Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 138: TỚI HẦU PHỦ


Dịch giả: Luna Wong – ôi chờ ngày này lâu lắm rồi, ước gì nữ chủ chỉnh bà lão phu nhân với mụ di nương luôn thì ta hả dạ


Đôi phu thê nhỏ dắt tay, mãi cho đến cửa nhà mới buông tay.


Thấy Tiêu lục lang đầy mặt chưa thỏa mãn, Cố Kiều áp sát vào hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu muốn nắm lần sau sẽ cho ngươi nắm.”


“Không có!” Tiêu lục lang nghiêm trang, cùng tay cùng chân đi vào viện tử.


Cố Kiều cầm mứt quả đi vào.


Gian phòng của lão thái thái ấm áp nhất, mấy người đều ngồi ở bên đây.


Tiêu lục lang trực tiếp cùng tay cùng chân đi thư phòng, Cố Kiều cầm mứt quả tới.


Tiểu Tịnh Không thấy, nhãn tình to sáng lên: “Kiều Kiều mau tới đây sưởi ấm!”


“Ân.” Cố Kiều đưa một xiên mứt quả ít đường cho hắn, một xiên ít đường khác cho lão thái thái, lại cầm hai xiên lượng đường bình thường cho Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận.


Cố Diễm ăn không được bao nhiêu, hắn chính là thích chơi


Lão thái thái nhìn chằm chằm mứt quả của Cố Diễm, nước bọt mất khống chế từ trong miệng chảy ra…


“Tỷ phu đâu?” Cố Diễm hỏi.


“Tỷ phu ngươi đi thư phòng.” Cố Kiều nói.


Lão thái thái hạ đạt chỉ lệnh cho Tiểu Tịnh Không: “Đi gọi tỷ phu ngươi đến sưởi ấm.”


“Không cần.” Cố Kiều nói, “Hắn một chút cũng không lạnh, lòng bàn tay đều là mồ hôi.”


Người nói vô ý, người nghe có tình, một viên đá kích khởi thiên tằng lãng!


Lòng bàn tay đều là mồ hôi.


Sao ngươi biết đến?


Hai ngươi nắm tay nhỏ rồi?


Tiểu Tịnh Không đột nhiên cảm thấy mứt quả không thơm nữa!


Tiểu Tịnh Không từ cái ghế nhỏ nhảy xuống, quả đoán kéo lại tay của Kiều Kiều!


Tỷ phu xấu nắm tay, ta cũng muốn nắm tay!


Cố Diễm kéo lại tay kia của Cố Kiều.


Tiểu hòa thượng nắm tay, ta cũng muốn nắm tay!


Cố Kiều đầy mặt mờ mịt: “…”


Cố Tiểu Thuận đầy mặt càng mờ mịt: “…”


Lão thái thái cao hứng, hai người chưa khai khiếu kia cuối cùng cũng có tiến triển rồi, tiểu trọng tôn của nàng sắp tới rồi.



Vì kỷ niệm một tiến triển to lớn này, lão thái thái quyết định đêm nay ăn vụng ít một viên mứt hoa quả.


Nàng cung phụng mứt hoa quả tiết kiệm được ở tủ đầu giường cao cao.


Vui vẻ.


Ánh trăng như nước.


Lẳng lặng chảy trên tủ đầu giường, viên mứt hoa quả kia bị ánh trăng chiếu đến trong suốt, lòe lòe chiếu sáng.


Lão thái thái đi.


Lão thái thái đã trở về.


Nàng nắm mứt hoa quả một tay nhét vào trong miệng!


Kỷ niệm con mẹ nó! Cao hứng nên chúc mừng! Chúc mừng nên ăn!


Đại tuyết bay lả tả rơi một đêm, trời sắp sáng mới ngừng.


Cố Kiều dậy sớm, trong viện đã bị đại tuyết bày khắp.


Hoàn hảo tối hôm qua kéo chuồng gà cùng ổ chó đi sài phòng, không thôi để chúng nó đông lạnh ở ngoài một đêm, sợ là sẽ có thêm mấy cây kem nhỏ.


Cố Kiều đi hậu viện đánh nước giếng rửa mặt, trời lạnh như thế, nước giếng lại âm ấm.


Rửa mặt hoàn tất, nàng đi nhà bếp nhóm lửa làm cơm, lại kinh ngạc phát hiện đã có người ngồi ở trước lò bếp nhóm lửa.


Là Tiêu lục lang.


“Sớm như vậy?”


Dĩ vãng mặc dù hắn cũng thức dậy sớm, lại không sớm như vậy.


“Ân.” Tiêu lục lang quay đầu lại nhìn một nàng chút.


Lúc này trời còn chưa sáng choang, căn bản là tuyết địa phản xạ ra tuyết quang, trong nhà bếp thắp một ngọn đèn, trong lòng bếp lộ ra ánh lửa sáng ngời, chiếu rọi ở trên dung nhan tuấn mỹ như ngọc, chỉ cảm thấy người này thực sự là công tử vô song.


Bookwaves.com.vn

Mỹ hảo, nhìn tâm tình đều mỹ lệ.


Cố Kiều cong loan khóe môi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”


“Ngon, còn ngươi?” Hắn hỏi.


Cố Kiều đi tới, từ trong tay hắn tiếp nhận củi lửa: “Ngô, cũng ngon, ngươi đi đọc sách đi, để ta.”


Nhà bếp không lớn, hai người chen ở cùng nơi có chút hẹp, hắn ngửi thấy được hương khí tươi mát của tạo sừng trên người nàng, cùng với khí tức thiếu nữ độc thuộc về của nàng.


Hắn bỗng nhiên cảm thấy nhà bếp có chút nóng, không nói gì, đứng dậy đi ra.


Bất quá hắn không đi thư phòng học bài, mà là cầm xẻng bắt đầu thanh lý tuyết đọng trong viện.


Rất nhanh, Tiểu Tịnh Không cũng dậy.



Hắn nhất quán là người thứ ba thức dậy trong nhà, hắn thấy đầy sân tuyết, hưng phấn gào lên!


“Gào gào gào ~ ta là thái sơn sát vách ~ nắm sợi dây tình yêu ~ ”


Tay Cố Kiều run một cái, thiếu chút nữa đốt toàn bộ nhà bếp!


Cái này cũng có thể tiếp nối sao? !


“Đừng xúc! Đừng xúc! Đừng xúc! Ta muốn chơi tuyết!”


Cả người hắn nhào vào trong tuyết.


U Châu không có tuyết lớn như vậy, không trách hắn hưng phấn như thế.


Tiểu tử kia thân thể tốt, không sợ lạnh, Tiêu lục lang liền không quản hắn, tùy hắn chơi đùa ở trong tuyết.


Cầm xẻng đi xúc tuyết dưới hành lang, xúc đầu tiên chính là ngoài gian phòng của lão thái thái cùng Cố Diễm.


Ước chừng hai khắc sau, Cố Tiểu Thuận cũng dậy.


Lúc này Tiểu Tịnh Không đã thành công đem mình chơi thành tiểu tuyết Tịnh Không.

Toàn thân hắn đều là tuyết, trên lông mi thật dài đều dính hoa tuyết.


Tiểu Tịnh Không ngồi ở trong tuyết, chớp chớp nhìn hắn: “Tiểu Thuận ca ca ngươi có muốn chơi hay không?”


“Ngô, được.” Cố Tiểu Thuận đi tới, cuốn Tiểu Tịnh Không thành một tuyết cầu nhỏ, phần phật phần phật lăn!


Tiểu Tịnh Không bị lăn đến le lưỡi, mắt trợn trắng!


Ai nha! Ta bảo ngươi chơi tuyết! Không phải bảo ngươi chơi ta!


Cố Tiểu Thuận: Nhưng chơi ngươi tương đối vui.


Một lớn một nhỏ điên khùng chơi một trận, thẳng đến Cố Kiều đi ra, nắm Tiểu Tịnh Không đầu đầy mồ hôi, trong ngoài đều ướt đẫm trở về phòng thay y phục.


Cố Tiểu Thuận cũng đi lấy cái xẻng sắt cùng Tiêu lục lang xúc tuyết.


Bữa sáng là canh đậu hũ đồ chua cùng thịt dê ngâm mô(bánh mô mô), vì bù đắp tiếc nuối không thể ăn thịt dê của Tiểu Tịnh Không, Cố Kiều đơn độc làm cho hắn một lồng bánh bao thỏ, con thỏ nhỏ tuyết trắng, một ngụm một, trong nháy mắt Tiểu Tịnh Không cảm giác mình thật là một con hổ nhỏ cực kỳ hung!


Gần đây Tiểu Tịnh Không có chút mê hổ, Cố Kiều lại may cho hắn một cái túi sách hai dây hình con hổ.


Ăn cơm xong, hắn ma lưu đeo túi sách hình con hổ nhỏ trên lưng, lúc đi cùng tỷ phu xấu, uy vũ sinh uy đến Quốc Tử giám học!


Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận cũng đi Thanh Hòa thư viện.


Người một nhà lục tục ra cửa, lão thái thái mới lười biếng thức dậy.


Cố Kiều bới cho nàng một chén canh thịt dê: “Bà cô, một hồi ta đi y quán, nếu như ngươi buồn…”


“Không buồn, không buồn, ngươi đi đi.” Lão thái thái xua tay.


Cố Kiều cổ quái nhìn lão thái thái một mắt, lấy lý giải lão thái thái, tám phần mười lại tác yêu: “Người… làm gì?”



Lão thái thái uống một ngụm canh thịt dê: “Không làm gì!”


Chính là gọi thất đại cô bát đại di đến mài bài diệp tử mấy ngày, còn thắng không ít, ha ha.


Cố Kiều cảm thấy bà cô nhà mình thật năng lực, đến chỗ nào đều không chịu ngồi yên, còn luôn có thể hoà mình với người khác, rất biết xã giao, bỏ xa nàng cùng Tiêu lục lang mấy con phố.


Lão thái thái là một người khôn khéo, Cố Kiều không lo lắng nàng bị người lừa, nên lo lắng là người khác, cũng không biết xiu xẻo bao nhiêu, mới thua bởi trong tay của bà cô nhà mình.


“Nhớ kỹ mang dù.” Lão thái thái nói.


Cố Kiều quay đầu lại cười cười: “Được.”


Cố Kiều vốn không sợ dầm mưa dãi nắng, kinh lịch có người nhắc nhở nàng mang dù… Rất mới mẻ.


Nàng vui vẻ mang theo một cây dù giấy dầu, cáo biệt bà cô đi y quán.


Nhị đông gia là một người làm chuyện thật, mới mười ngày không tới, y quán đã sơ cụ quy mô, đại đường bố trí để trước mắt người sáng ngời, đã bảo lưu lại đặc sắc vốn có của y quán, lại vừa tăng một chẩn đài.


Nhị đông gia cười nói: “Ngươi không phải nói, có một người hiểu công việc ở chỗ này phân lưu người bệnh, có thể để hiệu suất chẩn càng cao sao?”


Nàng là đã nói như vậy không sai, khả năng tâm lĩnh thần hội làm được chính là khả năng của nhị đông gia.


Nghĩ đến cái gì, nhị đông gia lại nói: “Hôm qua ta lặng lẽ ẩn vào nghe ngóng, sát vách chúng ta thực sự là nữ học! Trên đất trống phía sau, học quán đều xây không sai biệt lắm, ta đoán chừng sẽ không sai biệt lắm với ngày khai trương của chúng ta! Đến lúc đó bọn họ người tới nhiều, chúng ta có thể cọ cọ không khí vui mừng!”


“Ai khai trương trước cũng giống nhau.” Cố Kiều không sao, nàng bằng thực lực mở y quán, không cần mượn thế của người nào.


Hai người ở cửa vừa nói chuyện, đột nhiên tới một nam nhân, tuổi tác ba mươi lăm ba mươi sáu, quần áo đẹp đẽ quý giá, khí thế uy nghiêm, không giống dân chúng tầm thường.


Đối phương nhìn hai người một mắt, hỏi: “Đông gia y quán các ngươi đâu?”


Bookwaves.com.vn

Nhị đông gia nói: “Chúng ta chính là.”


“Hai người đều là?” Đối phương nghi ngờ nhìn Cố Kiều một chút, hiển nhiên Cố Kiều không chỉ có nhỏ tuổi, còn là nữ tử, lại ăn mặc không đẳng cấp.


Thứ ánh mắt này Cố Kiều thấy nhiều, Cố Kiều nhàn nhạt liếc hắn một mắt: “Có việc?”


Nam tử khá lịch sự: “Ta muốn hỏi một chút, các ngươi có chịu thuê y quán cho ta hay không?”


“Ý gì?” Nhị đông gia hỏi.


Nam tử đạm thanh cười nói: “Nói thật cho các ngươi biết, ta ở sát vách, chuyện chúng ta đang làm nữ học chẳng biết các ngươi có nghe nói chưa? Là thái tử phi xây dựng, hiện nay còn kém một tòa nhạc quán không có vị trí thích hợp. Nên ta muốn thuê cửa hiệu của các ngươi, cải biến thành nhạc quán.”


“Không thuê.” Cố Kiều không chút do dự cự tuyệt.


Nam tử kinh ngạc nhìn Cố Kiều một mắt, hiển nhiên không ngờ tới mình cũng mang thái tử phi ra rồi, đối phương còn có thể chẳng cho tình cảm như thế.


Kỳ thực nữ học cũng không phải thái tử phi xây dựng, là chủ ý của bệ hạ, chỉ bất quá năm đó Trang thái hậu đưa ra tổ chức nữ học, bệ hạ không đứng bên Trang thái hậu, hôm nay tự tát mặt mũi khó coi, đơn giản liền mượn danh nghĩa của thái tử phi.


Chẳng lẽ mình phải mang bệ hạ ra mới có thể hù dọa được tiểu nha đầu này sao?


Nam tử nói: “Giá dễ thương lượng.”


Cố Kiều nói: “Thương lượng nữa cũng vô dụng, không cho thuê chính là không cho thuê.”


Dáng tươi cười của nam tử lạnh ba phần: “Các ngươi cũng là tìm người khác thuê, không phải là muốn mở y quán sao? Các ngươi chuyện cho ta thuê cửa hàng này, ta đi tìm cho các ngươi một cửa hiệu tốt hơn.”


Cố Kiều cho hắn một nhãn thần nhìn kẻ ngu si: “Nếu có cửa hàng tốt hơn, sao bản thân các ngươi không cần?”


Nam tử bị nghẹn không nhẹ.


Trong lòng nhị đông gia biết lai lịch của đối phương không nhỏ, không muốn trở mặt với đối phương, nhưng hắn cũng minh bạch tính tình của Cố Kiều, đối với nàng chỉ có thể vuốt lông theo chiều thuận a, người rống rống ngươi có lý sao?


Nam tử thấy cùng Cố Kiều nói không thông, đơn giản nhìn về phía nhị đông gia một bên , cười nói: “Các ngươi hà tất huyên khó coi như vậy, chờ ta tìm được chủ hộ, bảo hắn không cho các ngươi thuê nữa, không phải các ngươi cũng phải dọn đi sao?”



Nhị đông gia buông tay: “Đó cũng không nhất định nga.”


Nam tử nhướng mày, thế nào cái này cũng biến thành minh ngoan bất linh?


“Các ngươi…”


Hắn còn chưa nói xong, bị một đạo thanh âm lạnh lùng cắt đứt.


“Các ngươi cái gì nha các ngươi? Không có nghe người ta cự tuyệt ngươi sao? Thế nào? Ngươi còn muốn đánh danh nghĩa của thái tử phi thịt cá bách tính sao? Theo ta được biết, thái tử phi cũng không cho các ngươi quyền lợi ỷ thế hiếp người!”


Lại là tiểu thư sinh kia, hôm nay mặc một thân lam y, nhẹ nhàng khoan khoái anh khí.


Nam tử biến sắc: “Đỗ, Đỗ…”


Tiểu thư sinh dùng cây quạt gõ ót của hắn một cái “Đỗ cái gì Đỗ? Còn dám đánh danh nghĩa của thái tử phi ức hiếp bách tính, ta liền đến trước mặt bệ hạ tố ngươi một quyển!”


“Vâng vâng vâng!” Nam tử thở mạnh cũng không dám, hôi không lưu chạy mất.


Nhị đông gia nháy mắt với Cố Kiều?


Ai nha?


Cố Kiều: Không biết.


Nhị đông gia: “…”


Tiểu thư sinh đi tới trước mặt Cố Kiều, dùng chiết phiến vỗ vỗ lòng bàn tay của mình, cười híp mắt nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi! Ngươi yên tâm, vừa nãy ta đã giáo huấn hắn! Sau này hắn cũng không dám đến quấy rầy các ngươi nữa!”


Cố Kiều: “Nga, đa tạ.”


Tiểu thư sinh đơn giản là quấn lấy Cố Kiều, nàng đảo quanh sau lưng Cố Kiều: “Ngươi đừng nghe hắn, hắn không phải phụng mệnh của thái tử phi qua đây làm việc, thái tử phi mới sẽ không có hạ nhân vô lễ như thế!”


Cố Kiều hiểu, tiểu cô nương còn đang chấp nhất chuyện bản thân vô cảm với thái tử phi.


Bản thân nàng thích là đủ rồi, vì sao muốn tất cả mọi người trên đời này thích thái tử phi nhỉ?


Đây không phải là chuyện rất kỳ quái sao?


Tiểu thư sinh dương dương đắc ý nói rằng: “Ngươi cũng thấy đấy, bản lĩnh của ta rất lợi hại! Chỉ cần ngươi cũng thích thái tử phi, hai ta có thể làm bằng hữu! Ta bảo kê ngươi a!”


Làm người ủng hộ số một của thái tử phi, mục tiêu của nàng chính là vì thái tử phi phát thanh hiền danh, để người nhiều hơn lý giải cũng thích thái tử phi!


Cố Kiều không nói lời vô ích với nàng, ôm một rương công cụ lên lầu hai, tiểu thư sinh muốn đuổi theo, lúc này công tượng tu sửa đã tới cửa.


Tiểu thư sinh bị đám công tượng tách ra, chờ tất cả công tượng đều rời đi từ lâu không thấy thân ảnh của Cố Kiều.


Tiểu thư sinh bất tiết khí, nàng chống nạnh, đốc định nói rằng: “Ta, Đỗ Hiểu Vân, nhất định sẽ cảm hóa được ngươi!”


Diêu thị có mấy ngày không có tới.


Cố Kiều tính toán ngày một chút, thuốc u uất của nàng sắp dùng hết, nên lấy cái mới.

Cố Kiều đang buồn bực, về đến nhà thấy Phòng ma ma đầy mặt do dự chờ ở nhà chính.

Lão thái thái đi ngủ rồi.


Phòng ma ma thấy Cố Kiều, vội vàng khom người thi lễ một cái: “Đại tiểu thư.”


Cố Kiều nhìn phía sau nàng một chút: “Phu nhân đâu? Không cùng ngươi qua đây sao?”


“Là bản thân nô tỳ tìm đến đại tiểu thư. Phu nhân nàng…” Phòng ma ma do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, “Phu nhân gần đây không được tốt. Nàng không muốn để đại tiểu thư cùng tiểu công tử lo lắng, vẫn luôn không chịu đến.”


Cố Kiều hiểu ý gật đầu: “Ta và ngươi đi hầu phủ.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận