Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 142: HIỂU CHÂN TƯỚNG

Dịch giả: Luna Wong – không hiểu sao hôm nay tâm trạng phơi phới, nên quyết định lại bão một chương

Bất luận người nào thoáng cùng Diêu thị từng có tiếp xúc, đều sẽ không tin tưởng Diêu thị làm ra được chuyện thô bạo như vậy.

Diêu thị có chứng ý(tâm thần) cùng chứng u uất nghiêm trọng, chứng ý của nàng phát lên, có lẽ sẽ mất lý trí, cái khác chớ luận.

Nhưng mà lúc này Diêu thị thanh tỉnh không gì sánh được, tâm tình của nàng cũng thập phần lãnh tĩnh, nàng cho Lăng di nương cái tát kia, là một cái tát kết kết thật thật mang theo mục đích.

Hai mắt của Diêu thị như đuốc nói: “Một tát này là trả lại ngươi, ngươi để nữ nhi của ta lo lắng.”

Làm một mẫu thân, chuyện không tình nguyện nhất không phải là mình bị thương tổn, mà là bị người làm nhục cùng thương tổn ở trước mặt hài tử.

Nàng muốn bảo hộ hài tử của mình, không để thân thể tóc da của bọn họ bị thương, cũng không để cho bọn họ đau lòng.

Khóe miệng của Lăng di nương đều bị đánh ra vết máu, có thể thấy được một tát này của Diêu thị đến tột cùng dùng bao nhiêu lực.

Lăng di nương dùng ngón tay lau khóe miệng, sau đó nhìn vết máu đầu ngón tay, cười một cái tự giễu: “Phu nhân, ngươi đang nói gì đấy? Ta nghe không rõ.”

Diêu thị lạnh lùng nói: “Ở trước mặt ta ngươi có tư cách xưng một tiếng ta sao?”

Mâu quang của Lăng di nương lạnh xuống, tựa hồ là lười ngụy trang cái gì nữa, lạnh lùng cười nói: “Phu nhân là điên rồi sao? Hầu hạ lão phu nhân một buổi sáng, đã cho rằng mình là chủ mẫu trong phủ?”

Diêu thị nghiêm mặt nói: “Ta không cần cho rằng, ta đều là chính thất phu nhân bát sĩ đại kiệu sĩ vào hầu phủ, trái lại ngươi tự cho là đúng, lại chung quy bất quá là thiếp. Đánh ngươi, là đang lập quy củ cho ngươi, có giỏi ngươi liền đi cáo trạng!”

Lăng di nương châm chọc cười nói: “Phu nhân cho rằng ta không dám?”

Diêu thị không hề chớp mắt nhìn ánh mắt của nàng: “Ngươi dám, ta cũng dám, ngươi làm qua cái gì với ta, trong lòng ngươi rõ ràng nhất.”

Lăng di nương lần đầu bị Diêu thị nhìn vô pháp đối diện, nàng hừ lạnh một tiếng quay mặt đi: “Phu nhân lời này ta không rõ?”

Diêu thị nhìn chằm chằm mặt của nàng: “Ngươi giả câm vờ điếc đừng lo, ngày dài mà, ta sẽ để ngươi nhìn rõ ràng, ta không cùng ngươi đấu, không phải ta đấu không lại ngươi, là lười đấu với ngươi mà thôi!”

Lăng di nương bỗng nhiên nở nụ cười: “A, phu nhân không phải là không hiếm lạ mấy thứ này sao? Cái gì danh phận, cái gì danh lợi, đều là vật ngoài thân, đây là phu nhân ngươi chính mồm nói.”

Diêu thị đi về phía trước một bước, yên lặng nhìn Lăng di nương: “Ta là không hiếm lạ gì, nhưng ngươi hiếm lạ, ta cứ không cho ngươi!”

“Ngươi…”

Lăng di nương nghẹn.

Không thể không nói, một câu cuối cùng của Diêu thị thực sự là đâm trúng tử huyệt của Lăng di nương.

Diêu thị không thèm để ý phu nhân vị nhưng nàng tha thiết ước mơ, Diêu thị không thèm để ý sủng ái của Cố hầu gia cũng là nàng nằm mộng cũng muốn túm ở trong tay, thậm chí dung mạo của Diêu thị, Diêu thị cùng thế vô tranh, đều là Lăng di nương cầu mà không được.

Lăng di nương siết chặt nắm tay, bắt đầu nhìn trái phải mà nói: “Ngươi có thể cao quý hơn ta nơi nào? Năm đó tỷ tỷ không ngại gia đạo ngươi sa sút, cũng không ngại ngươi còn nhỏ, coi ngươi là hảo tỷ muội chí thân, ngươi lại đoạt trượng phu của nàng.”

Diêu thị không tin Lăng di nương không rõ chân tướng của sự kiện, nàng là đang chọc giận bản thân.

Diêu thị sẽ không giống như trước bị nàng nắm mũi dẫn đi nữa, Diêu thị đạm cười một tiếng nói: “Chí ít ta cướp được, còn ngươi? Ta không ở trong phủ mười năm, tròn mười năm ngươi chưa từng đoạt được nam nhân này, ngươi cũng liền chút bản lãnh này.”

Những câu của Diêu thị đều đâm trúng trái tim đen của Lăng di nương, Lăng di nương tức giận đến sắp hộc máu.

Nàng ở trước mặt Diêu thị chẳng bao giờ chật vật như vậy.

So với những lời đâm tim của Diêu thị, một cái tát kia quả thực đều không coi vào đâu.

Bookwaves.com.vn

Diêu thị thấy sức chiến đấu của Lăng di nương đã khô kiệt, lạnh lùng liếc nàng một mắt, kiêu ngạo rời đi!

Nàng đi xa, tiểu nha hoàn của Lăng di nương mới dám tiến lên quan tâm nói: “Di nương, ngươi không sao chứ? Phu nhân cũng thật quá đáng, sao nàng có thể đánh ngươi? Chúng ta đi nói với lão phu nhân, để lão phu nhân phạt nàng!”

Lăng di nương vuốt gò má sưng, lạnh lùng nói: “Liền vì một cái tát sao? Sắt tốt ở phần lưỡi!”

Lại nói Diêu thị trở lại viện tử rồi, không để bất luận nha hoàn nào theo, bèn tự vào phòng ngủ của mình.

Nàng mới vừa vào, liền khép cửa lại, cả người như thoát lực ngồi trên mặt đất.

Phòng ma ma từ nửa đường liền cảm thấy phu nhân nhà mình không được bình thường, Diêu thị vào phòng rồi, nàng cũng đẩy cửa ra đi đến.

Kết quả là thấy Diêu thị chật vật ngồi dưới đất.

Nguyên lai không phải là không sợ a…

Chẳng qua là đang nhịn.

Phòng ma ma là thị tì của Diêu thị, tuổi cũng lớn hơn Diêu thị mười tuổi, ở Diêu phủ nàng đã hầu hạ Diêu thị, có thể nói là nhìn Diêu thị từng bước đi tới hôm nay.

Diêu thị là tính tình nàng rõ ràng.

Không gây sự, không làm khó, còn có chút sợ phiền phức.

Không thôi trước đây cũng sẽ không bị buộc đến dọn đi thôn trang.

Lúc Diêu thị ở lúc khoe khoang khoác lác đại tiểu thư, Phòng ma ma chưa từng ôm hy vọng gì, chỉ coi nàng nói ngoài miệng một chút, đâu ngờ tới nàng động tay với Lăng di nương.

Đây chính là ở tình huống không phát bệnh.

Thành thật mà nói, phu nhân như vậy cực để Phòng ma ma hết ý.

“Ma ma…” Diêu thị ủy khuất nhìn về phía Phòng ma ma.

Phòng ma ma cười khúc khích, quỳ ngồi xuống sửa lại bộ diêu của Diêu thị một chút: “Phu nhân làm rất tốt, phu nhân rất dũng cảm, sau này giống như vậy, xuất ra cái giá của chính thất, sợ cũng đừng rụt rè trước mặt người khác, chớ để cho những tiểu nhân kia coi thường. Chúng ta không tranh cái gì, người khác cũng không tin, nếu như thế, vậy thoải mái tranh, để cho bọn họ minh bạch chúng ta tranh có bao nhiêu lợi hại!”

Tình tự của Diêu thị từng chút từng chút bình phục lại, nàng gật đầu: “Từ trước là ta ngây thơ, cho là mình không tranh, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta, buông tha Diễm nhi… Sau này ta sẽ không ngu như vậy nữa.”

Chuyện ở công bộ nhiều lắm, đêm qua Cố hầu gia không thể hồi phủ, đêm nay mới kéo thân thể mệt mỏi vào gia môn.

Hắn không nói hai lời đi chỗ Diêu thị.

Đã trễ thế này, Diêu thị cư nhiên chưa ngủ, còn ở trong phòng để lại một ngọn đèn cho hắn.

Trong lòng Cố hầu gia cảm động.

Quả nhiên đi thôn trang ở hơn nửa năm, cảm tình với phu nhân tốt hơn trước.

Một thân mệt mỏi rã rời của Cố hầu gia hễ quét là sạch, thần thanh khí sảng kéo cửa phòng ra: “Phu nhân, ta đã về rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, một cái ván giặt bịch một tiếng rơi trước mặt của hắn.

Cố hầu gia cổ quái nhíu mày: “Ách… Đây là…”

Diêu thị xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Nghe nói ngươi đánh Kiều Kiều.”

Trong lòng Cố hầu gia lộp bộp một chút, lưng cực thẳng mới nói: “Đồ hỗn trướng nào nói?”

“Hoàng Trung.” Diêu thị nhàn nhạt mở miệng.

Hoàng Trung từ sau cây cột chậm rãi đi ra, cúi đầu.

Sắc mặt của Cố hầu gia thoáng cái thay đổi: “Ngươi tên phản đồ này!”

Đầu của Hoàng Trung cúi thấp hơn, cái gì gọi là thần tiên đánh nhau tiểu quỷ tao ương, chính là thế.

Bản thân người nháo ra cục diện rối rắm, tự thu thập đi, ta chọc không được!

Diêu thị để Hoàng Trung lui ra.

Cố hầu gia đến gần Diêu thị, hắng giọng một cái, kéo tay của Diêu thị, lại bị Diêu thị đẩy ra.

Cố hầu gia ngượng ngùng nói: “Nàng nói là lần ở thôn trang kia đi? Ta không phải cố ý, ta phát thệ! Khi đó ta… Ta cho là nàng ta đang hại nàng!”

Diêu thị nói: “Nàng làm sao có thể hại ta? Ta là nương nàng!”

Sao không thể chứ?

Ta là thân cha nàng, nàng còn đánh ta đó!

Còn không chỉ một lần!

Còn đá xuống nước, vớt lên, treo trên cây!

Cực thảm cực thảm!

Ngay cả ta không làm chuyện sai lầm, cũng có thể bị nàng không duyên cớ đánh một trận, như đồ chơi vậy!

Cố hầu gia nghĩ đến lần thi hương mình ở ngoài huyện nha bị đánh một trận, đến nay ý nan bình!

Những lời này Cố hầu gia sẽ không nói với Diêu thị, hắn là nam nhân, hắn cũng cần mặt mũi được không?

Cố hầu gia ho nhẹ một tiếng, lôi kéo Diêu thị tay áo: “Được rồi, ta sai rồi, lần kia là ta không đúng, ta sau này không bao giờ đối xử với nàng ta như thế nữa.”

“Người ngươi nên nói xin lỗi không phải ta.” Diêu thị rút tay áo mình ra, xoay thân không muốn nhìn hắn, “Nếu như Kiều Kiều không tha thứ cho ngươi, vậy đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Cố hầu gia ủy khuất ba ba nhìn ván giặt trên đất.

Ô, hiện tại quỳ cái này còn kịp không?

Đối với chuyện Diêu thị không có dọn đến Bích Thủy hồ đồng, người một nhà đều cực tiếc nuối, bất quá bọn hắn như Cố Kiều, đều tôn trọng sự lựa chọn của Diêu thị.

Kinh qua nửa tháng gõ gõ đánh đánh, y quán cuối cùng cũng sơ cụ quy mô.

Y quán tổng cộng có hai tầng, thêm một hậu viện cùng một dãy phòng phía sau.

Cố Kiều rất chú trọng bảo hộ tư ẩn của bệnh nhân, nhận chẩn cũng không như y quán như thường quy toàn bộ thiết lập tại đại đường, Đại đường chủ nếu như quầy hàng, chẩn đài cùng với dược phòng, phòng phổ thông ở lầu một, phòng bệnh ở lầu hai.

Loại phòng phía sau tạm thời chưa đầu nhập sử dụng, Cố Kiều muốn kiến tạo một phòng giải phẫu cùng một trị liệu thất.

Đương nhiên, đây đều là nói sau.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi nói, y quán của chúng ta đặt tên gì?” Trong đại đường, nhị đông gia hỏi Cố Kiều đang lật xem sổ sách.

Cố Kiều lật một tờ: “Đều được, ngươi đặt.”

Tên không có gì, chủ yếu là đại phu cùng dược liệu của y quán.

Đại phu y thuật cao minh hơn, còn phải có y đức; dược liệu phải chất lượng tốt, giá cả cũng công đạo.

Y quán của nàng không phải chỉ mở cho kẻ có tiền, phải làm đến đồng tẩu vô khi.

“Ngươi cảm thấy Diệu Thủ đường thế nào?” Nhị đông gia ngữ khí rất tùy ý nói.

Cố Kiều ngô một tiếng: “Diệu thủ hồi xuân, hay.”

Tròng mắt của nhị đông gia quay tròn vừa chuyển: “Vậy cứ quyết định như vậy?”

Cố Kiều gật đầu: “Ân.”

Bàn tay của nhị đông gia vung lên: “Đem bảng hiệu tiến đến!”

Hồi Xuân đường, Diệu Thủ đường, đây là hạ quyết tâm đánh lôi đài với Hồi Xuân đường.

Cố Kiều lắc đầu, giờ khắc này nhị đông gia như một hài tử muốn đánh nhau với người.

Nhị đông gia thật lưu tâm y quán, có lẽ là trời sinh hắn đã có nhiệt tình không tầm thường với ngành này, bằng không cũng sẽ không bị Hồ gia nghiền ép thành như vậy cũng vẫn tận tâm tận lực làm tốt y quán của mình.

Sau khi hắn bị đuổi ra khỏi Hồ gia, y quán của Thanh Tuyền trấn cũng không thuộc về hắn nữa.

Nhưng mà mạng giao thiệp từ trước hắn dốc sức làm còn đó.

Vương chưởng quỹ thu được thư hắn dùng bồ câu đưa tin, không nói hai lời ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành.

Lão đại phu vốn cũng muốn tới, chỉ là hắn lớn tuổi, chịu không nổi sốc nảy, vì vậy đưa đồ đệ của hắn tới.

Đồ đệ của hắn cũng là người có thể tin được, y thuật còn có chút ngây ngô, thắng ở phẩm tính đoan chính, lại chịu khổ hiếu học.

Trừ lần đó ra, còn có một danh đại phu trước kia ở kinh thành đã quen biết.

Hắn cùng với kế đệ của nhị đông gia náo loạn chút không hài lòng, trong cơn tức giận ly khai Hồi Xuân đường, hắn cũng được nhị đông gia mời qua đây.

Tất cả chuẩn bị sắp xếp, chỉ chờ chọn một ngày hoàng đạo khai trương.

Nhị đông gia lật lật hoàng lịch: “Hai mươi lăm, nghi khai trương, là hôm nay!”

Trùng hợp, nữ học sát vách cũng định ở hai mươi lăm khai giảng.

Tin tức nữ học đã lan rộng ra ngoài, dân gian có thanh âm tán dương, dĩ nhiên là có thanh âm phản đối, bất quá triều đình rất biết tạo thế,công bố các vị tài nữ nổi danh kinh đô đều muốn tiến nhập nữ học, thanh âm phản đối yếu xuống.

Phương thức tiến nhập nữ học tổng cộng có hai loại, một loại là miễn thi nhập học, tư cách thu được loại này bình thường đều là tài nữ ở kinh thành sớm có danh tiếng, thí dụ như đích tỷ của Trang Mộng Điệp Trang Nguyệt Hề, lại thí dụ như thiên kim hầu phủ Cố Cẩn Du.

Một loại khác là thi nhập học.

Cố hầu gia bởi vì chuyện lần trước, đã rất nhiều ngày không được phép đặt chân đến gian nhà của Diêu thị.

Bảo hắn đi tìm nha đầu kia nói xin lỗi là không thể nào, hắn nghĩ tới một biện pháp hướng Diêu thị biểu đạt ái nữ chi tâm của bản thân.

Hắn vào cung một chuyến, cầu kiến thục phi: “Nương nương, có thể nhờ cậy người giúp ta làm một danh ngạch nhập học nữ học không?”

Thục phi nghe vậy có chút vô cùng kinh ngạc: “Cẩn Du không phải đã có danh ngạch sao?”

Cố hầu gia chà xát tay, ngượng ngùng nói: “Không phải cho Cẩn Du, là cho… Kiều Kiều.”

Mày liễu của thục phi cau lại: “Kiều Kiều? Nha đầu lớn lên ở nông thôn kia?”

“Ân.” Cố hầu gia gật đầu.

Thục phi vô cảm với nha đầu kia, hài tử của Diêu thị nàng vốn cũng không thích, lại là lớn lên ở nông thôn, nghe nói không kiến thức dáng dấp còn xấu, người như thế đi ra chỉ sẽ ném mặt mũi của hầu phủ.

Thục phi không quá đồng ý.

Cố hầu gia nhõng nhẽo cứng rắn đều chơi hết: “… Ai nha ta có lỗi với này hài tử a, nàng lưu lạc dân gian nhiều năm, ăn khổ như vậy, ta đây làm cha chưa thường thương nàng một ngày, hôm nay đến chuyện nàng đi học cũng làm không xong…”

Thục phi mới không tin ca ca nhà mình thương nha đầu kia thật, nếu thương thật còn chờ tới ngày hôm nay mới đến cầu nàng? Lập tức sắp đi học rồi, sao không làm sớm hơn?

“Có phải Diêu thị bảo ngươi tới hay không?” Thục phi hỏi.

“Không phải không phải không phải, tuyệt đối không phải!” Cố hầu gia lắc đầu dường như trống bỏi.

Hắn nói không phải thì không phải là sao?

Thục phi không tin.

Bất quá rốt cuộc cũng là ca ca nhà mình, thục phi vẫn đáp ứng.

Thục phi cùng thái tử phi không quá quen, nàng trực tiếp đi tìm bệ hạ, bệ hạ không nói gì, để người đi đông cung bên kia cầm một thiếp nhập học cho nàng.

(Luna: Ai biết, người ta vốn không muốn đi học, haha)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui