Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 144: GIẢI PHẪU

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Hiểu Vân bị đánh gào khóc hô to, chạy loạn khắp phòng: “Ngươi xem ngươi một chút, thô lỗ như thế, dáng vẻ này còn là một hoàng phi a? Thái tử phi người ta cũng sẽ không giống như ngươi vậy! Học người ta chút đi!”

“Tiểu đề tử, ngươi lật trời rồi!”

Tam hoàng tử phi tức giận đến ném roi, trực tiếp cởi hài, dùng đế hài ba ba ba đập muội muội nhà mình!

Đời này người tam hoàng tử phi ghét nhất là thái tử phi, không có ai nữa!

Kỳ thực thật luận gia thế, tam hoàng tử phi mạnh hơn thái tử phi.

Mẫu thân của tam hoàng tử phi là đích xuất thiên kim của La quốc công phủ.

Trong tứ đại gia tộc kinh thành, Tuyên Bình hầu phủ đứng hàng đệ nhất, đệ nhị đó là La quốc công phủ, thế lực mẫu tộc của thái tử phi cũng không tính cường đại, sở dĩ có hôm nay, dựa vào là tài hoa của bản thân nàng.

Tam hoàng tử phi cùng thái tử phi cùng tuổi, thuở nhỏ vào cung làm thư đồng cho các công chúa, hai người cơ hồ là từ nhỏ bị lấy ra so sánh với nhau.

Thái tử phi nơi chốn đè ép nàng một đầu, không chỉ có thông minh hơn nàng, đẹp hơn nàng, còn đòi hỷ các hoàng tử công chúa hơn nàng.

Duy nhất tam hoàng tử phi hơn một chút chính là tài đánh đàn, nhưng đến chút danh tiếng ấy đã ở lúc thái tử phi biết Phục Hy cầm chân chính bị giành không còn một mảnh.

Thử hỏi, tam hoàng tử phi có thể không đố kị nàng sao?

Bất quá, tam hoàng tử phi định thân với hoàng thất rồi, mà nữ nhân nơi chốn đoạt danh tiếng của nàng kia lại có hôn ước với một tiểu hầu gia.

A, tiểu trúc mã kia còn nhỏ hơn nàng ba tuổi nữa chứ!

Kỳ thực danh tiếng của Chiêu đô tiểu hầu gia ở kinh thành lớn hơn tam hoàng tử nữa, nhưng lớn hơn nữa cũng là thần, tam hoàng tử là quân, tam hoàng tử phi ở trong lòng tìm được cân đối tuyệt vời.

Đáng tiếc cũng không lâu lắm, tiểu hầu gia chết trong một hồi hỏa hoạn.

Còn chưa qua cửa vị hôn phu chết trước, đây nhất định nàng khắc chết, tam hoàng tử phi chờ xem chê cười của đối thủ một mất một còn, vậy mà hiếu kỳ vừa qua, nàng gả cho thái tử đương triều, thành công thành hoàng tẩu của mình!

Thái tử phi là hoàng hậu tương lai, nàng chỉ là một vương phi tương lai sẽ bị đưa đi đất phong mà thôi, chuyện càng đáng buồn hơn, nàng thấy đối thủ một mất một còn còn phải hành đại lễ!

Người kinh thành đều nói như vậy.

“Từ nhỏ thái tử phi đã ưu tú hơn tam hoàng tử phi, thảo nào gả người đều cao nàng một đầu.”

Toàn bộ kinh thành đều yêu thái tử phi, chỉ cần có thái tử phi một ngày, sẽ không người thấy tam hoàng tử phi.

Người khác nàng không xen vào, nhưng thân muội muội nàng luôn có thể xía vào đi.

Tam hoàng tử phi đánh xong muội muội nhà mình chưa hết giận, hung hăng lược hạ ngoan thoại: “Ngươi dám đi nữ học, ta cắt đứt chân của ngươi!”

Tính bướng bỉnh của Đỗ Hiểu Vân không có sai biệt với tam hoàng tử phi: “Ngươi đánh! Có bản lĩnh ngươi làm ngay bây giờ! Cắt đứt ta bò cũng bò qua đó!”

“Ngươi…” Tam hoàng tử phi tức giận lên đầu, ném hài, nhặt cái chổi một bên lên.

Mắt thấy tiểu nữ nhi sắp bị đại nữ nhi đánh chết, Đỗ phu nhân bước lên phía trước khuyên can: “Được rồi được rồi, hai tỷ muội các ngươi mỗi người bớt tranh cãi, không phải là đọc sách thôi sao? Ngươi để cho nàng đi học là được, nàng từ nhỏ thích đọc sách bao nhiêu cũng không phải ngươi không biết!”

Tam hoàng tử phi cả giận nói: “Nàng là thích đọc sách sao? Nàng là vì nịnh bợ thái tử phi!”

Đỗ Hiểu Vân nhìn chằm chằm đầu ổ gà cùng một mặt bánh bao hừ nói: “Đúng! Ta chính là muốn nịnh bợ nàng! Ai bảo nàng ưu tú như vậy? Cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bỏ xa ngươi mấy con phố!”

Đây cũng chính là quan hệ của tam hoàng tử phi cùng nhà mẹ đẻ tốt, không ở nhà mẹ đẻ tự cao tự đại, bằng không chỉ bằng Đỗ Hiểu Vân dĩ hạ phạm thượng như vậy, sớm bị lôi ra đánh chết một trăm lần!

“Ngươi câm miệng cho ta!” Đỗ phu nhân hung hăng khiển trách tiểu nữ nhi vài câu.

Bất quá lòng tất cả mọi người biết rõ, nàng không lấy được thiếp mời còn thôi, một khi lấy được, chỉ sợ không dễ dàng buông tha đi nữ học.

Tam hoàng tử phi tức giận quá, mặt đen lại ngồi trên xe ngựa hồi phủ.

Tam hoàng tử phủ ở Chu Tước đại nhai, cách đây còn cực xa, trên đường trở về tam hoàng tử phi tâm phiền ý loạn, chỉ cảm thấy xe ngựa đều lắc lư hơn ngày thường.

“Xú nha đầu kia, tức chết ta… Thật tức chết ta… Trên đời này không có người tốt hơn thái tử phi sao? Ta là thân tỷ tỷ của nàng… Các ngươi xem cùi chỏ của nàng hướng ra bên ngoài…”

Bookwaves.com.vn

Tam hoàng tử phi vừa mắng nhiếc, vừa cảm giác bụng của mình đều bị giận đến đau đớn.

Hai danh nữ quan đi theo lão lão thật thật ngồi ở hai bên của nàng, thở mạnh cũng không dám một chút.

“Các ngươi trái lại nói một tiếng a!” Tam hoàng tử phi cau mày nói.

Thân thể nhỏ của hai người run run, hai mặt nhìn nhau một mắt, Hứa nữ quan ói: “Nhưng tam hoàng phi, người đánh ngũ tiểu thư thành như vậy thực sự không có chuyện gì sao? Nàng là thân muội muội của người nha, đây nếu như truyền đi…”

Hứa nữ quan chân chính muốn nói là, danh tiếng của người đã không bằng thái tử phi, còn xấu thêm một chút nữa, thì không còn chỗ để đen nữa.

Tam hoàng tử phi cắn răng nói: “Nàng có chút giác ngộ của thân muội muội sao? Thân muội muội nhà ai luôn luôn giúp người ngoài nói chuyện? Ta để cho nàng học đàn với ta, nàng không học, nói ta đàn không tốt như thái tử phi! Buồn cười, nàng nghe hiểu được sao?”

Dứt lời, tam hoàng tử phi cảm giác bụng của mình đau hơn.

Đều là bị nha đầu kia chọc giận!

Tam hoàng tử phi che bụng, mi tâm thật chặt nhíu cùng một chỗ.

Hai vị nữ quan đã nhận ra có cái gì không đúng, Hứa nữ quan hỏi: “Chủ tử, người không có sao chứ?”

“Ôi…” Tam hoàng tử phi nhịn không được rên rỉ một tiếng, ôm chặt bụng, đỡ lấy góc bàn, nói, “Nhanh chóng hồi phủ, để xe ngựa chậm một chút…”

Hai người sửng sốt.

Đây rốt cuộc là phải chân hay nhanh nha?

Tam hoàng tử phi đau đến mồ hôi lạnh đều xông ra, hận không thể lập tức trở về trong phủ, nhưng mỗi kịch liệt xóc nảy một lần, nàng đều sẽ đau đến lợi hại hơn một chút.

Hai người thấy sắc mặt của nàng đều trắng, trong lúc nhất thời chẳng biết nàng là bị ngũ tiểu thư chọc giận hay là chỗ nào không thoải mái thật.

“Ta không…” Tam hoàng tử phi đang muốn nói mình không có việc gì, thì cảm giác trong bụng quặn đau, nàng không ngồi vững ngã xuống tới, thẳng tắp nằm trên sàn xe.

Đây làm hai vị nữ quan sợ hãi.

Hứa nữ quan kêu lớn: “Ngừng chạy… mau ngừng chạy!”

Xa phu ngừng xe ngựa lại.

Tuy là không còn xốc nữa, nhưng bệnh trạng của tam hoàng tử phi không có chút giảm bớt nào, nàng như trước đau đến chết đi sống lại.

“Làm sao bây giờ, Hứa tỷ tỷ?” Liễu nữ quan nơm nớp lo sợ hỏi.

Hứa nữ quan quỳ gối bên người tam hoàng tử phi, nhìn đối phương đau đến lăn, cũng sợ đến không nhẹ.

Tam hoàng tử phi sợ là chống không được để trở về phủ…

Nàng vén rèm lên, hỏi xa phu nói: “Phụ cận có y quán không?”

Xa phu suy nghĩ một chút, nói: “Phía trước chính là nữ học, ta nhớ kỹ hai bên trái phải của nữ học hình như có một y quán.”

Hứa nữ quan vội nói: “Còn không mau đi? !”

“Vâng!” Xa phu lái xe ngựa đi y quán.

Hứa nữ quan vội nhảy xuống xe ngựa nói: “Đại phu! Có đại phu hay không?”

Nhị đông gia đi tới nói: “Cô nương, y quán chúng ta còn chưa khai trương, người là…”

“A ——” bên trong buồng xe, tam hoàng tử phi phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Nhị đông gia rùng mình, minh bạch đối phương sợ không phải bệnh nhẹ, không thể kêu người đi y quán khác nữa.

Hắn vội đi lầu hai, tìm được Cố Kiều đang quét dọn sương phòng: “Tới một bệnh nhân, là nữ tử!”

Cố Kiều buông cái chổi, cởi áo khoác đi xuống lầu.

“Đại phu đâu?” Hứa nữ quan hỏi.

“Đây là đại phu.” Nhị đông gia chỉ vào Cố Kiều nói.

“Y nữ?” Hứa nữ quan nhướng mày.

Chiêu quốc có đại phu, tự nhiên cũng có y nữ, chỉ bất quá, y thuật của y nữ cũng không cao minh như đại phu, địa vị cũng thập phần thấp.

Ở hoàng cung, y nữ đều là trợ thủ cho ngự y, cũng không thể đơn độc trị liệu cho hậu phi.

Hứa nữ quan lạnh lùng nói: “Chỉ một y nữ sao được? Gọi đại phu của các ngươi ra!”

Cố Kiều không cho phép có người hung người của chính mình, nàng che ở trước người nhị đông gia: “Ta chính là đại phu, xem thì xem, không xem thì cút.”

Hứa nữ quan nghẹn.

“A ——” tam hoàng tử phi đau đến lợi hại hơn.

Liễu nữ quan vén rèm lên nức nở nói: “Hứa tỷ tỷ! Ngươi mau để cho nàng lên đây đi! Tam… Phu nhân hình như sắp không được rồi!”

Lòng của Hứa nữ quan lộp bộp một chút.

Cố Kiều lên xe ngựa, lúc này sắc trời có chút tối, tia sáng bên trong xe ngựa không được tốt.

“Đèn đốt toàn bộ!” Nàng nói.

Liễu nữ quan đốt hết toàn bộ đèn dự bị lên.

Cố Kiều cẩn thận nhìn tam hoàng tử phi một chút, thấy nàng che bụng phải, nàng quỳ xuống lấy tay nàng ra, tìm được vị trí mạch thị bụng dưới bên phải của nàng đè xuống, “Là nơi này đau sao?”

“Ân!” Tam hoàng tử phi khó chịu thiếu chút nữa ngất đi.

Cố Kiều buông lỏng tay ra: “Là viêm ruột thừa cấp tính, cần lập tức giải phẫu.”

“Cần, cần gì?” Liễu nữ quan nghe không hiểu từ của Cố Kiều.

Cố Kiều nhìn tam hoàng tử phi trong đau đớn, nghiêm mặt nói: “Giải phẫu, ta phải mở ra bụng của ngươi, lấy ruột thừa nhiễm trùng ra.”

Liễu nữ quan cả kinh đều nói lắp, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi muốn mở bụng của tam… Tam phu nhân ra?”

Mặt của tam hoàng tử phi tái nhợt nghiêm nhìn về phía Cố Kiều, tựa hồ đang chờ nàng giải thích.

Bookwaves.com.vn

Cố Kiều không hề chớp mắt nhìn vào trong đôi mắt của hoàng tử phi: “Tình huống của ngươi rất khẩn cấp, dược vật không khống chế được, nếu như không làm như ta nói, rất nhanh ngươi sẽ mất mạng.”

Chỗ đáng sợ của viêm ruột thừa cấp tính ở chỗ nếu trị liệu trễ, nó có thể sẽ thủng ruột thừa, khiến cho viêm toàn bộ tính bụng màng bụng, tỉ lệ tử vong cực cao.

Trong con ngươi của tam hoàng tử phi xẹt qua một vẻ hoảng sợ.

“Không thể!” Hứa nữ quan đi lên xe ngựa, ngăn ở trước mặt của tam hoàng tử phi: “Ngươi bất quá là một y nữ nho nhỏ, lại mưu toan mở bụng của phu nhân nhà ta! Ta thấy ngươi căn bản là đang nói chuyện giật gân! Nói đi! Ngươi cần bao nhiêu bạc?”

“Ta không có nói chuyện giật gân, có trị hay không ở các ngươi.” Cố Kiều dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Mới vừa đi không mấy bước, cổ tay của nàng bị một tay xinh lạnh như băng nắm.

Tam hoàng tử phi túm rất chặt, cơ hồ là dùng hết toàn lực: “Ngươi thực sự có thể cứu ta?”

“Phu nhân!”

Hai vị nữ quan đột nhiên biến sắc.

Tam hoàng phi nhà nàng không phải làm thật chứ?

Thật để cho y nữ này mở bụng của nàng ra sao?

Điên rồi điên rồi!

Y nữ này điên rồi!

Tam hoàng tử phi cũng điên rồi!

Hứa nữ quan nói: “Phu nhân ngươi đừng nghe nàng! Ta đây liền đi thỉnh ngự y!”

Cố Kiều đạm nói: “Xin cứ tự nhiên.”

“Không nên…” Tam hoàng tử phi chặt chẽ cầm lấy cổ tay của Cố Kiều.

Nàng gặp qua loại bệnh này, trước khi nàng xuất giá, nãi nương của nàng chính là đau chỗ này, chỗ đau đều giống nàng y như đúc, bệnh trạng cũng giống vậy, nàng mời ngự y đến vì nàng trị liệu, nhưng ngự y không chữa cho tốt, nãi nương tươi sống đau chết luôn!

Nàng không muốn chết!

Hứa nữ quan đạo: “Phu nhân! không thể a!”

Thân là hoàng tử phi, trên người không thể có vết đao, vào cung tuyển tú thì phàm là thân thể có một chỗ tỳ vết nhỏ nào cũng sẽ chịu khổ lạc tuyển.

Hôm nay mặc dù nàng đã thành thân, nhưng rốt cuộc cũng là hoàng tử phi, thân thể của nàng không thuộc về bản thân nàng, thuộc về tam hoàng tử.

Không có tam hoàng tử đồng ý, nàng không thể tùy ý giày xéo thân thể của chính mình.

Nàng đã đau đến nói không ra lời, nhưng ánh mắt của nàng Cố Kiều nhìn hiểu.

Cố Kiều ôm tam hoàng tử phi từ trên xe ngựa xuống, hai nữ quan ngăn không được Cố Kiều.

Hứa nữ quan nói với xa phu: “Còn không nhanh chóng hồi phủ thông tri điện hạ!”

“Vâng!” Xa phu ngựa không ngừng vó câu trở về phủ.

Cố Kiều ôm người vào sương phòng, đặt ở trên bàn mổ lâm thời dựng.

Tam hoàng tử phi sợ nhìn nàng.

Cố Kiều không am hiểu nhận biết tâm tình người ta, nhưng bệnh nhân nàng nhìn hiểu.

Nàng nói: “Ngươi yên tâm đi, ta có nắm chắc, ta đã làm rất nhiều giải phẫu, ta không phải một y nữ thông thường, y thuật của ta rất cao minh. Phẫu thuật ngươi cũng không phức tạp, cũng sẽ không đau, ta sẽ tiêm thuốc tê cho ngươi, toàn bộ quá trình ngươi sẽ không có cảm giác.”

Một hơi thở nàng nói rất nhiều lời, để mà trấn an tâm tình của bệnh nhân.

Tam hoàng tử phi không tự chủ vành mắt đỏ lên.

Nàng không chỉ có sợ chết, sợ đau, còn sợ rất nhiều rất nhiều.

Mạng của nàng không phải là của nàng, là cả hoàng gia.

Thân thể của nàng cũng không phải là của nàng, là của tam điện hạ.

Chưa có phu quân cho phép, nàng liền để người tổn hại thân thể của chính mình, nàng sẽ bị người thóa mạ!

Cố Kiều yên lặng nhìn nàng: “Không có gì quan trọng hơn tính mạng của ngươi. Thân thể của ngươi là của bản thân ngươi, không cần bất luận kẻ nào làm chủ thay ngươi. Nếu như bởi vì chữa bệnh mà bị người bên ngoài chê bai cùng phỉ nhổ, như vậy không phải ngươi sai rồi, là thiên hạ này sai.”

Nước mắt của tam hoàng tử phi thoáng cái bừng lên.



Giải phẫu tiến hành rất thuận lợi.

Trong dược tương nhỏ có thuốc tê mới, tam hoàng tử phi phản ứng tốt với thuốc tê.

Trong quá trình giải phẫu nàng lại ngủ thiếp đi, tỉnh dậy nàng đã thay đổi thân xiêm y khô mát, nằm ở trên giường trong sương phòng.

“Còn đau không?” Cố Kiều hỏi.

Tam hoàng tử phi lắc đầu.

Không đau như vậy nữa.

“Dược hiệu của thuốc tê qua đi vết thương sẽ đau, nhưng hẳn là ở trong phạm vi chịu được.” Cố Kiều nói chuyện, lại thông báo một ít sự hạng cần chú ý.

Nhân duyên của tam hoàng tử phi ở kinh thành không tính là tốt, nàng không hợp đàn, người khác không thích nàng, nàng cũng không thích người khác.

Thế nhưng tiểu cô nương này, lại rất khác với đại đa số người nàng đã gặp.

Tam hoàng tử phi suy yếu há miệng: “Ngươi tên là gì?”

“Cố Kiều.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui