CHƯƠNG 133: VI MẪU TẮC CƯƠNG
Dịch giả: Luna Wong
Cố Trường Khanh hy vọng không phải như mình nghĩ vậy: “Có phải hắn không chỉ có đánh ngươi, còn lấy sợi dây buộc ngươi, đồng thời nhốt ngươi ở sài phòng, chậm chạp không thả ngươi ra hay không?”
Cố Thừa Lâm ngẩn ra: “Đại ca làm sao ngươi biết?”
Quả đấm của Cố Trường Khanh siết chặt, hắn đè cơn tức cuồn cuộn xuống, hỏi: “Đánh ngươi có phải một tiểu nha đầu hay không?”
Cố Thừa Lâm càng bối rối.
Không phải chứ, đại ca hắn thần như thế?
Đến vết thương trên người hắn là nữ nhân đánh đều có thể nhìn ra?
Chuyện cho tới bây giờ, Cố Trường Khanh còn có cái gì không hiểu?
Quả thực để hắn đoán trúng, là tiểu tử này khi dễ đệ đệ người ta trước, người ta mới đến ăn miếng trả miếng.
Thế mà tiểu tử này còn dám vô liêm sỉ nói mình vô tội!
“Sau hầu phủ nuôi ra loại phế vật như ngươi?” Cố Trường Khanh dứt lời, thuận lợi đã thu thập hắn một trận.
Cố Thừa Lâm quả thực trợn tròn mắt.
Tình huống gì?
Sao bản thân lại bị đánh?
Bị đánh Cố Thừa Lâm còn chưa có ý thức được mình lộ tẩy, hắn liên tiếp diễn: “Đại ca ngươi làm gì nha? Ta bị người đánh là ta không năng lực, ai có thể bảo gia gia cho tới bây giờ chỉ dạy ngươi tập võ, không dạy ta và nhị ca tập võ chứ! Không thôi ta cũng có thể tự đánh lại, hà tất tìm ngươi?”
Nói đến đây, Cố Trường Khanh càng tức.
Là tổ phụ không dạy bọn hắn tập võ sao? Là bọn hắn ăn không nổi cái khổ kia!
Từ trước Cố Trường Khanh cũng cảm thấy yêu cầu của tổ phụ quá nghiêm khắc, mình có thể làm được là bởi vì mình không có lựa chọn nào khác, hắn là đích trưởng tôn của hầu phủ, trên người hắn gánh vác số phận của hầu phủ, hai đệ đệ đại khả không cần bán mạng như vậy.
Nhưng hôm nay hắn ở trong viện tử nhìn thấy hài tử kia, bất quá ba bốn tuổi, luyện công càng khổ hơn hắn khi còn bé, hài tử kia một tiếng cũng chưa từng than!
Thậm chí không ai ép buộc hắn!
So sánh như thế, Cố Trường Khanh đã cảm thấy quả nhiên là đệ đệ nhà người ta.
Cố Trường Khanh nhìn về phía Cố Thừa Lâm, một tia đồng tình cuối cùng cũng mất: “Tự đi thư phòng quỳ.”
Cố Thừa Lâm quả thực hoài nghi mình nghe lầm: “Đại ca ngươi nói cái gì?”
Cố Trường Khanh lạnh lùng nói rằng: “Ta bảo ngươi đi thư phòng quỳ!”
Cố Thừa Lâm xù lông: “Vì sao bảo ta quỳ? Ta đều bị đánh thành như vậy ngươi còn phạt ta? Ngươi rốt cuộc là có phải đại ca của ta hay không?”
Cố Trường Khanh nhìn đệ đệ đã làm sai chuyện lại chẳng biết hối cải còn xuất khẩu cuồng ngôn, trong lúc nhất thời nộ từ tâm khởi.
Bookwaves.com.vn
Lúc mẫu thân qua đời hai đệ đệ còn rất nhỏ, bởi vì cảm thấy hai người bọn họ thương cảm, nên toàn bộ phủ đều chìu hai người bọn họ, vưu kì Cố Thừa Lâm cơ hồ bị chìu đến không còn hình dáng.
Mấy năm này Cố Thừa Phong đều chậm rãi có điều thu liễm, duy chỉ có Cố Thừa Lâm vẫn không tốt như trước, nhưng hắn rốt cuộc không phải hài tử chân chính nữa, không ai sẽ đơn giản tha thứ cho sai lầm hắn phạm vào.
“Chính bởi vì ta là đại ca ngươi, mới phải quản giáo ngươi! Là tự ngươi đi thư phòng, hay là ta túm ngươi đi thư phòng!”
“Ngươi…”
Cố Thừa Phong ở ngoài cửa nghe lén một lúc lâu, mắt thấy đại ca muốn làm thật, không ngừng bận rộn đi đến: “Đại ca, tam đệ, các ngươi chớ ồn ào!”
Cố Thừa Lâm thấy Cố Thừa Phong, nhất thời một trận ủy khuất, trong hai ca ca rõ ràng nhị ca cùng hắn đi được gần hơn, đại ca luôn luôn đọc không được sách, tập không xong võ, chỉ có nhị ca là chân chân chính chính bồi ở bên cạnh hắn.
Hắn nói: “Nhị ca ngươi phân xử! Đại ca muốn phạt ta!”
Cố Thừa Phong nhỏ giọng nói: “Ngươi bớt tranh cãi!”
Lúc đại ca động thủ thu thập tam đệ hắn đẽ đoán ra đại ca đoán được cái gì, hắn sớm cảm thấy biện pháp này không đáng tin cậy, nếu đại ca là người dễ gạt gẫm như thế, cũng không đến mức ở quân doanh có xưng hào thiết diện diêm la.
Cố Thừa Phong liều mạng nháy mắt với tam đệ, thế nhưng Cố Thừa Lâm đang nổi nóng, nhãn thần gì cũng nhìn không lọt.
“Đại ca, ngươi vì một dã tiểu tử phạt ta! Ngươi sẽ hối hận! Ngươi ân ân ân ân ân ân?”
Biết hắn là ai không?
Một câu cuối cùng bị Cố Thừa Phong đúng lúc bụm miệng, không thể nói ra một chữ phát âm chính xác.
Mồ hôi lạnh của Cố Thừa Phong đều bị dọa cho phun ra.
Sỏa tam đệ là dự định vạch trần thân phận của Cố Diễm sao?
Nói với đại ca hắn sớm nhận ra tiểu tử kia là Cố Diễm, không khác là tọa thực hắn gây chuyện trước, hơn nữa cả nhà đều biết Cố Diễm có bệnh, nhốt hắn tại phòng tối nhỏ không phải bằng lấy mạng của hắn sao?
Đây cũng không phải là đang khi dễ người, là đang có ý định giết người!
Mặc dù lúc đó Cố Thừa Lâm không muốn giết người, nhưng Cố Thừa Lâm giải thích được rõ ràng sao?
Đại ca sẽ tin sao?
“Đại ca phạt ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi xem ngươi, bản thân chọc chuyện còn về đến nhà nói năng lỗ mãng với đại ca!” Cố Thừa Phong chặt chẽ trừng Cố Thừa Lâm, cho hắn vạn lần nhãn thần ra hiệu!
Lúc này Cố Thừa Lâm xem hiểu, không lên tiếng nữa.
Cố Thừa Phong ám thở phào một cái, nói với Cố Trường Khanh: “Đại ca, tam đệ chọc chuyện đích xác nên phạt, bất quá ngươi xem thương thế hắn nặng như vậy, cũng chịu đủ dạy dỗ, phạt quỳ nữa thân thể chịu không nổi, trước hết để cho hắn dưỡng tốt thân thể rồi hãy nói.”
Đại ca nghiêm khắc thì nghiêm khắc, những đối với đệ đệ vẫn là rất thương yêu.
Cố Thừa Phong âm thầm làm một thủ thế an tâm cho Cố Thừa Lâm.
Không ngờ thủ thế còn chưa làm xong, bên ngoài viện cãi vả.
Một sai vặt thần sắc vội vả chạy vội tiến đến: “Tam công tử! Không, không xong! Phu nhân đã tới! Nàng muốn tìm người! Cũng sắp ngăn không được!”
Ấn tượng của Cố Trường Khanh, Diêu thị vẫn luôn là một nữ nhân yếu đuối, nhưng mà lúc này, trong viện vài bà tử thô sử dĩ nhiên ngăn không được nàng, nàng như là phát điên đấu đá lung tung xông vào.
Nàng đi tới trước giường của Cố Thừa Lâm, không nhìn trong phòng Cố Thừa Phong cùng Cố Trường Khanh, giơ tay lên liền tát Cố Thừa Lâm một cái vang dội!
Lúc này Cố Thừa Lâm bị tỉnh mộng!
Đây còn chấn động hơn là bị Cố Kiều đánh hắn, hắn lý giải Cố Kiều giới hạn trong lời đồn của bọn hạ nhân, nói cho cùng, Cố Kiều là một người thế nào trong lòng hắn chưa nghĩ tới.
Nhưng Diêu thị hắn hiểu rất rõ, Diêu thị chính là một người dễ khi dễ, không thôi cũng sẽ không mang theo Cố Diễm đi thôn trang ở.
Đừng nói đánh hắn, Diêu thị đến mắng hắn cũng không dám!
Cố Thừa Lâm khó có thể tin trừng Diêu thị.
Nhãn thần của Diêu thị quá đáng sợ, giống như là muốn sanh thôn hoạt bác Cố Thừa Lâm vậy.
Bookwaves.com.vn
Cố Thừa Lâm dĩ nhiên cảm thấy một chút sợ hãi.
Cố Trường Khanh khiếp sợ cũng không ít hơn hai đệ đệ, hắn từng thấy Diêu thị cười đến như hài tử, lúc này lại thấy Diêu thị dường như điên phụ, đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ chẳng bao giờ chân chính hiểu qua kế mẫu này.
“Vì sao ngươi đánh hắn?” Cố Trường Khanh hỏi.
Diêu thị cười nhạt, trong con ngươi mang theo lệ: “Vì sao ta đánh hắn, ngươi làm đại ca chẳng lẽ không rõ ràng sao? Các ngươi nhằm vào ta thế nào đều không sao, nhưng tại sao các ngươi phải khi dễ Diễm nhi của ta? Hắn thật vất vả… Thật vất vả mới sống tới ngày nay…”
Diêu thị vừa đi chỗ nữ nhi một chuyết, mới biết được nhi tử bị người khi dễ, hai người cũng không chịu nói cho nàng biết, nàng len lén hỏi Cố Tiểu Thuận, cầu Cố Tiểu Thuận, Cố Tiểu Thuận mới nói.
Thứ Cố Tiểu Thuận biết kỳ thực cũng không nhiều, hắn không biết là ai cứu Cố Diễm, chỉ biết lúc đó Cố Diễm rất nguy hiểm, thiếu chút nữa mất mạng, là một người tên là Cố Thừa Lâm làm.
Cố Kiều còn hỏi hắn Cố Thừa Lâm dạng gì, ban nào.
Lòng Diêu thị như đao cắt, nàng không cách nào tưởng tượng nhi tử của mình bị người trói lại nhốt vào sài phòng, giãy dụa đến đầy tay đều là vết máu, giãy dụa đến bệnh tim phát tác.
Nàng là một mẫu thân a!
Lòng của nàng biết đau nhức a!
Nước mắt của Diêu thị từng giọt to lớn rơi xuống: “Các ngươi có thể không tiếp thu đệ đệ là hắn, chỉ coi hắn là một người xa lạ không hề có quan hệ… Hắn có tỷ tỷ của hắn, hắn sẽ không trở về tranh với các ngươi cái gì! Hắn đã lẫn xa như vậy… vì sao các ngươi vẫn không thể buông tha cho hắn!”
Nói đến phần sau, Diêu thị cơ hồ là khàn cả giọng gầm hét lên.
“Khi còn bé các ngươi khi dễ hắn, ta niệm tình các ngươi là hài tử… Nhưng các ngươi hôm nay không phải nữa! Sao các ngươi còn giống như trước kia đối xử với hắn như vậy? Thân mắc bệnh tim các ngươi không biết sao? Các ngươi nhất định muốn hại chết hắn mới bằng lòng bỏ qua sao?”
“Vì sao? Chỉ bởi vì các ngươi oán hận ta sao? Ta đã làm sai điều gì? !”
“Cho tới bây giờ ta chưa từng hại mẫu thân các ngươi! Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ qua đoạt đi phụ thân các ngươi! Cái chết của mẫu thân các ngươi một chút quan hệ với ta cũng không có! Tại sao các ngươi muốn tính những sổ sách này lên trên đầu của ta? !”
Lưu ngôn phỉ ngữ ngoại giới Diêu thị chẳng bao giờ biện giải, nàng một mực yên lặng thừa thụ, vậy mà hôm nay, khi biết được nhi tử thiếu chút nữa chết ở trong tay ca ca cùng cha khác mẫu, Diêu thị cũng không khống chế nổi nữa.
Tâm tình hơn mười năm giờ khắc này triệt triệt để để bạo phát, nàng không có dáng vẻ hồn nhiên ngày xưa, như một điên phụ tùy thời muốn liều mạng với người khác.
Nói cho cùng, nàng chỉ là một mẫu thân cách biệt nữ nhi mình sinh hơn mười năm, coi chừng nhi tử bệnh nặng đau khổ chống được tới hôm nay.
Hài tử của nàng xảy ra chuyện gì.
Đó là lấy mạng của nàng…
Nếu như cứ muốn chết một người mới có thể bỏ qua, vậy để nàng.
Nàng giết Cố Thừa Lâm! Cùng hắn đồng quy vu tận!
“Phu nhân!” Cố Trường Khanh giữ lại cổ tay của Diêu thị, đối với Diêu thị nói, “Ngươi mệt mỏi, về viện tử nghỉ tạm trước, tam đệ bên này, ta sẽ quản giáo. Người đến! Tiễn phu nhân trở về!”
Hắn hạ lệnh, tới thì không phải là bà tử thô sử nữa, mà là ám vệ.
Ám vệ bắt được cánh tay của Diêu thị.
“Không nên thương tổn tới nàng.” Cố Trường Khanh nói.
“Vâng.” Ám vệ đáp ứng.
Ám vệ đỡ Diêu thị sắp hỏng mất xuống phía dưới.
Cố Trường Khanh thu chủy thủ từ trong tay áo Diêu thị không vết tích lộ ra ngoài vào trong tay áo rộng, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Cố Thừa Lâm.
Lòng của Cố Thừa Lâm lộp bộp một chút: “Đại ca! Ngươi nghe ta giải thích! Ta… Ta là nhận ra hắn… Thế nhưng ta… Ta không phải cố ý… Ta… Ta không muốn hại chết hắn… Ta cho rằng không phải hắn… Ta…”
Cố Thừa Phong đỡ trán, xong rồi, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, quả thực giải thích không rõ.