng bàn bọn họ! Một đám phế vật vô dụng! Đếm một nha đầu ở nông thôn đều đánh không lại!”

Cố Thừa Phong hút một ngụm lương khí, đám hồ bằng cẩu hữu của đệ đệ hắn biết, vài người cũng biết chút thân thủ, làm sao có thể bại bởi một nha đầu?

Bất luận thế nào, đối phương nhất định là đập cho Cố Thừa Lâm sợ, không thôi Cố Thừa Lâm cũng sẽ không thật muốn kéo đại ca ra làm chỗ dựa cho mình.

Cố Thừa Phong cũng hiểu được đối phương quá phận, thật muốn trả đũa lại Cố Thừa Lâm cũng nhốt chút là được, hà tất động thủ đả thương người?

Cố Thừa Phong suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng, nếu để cho đại ca biết ngươi nhốt người khác trước, hắn nhất định sẽ phạt ngươi trước.”

Cố Thừa Lâm siết chặt nắm tay: “Ngươi để ta nghĩ nghĩ xem làm sao nói với đại ca.”

Hắn bị nha đầu kia đánh sợ, nếu như đại ca không thay mình xuất đầu, sợ là cả đời hắn cũng không dám đến Thanh Hòa thư viện học.

Cố Trường Khanh còn không biết chuyện đệ đệ của mình quyết định chủ ý muốn cáo hắc trạng Cố Diễm, giữa ban ngày hắn đi Kỳ Sơn đại doanh một chuyến, đưa đồ Cố Kiều giao cho hắn đến trên tay của Chu Nhị Tráng.

Hắn không phải người của Kỳ Sơn đại doanh, rất ít liên lạc với bên này, tất cả mọi người rất buồn bực tại sao hắn cũng tới, biết được hắn dĩ nhiên là đưa đồ cho một tiểu đội trưởng, không khỏi đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hồ phó tướng gọi Chu Nhị Tráng đến quân trướng của bản thân: “Sao ngươi biết Cố thế tử?”

Chu Nhị Tráng biểu thị bản thân không biết.

Hồ phó tướng nhíu mày: “Không biết hắn tự mình đưa đồ cho ngươi? Ngươi biết từ Hổ Sơn đại doanh tới nơi này mất bao lâu không?”

Chu Nhị Tráng không hiểu ra sao: “Ta thật sự không biết a!”

Hồ phó tướng thấy Chu Nhị Tráng quả thực không giống đang nói láo, nhưng Cố thế tử cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm chân chạy cho một tiểu đội trưởng, không phải Chu Nhị Tráng có bối cảnh, đó chính là người nhờ cậy Cố thế tử làm chân chạy có bối cảnh.

Chu Nhị Tráng đột nhiên nói: “Nga, hàng xóm ở thôn ta đọc sách cực lợi hại, lúc này thi hương cao trúng giải nguyên, đến Quốc Tử giám học bài. Đồ là tẩu tử của ta để cho bọn họ đưa tới cho ta.”

Nói như vậy… Là vị học sinh Quốc Tử giám kia quen Cố thế tử?

Bookwaves.com.vn

Đừng thấy chức quan của Hồ phó tướng ở trên đô úy, nhưng hắn đều bốn mươi rồi, Cố Trường Khanh mới bây lớn? Hơn nữa hắn bối cảnh gì Cố Trường Khanh bối cảnh gì?

Hồ phó tướng hắng giọng một cái, nói với Chu Nhị Tráng: “Có mấy ngày nữa sẽ chọn đại đội trưởng, làm cho tốt.”

Đây là ý muốn đề bạt Chu Nhị Tráng.

Chu Nhị Tráng tên nghe sỏa, người cũng không sỏa, hắn ngầm hiểu nói: “Hồ tướng quân yên tâm, tiểu nhân ổn thỏa tận lực!”

“Ân, đi xuống đi.” Coi như xong.

Cố Trường Khanh ly khai quân doanh rồi liền ngựa không ngừng vó câu trở về, đi ngang qua Trường An đại nhai, hắn theo bản năng thả chậm tốc độ, dĩ vãng hắn là đi một ngõ nhỏ khác, ngày hôm nay lại đi Bích Thủy hồ đồng.

Sắc trời đã tối sầm, gió thu hiu quạnh, các nhà đều treo đăng lung rồi.

Cố Kiều ở nhà bếp bận việc, Tiêu lục lang ở thư phòng phê chữa bài tập của Tiểu Tịnh Không.

Bởi vì cuộc thi bị nhục nhã, mỗi ngày sau khi tan học trong nhật trình của Tiểu Tịnh Không không chỉ có thêm mục luyện chữ, còn thêm mục quốc ngữ lục quốc.

Ngày hôm nay học một bài đồng dao của Trần quốc, Tiêu lục lang lấy từ trọng điểm trong đồng dao ra, để Tiểu Tịnh Không viết chính tả mười lần.

Tiểu Tịnh Không viết xong liền đi vào trong viện luyện công, lưu Tiêu phu tử lại một mình phê chữa.

Thân thể nhỏ của Tiểu Tịnh Không quấn ở trên cây, hai tay về phía sau nắm hai chân của mình, động tác này làm vẫn là rất cật lực, nhưng hiển nhiên Tiểu Tịnh Không đã quen với loại khó chịu này.

Cố Tiểu Thuận ở một bên khắc gỗ, Cố Diễm nằm ở trên ghế dưỡng thương, hắn vẫn rất suy yếu, sắc mặt lộ ra vô lực tái nhợt.

Kỳ thực từ lúc Cố Trường Khanh cho hắn uống thuốc liền nhận thấy được có cái gì không đúng, có khả năng thân hắn mắc bệnh nào đó không tiện nói ra, nhìn qua không giống người bình thường, một khi phát bệnh liền có thể chết.

Nên ngày hôm qua nếu bản thân chậm một chút, đối phương sẽ…

Cố Trường Khanh cau mày.

Hắn không nghĩ ra rốt cuộc người nào, lại có thâm cừu đại hận gì, mới có thể trói một thiếu niên ốm yếu tay trói gà không chặt lại nhốt vào sài phòng?

Cố Trường Khanh không kinh động người trong nhà, lặng lẽ ly khai trở về hầu phủ.

Sai vặt của Cố Thừa Lâm sớm ở cửa viện của hắn chờ hắn, thấy hắn trở về, sai vặt vội vàng nhào tới: “Thế tử! Không tốt rồi! Tam thiếu gia bị người khi dễ! Người nhanh đi nhìn tam thiếu gia đi!”

Cố Trường Khanh đi viện tử của Cố Thừa Lâm cùng Cố Thừa Phong.

Cố Thừa Lâm nằm ở trên giường, hắn cố ý không để phủ y chữa thương cho hắn, chính là muốn bày hết dáng dấp thê thảm của bản thân từ đầu chí cuối hiện ra ở trước mặt đại ca.

Cố Trường Khanh nhìn đệ đệ thảm không nỡ nhìn, sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi lại chọc họa gì?”

Cố Thừa Lâm khóc ròng nói: “Lúc này không phải ta chọc họa! Ta mới chuyển trường hai ngày, ta có thể chọc họa gì nha, ca? Lẽ nào ta ở trong mắt ngươi cứ không hiểu chuyện như vậy sao?”

Cố Trường Khanh không nhúc nhích chút nào: “Ngươi không chọc họa, vì sao người ta đánh ngươi?”

“Ta làm sao biết?” Cố Thừa Lâm đã sớm hạ quyết tâm, một mực chắc chắn mình vô tội, không đụng một đầu ngón tay của đối phương.

Hắn cũng không sợ đại ca đi thăm dò, bởi vì một khi đại ca tra ra đối phương là Cố Diễm, hắn liền nói nhất định là Cố Diễm ghi hận chuyện còn bé, cho nên mới tìm người đến đánh hắn.

Lý do này quả thực quá thiên y vô phùng!

“Hắn ở nơi nào đánh ngươi?” Cố Trường Khanh hỏi.

Cái này có thể nói tình hình thực tế, nửa thật nửa giả mới dễ dàng để người tin phục hơn!

Cố Thừa Lâm nức nở nói: “Sài phòng của thư viện! Không tin, đại ca liền đi sài phòng nhìn! Trên mặt đất đều là vết tích đánh ta!”

Vừa nghe sài phòng, nhãn thần của Cố Trường Khanh lạnh xuống.

Trong chương mới ngày hôm qua có chút bug, chính lý mấy công tử hầu phủ.

Cố Trường Khanh: Thế tử, lão đại.

Cố Thừa Phong: Lão nhị.

Cố Thừa Lâm: Lão tam, người khi dễ Diễm bảo bảo.

*

Mặt khác, nói về đánh giá chuyện phiếu, thấy có độc giả hai ngày liên tục đều cho ta bao sao, không biết là ta làm không được tốt, hay là hệ thống mặc định ba sao. Nếu như là vấn đề của hệ thống, làm phiền động động ngón tay, lần sau đầu phiếu thì chấm đầy ba sao.

Không thắng cảm tạ, cúc cung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui