Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 140: ĐẬP RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Trong ngày thường Cố lão phu nhân đều là để người dời mẫu đơn ra ngoài cho nàng xem xét, cũng chỉ có khí trời quá lạnh mới sẽ đích thân đi nhà ấm trồng hoa.


Từ Tùng Hạc viện đến nhà ấm trồng hoa kỳ thực có chút cự ly, bất quá lão nhân gia nàng ngồi kiệu, gió thổi không tới mưa tạt không tới, ngược lại cũng thoải mái.


Cỗ kiệu rất nhanh liền đến ngoài nhà ấm trồng hoa.


Ma ma tâm phúc vén mành lên, đỡ Cố lão phu nhân xuống cỗ kiệu.


Một mắt Cố lão phu nhân đã chú ý tới cửa gỗ mở rộng, lông mi hoa râm vặn một cái: “Hôm nay là ai trông coi nhà ấm trồng hoa? Cửa mở rộng như thế cũng không sợ làm hoa bên trong chết rét sao?”


Ma ma tâm phúc vội chỉ một hạ nhân đi vào nhìn một cái.


Hạ nhân đi vào nhìn một chút, đi ra bẩm báo nói: “Không thấy hoa tượng.”


Cái này càng làm Cố lão phu nhân tức giận, không hoa tượng, vậy nói rõ là hoa tượng thiện rời cương vị công tác, đồng thời cũng không biết ly khai bao lâu, đại môn vẫn mở rộng như thế!


Cố lão phu nhân vừa để người đi tìm hoa tượng đến, vừa ở dưới nâng đỡ của ma ma tâm phúc vào nhà ấm trồng hoa.


Lúc trước Cố Kiều ngồi chồm hổm dưới đất quan sát đóa hoa, bị bồn hoa sau lưng chặn, lúc này nàng quan sát xong đứng lên.


Vừa nhìn thấy nhiều hơn một người, Cố lão phu nhân cùng ma ma sợ tâm phúc đến tâm can mà đều theo run lên!


“Người nào?” Cố lão phu nhân lớn tiếng hỏi.


Cố Kiều nhàn nhạt xoay đầu lại.


Quần áo trang phục của Cố Kiều không giống một thiên kim tiểu thư, cũng không như hạ nhân trong phủ, tuổi tác cũng không phải lớn, cùng Cố Cẩn Du không sai biệt lắm.


Chỉ nhìn má phải của Cố Kiều có thể nói là dung mạo như thiên tiên, nhưng má trái của nàng lại có một bớt đỏ to, Cố lão phu nhân biểu thị cho tới bây giờ chưa thấy qua người có tàn nhan như vậy!


Mi tâm của Cố lão phu nhân đều nhảy lên: “Dã nha đầu từ đâu tới? Cư nhiên chạy đến trong nhà ấm trồng hoa hầu phủ?”


Một bên ma ma tâm phúc cùng nha hoàn bộc phụ cũng rất kinh ngạc, đúng vậy, dã nha đầu từ đâu tới nhỉ? Hầu phủ không phải vườn rau, người ngoài muốn vào thì vào.


Chẳng lẽ là thân thích của nô bộc gia sinh tử nào?


Nhưng vậy cũng không thể xông vào nhà ấm trồng hoa của lão phu nhân.


Cố Kiều trên dưới quan sát Cố lão phu nhân một mắt, ước chừng đoán ra thân phận của nàng.


Cố Kiều nhìn đóa hoa bạch sắc trong tay, lại nhìn Cố lão phiền nhân như một con gà xù lông, như có điều suy nghĩ ngô một tiếng.


Cố lão phu nhân càng bối rối.


Nha đầu này gì phản ứng?


Cố Kiều lựa chọn giữa nói ra thân phận mình cùng phất tay áo rời đi thì chọn cái trước, nàng đi tới chỗ của Cố lão phu nhân.


Cố lão phu nhân lại cho rằng nàng muốn ám sát bản thân, kích động đến kêu lên: “Mau cho người tới! Ngăn cản nàng cho ta!”


Mọi người cùng lên, đưa tay bắt Cố Kiều.



Cố lão phu nhân liên tiếp lui về phía sau, muốn tách cái chiến trường đáng sợ này ra, đáng tiếc nàng lui không mắt, không cẩn thận đụng phải giàn trồng hoa sau lưng.


Nàng không đứng vững, đè giàn trồng hoa ngã xuống, trong hốt hoảng nàng đưa tay đi bắt giàn trồng hoa hàng trước, nỗ lực ổn định thân hình của mình, thế nhưng giàn trồng hoa chịu không nổi lực, thoáng cái đã bị nàng kéo xuống luôn.


Hơn mười bồn hoa trên kệ hoa hoa lạp lạp ngã xuống, Cố lão phu nhân đến ôi cũng không kịp, liền trong nháy mắt bị vùi lấp ở dưới một mảnh phế tích.


Ma ma tam phúc hút một ngụm lương khí, nàng không chú ý một hồi, sao lại ra bực chuyện này?


Mọi người đâu còn nhớ được đi bắt Cố Kiều nữa, đều thay đổi phương hướng tới cứu Cố lão phu nhân.


Cố Kiều vô tội vuốt tay.


Lúc này cũng không phải là họa của nàng.


Mọi người một trận luống cuống tay chân, Cố Kiều lắc đầu, cầm tới một bó hoa trắng nhỏ đi ra nhà ấm trồng hoa.


Bookwaves.com.vn

Nhà ấm trồng hoa cùng viện tử của Diêu thị mặc dù chỉ cách có một bức tường, nhưng đường rất xa, lại vòng vèo.


Phòng ma ma thật vất vả chạy bước nhỏ, chạy nửa hầu phủ mới đến trước nhà ấm trồng hoa, thấy Cố Kiều từ nhà ấm trồng hoa đi ra ngoài, nàng thượng khí bất tiếp hạ khí kêu: “Đại, đại…”


Còn chưa có đại ra hai tiếng, chỉ thấy Cố Kiều lại nhẹ nhàng nhún một cái, bay qua đầu tường, trở lại viện tử của Diêu thị.


Phòng ma ma hoài nghi nhân sinh: “…”


Chờ Phòng ma ma lại chạy bước nhỏ kéo nửa hầu phủ đường cũ trở về đến viện tử của Diêu thị, nàng cảm giác một đôi chân già đều không phải là của mình nữa!


Phòng ma ma đỡ cây cột dưới hành lang trực suyễn khí.


Cố Kiều ngồi ở trên băng đá trong viện tử, chơi bó hoa trắng trên bàn đá.


Hoa này nở thật đẹp, trắng noãn thanh nhã, xuất trần thoát tục.


“Ma ma.” Nàng mở miệng, “Hoa trong cái phòng đó do người nào trồng?”


Phòng ma ma thẳng xua tay, nàng nói không ra lời, sắp mệt chết rồi!


Cố Kiều cũng không giục nàng, để hạ nhân rót lên lý trà nóng cho nàng.


Phòng ma ma uống vài hớp trà nóng, cuối cùng là chậm qua khí.


Nàng lảo đảo bước chân đi tới trước mặt Cố Kiều.


Cố Kiều nói: “Ngồi nói.”


“Đa tạ đại tiểu thư.” Phòng ma ma là một người rất trọng quy củ, nhưng nàng quả thực không chịu nổi, nàng ngồi xuống băng đá bên cạnh thân Cố Kiều, nói rằng, “Hoa trong phòng là do hoa tượng trong phủ trồng, lão phu nhân thích hoa gì, các hoa tượng liền trồng hoa đó, bình thường… mẫu đơn chiếm đa số, thược dược, quân tử lan, thủy tiên mỗi loại cũng có một chút. Còn có những thứ hoa khác, như tây phủ hải đường này, số lần nô tỳ đi nhà ấm trồng hoa không nhiều lắm, đều là nghe trong phủ hạ nhân nói.”


Dừng một chút, nghĩ đến cái gì, Phòng ma ma nói bổ sung, “Bất quá Lăng di nương cũng sẽ trồng hoa, còn trồng tốt hơn cả hoa tượng, hiện tại phần nhiều lão phu nhân giao cho nàng xử lý.”


Cố Kiều ngưng ngưng mắt: “Ta đã biết, nàng ở nơi nào?”


Phòng ma ma ý thức được cái gì, hỏi: “Đại tiểu thư… sao đột nhiên hỏi cái này? Là nhà ấm trồng hoa có vấn đề gì sao?”


“Vấn đề là có, về phần là ai làm phải tra.” Cố Kiều căn bản không suy nghĩ qua là vô tình hay là cố ý, nàng không tin trên đời này có nhiều trùng hợp như vậy, không thôi Diêu thị cũng sẽ không ở trong thôn trang bị người hạ độc.



Có người ngại Diêu thị chướng mắt, muốn giải quyết Diêu thị.


Phòng ma ma tự nhiên cũng nghĩ đến tầng này, nhưng nàng không ngờ tới sẽ liên quan đến nhà ấm trồng hoa.


“Nô tỳ đi hỏi thăm một chút.”


Phòng ma ma đi hỏi hạ lạc của Lăng di nương, kết quả Lăng di nương lúc này cũng không ở trong phủ, nàng về nhà mẹ đẻ thăm người thân rồi.


“Ngày khác ta trở lại.” Cố Kiều cầm đóa hoa kia lên, “Mấy ngày nay đừng cho phu nhân đi ra gặp gió.”


“Vâng!” Phòng ma ma đáp ứng.


Nàng nhìn Cố Kiều một mắt, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn.


Có lẽ đại tiểu thư có chút cách làm nàng vẫn còn có chút không quen nhìn, nhưng không thể phủ nhận là, khi phu nhân xảy ra chuyện, chân chính đáng tin vẫn là đại tiểu thư.


Bên kia, Cố Trường Khanh về tới hầu phủ.


Hắn vừa vào phủ liền nghe nói Cố lão phu nhân xảy ra chuyện, hắn đi viện tử của Cố lão phu nhân.


Cố lão phu nhân bị chậu hoa đập đến không nhẹ, trên người xanh xanh tím tím, ót đều đập bể.


“Chuyện gì xảy ra?” Cố Trường Khanh hỏi.


Ma ma tâm phúc nói: “Trong phủ chẳng biết ở đâu xuất hiện một dã nha đầu, đụng phải lão phu nhân, hại lão phu nhân ngã ở nhà ấm trồng hoa.”


Nghe thử xem nghe thử xem, tự té, cũng phải chụp mũ lên trên đầu của người khác.


Cố lão phu nhân đè sa bố trên trán, khí rống rống nói: “Nhất định là một kẻ trộm! Ngươi nhanh đi bắt nàng!”


Là kẻ trộm nói vậy dĩ nhiên là phải bắt.


Cố Trường Khanh sai người phong tỏa phủ đệ.


Xe ngựa của Cố Kiều vừa tới cửa phủ liền bị một thị vệ ngăn cản.


Thị vệ nói: “Trong phủ có kẻ trộm, thế tử có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự do xuất nhập hầu phủ!”


Phòng ma ma nghiêm mặt nói: “Ngươi nhìn rõ ràng! Đây là xe ngựa của phu nhân! Trên xe ngựa của phu nhân sẽ có kẻ trộm sao?”


Thị vệ nói: “Đắc tội!”


Thân vệ của Cố Trường Khanh chỉ nghe lệnh của một mình hắn, đừng nói xe ngựa của Diêu thị không được, xe ngựa của lão phu nhân tới cũng không thể thông hành.


Ngay lúc song phương tranh chấp, Cố Trường Khanh nghe được động tĩnh bên này, thần sắc của hắn lạnh như băng đi tới.


Phòng ma ma hướng hắn thi lễ một cái: “Thế tử.”


Cố Trường Khanh nhìn một chút xe ngựa sau lưng nàng: “Phu nhân muốn đi ra ngoài?”


Phòng ma ma há miệng, nhất thời chẳng biết đáp lại như thế nào.



Cố Kiều xốc mành cửa sổ xe lên, nhìn về phía Cố Trường Khanh đầy mặt uy nghiêm: “Là ta muốn đi ra ngoài.”


Lúc này thần sắc của Cố Trường Khanh dừng lại.


Từ biết được thiếu niên kia chính là Cố Diễm, hắn đương nhiên cũng đoán được thân phận của Cố Kiều, nói không khiếp sợ là giả, phải nói nhiều ngày như vậy còn đang khiếp sợ đây.


Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Cố Kiều.


Cố Kiều lại mới vừa mới biết được người này dĩ nhiên là ca ca cùng cha khác mẹ của mình và Cố Diễm Cố Trường Khanh.


Chẳng trách mình sẽ mơ thấy hắn.


Lại khó trách nhiều ngày như vậy hắn không tới.


Xác nhận đã đoán được thân phận của mình và Cố Diễm.


Đây thật đúng là… Không biết nói như thế nào đây.


Rõ ràng hai phòng người không hợp nhau, trời xui đất khiến có dính dáng kỳ quái —— hắn cứu Tiểu Tịnh Không, bản thân lại cứu hắn, hắn lại cứu Cố Diễm.


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều dù bận vẫn ung dung nhìn ca ca cùng cha khác mẹ trước mắt, tay nhỏ bé nâng cằm: “Không cho đi sao?”


Cố Trường Khanh bị ngữ khí bình tĩnh lại ung dung của nàng khiến cho nao nao.


Nàng không có nửa điểm bao phục(包袱 tác giả ghi thế đó, cũng không biết dịch sao luôn) sao?


Đối với thân phận giữa bọn hắn.


“Không phải.” Cố Trường Khanh hoàn hồn, nói với thị vệ, “Cho đi.”


“Vâng!” Thị vệ không nhiều hỏi, cung kính lui qua một bên.


Phòng ma ma rất nghi hoặc, nhìn tư thế của đại tiểu thư cùng thế tử… Như là quen biết?


Cố Kiều buông mành xuống, xe ngựa mới vừa đi hai bước, nàng lại đột nhiên để xe ngựa dừng lại, lần thứ hai vén rèm lên, từ bên trong ném bó hoa trắng ra.


Cố Trường Khanh theo bản năng tiếp lấy.


Kỳ thực y theo huấn luyện dĩ vãng của Cố Trường Khanh, đồ của người bên ngoài ném tới, phải tránh không kịp mới đúng, mới vừa rồi ngay cả chính hắn đều không rõ là thế nào.


Hắn cổ quái nhìn Cố Kiều.


Cố Kiều lại không nói nữa, chỉ là kéo mành xuống, sau đó liền lái xe ngựa ly khai.


Người chung quanh không hiểu ra sao.


Tình huống gì? Cô nương kia… tặng một đóa hoa cho thế tử nhà bọn hắn?


Cố Trường Khanh cũng không cảm thấy nàng sẽ vô duyên vô cớ tặng hoa cho mình, hắn nhìn trong tay hoa, nhíu mày rơi vào trầm tư.


Cố Trường Khanh nghĩ tới chuyện nhà ấm trồng hoa.


Cố Trường Khanh kêu hoa tượng trong phủ qua đây: “Ngươi có nhận ra đóa hoa này?”


Hoa tượng nói: “Đây là hoa trong phòng hoa.”


Cố Trường Khanh hỏi: “Là hoa gì?”


Hoa tượng lắc đầu: “Nô tài chẳng biết.”


Cố Trường Khanh lạnh lùng nói: “Tự ngươi trồng ngươi không biết?”



Hoa tượng ngượng ngùng, hắn cũng không phải hoa tượng chân chính, chỉ là một sai vặt trông coi nhà ấm trồng hoa, theo lão hoa tượng ban đầu mới một đoạn thời gian ngắn, lão hoa tượng bị đuổi rồi, hắn là mới thành hoa tượng.


Hắn nói: “Hoa này không phải nô tài trồng, là Lăng di nương.”


Cố Trường Khanh để hoa tượng lui ra, kêu phủ y qua đây.


Phủ y vốn là không hiểu hoa, mà đây không phải là hoa thông thường, mà là một vị thuốc, vậy cái khác miễn bàn.


“Thế tử, đây là mạn đà la, người cẩn thận a! Nó có độc!”


Mi tâm của Cố Trường Khanh cau lại: “Có độc?”


Phủ y đạo: “Đúng vậy, loại hoa này bất luận bạch sắc, hồng sắc đều có độc, mầm móng độc tính liệt nhất, hoa lá thứ hai. Nó cũng có thể làm thuốc, ma phí tán chúng ta dùng chính là chủ yếu dùng nó để luyện chế.”


“Chạm một cái là trúng độc sao?” Cố Trường Khanh hỏi.


“Đây cũng không phải, thân thể thế tử cường kiện, đừng nói chạm một cái, ăn chút cũng không quan trọng.” Phủ y vuốt mông ngựa nói.


Lời nói này, nói là hắn không sao thì nuốt độc ăn sao?


Phủ y nói tiếp: “Nhưng nếu là người có thân thể cốt thái hư nhược, chỉ ngửi mùi hoa của nó cũng sẽ chịu ảnh hưởng, hoặc là phấn khởi, hoặc là u uất.”


Cố Trường Khanh lại nói: “Nếu vốn là người suy nghĩ quá nặng, thường xuyên ngửi mùi hoa của nó, có phải sẽ để bệnh tình nặng thêm?”


Phủ y gật đầu: “Vâng, nghiêm trọng thì có thể sẽ sản sinh ảo giác, thậm chí, tình huống phí hoài bản thân mình hoặc mất lý trí cũng không hiếm thấy.”


Cố Trường Khanh nghĩ tới ngày ấy thiếu chút nữa Diêu thị cùng Cố Thừa Lâm đồng quy vu tận.


Hắn như có điều suy nghĩ nói: “Loại hoa này thông thường không?”


Phủ y đạo: “Thường gặp, trên núi có, chỉ tiếc người bình thường cũng không nhận ra, chỉ vì nó đẹp liền hái mang trong về nhà, kết quả là trúng độc.”


Ban đêm, Lăng di nương trở về phủ.


Nàng mới vừa vào cửa, liền thấy sai vặt của Cố Trường Khanh hầu ở đằng kia.


Nàng hỏi: “Có chuyện gì không?”


Sai vặt nói: “Lăng di nương, thế tử tìm ngươi.”


Lăng di nương ngẩn người, cười nói: “Được, ta đã biết.”


Lăng di nương đi viện tử của Cố Trường Khanh.


Cố Trường Khanh đang ở trong viện luyện kiếm, thấy nàng đến, vội thu kiếm, ném cho sai vặt.


“Di nương lại đây ngồi đi.” Hắn nói.


Hai người ngồi xuống băng đá.


Có hạ nhân phụng trà bánh.


Cố Trường Khanh nói: “Đây là điểm tâm trù phòng mới làm, ta đặc biệt chừa lại cho di nương, di nương nếm thử.”


Lăng di nương nếm thử một miếng: “Mùi vị không tệ.”


Cố Trường Khanh nói: “Di nương thích thì ăn nhiều một chút, những thứ hoa cao này đều là dùng hoa tươi trong nhà ấm trồng hoa làm.”


Lăng di nương cười cười: “Hoa gì, vị đạo ngon như vậy?”


“Là loại hoa này!” Sai vặt cười khanh khách từ phía sau lưng xuất ra mấy đóa mạn đà la.


Sắc mặt của Lăng di nương biến đổi, một tay móc điểm tâm trong miệng ra!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận