Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 141: VI MẪU TẮC CƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong


Sau khi nôn xong Lăng di nương làm như ý thức được cái gì, ngượng ngùng cười, dùng khăn che che miệng, nói: “Ta dị ứng với phấn hoa.”


Thần sắc của Cố Trường Khanh bất biến: “Di nương dị ứng với phấn hoa sao không nói sớm? Như vậy cũng sẽ không để di nương thay tổ mẫu xử lý nhà ấm trồng hoa.”


Lăng di nương há há mỏ, trong lúc nhất thời không lời chống đỡ.


“Mang xuống đi.” Cố Trường Khanh nói với sai vặt.


Sai vặt cầm đĩa điểm tâm xuống phía dưới, Lăng di nương phân minh thấy sai vặt vừa đi, vừa cầm khối điểm tâm nhét vào trong miệng.


Tiệp vũ của Lăng di nương run lên.


“Di nương.” Cố Trường Khanh gọi nàng.


Lăng di nương thu hồi đường nhìn, tay chôn ở trong tay áo rộng siết chặt, cười một cái nói: “Làm sao vậy?”


Cố Trường Khanh nhìn nàng nói: “Ta mới vừa nói, nếu di nương dị ứng phấn hoa, ngày ấy tổ mẫu sẽ không giao nhà ấm trồng hoa cho di nương xử lý, ta sẽ đi nói với tổ mẫu.”


Lăng di nương rũ con ngươi xuống cười nói: “Ta cẩn thận chút, không có gì đáng ngại.”


Cố Trường Khanh nói: “Hà tất để di nương mạo hiểm như vậy?”


Lăng di nương cười cười, ngước mắt chống lại đường nhìn của Cố Trường Khanh: “… Nếu thế tử nói như vậy, vậy được rồi, bất quá nếu là hoa tượng làm không tới, nhớ kỹ nói cho ta biết.”


“Ân.” Cố Trường Khanh nhàn nhạt gật đầu.


Lăng di nương đứng dậy: “Canh giờ không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng đi trở về.”


Nàng mọi người đi mấy bước, Cố Trường Khanh bỗng nhiên gọi lại nàng: “Ngoại tổ mẫu còn tốt chứ?”


“Ân?” Lăng di nương nao nao, xoay người lại, cười nhìn Cố Trường Khanh một mắt, “Thân thể lão nhân gia nàng không tệ, ngay cả có chút nhớ thương ba vị tiểu ngoại tôn, nếu thế tử ở không, có thể đưa Thừa Phong cùng Thừa Lâm quay về thăm lão nhân gia nàng.”


“Ta sẽ.” Cố Trường Khanh nói.


Lăng di nương không lưu lại nữa, xoay người ra viện tử.


Trên đường trở về, kinh qua nhà ấm trồng hoa, nàng nhìn thấy mấy sai vặt cùng nha hoàn đang thanh lý nhà ấm trồng hoa.


“Nhưng hoa bạch sắc này nhổ hết!”


“Hoa xinh đẹp như vậy, nhổ đáng tiếc nha.”


“Lão phu nhân té lộn mèo một cái, thế tử giận chó đánh mèo, thương cảm những thứ hoa này.”


“Được rồi, đều đừng nói nữa, cẩn thận truyền đến trong lỗ tai của lão phu nhân cùng thế tử.”


Lưng của nàng có một trận một trận ác hàn.


“Di nương, ngươi làm sao vậy? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao? Sắc mặt của ngươi thật là khó xem.” Một bên nha hoàn hỏi.


Lăng di nương nắm thật chặt áo lông cừu trên người, thấp thấp rung giọng nói: “Ta không sao… Không có việc gì…”



Ban đêm, kinh thành lại có một trận tuyết nhỏ, không có lớn như tối hôm qua.


Người một nhà đóng cửa lại ở trong phòng ăn cơm.


Cố Kiều làm canh củ cà rốt thịt khô cùng canh đậu hũ sơn khuẩn, xào mấy món nhỏ.

Tiểu Tịnh Không chiếm được món lớn của mỹ thực hôm nay —— thịt viên chay, ớt xanh hạt bắp, lạp xưởng chay xào cơm, canh tôm chay trứng gà, hắn là gần đây mới giải tỏa kỹ năng ăn trứng gà, cảm giác mỹ mỹ đát!


Mỗi ngày đều phải ăn một chén canh trứng gà nhỏ trái tim do Kiều Kiều làm!


Bộ dụng cụ ăn xinh đẹp của hắn bày rất kỳ cục, trình độ bày trí của cũng quăng các món khác xa mấy con phố.


Hắn ăn ngon lành, còn không quên ưỡn ngực nhỏ lên, rung đùi đắc ý, hướng những người khác phóng ra biểu tình khoe khoang thối thí.


Bởi vì Tiêu lục lang lại bắt đầu phụ đạo công khóa cho Lâm Thành Nghiệp, nên mỗi ngày buổi trưa hắn đều không trở về ăn cơm, cùng Tiểu Tịnh Không ở Quốc Tử giám ăn.

Cơm tối trở thành thời khắc người một nhà chỉnh tề nhất mỗi ngày.


Mà mỗi lần sau bữa cơm tối, làm đại gia trưởng lão thái thái cũng sẽ hỏi mọi người ngày hôm nay thế nào.


Mỗi một lần đều là thời gian hồi báo của Tiểu Tịnh Không dài nhất, hắn ở trong lớp vỡ lòng là tiểu hài tử tích tự như kim, là thập phần cao lãnh, về nhà chính là tiểu kèn đồng tinh, sinh động như thật còn thêm động tác minh họa, phải được Cố Kiều biểu dương mới chịu ngưng.


Bookwaves.com.vn

Ngày hôm nay tất cả mọi người không có gì đặc biệt.


Đến phiên Cố Kiều, Cố Kiều do dự một chút, nói chuyện của Diêu thị.


Nàng không nói Diêu thị ở hầu phủ bị người hãm hại, cùng với chuyện Diêu thị suýt nữa đồng quy vu tận với Cố Thừa Lâm, chỉ là nói muốn đón Diêu thị đến.


Tất cả mọi người rất thích Diêu thị, đối với lần này hoàn toàn không có ý kiến.


Vấn đề duy nhất là gian phòng.


Cố Diễm biểu thị hắn có thể dọn đi chen một chút với Cố Tiểu Thuận, chừa gian nhà cho Diêu thị.


Cố Tiểu Thuận liên tục gật đầu, giường của hắn rất lớn, hai người ngủ đủ.


“Ngày mai… Ta cùng đi với ngươi?” Tiêu lục lang hỏi Cố Kiều.


Hắn nói là chuyện cùng đi đón Diêu thị qua đây ở.


Cố Kiều ồ một tiếng, hỏi hắn nói: “Ngày mai ngươi không có lớp?”


Tiêu lục lang: “… Có.”


Sáng sớm ngày mai, Cố Kiều liền đi hầu phủ.


Diêu thị thức dậy sớm, đang ngồi ở trong noãn các ăn điểm tâm.


Nhìn thấy nữ nhi qua đây, nàng rất kinh hỉ, nhưng có một tia lo lắng, nàng lôi kéo tay của nữ nhi ngồi xuống: “Ăn cơm chưa?”


“Ăn rồi.” Cố Kiều nói, “Ta tới đón ngươi xuất phủ.”


Diêu thị sửng sốt.



Cố Kiều dừng một chút, nói rằng: “Ngươi… Nguyện ý dọn ra ngoài ở cùng chúng ta không?”


Diêu thị nằm mộng cũng muốn nghe được câu này, nằm mơ đều có thể mở thấy mình và nữ nhi ở cùng chỗ.


Nhưng, không phải hiện tại.


Diêu thị lộ tay ra, sờ sờ tóc ở thái dương của nữ nhi: “Sớm như vậy chạy tới, chính là vì đón ta xuất phủ sao?”


Cố Kiều thành thực gật đầu.


Diêu thị cưng chìu nhìn nữ nhi: “Kiều Kiều… Là thật tâm tiếp thu ta sao?”


Cố Kiều trầm mặc.


Nàng không biết.


Nàng không tiếp thu cho tới bây giờ đều không phải là Diêu thị, mà là mẫu thân.


Nhưng Diêu thị lại là mẫu thân của nàng.


Diêu thị cầm tay của nữ nhi, ôn nhu nói rằng: “Kiều Kiều là bởi vì lo lắng cho ta, nên nhượng bộ, ta rất cảm động, cũng thật cao hứng. Nhưng hiện tại ta… Vẫn không thể dọn ra ngoài ở cùng Kiều Kiều.”


“Di nương kia có vấn đề.” Cố Kiều nói.


Quả nhiên là bởi vì lo lắng cho nàng a, Diêu thị vui mừng vừa khổ sáp sờ sờ gương mặt của nữ nhi: “Nương biết, nương có thể ứng phó, ngươi tin tưởng nương một lần.”


Nếu là lúc trước, biết được mình có thể dọn đi ở cùng nữ nhi, nàng nhất định nghĩa vô phản cố, nhưng chuyện nhà ấm trồng hoa nàng đã biết.


Nàng suy nghĩ tròn một đêm, đang suy nghĩ bản thân đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ.


Nàng dọn ra ngoài, hay tiếp tục ở lại trong phủ?


Từ trước nàng không tranh, là bởi vì nàng cảm thấy mình nhìn không thấy hy vọng, Diễm nhi của nàng tùy thời cũng có thể mất mạng, nàng chỉ muốn coi chừng Diễm nhi cho tốt, rời xa hầu phủ thị thị phi phi.


Nhưng bây giờ nàng không nghĩ như vậy nữa.


Có vài người chỉ tránh là không có ích lợi gì, ba mẫu tử bọn họ đến sống đều là nguyên tội.


Trọng yếu hơn là, nàng biết chuyện nữ nhi vì cứu nàng chịu ăn roi.


Nếu như không phải nàng vô năng, nữ nhi cũng sẽ không bởi vì cứu nàng cứng rắn trúng một roi!


Lòng của nàng đều đang rỉ máu!


Nữ nhi vì nàng làm nhiều lắm, nàng không thể luôn luôn trốn ở phía sau nữ nhi, trở thành gánh vác của nữ nhi.


Nàng hy vọng có một ngày bản thân dọn đi, không là bởi vì mình không đường để đi.

Nàng cũng hy vọng có một ngày bản thân không ở, nữ nhi nhớ lại mẫu thân của mình, không phải một mẫu thân bốn bề thọ địch, nhu nhược đáng thương, mà là một mẫu thân để cho nàng có thể cảm thấy kiêu ngạo.


Đây là lực lượng nữ nhi cho nàng.


“Nếu được, nương không muốn ngươi có thể chịu đựng như thế.”



Là nàng quá vô năng, mới có thể để nữ nhi không thể không kiên cường.


Nàng không thể tiếp tục như vậy được nữa.


Nàng muốn bảo hộ nữ nhi của mình.


Cố Kiều lý không giải được tâm tình như vậy, nhưng Cố Kiều tôn trọng sự lựa chọn của Diêu thị: “Nếu như ngươi cần, trong nhà tùy thời hoan nghênh ngươi.”


Sau khi Cố Kiều rời đi, Diêu thị thay đổi thân xiêm y, đeo hai bộ diêu hoàng kim, đi Tùng Hạc viện thỉnh an Cố lão phu nhân.


Nghe nói Diêu thị lai thỉnh an mình, Cố lão phu nhân suýt nữa sặc chết: “Ngươi nói ai tới?”


Tiểu nha hoàn nói: “Phu nhân, là phu nhân đã tới, nàng vội tới thỉnh an người!”


Từ lúc Diêu thị trở về phủ, vẫn cáo ốm không đến thỉnh an Cố lão phu nhân, hôm nay là thế nào? Mặt trời mọc hướng tây sao?


Tâm tình của Cố lão phu nhân phi thường không đẹp, nhất là Cố Thừa Lâm còn bị nhốt tại từ đường, hai là hôm qua để một tiểu tặc hù ở trong nhà ấm trồng hoa xảy ra ngoài ý muốn, mà đại tôn tử còn không bắt được kẻ trộm.


Nàng sống hơn nửa đời người chưa từng xui xẻo như vậy.


“Ti ——” cả người nàng đau đớn, “Để cho nàng hầu bên ngoài, cứ nói ta còn chưa thức dậy.”


Diêu thị bị phơi gần nửa canh giờ, một câu oán hận cũng không có.


Cố lão phu nhân ha hả nói: “Yêu? Nàng trái lại chuyển tính tình? Đặt ở mười năm trước, nàng ném mặt cho ta rồi rời đi!”


Cố lão phu nhân rốt cuộc vẫn là kêu người tiến đến.


Diêu thị không chỉ có tự tới, còn dẫn theo điểm tâm tự mình làm.


Cố lão phu nhân cười nhạt: “Thế nào? Muốn độc chết ta phải không?”


Bookwaves.com.vn

“Tức phụ nhi không dám.” Diêu thị kính cẩn nói.


Đến giọng nói chuyện cũng thay đổi, lộ ra một cổ nịnh bợ cùng lấy lòng.


Cố lão phu nhân không khỏi nhìn Diêu thị nhiều một mắt.


Diêu thị từ trước là muốn thanh lãnh bao nhiêu có thanh lãnh bấy nhiêu, hình dạng không muốn không cầu, Cố lão phu nhân nhìn đều chướng mắt, hôm nay xiêm y cũng thay đổi, bộ diêu cũng cắm lên, cuối cùng cũng có vài phần tự giác của quý phụ hầu môn.


Nữ nhân mà, phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, sau đó ở trước mặt bà bà phục thấp làm nhỏ.


Cuối cùng Cố lão phu nhân cũng không có cảm giác một quyền đánh vào cây bông nữa, khó có được nhìn Diêu thị thuận mắt một chút.


“Mẫu thân, người nếm thử.” Diêu thị hai tay trình điểm tâm lên, hình dạng một mực cung kính nhận tròn số điểm.


Cố lão phu nhân không mặn không lạt cầm lên nếm thử một miếng.


Sau đó Cố lão phu nhân đã bị kinh diễm.


Không nhìn ra, tay nghề của tức phụ nhi nghèo túng này tốt như vậy, còn ngon hơn cả trù tử trong phủ làm!


Diêu thị cung duy nói: “Ta cũng luyện hồi lâu mới dám lấy ra hiếu kính mẫu thân, mong rằng mẫu thân không nên ghét bỏ.”


Người cả phòng tất cả đều kinh rớt cằm, các nàng không nghe lầm chứ? Đây thật là lời từ phu nhân trong miệng nói ra?


Đừng thấy Diêu thị xuất thân không cao, nhưng cốt khí của nàng không nhỏ, cũng không nguyện như Lăng di nương vậy phục thấp làm nhỏ.


Cố lão phu nhân đối với thái độ của Diêu thị rất thụ dụng, hơn nữa nàng thụ thương quả thực khẩu vị không tốt, điểm tâm của Diêu thị có vài phần có thể vào miệng.


Diêu thị ôn thanh nói: “Mẫu thân, ta xoa bóp cho người đi, tụ huyết trên người của người cần tản là được. Trên người Diễm nhi thường xuyên khó chịu, ta từng xoa cho hắn, ngự y cũng khen ta xoa thật tốt.”



Trên người Cố lão phu nhân vô cùng đau đớn, nghe nàng nói như vậy, do dự một chút liền để cho nàng thử một chút.


Mấy năm nay Diêu thị không có bạch thân lực thân chiếu cố Cố Diễm, nàng quả thực xoa rất tốt, chuyên nghiệp hơn tiểu nha hoàn trong phủ rất nhiều.


Phủ y cũng có thể xoa, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân.


Nơi Diêu thị xoa qua, nàng quả thực cảm giác không đau như vậy.


Trong lòng nàng cũng thoải mái, hình dạng tiểu tức phụ này của Diêu thị, cuối cùng là để cho nàng có một tia cảm giác ngang tàng của việc làm bà bà.


“Mẫu thân, chuyện của Lâm nhi ta đã nghĩ qua.”


Vừa nghe Diêu thị còn dám nói Cố Thừa Lâm, sắc mặt của Cố lão phu nhân liền trầm xuống.


Cố Thừa Lâm là bị nữ nhi nàng đánh thành như vậy, cũng bởi vì chuyện của Cố Diễm bị lão đại nhốt vào từ đường.


Nàng trái lại có mặt mũi nói? !


Diêu thị nói: “Chờ buổi tối thế tử trở về phủ, ta liền đi tìm thế tử, bảo hắn thả Lâm nhi ra, ta sẽ nói hắn, Diễm nhi đã không đáng ngại.”


Quả thực quét hứng thú, ngược lại là Cố Thừa Lâm bị Cố Kiều đánh thật thê thảm, đến nay cũng còn chưa bò dậy nổi.


Thần sắc của Cố lão phu nhân hơi bớt giận, bản thân chán ghét hài tử của Diêu thị không giả, nhưng việc cấp bách là thả bảo bối tôn nhi ra.


Người khác Cố Trường Khanh chưa chắc sẽ nghe, đương sự không truy cứu, Cố Trường Khanh cũng không thể cầm lấy Cố Thừa Lâm không thả đi.


Cố lão phu nhân cảnh giác nói: “Sao ngươi đột nhiên nịnh bợ ta như thế?”


Diêu thị rũ mâu thở dài: “Tức phụ nhi là nghĩ thông suốt, mấy năm nay là tức phụ nhi không làm tốt bổn phận nhi tức, để mẫu thân phiền lòng, sau này Diễm nhi cùng Kiều Kiều lớn, vẫn là phải trông cậy vào người phù hộ.”


Xin lỗi, Kiều Kiều, nương lấy ngươi ra bán thảm rồi.


Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh bợ không xuyên.


Cố lão phu nhân thu hồi vẻ mặt nghi vấn: “Ngươi có tự hiểu lấy là tốt rồi.”


Lại nói Lăng di nương qua đây thỉnh an Cố lão phu nhân, vừa vào phòng liền thấy hình ảnh Cố lão phu nhân cùng Diêu thị hài hòa chung đụng quỷ dị.


Biểu tình của Lăng di nương giật mình, hầu như không thể tin được hai mắt của mình.


Nàng đang muốn tiến lên hành lễ, Diêu thị quay đầu lại, hướng nàng làm một thủ thế chớ có lên tiếng


Diêu thị chậm rãi đứng lên, kéo qua chăn đắp lên cho Cố lão phu nhân, lại nhẹ nhàng mà buông mành xuống.


Lăng di nương há mỏ, muốn nói lại thôi, Cố lão phu nhân đang ngủ, nàng cũng không thể đánh thức đối phương.


“Chậm chút ta lại tới hầu hạ mẫu thân.” Diêu thị nói với hạ nhân trong phòng dứt lời, xoay người rời đi, lúc gặp thoáng qua Lăng di nương, nàng đạm thanh nói, “Di nương cũng đi thôi. Đừng quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi.”


Nàng đều nói như vậy, Lăng di nương còn có thể ăn vạ không đi sao?


Lăng di nương cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay Diêu thị cùng dĩ vãng phảng phất không khác mấy.


Đến tột cùng là chỗ nào thay đổi nhỉ?


Tựa hồ là quần áo trang phục, lại tựa hồ là khí tràng cả người.


Lăng di nương đi theo phía sau Diêu thị ra Tùng Hạc viện.


Mới ra viện tử, Diêu thị bỗng nhiên xoay người lại, giơ tay lên tát Lăng di nương một bạt tai!


Chỉ nghe ba một tiếng vang thật lớn, Lăng di nương bị tỉnh mộng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận