Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 135: BÁN MANH

Dịch giả: Luna Wong

Cố lão phu nhân ở từ đường phát một trận lửa thật to, khiến cho cả nhà trên dưới đều biết Cố Trường Khanh nhốt hai đệ đệ vào từ đường.

Cố hầu gia cũng không rõ ràng việc này, gần đây hắn bị công bộ việc vặt triền thân, đã chừng mấy ngày không quay về hầu phủ.

“Cố đại nhân, bộ binh bên kia lại đang thúc dục.” Một vị thủ hạ của Cố hầu gia chính là quan viên nói.

Cố hầu gia ngồi ở trên ghế, nhìn công văn chồng chất như núi trên bàn, một cái đầu hai cái to: “Giục giục giục, suốt ngày chỉ biết giục! Không phải đã giục qua rồi sao? Lúc này mới qua mấy ngày?”

Quan viên gặp tai bay vạ gió, hai đầu bị chửi, trong lòng rất khổ: “Bộ binh bên kia nói, tốc độ của chúng ta quá chậm, bọn họ không chờ được hai tháng.”

Cố hầu gia cả giận nói: “Không chờ được cũng phải chờ a! Bọn họ muốn là binh khí, binh khí làm từ thiết, không phải bùn nặn ra! Có nhanh như vậy sao?”

Quan viên lau mồ hôi lạnh: “Bộ binh nói, tối đa cho người một tháng, người phải làm ra nhóm trường kiếm kia…”

“Một tháng? Hắn mộng tưởng hão huyền đi!” Cố hầu gia có thật không phải là không tạo cho bộ binh nhóm kiếm kia, thật sự là của kỹ thuật hiện tại của bọn họ hữu hạn, nếu có thể lấy được kỹ thuật thủy bài mới nhất của Lương quốc, có thể gia tăng lượng kim loại được nấu ra thật lớn.

Quan viên lại nói: “Nhưng, bộ binh nói, cứ chứ binh khí như thế, cửa hàng thiết cũng dân gian có thể làm ra, vì sao công bộ chúng ta làm không được?”

“Cửa hàng thiết cũng dân gian có thể làm được?” Cố hầu gia châm chọc nở nụ cười, “Bộ binh bọn họ vì binh khí đến bản lĩnh bịa đặt đều đem ra hết?”

Quan viên ngượng ngùng nói: “Không phải Cố đại nhân, hạ quan tựa hồ thực sự nghe nói việc này, dân gian ra một loại cái rương, dùng được hơn thủy bài của chúng ta, gió ra càng mạnh, hỏa lực lớn hơn nữa, một ngày thôi, kim loại có thể tinh luyện ra gấp mười lần.”

“Gấp mười?” Cố hầu gia xua tay, “Không không không, tuyệt đối không thể.” Lương quốc đều làm không được, Lương quốc truyền thụ cho Chiêu quốc chính là kỹ thuật thủy bài sơ khai, nhưng không đến mức chênh lệch mười lần với bọn chúng .

Quan viên hỏi: “Không bằng… phái người đi điều tra một chút trước? Nghe nói chính là U Châu bên kia một chỗ tên là Thanh Tuyền trấn.”

Cố hầu gia khoát khoát tay: “A, vậy càng không có thể, bổn đại nhân mới từ U Châu về! Có kỹ thuật lợi hại như vậy bổn đại nhân sẽ không biết sao?”

Cố hầu gia kiên quyết không đi điều tra.

Bộ binh bên kia lại không kịp đợi, trực tiếp phái người đi.

Tuần đầu tháng mười, kinh thành có một trận tuyết nhỏ.

Tiểu Tịnh Không vừa ra khỏi cửa, không thấy đường, bẹp té lộn mèo một cái.

Từ sau khi xuống núi, Tiểu Tịnh Không rất ít khi té, Cố Kiều thiếu chút nữa đã quên hắn là tiểu hòa thượng ham té đại danh đỉnh đỉnh.

Bất quá kỹ thuật té của bản thân hắn vẫn là thành thạo trước sau như một, ôm lấy đầu, cong đầu gối, như một trái cầu nhỏ, lăn một vòng trong viện tử.

Cố Kiều mới từ nhà bếp đi ra.

Tiểu Tịnh Không lăn tới bên chân nàng, sau đó Tiểu Tịnh Không không hào phóng nằm một cái, manh manh đát nhìn Cố Kiều.

Cố Kiều bế người lên, phủi hoa tuyết trên người của hắn: “Sao lại ngã?”

Tiểu Tịnh Không say sưa ở trong lòng Cố Kiều: “Bởi vì Kiều Kiều quá đẹp, ta bị Kiều Kiều mê đảo!”

Cố Kiều: “…”

Tiểu hòa thượng chuyên ngã biến thân thành tiểu hòa thượng nói lời tâm tình sến súa quê mùa?

Tiểu Tịnh Không tóc ngắn, lo lắng hắn lạnh, Cố Kiều mua cho hắn cái mũ, là Hổ Đầu mạo, mắt hổ to tròn, Tiểu Tịnh Không đeo nó lên nhìn manh manh.

Hắn ở thư viện thường không mang, ngại ấu trĩ.

Nhưng ở trước mặt Cố Kiều, hắn không chỉ có mang Hổ Đầu mạo, còn mặc áo lót Hổ Đầu, hài Hổ Đầu.

Bán xong manh, Tiểu Tịnh Không đòi một cái hôn hôn xong nhảy trở về phòng của mình cùng tỷ phu.

Kết thúc bài tập sáng sớm, hắn lại biến trở về tiểu Tịnh Không bình thường, vẻ mặt nghiêm túc đi học!

Bookwaves.com.vn

Cố Diễm tu dưỡng thân thể mấy ngày cũng tốt lên rồi, có thể đi học.

Cố Kiều chia lò sưởi tay chuẩn bị từ sớm, bà cô một cái, Tiêu lục lang cùng ba đệ đệ mỗi người một cái.

Tiêu lục lang đưa Tiểu Tịnh Không đi Quốc Tử giám, Cố Kiều lại tiễn Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận đi học.

Đi ra ngõ, Cố Diễm hết nhìn đông tới nhìn tây.

Cố Kiều hỏi: “Ngươi đang tìm ai?”

“Không có.” Hai mắt của Cố Diễm nhìn trời.

Còn nói không có? Mấy ngày nay mỗi ngày đều chạy tới cửa, nhìn ngõ đầu cùng xung quanh, Cố Kiều là tỷ tỷ của hắn, còn có thể chẳng biết tâm tư của hắn?

Bất quá, người kia từ sau khi cứu Cố Diễm cũng không thấy xuất hiện nữa.

Cố Kiều đưa hai người vào thư viện rồi đi Trường An đại nhai một chuyến.

Tới nơi này lâu như vậy, nàng đã thạo địa hình phụ cận.

Nàng nghĩ qua, đỉnh đầu của bọn họ tuy rằng còn có một nghìn lượng bạc, nhưng giá hàng của kinh thành cao như vậy, không thể để cho miệng ăn núi lở thật.

Nàng ở chợ mua thảo dược, bản thân phối trí một ít kim sang dược, dự định lấy đi y quán phụ cận bán.

Nàng mới vừa đi tới y quán đầu tiên liền nhìn thấy một người quen: “Tiểu Lục.”

Thanh niên nhân được gọi tiểu Lục lăng lăng quay đầu, con ngươi sáng ngời: “Cố cô nương? Ngươi tới kinh thành?”

Cố Kiều gật đầu: “Tướng công ta đến Quốc Tử giám học bài, chúng ta đều dọn tới.”

Tiểu Lục vội vàng chắp tay thi lễ: “Chúc mừng Tiêu công tử, chúc mừng Cố cô nương!”

Tiểu lục là xa phu của nhị đông gia, trước kia ở y quán còn làm chân chạy cho Cố Kiều không ít lần, thiết cụ khai sơn cũng là hắn đi lấy.

“Nhị đông gia đâu?” Cố Kiều hỏi.

Thần sắc của tiểu Lục mờ đi: “Tình huống của nhị đông gia không tốt lắm, ta nói hai ba câu cũng nói không rõ, hắn ở bên tửu quán kia, ta đưa Cố cô nương qua đó.”

“Được.” Cố Kiều đáp ứng.

Trên đường đi tửu quán, tiểu Lục hoặc nhiều hoặc ít nói chút, đại thể là trước đây nhị đông gia đột nhiên hồi kinh là bởi vì Hồ lão gia sắp không được.

Nhị đông gia ngựa không ngừng vó vội trở về kinh thành, nhưng mà vẫn không thể nào nhìn thấy Hồ lão gia một lần cuối.

Người Hồ gia thậm chí không đợi nhị đông gia trở về, liền hạ táng Hồ lão gia.

Kỳ thực nhị đông gia chỉ chậm một ngày, chờ thêm một ngày nữa, nhị đông gia đã có thể tự mình đưa tiễn lão phụ rồi, người Hồ gia đến cơ hội như vậy cũng không cho hắn.

Đây cũng chưa phải đáng hận nhất, đáng hận nhất chính là người Hồ gia dĩ nhiên trả đũa, nói xấu nhị đông gia đến lão gia tử sinh bệnh đều thờ ơ, lễ tang cũng không tới tham gia.

Chiêu quốc lấy hiếu trị thiên hạ, đầu đội mũ bất hiếu, danh tiếng của nhị đông gia tính là xong rồi.

“Hắn bị Hồ gia đuổi ra ngoài…” Tiểu Lục gạt lệ, nhịn không được thay nhị đông gia ủy khuất và đau lòng.

“Ta đã biết.” Cố Kiều đi tới cửa sương phòng tửu quán, nói với tiểu Lục, “Ngươi đi gọi chút trà nóng qua đây.”

“Ân!” Tiểu Lục nghẹn ngào đáp ứng, xoay người đi tìm trà nóng.

Cố Kiều vào sương phòng, một cổ mùi rượu gay mũi đập vào mặt.

Mấy tháng không gặp, nhị đông gia đã từng hăng hái giống như một con ma men lôi thôi lếch thếch, không có hình tượng chút nào nằm ở trên sàn nhà, bên người của hắn chẳng biết bao nhiêu vỏ chai rượu ngã đó, hắn ngơ ngác nhìn nóc nhà, cũng không nhúc nhích, phảng phất đã chết vậy.

Cố Kiều vượt qua bình rượu, ngồi xổm bên cạnh hắn, mở dược tương nhỏ, xuất ra hai viên giải rượu: “Cho.”

Nhị đông gia không nhúc nhích.

Lúc này tiểu Lục bưng nước nóng vào phòng.

Cố Kiều lấy nước nóng qua, để tiểu Lục đỡ nhị đông gia dậy, ép buộc hắn ăn viên giải rượu.

Tiểu Lục nhìn nhị đông gia quần áo xốc xếch, râu mép lỏm chỏm, nghẹn ngào nói: “Gia, Cố cô nương đến thăm người.”

Nhị đông gia ngồi dưới đất, thần tình dại ra.

Cố Kiều nhìn hắn một cái, bình tĩnh hỏi: “Phụ thân ngươi chết như thế nào?”

Nhị đông gia thoáng cái hồi thần, kinh ngạc nhìn nhìn về phía Cố Kiều, tình tự ở trước mặt người ngoài cũng không dám phát tiết đột nhiên băng, nước mắt của hắn không khống chế được rớt xuống, hắn ôm lấy đầu, khóc cả người run!

Cố Kiều không nháo hắn.

Lẳng lặng chờ hắn khóc xong.

Tiểu Lục đỏ vành mắt lui ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng nhị đông gia cũng bình tĩnh lại.

Hắn lấy tay áo lau lệ, cười nhìn về phía Cố Kiều: “Nha đầu, sao ngươi lại tới đây?”

“Theo tướng công ta đến Quốc Tử giám học bài.”

“A, Tiêu công tử cao trúng, vậy thì thật chúc mừng!”

“Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ là thuốc giải rượu phát huy công hiệu, hoặc có lẽ là mới vừa rồi toàn bộ khóc hết ra, cả người đều tốt lên không ít, hắn như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Không có gì, đần độn qua ít ngày, để ngươi chê cười.”

“Còn quay về Hồ gia không?” Cố Kiều hỏi.

Nhị đông gia sửng sốt.

Một lát, hắn cười khổ: “Không về được.”

“Phụ thân ngươi đối xử tốt với ngươi không?”

Nhị đông gia suy nghĩ hồi lâu: “… Đã từng cũng tốt.”

Trước khi mẫu thân từ thế, cuộc sống của một nhà ba người coi như mỹ mãn, từ sau khi trong nhà có hậu nương, hắn liền cũng có hậu cha.

“Nên ngươi trách hậu nương của mình sao?”

Bookwaves.com.vn

Nhị đông gia vốn muốn nói, hậu nương trên đời này có thể có mấy người tốt? Lời đến bên môi đột nhiên nhớ tới nương của Cố Kiều cũng làm hậu nương.

Hắn nói: “Nếu như hậu nương của ta có thể có phân nửa thiện lương của hầu phu nhân, ta cũng không đến mức như thế.”

“Nhưng vô dụng, nàng thiện lương hơn nữa, ba con riêng của nàng cũng không thích nàng.”

“Nên ngươi cho rằng ta sai lầm rồi sao?”

“Không có, các ngươi cũng không có sai. Chuyện hầu phủ ta không đánh giá, bất quá chuyện của ngươi, sai chính là cha ngươi. Hắn đối xử với ngươi bạc tình bạc nghĩa như vậy, vì sao ngươi còn phải cảm thấy khổ sở vì cái chết của hắn?”

Cố Kiều không phải đang trách cứ nhị đông gia, nàng thật không không hiểu.

Trong tâm tình của nàng không có hạng này.

Ai tốt với nàng, nàng sẽ tốt với người đó, ai khi dễ nàng, nàng khi dễ trở về, dù cho đối phương là thân cha của nàng.

Nàng cổ quái nhìn về phía nhị đông gia.

Nhị đông gia sớm biết nàng là một cô nương bất đồng với người khác, ý tưởng của nàng cũng không giống với bọn họ, hắn cười khổ một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Kỳ thực ta cũng nói không rõ, khả năng… Ta chính là nhớ hắn từng tốt với ta.”

Cố Kiều vẫn không hiểu.

Có thể cả đời nàng đều hiểu không được.

“Không trở về Hồ gia, ngươi dự định làm cái gì?”

“Không biết.”

Cố Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Không bằng cùng ta bán thuốc đi!”

Nhị đông gia: “…”

Cũng không có an ủi, cảm tạ!

Khởi điểm nhị đông gia cho rằng Cố Kiều thực sự muốn kéo hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán thuốc, phía sau mới hiểu được Cố Kiều là muốn mở một y quán.

Tiền vốn nhị đông gia ra, kỹ thuật của Cố Kiều nhập cổ(bả làm cổ đông), mỗi bên chiếm 50 cổ phần.

Nếu người khác khuyên nhị đông gia như thế, nhất định nhị đông gia sẽ không đáp ứng, hắn không có lòng tin, cũng không ý chí chiến đấu.

Cố Kiều thì khác.

Trên người nàng có một loại lực lượng làm cho người tin phục.

Cả trái tim của nhi đông gia đưa ngang một cái: “Được! Làm thì làm!”

Chỉ là nhị đông gia bị trục xuất Hồ gia, bạc đỉnh đầu không nhiều lắm, dù là ở phụ cận tìm một cửa hiệu rẻ nhất, tiền tiền hậu hậu cũng chí ít cần ba nghìn lượng.

(Luna: Tiểu Tịnh Không còn 2 căn nhà đó)

“Ta có thể cho ngươi mượn một chút.” Cố Kiều nói, “Thế nhưng phải tính lợi tức.”

Nhị đông gia: Luôn cảm thấy có chỗ gì là lạ!

Buổi trưa, Tiêu lục lang quay về tới dùng cơm, Cố Kiều nói chuyện dùng bạc với Tiêu lục lang, trong nhà còn lại một nghìn lượng, nàng đại khái cần tám trăm lượng.

Trong thư phòng, Tiêu lục lang đang chỉnh lý thư tịch phải mang theo đi thư viện, nghe vậy hắn không chút suy nghĩ nói rằng: “Bạc cho ngươi chính là để ngươi dùng, không cần nói với ta.”

Hào phóng như vậy.

Cố Kiều ồ một tiếng: “Ngươi không hỏi ta dùng để làm gì?”

“Làm gì?” Tiêu lục lang hỏi.

“Cho vay cắt cổ!” Cố Kiều nói.

Tiêu lục lang đầy mặt mộng.

“Ha ha.” Cố Kiều lại bị hắn chọc cười, “Lừa ngươi thôi, là cho người khác mượn! Người nọ ngươi cũng quen, nhị đông gia của Hồi Xuân đường.”

Tiêu lục lang giống như vô ý nói: “Nghe nói ngươi còn đi nhà hắn làm qua dược đồng?”

Cố Kiều chớp con ngươi nói: “Ai nói với ngươi?”

Tiêu lục lang nói: “Nhạc mẫu đại nhân.”

Cố Kiều: “…”

Từ sau khi phát hiện cái rương của nàng có thể là một tiểu dược tương, Tiêu lục lang mơ hồ đoán ra cái gì, chỉ là nàng không nói, hắn cũng không nói ra.

Bọn họ đều có bí mật riêng.

Thân phận của hắn, lai lịch của nàng.

Tiêu lục lang tùy tay cầm lên một chén trà nóng trên bàn, uống một ngụm.

Cố Kiều ngô một tiếng, chỉ vào một ly trà khác trên bàn nói: “Đây là ta vừa uống qua, ly này mới là rót cho ngươi.”

Thần sắc của Tiêu lục lang ngừng lại.

Cố Kiều chống má nhìn hắn: “Ta uống ngươi cũng uống, bốn bỏ năm vào, hai chúng ta có phải gián tiếp cái kia cái kia hay không?”

Mặt tuấn tú của Tiêu lục lang đỏ lên, đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta uống cũng không phải chỗ vừa rồi ngươi đã uống!”

“Nga.” Cố Kiều nhíu mày, có bản lĩnh ngươi đừng mặt đỏ a, “Ta đi nấu cơm.”

“Ân.” Thần tình của Tiêu lục lang nghiêm túc.

Cuối cùng Cố Kiều nhìn hắn một cái, xoay người đi nấu cơm.

Trong nhà bếp truyền đến thanh âm leng keng loảng xoảng của nồi niêu xoong chảo, Tiêu lục lang mới như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hắn đè trái tim có chút không nghe lời xuống, ánh mắt trực câu câu rơi vào cái ly trà kia.

Hắn chậm rãi nâng chung trà lên, tiểu tâm dực dực uống một ngụm.

“Tỷ phu!”

Tiểu Tịnh Không đột nhiên tiến đến!

Tiêu lục lang chột dạ sặc một cái, sắp sặc sặc sặc sặc sặc sặc sặc sặc … sặc chết!

23333


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui