Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 137: MẶT ĐỎ


Dịch giả: Luna Wong


Nghĩ đến thái tử phi tặng quà cho mình lại có mưu đồ khác, trong lòng Cố Cẩn Du có chút thất lạc.


“Tiểu thư, thái tử phi thỉnh người nhập học, người đi không?” Một bên tiểu nha hoàn hỏi.


“Không biết.”


Nữ tử phải không nên xuất đầu lộ diện, nhưng đây cũng là một cơ hội dương danh lập vạn, cứ ở trong phủ, nổi danh của nàng truyền bá hữu hạn, nàng khát vọng nhiều người thấy tài học của nàng hơn, không có nơi nào càng lý tưởng hơn thư viện.


Nhưng nàng lại lo lắng Cố lão phu nhân cùng mẫu thân sẽ không đồng ý.


Tư tưởng của Cố lão phu nhân tương đối thủ cựu, trước đây thỉnh tây tịch tiên sinh cho nàng đều là phụ thân thuyết phục hồi lâu.


Nếu biết được nàng muốn ra bên ngoài học ——


Cố Cẩn Du chau mày.


Đang khổ não , hạ nhân bẩm báo hầu gia trở về phủ.


Cố Cẩn Du vội đến cửa nghênh hắn.


Cố hầu gia ở công bộ bận rộn mấy ngày, cả người đều cởi một lớp da.


Hắn tiều tụy đi xuống xe ngựa, vào phủ liền nhìn thấy nữ nhi nở nụ cười đi tới chỗ mình.

“Cha!” Cố Cẩn Du ngọt ngào kêu một tiếng.


Cố hầu gia cảm giác một thân uể oải đều tiêu tán vô tung trong tiếng cha kia, hắn cười cười, cưng chìu nhìn nữ nhi đi tới bên cạnh mình một mắt: “Lạnh như thế, ngươi ra đây làm cái gì?”


“Ta đến chờ cha nha!” Cố Cẩn Du cười nói.


Cố hầu gia hài lòng nói: “Chỉ ngươi tri kỷ nhất! Đúng rồi, nương ngươi thế nào? Nàng ở trong phủ chứ?”


“Ở, nương vừa ngủ.” Cố Cẩn Du nói.


Cố hầu gia nhướng mày: “Sớm như vậy đã ngủ, là nơi nào không thoải mái sao?”


Vừa dứt lời, hắn thoáng nhìn thiếp mời trong tay Cố Cẩn Du, “Trong tay ngươi cầm cái gì?”


Cố Cẩn Du đưa thiếp mời cho Cố hầu gia: “Thái tử phi xây nữ học, muốn ta đi học.”


Cố hầu gia mở nhìn một chút: “Nương ngươi nói như thế nào?”


Cố Cẩn Du nhẹ giọng nói: “Nương ngủ rồi, ta còn chưa kịp nói cho nàng biết, cha cảm thấy thế nào?”


Cố hầu gia nói: “Nếu như nương ngươi cảm thấy được, vậy ngươi liền đi đi.”


Cố Cẩn Du do dự: “Tổ mẫu bên kia…”


“Ta nói là được.” Cố hầu gia không cảm thấy đây có cái gì khó, nghĩ đến cái gì, Cố hầu gia hỏi, “Chỉ cho một tấm thiệp sao? Có nói làm sao mới có thể nhập học không?”



Cố Cẩn Du nói: “Chỉ một tấm thiệp, người đưa thiếp mời nói, quý nữ ở kinh thành có tài danh là miễn thi nhập học, nếu còn có người muốn nhập học, đi qua cuộc thi là được.”


“Còn phải cuộc thi?” Cố hầu gia thật sâu nhíu mày, nha đầu kia chỉ biết trồng trọt, cũng không biết một chữ, để cho nàng đi thi làm sao có thể thi đậu?


“Có biện pháp làm thêm một danh ngạch không?” Hắn hỏi.


Cố Cẩn Du vô tội hỏi: “Cha là muốn để tỷ tỷ cũng nhập học sao? Ta hỏi một chút, nếu như có thể thỉnh thái tử phi cũng cho tỷ tỷ một danh ngạch, nếu như không có nhiều, ta nguyện ý dạy tỷ tỷ biết chữ học bài.”


“Chỉ sợ ngươi nguyện ý, nàng không cảm kích. Quên đi, thiếp mời tự ngươi cất.” Cố hầu gia trả lại thiếp mời cho Cố Cẩn Du, thấy nàng muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy?”


Cố Cẩn Du thấp giọng nói: “Phụ thân mấy ngày không trở về, đại khái không biết trong phủ đã xảy ra chuyện.”


Bookwaves.com.vn

Cố hầu gia hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”


Cố Cẩn Du rũ mâu, kéo kéo khăn nói: “Tam ca… Và nhị ca bị đại ca nhốt vào từ đường.”


Cố hầu gia hút một ngụm lương khí: “Hai người bọn họ phạm chuyện gì? Không đúng, nhị ca ngươi đã không phạm lỗi nữa rồi, có phải là tam ca ngươi hay không? Hắn đã làm gì?”


Mặt Cố Cẩn Du lộ vẻ khó xử: “Hình như… Là tam ca và tỷ tỷ náo loạn chút không hài lòng, bị tỷ tỷ đánh, tam ca bị thương rất nghiêm trọng.”


“Sao ai nha đầu kia cũng đánh a?” Cố hầu gia đau răng, vuốt tay áo một cái, lạnh lùng nói, “Nha đầu kia trở về phủ?”


“Tỷ tỷ…”


“Đại tiểu thư còn chưa có hồi phủ.”


Cố Cẩn Du nói mới nói đến phân nửa, liền bị Phòng ma ma chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phụ cận cắt đứt.


Phòng ma ma thi lễ một cái với hai người, bất ty bất kháng nói rằng: “Tam công tử khi dễ tiểu công tử, hại bệnh tim của tiểu công tử phát tác, đại tiểu thư giận, mới cho tam công tử một chút dạy dỗ. Tam công tử chịu đều là bị thương ngoài da, so sánh với tiểu công tử, không đáng giá nhắc tới.”


Đúng là bị thương ngoài da, cái loại một tháng nằm trên giường.


Cố Diễm sớm đã có thể chạy nhảy rồi, dày vò của Cố Thừa Lâm vừa mới bắt đầu, mỗi đêm hắn đều đau đến chết đi sống lại, uống thuốc cũng không dùng được.


Phòng ma ma thở dài: “Tam công tử xưa nay được nuông chiều, bị thương ngoài da cũng kêu cha gọi mẹ, thương cảm tiểu công tử, bệnh tim phát tác cũng không khóc không làm khó, đây là có bao nhiêu nản lòng thoái chí, lại bị người cho là hắn không có việc gì.”


Trên mặt của Cố Cẩn Du nóng hừng hực.


Phòng ma ma nói chuyện, đã bắn gai Cố Cẩn Du, cũng chụp luôn cái mũ cho Cố Thừa Lâm, một hồi dù cho Cố hầu gia nhìn thấy Cố Thừa Lâm kêu gào khóc lớn cũng chỉ sẽ cho rằng là hắn yếu ớt.


Cố hầu gia cau mày nói: “Diễm nhi cùng Thừa Lâm gặp mặt sao?”


Phòng ma ma cười lạnh nói: “Cũng là trùng hợp, tam vị công tử dĩ nhiên vào cùng một thư nhà viện, khai giảng ngày đầu tiên, tam công tử liền nhận ra tiểu công tử, tiểu công tử lại không biết hắn, bị hắn kéo đi sài phòng trói lại nhốt cả ngày, phía sau bệnh tim phát tác, cửu tử nhất sinh mới nhặt lại được một cái mạng.”


Cố hầu gia sấm sét tức giận: “Nghịch tử! Bảo hắn quỳ ở từ đường cho ta!”


Lạnh lùng dứt lời, Cố hầu gia nhìn cũng không nhìn thương thế của Cố Thừa Lâm, ngồi lên xe ngựa đi Bích Thủy hồ đồng thăm Cố Diếm.


Trên sân cỏ chỉ còn lại có Phòng ma ma cùng Cố Cẩn Du.


Cố Cẩn Du há mỏ.


Phòng ma ma hơi khuỵu gối: “Nhị tiểu thư, canh giờ không còn sớm, người nên trở về nghỉ ngơi, nô tỳ cũng phải về hầu hạ phu nhân.”



“Ma ma!” Cố Cẩn Du gọi lại nàng, “Ta… Mới vừa rồi dự định nói.”


Phòng ma ma gật đầu: “Nô tỳ minh bạch, mặc dù nhị tiểu thư không phải thân sinh của phu nhân, nhưng rốt cuộc cũng là phu nhân một tay nuôi lớn, làm sao nhị tiểu thư sẽ không giúp phu nhân, giúp người bên ngoài chứ? Đó không phải là quá lang tâm cẩu phế sao?”


Mặt của Cố Cẩn Du trắng nhợt.


Phòng ma ma đạm đạm nhất tiếu: “Nô tỳ là hạ nhân, không biết nói chuyện, thỉnh nhị tiểu thư tha thứ.”


Cố Cẩn Du không biết phải nói sao cho tốt, nàng cảm thấy mình bị mắng, nhưng Phòng ma ma lại một chữ cũng không nhằm vào nàng.


Phòng ma ma rốt cuộc cũng là tâm phúc của Diêu thị, cũng chỉ có Cố Diễm có thể đưa khí với nàng, làm nữ nhi ngoan ngoãn Cố Cẩn Du trăm triệu lần không thể.


“Ma ma nói quá lời.” Cố Cẩn Du nói, “Ma ma đi chiếu cố nương ta đi.”


Phòng ma ma ngữ trọng tâm trường nói: “Nhị tiểu thư không ngại nhớ phu nhân nói, ít lui tới với ba vị công tử của tiên phu nhân, bọn họ sẽ không nhận nạp nhị tiểu thư, tương lai cũng sẽ không trở thành chỗ dựa của nhị tiểu thư. Thứ cho nô tỳ nói thẳng, người nhị tiểu thư chân chính đáng tin chỉ có phu nhân cùng đại tiểu thư.”


Cố Cẩn Du mỉm cười: “Ta nhớ kỹ, ma ma.”


Một nha đầu lớn lên ở nông thôn, chỉ biết kiếm ăn trên ruộng, dựa vào cái gì trở thành núi dựa của nàng?


Bằng chân tướng công què cao trúng lý giải nguyên kia sao?


Ma ma quả thực già rồi.


Cố hầu gia đi thăm Cố Diễm, Cố Diễm đã không đáng ngại, bất quá vẫn là giả làm ra một bộ hình dạng sắp chết.


Cố hầu gia bị chọc tức, trở lại trong phủ, mặc cho Cố lão phu nhân đến đây tìm hắn, hắn cũng kiên quyết không đi tìm Cố Trường Khanh thả Cố Thừa Lâm ra!


Cố lão phu nhân để người đưa than cho Cố Thừa Lâm.


“Đưa than cái gì? Lạnh chết hắn đi!”


Than của Cố Thừa Lâm cứ như vậy bị thân cha tịch thu.


Chuyện Nữ học, Tiêu lục lang ở Quốc Tử giám cũng nghe được một chút tiếng gió.


Kỳ thực chuyện này với truyền trong cái vòng kia có chút chênh lệch, nó cũng không phải thái tử phi chủ trương, từ hơn mười năm trước, Trang thái hậu từng đưa ra kiến nghị xây dựng nữ học, chỉ bị bệ hạ cùng các đại thần nội các nhất trí phản đối.


Chuyện này liền không giải quyết được gì.


Hôm nay chuyện xưa nhắc lại, lớn nhất có thể là chủ ý của bệ hạ.


Trang thái phó tỷ số bách quan khẩn cầu mở lại Quốc Tử giám, uy vọng tại triều đình cùng trong lòng bách tính đột nhiên tăng, bệ hạ nên vì hoàng thất tích góp từng tí một thanh danh uy vọng, vì vậy mượn danh nghĩa thái tử phi xây dựng nữ học.


Nếu là triều đình xây dựng, chất lượng của nữ học nhất định sẽ không quá kém.


Giờ cơm tối, Tiêu lục lang ở trên bàn cơm nói chuyện nữ học.


Tiểu Tịnh Không oa một tiếng: “Nữ học? Vậy có phải Kiều Kiều cũng có thể đ học hay không?”



Lão thái thái mơ hồ cảm thấy hai chữ nữ học nghe cực quen tai, nàng nghiêm túc hồi ức, lại cái gì cũng nghĩ không ra, bất quá cái này cũng không gây trở ngại nàng ủng hộ Cố Kiều đi học: “Có thể đi.”


Cố Kiều: … không muốn đi.


Người nào đó ở kiếp trước trải qua một loạt cuộc thi tàn khốc thi vào trường cao đẳng biểu thị đời này cũng không muốn lật sách nữa.


Trong nhà ngược lại cũng không ép buộc nàng, dù sao, tư vị bị ép buộc đi học thực sự quá buồn người.


Bookwaves.com.vn

Tiêu lục lang, Cố Tiểu Thuận, Cố Diễm, Tiểu Tịnh Không tất cả đều tràn đầy thể hội!


Ăn cơm xong, Tiểu Tịnh Không đột nhiên manh manh đát nhìn Cố Kiều: “Kiều Kiều, ta muốn ăn mứt quả!”


Cố Kiều xoa xoa cái đầu nhỏ đội nón hổ của hắn: “Được, ta đi mua cho ngươi.”


Đây là chỗ tốt của việc ở thành phố, muốn ăn cái gì tùy thời đều có thể đi mua, ở nông thôn không có điều kiện này.


“Ta đi.” Tiêu lục lang nói.


“Cũng không phải rất xa.” Cố Kiều nói.


Lão thái thái khoát khoát tay: “Được rồi hai ngươi cùng đi đi! Ma ma tức tức!”


Hai người cùng đi Trường An đại nhai.


Lúc ra cửa bầu trời còn chưa có tuyết bay, đi tới phân nửa hoa tuyết liền bay lả tả rơi xuống.


Cố Kiều nhìn tuyết bay trên đỉnh đầu, cảm khái nói: “Tuyết ở kinh thành tới thật sớm.”


Tiêu lục lang nói: “Năm nay không tính là sớm, có lúc cuối tháng mười đã có tuyết rồi.”


“Nga.” Cố Kiều hỏi, “Trước ngươi từng ở kinh thành thật lâu sao?”


Hai người rất ít sẽ hỏi bí mật của nhau, đề tài như vậy bị nhắc tới tâm bình khí hòa, coi như là lần đầu.


“Ân.” Tiêu lục lang ừ một tiếng.


Cố Kiều không truy vấn nữa, có mấy lời đề bất ngờ không kịp đề phòng bị nhắc tới, nhưng không nên thâm nhập.


Nàng nhìn nhai đạo như nước chảy: “Kinh thành thật tốt.”


Tiêu lục lang nhìn về phía nàng: “Ngươi thích kinh thành?”


“Ân.” Cố Kiều nói rằng, “Kinh thành náo nhiệt.”


Kỳ thực nàng cũng không thập phần thích náo nhiệt, nhưng đặt mình trong ở trong hoàn cảnh náo nhiệt, sẽ làm nàng càng cảm giác được rõ ràng mình còn sống.


Tuyết rất lớn, gió lại ngừng, hoa tuyết lẳng lặng rơi xuống.


Nhớ kỹ đã từng ở trên trấn, cũng là đêm tuyết như vậy, bọn họ đi ra mua Quế Hoa cao, ngồi ở trước sạp nhỏ ăn hai chén bánh trôi nóng hôi hổi.


Lúc ấy cuộc sống khổ cực.


Nàng đến mua cho mình một cái trừng ốp la đều luyến tiếc, chỉ để lão bản cho hắn một cái.


Tuy rằng chân tướng là Cố Kiều không thích ăn trứng ốp la, nhưng Tiêu lục lang không biết, nên hắn vẫn cảm động đến bây giờ.


“Ai nha —— ngươi làm sao đi đường vậy?”


Cố Kiều đụng vào người, là một tiểu tử đi đường.



Tiểu tử bị đụng phải suýt nữa ngã sấp xuống, hung hăng hung Cố Kiều hai câu: “Coi chừng một chút a!”


Cố Kiều: “Nga.”


Đúng là nàng đụng vào người ta.


Nàng cũng không phải không giảng đạo lý.


Nàng thỉnh thoảng cũng thật biết điều.


Nàng nói xin lỗi.


Tiểu tử ngại nói cái gì nữa, lầu bầu rời đi.


Trường An đại nhai người đến người đi, không để ý sẽ đụng phải.


Tiêu lục lang nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.


Tuyết rơi càng phát ra lớn, còn một tia gió lạnh.


“Ôi chao? Tại sao không có bán mứt quả a? Ta nhớ kỹ ban ngày rõ ràng là ở phụ cận đây.” Tay nhỏ bé của Cố Kiều cóng đến cứng ngắc, nàng đưa tay lên đặt ở bên môi hà hơi.


Tiêu lục lang nhìn tay nàng, đầu ngón tay giật giật.


Nhưng rốt cuộc cũng không vươn tay.


Cố Kiều lại hà mấy hơi thở, lạnh đến không được.


Tiêu lục lang rốt cục lấy hết dũng khí, giơ tay lên dắt tay nàng.


“A —— tìm được rồi —— ngươi xem!” Cố Kiều vươn tay chỉ một cái.


Tay của Tiêu lục lang nhào một khoảng không, Cố Kiều chỉ xong, quay đầu lại nhìn hắn, hắn không biết làm sao, bất động thanh sắc nâng tay chụp hụt lên, sờ sờ đầu đẹp trai của bản thân.


Cố Kiều đi tới lấy năm xiên mứt quả: “Đúng rồi, tiểu huynh đệ, ngươi có mứt quả ít đường một chút hay không?”


Người bán hàng rong cười: “Trùng hợp, cô nương, thật là có! Tiểu chất nhi của ta mới một tuổi, thích ăn cái này, nhưng ăn nhiều không tốt cho răng, ta cho làm mấy cái nhìn đỏ rực, thực tế không cho không bao nhiêu đường!”


“Vậy, có thể lấy cho ta hai cái không?” Cố Kiều hỏi.


“Được rồi!” Người bán hàng rong cầm hai xiên mứt quả không ngọt cho Cố Kiều, “Tổng cộng bảy mươi văn, cho thêm ngươi cái nhỏ.”


“Đa tạ.” Cố Kiều tiếp nhận mứt quả, cầm chúng nó trong một tay, một bó thật lớn, thiếu chút nữa không cầm được.


Tiêu lục lang thấy nàng cầm cật lực, nói với nàng: “Để ta.”


Cố Kiều lắc đầu: “Không cần! Ta cầm!”


Dứt lời, xoay người đi trở về.


Tiêu lục lang chống quải trượng đuổi theo.


Đi đi, bỗng nhiên một cái tay nhỏ bé mềm mại duỗi tới, dắt tay hắn.


Tiêu lục lang ngẩn ra.


Cố Kiều nghiên đầu nhỏ, chớp con ngươi nói rằng: “Nếu như ngươi cầm mứt quả, thì không nắm được tay của ta nha, vừa rồi không phải muốn nắm sao?”


Mặt của Tiêu lục lang đỏ lên, chợt thấy ngực đều phình lên.


(Luna: haha, tưởng bả không biết hả, bả chỉ giả ngu thôi, đừng tưởng bở)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận