Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 136: NHẤT GIA TỀ TÂM


Dịch giả: Luna Wong – cả nhà đồng lòng


Sau khi Tiêu lục lang tiến nhập Quốc Tử giám, đưa tới quan tâm không nhỏ, nguyên nhân không có cái khác, dung mạo của hắn quá dễ dàng để người nghĩ đến thiếu niên tế tửu.


Phàm là các phu tử gặp qua thiếu niên tế tửu, không một người không sợ hãi thán trên đời lại có người có dung mạo tương tự như vậy.


Bất quá tương tự thì tương tự, thiếu niên tế tửu đã xác nhận mất rồi, bọn họ đều từng đi tham gia lễ tang của hắn, tự nhiên sẽ không đem thiếu niên ở trước mắt cùng hắn nói nhập làm một.


Huống Tiêu lục lang chỉ là mắt đầu tiên nhìn tương tự, nhìn kỹ ánh mắt cùng khí chất của hắn đều đi ngược lại với thiếu niên tế tửu.


Trừ lần đó ra, tính tình, phương thức hành động của hắn, thậm chí chữ viết cùng văn chương của hắn đều không giống với thiếu niên tế tửu.


Một người phải hạ bao nhiêu công phu mới có thể thoát thai hoán cốt như vậy?


Còn nữa, nếu hắn là thiếu niên tế tửu, tại sao không trở về Tiêu gia?


Hắn còn là một người què.


Nếu là ở tiền triều, người thân có bệnh nặng thì không cách nào hạ tràng khoa cử, cũng chính là sau khi thay đổi triều đại mới phế truất chế độ cũ.


Các học sinh gặp qua thiếu niên tế tửu không nhiều lắm, trái lại không gây ra sóng gió quá lớn.


“Quận vương hôm nay sao rảnh rỗi đến Quốc Tử giám?”


Trong Minh Chính đường của Quốc Tử giám, Trịnh ti nghiệp tiếp kiến An quận vương mặc quần áo cẩm y hoa phục.


An quận vương tuy là học sinh của Suất Tính đường Quốc Tử giám, nhưng hắn có đặc quyền, không cần mỗi ngày đến đến trường, từ khi khai giảng đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn lộ diện.


An quận vương cười cười, nói: “Ta nghe nói Quốc Tử giám có một học sinh mới rất lợi hại.”


Hắn không chỉ mặt gọi tên, nhưng Trịnh ti nghiệp vẫn là trong nháy mắt đoán được tên Tiêu lục lang, Trịnh ti nghiệp lấy lòng cười nói: “Chỉ thường thôi, so với quận vương người là khác nhau một trời một vực.”


An quận vương cười nhạt nói: “Cũng không thể nói như vậy, hắn là người ta trông chừng.”


Trịnh ti nghiệp sửng sốt.


An quận vương cười nói: “Trang gia chúng ta vốn định nghĩ biện pháp tiến cử hắn nhập học, hắn lại tự thi đậu, người như vậy, Trịnh ti nghiệp dĩ nhiên cảm thấy hắn chỉ thường thôi sao?”


Mồ hôi lạnh của Trịnh ti nghiệp mọc đầy thân, quận vương này cũng quá không ra bài theo trình tịnh, người bình thường đụng với học sinh như vậy, không còn sớm xem đối phương là chính là nhân vật cảnh giác vướng tay chân sao?


Nghe ý của quận vương… Trang gia dự định mượn hơi hắn?


An quận vương quả thật có ý mượn hơi Tiêu lục lang, mặc dù Trang gia ra không ít tài tử, nhưng nhân tài ai mà ngại nhiều chứ? Thêm một con cờ, không phải chính là thêm một phần thắng trong ván cờ thiên hạ lớn này sao?


An quận vương nhìn về phía Trịnh ti nghiệp: “Ngươi theo tình hình thực tế nói với ta, người tên Tiêu lục lang kia, đến tột cùng có mấy phần thực học?”



“Đây…” Trịnh ti nghiệp do dự một chút, nói, “Luận thực học, hắn đúng là người nổi bật, bất quá hạ quan vẫn là câu nói kia, không có cách nào khác mà so với người.”


“Không cần so với ta.” An quận vương mạn bất kinh tâm nói.


Trịnh ti nghiệp dừng một chút, chắp tay nói: “Vậy nếu là trừ lời của người ra, hắn thuộc đệ nhất của tân sinh năm nay.”


Môi đỏ mọng của An quận vương cong lên: “Rất tốt, tài bồi hắn, người này, Trang gia chúng ta muốn.”


Trịnh ti nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười: “Có thể được Trang gia nhìn trúng, là phúc khí hắn tu luyện tám đời !”


Thành thật mà nói, Trịnh ti nghiệp không quá thích Tiêu lục lang, chủ yếu là người này không đủ cung kính với hắn, lần nào gặp mặt cũng làm cho hắn có một loại cảm giác sai lầm chẳng biết ai mới là phu tử.


“Quận vương, vậy hạ quan…” Trịnh ti nghiệp ý vị thâm trường nhìn về phía An quận vương.


An quận vương nói: “Quốc Tử giám mở lại, tế tửu vị tự nhiên không thể vẫn treo đó, ta sẽ báo cáo tổ phụ, để hắn phải ở tại triều đường nói tốt hai câu cho Trịnh ti nghiệp.”


Trịnh ti nghiệp nói cám ơn liên tục: “Đa tạ quận vương! Đa tạ thái phó!”


Chuyện Cố Kiều muốn cùng nhị đông gia mở y quán không gạt trong nhà, đương nhiên, kỹ thuật nhập cổ nàng chưa nói, chỉ nói đầu tư tám trăm lượng, là có nửa phần trong y quán.


Người nhà cường liệt ủng hộ với chuyện này.


Sau bữa cơm chiều, lão thái thái tìm Cố Kiều, ném cho nàng một túi tiền.


“Để làm chi?” Cố Kiều hỏi.


Lão thái thái đạm nói: “Y quán kiếm tiền đưa ta.”


Đây là vốn quan tài của lão thái thái, bên trong có bạc trong ngày thường Cố Kiều hiếu kính nàng, bạc nàng đầu cơ trục lợi bán kim sang dược, cùng với bạc thuyết hí trừ tà coi chỉ tay nói chung các hạng mục lừa lọc kiềm về được.


Dĩ nhiên không ít, đủ năm mươi lượng!


Cố Kiều: Không ra y quán không biết, người có thể im lặng phát đại tài như thế!


Cố Tiểu Thuận cũng đưa bạc bình thường không nỡ tiêu cho Cố Kiều.


Cố Diễm không cần phải nói, tiền tiêu vặt cho tỷ tỷ hết, còn từ ứng trước mười lượng từ chỗ tiểu hòa thượng, từ đó mở ra cuộc sống trả nợ khốn khổ làm công ngắn hạn cho tiểu hòa thượng.


Tiêu lục lang tiến nhập Quốc Tử giám rồi, làm bài tập giùm con em nhà giàu tiểu kiếm một khoản, nhưng hắn cảm thấy mở y quán nói không quá đủ.


Bookwaves.com.vn

Hắn tìm Lâm Thành Nghiệp, vỗ bờ vai của hắn nói: “Ngươi còn đang vì không làm được bài tập mà phiền não sao? Ngươi còn đang không viết ra được bát cổ văn mà rụng tóc sao? Kim bài phụ đạo, chạy nước rút kỳ thi mùa xuân, giá tiền tòng ưu, vô hiệu trả hàng nửa giá.”


Lâm Thành Nghiệp: “…”



Chờ lần thứ hai gặp nhị đông gia, bạc trong tay Cố Kiều đã không thể ít hơn nhị đông gia.


Nhị đông gia: … cực mê.


Dù sao nhị đông gia làm đông gia nhiều năm như vậy, đỉnh đầu vẫn còn có chút mạng giao thiệp, phương diện nhân thủ không cần Cố Kiều quan tâm, hiện nay vấn đề lớn nhất là y quán đến tột cùng mở ở nơi nào.


Suy nghĩ cho Cố Kiều, tốt nhất vẫn là mở ở phụ cận Quốc Tử giám.


Cố Kiều tìm tới Trương bảo nhân.


Trương bảo nhân mang theo hai người đi xem cửa hiệu cùng trạch tử ở Trường An đại nhai cùng Huyền Vũ đại nhai, Trường An đại nhai lượng người đi lớn hơn nữa, càng phồn hoa tấp nập, chỉ là cửa hiệu tốt cũng bị người thuê hết rồi, còn dư lại không phải quá đắt chính là quá kém, thảo nào không cho thuê được.


“Vậy chúng ta đi xem Huyền Vũ đại nhai?” Trương bảo nhân nói.


Huyền Vũ đại nhai không náo nhiệt như bên này, nói làm ăn đương nhiên vẫn là chọn bên này tốt nhất.


Trương bảo nhân cười nói: “Huyền Vũ đại nhai đi Quốc Tử giám dễ dàng hơn, sinh ý sẽ không kém!”


“Đi xem đi.” Cố Kiều nói.


“Đi đi.” Nhị đông gia thở dài.


Ba người đi Huyền Vũ đại nhai, thành thật mà nói con đường này nhìn qua chỉnh tề có quy hoạch hơn Trường An đại nhai, chính là lượng người đi ít chút.


Trương bảo nhân giới thiệu cho hai người một gian trạch tử vừa có thể ở vừa có thể kinh doanh: “Ở đây trước kia đều là ở, sau đổi thành cửa hàng, các ngươi thấy cái này thế nào?”


Cửa hàng này mạnh hơn Trường An đại nhai này nhiều, nhưng nhị đông gia càng nhìn trúng cái ở hai bên trái phải kia.


“Cái kia đã bị mua rồi.” Trương bảo nhân nói.


“Cái này bao nhiêu?” Nhị đông gia hỏi.


“Ba trăm lượng.” Trương bảo nhân nói.


“Ba, ba trăm lượng?” Nhị đông gia cảm thấy mình nghe lầm.


Trương bảo nhân cười nói: “Đúng vậy, một năm trả một lần, tiền thế chấp một nghìn lượng.”


“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đây cũng quá đắt đi!” Nhị đông gia là người kinh thành, đều cảm thấy cái giá tiền này có chút không tiếp thụ được.


Trương bảo nhân bất đắc dĩ nói: “Giá đều đang tăng, năm ngoái người tới một trăm năm mươi lượng ta có thể cho người dọn vào, nhưng năm nay a, Quốc Tử giám mở lại, trạch tử nơi này toàn bộ lên giá!”


Nhị đông gia nhìn trạch tử này một chút, lại nhìn tòa rộng lớn hơn ở hai bên trái phải, nói: “Ba trăm lượng thuê cái này còn không sai biệt lắm!”


“Ngươi nhất định muốn cái này?” Cố Kiều hỏi.



Nhị đông gia nói: “Cái này khá lớn!”


Cố Kiều gật đầu ra hiệu cho Trương bảo nhân, Trương bảo nhân xuất ra một tờ công văn: “Vậy chúng ta liền ký bút sinh ý này đi?”


Nhị đông gia ngẩn ra: “Không phải nói đã bị người mua sao?”


Cố Kiều từ trong tay áo chậm rãi xuất ra khế ước mua bán nhà: “Không sai, là bị người mua rồi, chủ hộ là Tiểu Tịnh Không nhà ta. Nào nào nào, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, ba trăm lượng thì ba trăm lượng, thuê rẻ cho ngươi.”


(Luna: haha biết ngay thế nào cũng dùng của TTK mà. Tội nđg ghê, bị ép mua ép bán, lọt bẫy)


Nhị đông gia bóp nhân trung, hai mắt vừa lộn ngã xuống…


Khi Tiểu Tịnh Không biết được Cố Kiều muốn cùng người kết phường mở y quán, không nói hai lời cống hiến khế ước của nhà mình ra.


Đương nhiên Cố Kiều không thể để cho tiểu tử kia bị lỗ, cho người khác thuê cũng là thuê, sao không cho nhà mình thuê chứ? Mà nếu quả nhị đông gia chướng mắt nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, ai biết hắn coi trọng?


Cố Kiều buông tay: “Đây cũng không thể trách ta.”


Nhị đông gia tỉnh lại, hợp đồng đã soạn xong rồi, hắn đau lòng nộp tiền, ấn vân tay.


Thành thật mà nói, hắn vẫn có chút chướng mắt đoạn đất này, mặc dù tiện đi Quốc Tử giám, nhưng một Quốc Tử giám cũng không nuôi sống một y quán to.


Nhị đông gia lo lắng vẫn duy trì liên tục đến ngày thứ hai lắp ráp y quán.


Hắn đang cùng thợ mộc thương nghị để tủ thuốc ở nơi này, Cố Kiều cầm một cái chổi quét sạch đại đường, chỉ thấy một tiểu thư sinh tuấn tú huýt sáo đi ngang qua.


Trong lúc vô ý tiểu thư sinh liếc Cố Kiều một mắt, sau đó dừng lại.


Tiểu thư sinh tuyệt bộ mà quay về, đi tới trước mặt của Cố Kiều, dùng chiết phiến chỉ chỉ bản thân, nói: “Cô nương, còn nhớ ta không?”


Bookwaves.com.vn

“Không nhớ rõ.” Cố Kiều không chút nghĩ ngợi nói.


Tiểu thư sinh xoay người lại ánh mắt của Cố Kiều cùng nàng nhìn thẳng: “Ngươi làm sao có thể không nhớ rõ ta a? Ngươi nhìn ta một chút!”


Cố Kiều không nhìn nàng, xoay người đi quét chỗ khác.


Tiểu thư sinh lại chuyển tới trước mặt của Cố Kiều: “Ngươi nhất định nhớ kỹ ta! Ta vẫn còn nhớ rõ ngươi!”


Logic này cũng rất thú vị.


Nàng nhớ kỹ nàng, nàng nhất định phải nhớ kỹ nàng sao?


Tiểu thư sinh chấp nhất vượt ra khỏi sức tưởng tượng của Cố Kiều, Cố Kiều cắm đầu quét rác không để ý tới nàng, nàng đơn giản ngồi chồm hổm xuống, mắt ba ba nhìn Cố Kiều.


Cố Kiều bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”


Tiểu thư sinh hì hì cười: “Ngươi rốt cục nhớ ra ta rồi đi?”


Cố Kiều đạm nói: “Y quán chúng ta còn chưa khai trương, nếu như ngươi muốn xem bệnh, tốt nhất đi địa phương khác.”


“Nga, nguyên lai đây là một y quán a, sau này ngươi đều ở y quán này làm việc sao?” Tiểu thư sinh hỏi như thế, hiển nhiên không cảm thấy lấy quần áo trang phục của Cố Kiều, mở nổi một y quán, hơn phân nửa là được người mướn làm việc.



Cố Kiều tùy ý ừ một tiếng, tiếp tục quét rác.


Tiểu thư sinh hưng phấn oa một tiếng: “Vậy sau này chúng ta sẽ thường gặp mặt!”


Cố Kiều cổ quái nhìn nàng: “Ngươi có rất nhiều bệnh sao?”


Tiểu thư sinh lắc đầu dường như trống bỏi, phải nói tính tình của nàng thật tốt, đổi người bên ngoài bị hỏi như vậy đã sớm giận, nàng nửa điểm không cảm thấy xui

Nàng nói rằng: “Ngươi biết mấy gian trạch tử bên cạnh các ngươi đều bị người dọn tới làm cái gì không?”


“Không biết.” Cố Kiều nói.


“Làm thư viện!” Tiểu thư sinh nói.


“Nga.” Cố Kiều rất bình tĩnh.


Một bên cùng thợ mộc thảo luận ngăn tủ nhị đông gia không bình tĩnh, hắn hoả tốc chạy tới, nhìn về phía tiểu thư sinh nói: “Ngươi mới vừa nói gì? Thư viện gì?”


“Các ngươi không có nghe nói sao? Thái tử phi muốn làm nữ học! Ngay trên con đường này, vài toà trạch tử phía tây các ngươi cùng với một mảnh đất lớn phía sau đều bị thái tử phi dọn hết.” Tiểu thư sinh nói chuyện, chỉ chỉ y quán của hai người, “Nguyên bản ta nhớ kỹ, căn cửa hàng này cũng phải bị dọn, chỉ là vẫn không tìm được chủ hộ nên không mướn được. Đúng rồi, các ngươi là thế nào thuê được vậy? Thái tử phi đều tìm không được người, làm sao bị các ngươi tìm được?”


Nhị đông gia thầm nghĩ, bởi vì chủ hộ là một tiểu hòa thượng trong miếu, nên ngươi tìm không được!


Nếu hai bên trái phải chính là nữ học thái tử phi xây dựng, như vậy y quán còn dùng buồn sinh ý sao?


Nhị đông gia đè kích động trong lòng xuống, hỏi: “Ngươi sẽ không nghĩ sai chứ? Chúng ta chưa từng nghe nói a!”


Tiểu thư sinh nói: “Tin tức nội bộ, các ngươi đương nhiên không nghe nói!”


Nội bộ, Cố Kiều nhìn tiểu thư sinh một mắt.


Tiểu thư sinh vỗ tay một cái: “Được rồi, ta phải đi, chờ nữ học mở ta lại tới tìm ngươi! Thái tử phi thật là người cực tốt, cư nhiên dẹp nghị luận của mọi người, xây dựng thư viện nữ tử đầu tiên từ lúc Chiêu quốc khai quốc tới nay, ngày sau a, nữ tử cũng có thể như nam tử đi thư viện học bài! Các ngươi nói thái tử phi như vậy có phải rất ưu tú hay không? Trăm năm qua đi, thái tử phi nhất định sẽ được tái nhập sử sách, danh thùy sử sách!”


Danh thùy sử sách này nọ hay không, Cố Kiều không thèm để ý, bất quá có nữ học, y quán của bọn họ quả thật có sinh ý.


Nhị đông gia cười đến cười toe tóe.


Đất đoạn này tốt, thật quá tốt!


Hắn phảng phất đã có thể thấy bạc trắng bóng vọt tới chỗ hắn!


Chuyện thái tử phi xây dựng nữ học rất nhanh truyền ra ở trong giới quý tộc, mặc dù Chiêu quốc không giống tiền triều thừa hành nữ tử vô tài đó là đức, nhưng nữ tử chỉ có thể ở trong nhà thỉnh tây tịch tiên sinh dạy học.


Thái tử phi đã từng như vậy, hôm nay Cố Cẩn Du cũng như vậy.


Ngay tại hôm nay, Cố Cẩn Du nhận được một tấm nhập học thiếp.


Cố Cẩn Du mới biết được thái tử phi lại ở phụ cận Quốc Tử giám xây dựng một khu nữ học.


“Xem ra ngày ta cập kê ấy nàng đưa tới lễ vật, không phải là bởi vì bệ hạ sắc phong ta làm huyện chủ, mà là nàng muốn để ta đi thư viện của nàng học.”


Nàng đã nói, thái tử phi cao cao tại thượng làm sao sẽ xem trọng huyện chủ nho nhỏ như nàng chứ?


Nữ học vừa xây dựng, dù sao người nguyện ý đưa nữ nhi đi cũng là số ít, nàng ở kinh thành danh tiếng vô cùng tốt, nếu nàng vào học, nhất định sẽ có không ít người theo nàng nhập học.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận