CHƯƠNG 145: NGANG TÀNG!
Dịch giả: Luna Wong
Không bao lâu, người của tam hoàng tử phủ liền tìm tới cửa.
Tam hoàng tử ở ngự thư phòng, xa phu không gặp được bản thân hắn, chỉ phải kêu thị vệ trong phủ qua đây.
Nghe nói tình huống thập phần nghiêm trọng, tổng cộng tới hơn mười danh thị vệ, cùng với một phủ y đi theo.
Hứa nữ quan vừa thấy được bọn họ, trong nháy mắt dấy lên hy vọng, dẫn theo váy cư chạy đi y quán, chỉ vào đoàn người nhị đông gia nói: “Đến thật vừa lúc, bọn họ bắt tam hoàng phi! Tam hoàng phi bị bọn họ nhốt rồi! Các ngươi mau vào đi cứu nàng!”
Nhị đông gia thấy nhiều thị vệ tràn vào như vậy, thầm nghĩ đây là dưới chân thiên tử, chớ sợ chớ sợ, bọn họ mở y quán, hành y chữa bệnh, thật đến tai nha môn cũng là có lý.
Mà khi hắn nghe được câu “Tam hoàng phi” kia, chân thoáng cái mềm nhũn.
Có lầm hay không?
Người bệnh bên trong lại là tam Hoàng phi? Nhi tức của đương kim thánh thượng?
Tiểu Cố nhà hắn cắt bụng cho hoàng tử phi…
Nhị đông gia lại bóp nhân trung ngất đi…
Y quán ở trong giai đoạn trù bị, người ở đại đường thật nhiều, Vương chưởng quỹ, tiểu Lục tử, đồ đệ của lão đại phu cùng với một ít hỏa kế vừa mời, tất cả mọi người bị thị vệ của hoàng tử phủ cậy mạnh khống chế.
Thị vệ dẫn đầu đang muốn chạy vào sương phòng giải cứu tam hoàng tử phi, chỉ thấy cửa sương phòng môn chi nha một tiếng mở.
Tam hoàng tử phi cầm lấy tay của Cố Kiều khó khăn đi ra, tay kia của nàng theo bản năng che vết thương.
Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, so với trạng thái nửa chết nửa sống trên xe ngựa mạnh hơn nhiều.
Bọn thị vệ nhìn thấy nàng, đều ôm quyền hành lễ.
Tam hoàng tử phi lạnh lùng quét mọi người một mắt, suy yếu lại khí tràng không giảm nói rằng: “Tất cả phản rồi sao? Còn không mau thả người?”
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau.
Dược hiệu của thuốc tê đang từ từ giảm, tam hoàng tử phi cảm nhận được đau đớn đến từ vết thương, bất quá xác thực như Cố Kiều nói, ở trong phạm vi có thể chấp nhận.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được bản thân tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nàng lạnh như băng nhìn về phía một phòng thị vệ: “Thế nào? Lời của ta không dùng được có phải hay không? Ai cho các ngươi mượn lá gan? Quay đầu lại ta muốn hỏi điện hạ thử xem, có phải là hắn bảo các ngươi không để ta ở trong mắt hay không?”
“Thuộc hạ không dám!” Thị vệ dẫn đầu dẫn đầu thu kiếm, lại hướng những người còn lại ra dấu tay, tất cả mọi người thả người của y quán, kiếm thu hồi vỏ kiếm.
Hứa nữ quan lo âu đi tới: “Tam hoàng phi, ngươi không sao chứ?”
Tam hoàng tử phi có chút thoát lực nhích lại gần trên người Cố Kiều: “Ta hiện tại không khí lực đánh ngươi, hồi phủ lại thu thập ngươi.”
Nếu như không phải giải phẫu đã kết thúc, như vậy nha đầu này dẫn người xông tới là sẽ hại chết nàng.
Cố Kiều đương nhiên lo lắng đến một điểm này, nên mau chóng kết thúc giải phẫu.
Tam hoàng tử phi chẳng biết Cố Kiều cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng đủ nàng cử động tối nay của cảm kích, nàng cứu không chỉ là mạng của nàng, còn có tôn nghiêm của nàng.
“Cố cô nương, cáo từ.” Nàng suy yếu nói.
Cố Kiều ừ một tiếng: “Bảy ngày sau cắt chỉ.”
Tam hoàng tử phi khó khăn gật đầu: “Được, ta nhớ kỹ.”
Nàng tùy thời muốn té, Hứa nữ quan cùng Liễu nữ quan vội vàng tiếp nhận nàng từ trong tay Cố Kiều, đỡ nàng ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Bảy ngày sau, tam hoàng tử phi không có tới cắt chỉ.
Cố Kiều cũng không lo lắng, nàng đã là hoàng tử phi, như vậy trong phủ nhất định có đại phu y thuật cao minh, hoàng cung cũng có ngự y, loại chuyện nhỏ như cắt chỉ này không làm khó được bọn họ.
Một buổi sáng trời trong nắng ấm, y quán khai trương.
Người một nhà dậy thật sớm, muốn đi cổ động cho y quán, ngay cả lão thái thái luôn luôn nương tới mặt trời lên cao cũng thức dậy.
Nhưng bởi vì ngày hôm nay Quốc Tử giám cùng Thanh Hòa thư viện cũng không nghỉ, Cố Kiều cự tuyệt bốn người xin nghỉ, hảo ý của bọn họ nàng tâm lĩnh.
Bookwaves.com.vn
Bốn người: Muốn trốn học một ngày cũng khó như vậy sao?
Bốn người nan huynh nan đệ ôm túi sách, sinh không thể yêu đi Quốc Tử giám cùng thư viện.
Lão thái thái không có việc gì, ngồi trên xe ngựa nhị đông gia phái tới một đạo đi y quán.
Chiêu bài Diệu Thủ đường đã treo lên rồi, chỉ chờ Cố Kiều đến yết vải đỏ.
Cố Kiều ngược lại cũng không già mồm cãi láo, giơ tay lên liền yết vải đỏ xuống, trên tấm bảng phong cách cổ xưa đại khí bút hành phi long viết ba chữ lớn kim xán xán —— Diệu Thủ đường!
Nhị đông gia thật cao hứng, tuy rằng không có Hồi Xuân đường, nhưng từ nay về sau có Diệu Thủ đường, hắn vẫn là nhị đông gia danh phù kỳ thực!
Cố Kiều cũng thật vui vẻ, kinh thành chi tiêu lớn như vậy, miệng ăn núi lở luôn luôn không tốt, có y quán có thể bắt đầu kiếm tiền, có tiền, có thể để bốn nam tử hán trong nhà đọc càng nhiều sách hơn, học tốt hơn.
Bốn người ở trong phòng học bị dày vò khi đến trường đồng loạt hắt hơi một cái…
Y quán khai trương ngày đầu tiên, có miễn phí xem chẩn cho bệnh nhân, thảo dược thong thường giảm giá hai phần, thuốc bổ thông thường giảm một nửa giá, đồng thời miễn phí biếu tặng một chén trà long nhãn táo đỏ bí chế.
Trà này này đây thượng đẳng hồng tảo khô cùng thịt long nhãn chế biến mà thành, còn cho kỷ tử, có thể bổ khí dưỡng huyết, mỹ dung dưỡng nhan, trọng yếu hơn là, cho đường nhiều, uống ngon!
Lão thái thái canh giữ ở bên bếp lò, xì xụp xì xụp uống một chén lại một chén!
Khách nhân không có mấy người tới, trà đã ít đi một nửa.
Nữ học hôm nay cũng đi học.
Cố Cẩn Du cũng thức dậy rất sớm, khi nàng quần áo nón nảy chỉnh tề đi chỗ cha nương bên kia thỉnh an, chỉ thấy Cố hầu gia cùng Diêu thị cũng chuẩn bị thỏa đáng, quần áo thỏa đáng, hình dạng muốn ra cửa.
Cố Cẩn Du hơi sửng sờ: “Cha, nương, các ngươi đây là…”
Cố hầu gia cười nói: “Ngày hôm nay không phải nữ học khai giảng sao?”
Vừa nói như vậy, Cố Cẩn Du đã hiểu: “Cha nương… Là muốn tiễn ta đi nữ học?”
Một đoạn ngày gần đây, quan hệ của cha nương tựa hồ trở nên có chút khẩn trương, nương tựa hồ biến thành người khác, bắt đầu ở trong phủ các loại đấu pháp với Lăng di nương, khiến cho quan tâm nàng đều thiếu.
Nàng kìm lòng không đặng lộ ra thần sắc vui vẻ: “Cha, nương, các ngươi thật tốt!”
Cố hầu gia cưng chìu vỗ vỗ tay của nữ nhi: “Được rồi, canh giờ không còn sớm, nên xuất phát rồi, chớ tới trễ!”
Đến muộn thì nhìn không thấy tràng diện xú nha đầu kia tiến nữ học nữa!
Hắn nhất định phải để phu nhân tận mắt thấy hắn cố gắng vì nha đầu kia!
“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút phu nhân!”
Chậm thì kinh hỉ sẽ không còn!
Từ tối hôm qua hắn liền cùng Diêu thị nói cái gì kinh kinh hỉ hỉ, Diêu thị còn tưởng là cái gì, nguyên lai là tiễn Cẩn Du nhập học sao?
Dọc theo đường đi, tình tự của Diêu thị cũng không tăng vọt mười phần.
Cẩn Du nhập học, nàng làm mẫu thân theo lý thuyết là nên kích động, nhưng mà chẳng biết tại sao, nàng không kích động như vậy.
Cố Cẩn Du không phải không nhận thấy được tâm tình của mẫu thân, bất quá mẫu thân gần đây đấu pháp với Lăng di nương, vẫn luôn là hình dạng thâm trầm, nàng không quá để bụng.
Xe ngựa rất nhanh đã tới nữ học.
Cố hầu gia đã ở trong đầu não bổ ra hình ảnh cảm động của phu nhân khi nhìn thấy nha đầu kia!
Diêu thị kích động cầm tay của nữ nhi: “Kiều Kiều, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Kiều Kiều ôn nhu nói: “Ta đi học.”
Diêu thị ngạc nhiên: “Ngươi… Ngươi cũng vào nữ học sao? Làm sao vào? Tự thi vào sao?”
Kiều Kiều thẹn thùng cúi đầu: “Làm sao có thể? Ta lớn lên ở nông thôn, chữ cũng không biết một cái, may mà có cha, là cha thiên tân vạn khổ giúp ta cầu được một tấm thiếp nhập học. Cha thật sự quá tốt với ta! Nương, ngươi không nên giận cha nữa!”
Diêu thị xấu hổ nhìn về phía hắn, chủ động kéo qua tay hắn: “Hầu gia, trước là ta trách oan ngươi, nguyên lai ngươi là cha hiểu rõ nữ nhi nhất trên đời này! Ta không nên bảo ngươi quỳ ván giặt, chúng ta nối lại tình xưa đi, đêm nay ngươi sang phòng ta.”
“Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha…”
Cố hầu gia chống nạnh não bổ, ở trên xe ngựa cười thành kẻ ngu si.
Diêu thị cùng Cố Cẩn Du đầy mặt kinh hách nhìn hắn.
Thẳng đến Diêu thị đẩy màn xe ra nhìn thấy Cố Kiều.
“Kiều Kiều!”
Diêu thị vén rèm lên, ma lưu xuống xe ngựa, kích động đi hướng nữ nhi, cầm tay của nữ nhi.
Một giây Cố hầu gia hoàn hồn.
Tới rồi tới rồi, thời khắc cao quang thuộc về hắn đã đến rồi!
Hắn rốt cục sắp rửa sạch nhục trước đó, lột xác, đi lên đỉnh nhân sinh rồi!
Thần sắc của Cố Cẩn Du tối sầm u ám, sáng sớm mẫu thân buồn bã ỉu xìu, nàng cho rằng nàng mệt mỏi, nhưng thấy được nữ nhi ruột thịt, trong nháy mắt nàng dung quang toả sáng.
Rõ ràng mình mới là người nên được chú ý nhất ngày hôm nay a!
“Kiều Kiều, sao ngươi lại ở chỗ này?” Diêu thị hỏi.
Cố hầu gia: Nói mau nói mau! Ta đi học!
Cố Kiều nói: “Ta làm việc.”
Cố hầu gia: “… ? !”
Bookwaves.com.vn
Diêu thị cũng không minh bạch tại sao nữ nhi lại tới nơi này làm việc.
Cố Kiều chỉ chỉ y quán sau lưng, nói: “Y quán khai trương.”
Diêu thị còn không biết chuyện nữ nhi cùng nhị đông gia kết phường mở y quán, kỳ thực Cố hầu gia cũng không biết.
Lần trước hắn bảo Hoàng Trung đi Bích Thủy hồ đồng tìm Cố Kiều, Cố Kiều không ở trạch viện, lão thái thái nói Cố Kiều đi y quán sát vách nữ học.
Hoàng Trung hồi bẩm Cố hầu gia, Cố hầu gia chỉ coi nàng là lại đi làm dược đồng.
Cố hầu gia tức giận quá mức, làm học sinh cao cao tại thượng không thơm sao?
Cố hầu gia không muốn làm cha xấu ở trước mặt Diêu thị, nhưng hắn thực không khống chế được mình bạo tính khí: “Ngươi nghĩ như thế nào? Vì sao không đi học? Ngươi không phải đáp ứng ta rồi sao? Thiếp mời ta cũng cho ngươi rồi, bạc cũng cho ngươi rồi, kết quả ngươi cho ta cái này?”
Cố Cẩn Du minh bạch là xảy ra chuyện gì, nguyên lai cha len lén lấy cho Cố Kiều một tấm thiếp nhập học.
Nàng tiến lên phía trước nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ, nữ học là rất khó tiến, nếu như không có thiếp nhập học cũng chỉ có thể thi.”
Cố Kiều nhàn nhạt liếc nàng một mắt: “Nga, ngươi cảm thấy ta không thi nổi?”
Cố Cẩn Du ủy khuất nói: “Ta không phải ý này, ta là cảm thấy tỷ tỷ không nên lãng phí một phen khổ tâm của cha, ta tuyệt đối không có coi thường tỷ tỷ. Kỳ thực ta đã sớm đề cập qua với cha, nếu như tỷ tỷ nguyện ý, ta có thể qua đây giúp tỷ tỷ ôn tập.”
Cố Kiều nói: “Vậy sao ngươi không có tới?”
Trong nháy mắt Cố Cẩn Du bị nghẹn đến nói không ra lời.
Đây cũng quá không ra bài theo trình tự đi?
Có ai tiếp lời như thế chứ?
Cố Cẩn Du cười khan một tiếng nói: “Vậy sau này mỗi ngày ta qua đây dạy tỷ tỷ.”
Cố Kiều mạn bất kinh tâm nói: “Không cần, ta không học.”
Cố Cẩn Du: “…”
Vậy vừa rồi ngươi đừng hỏi!
Cố hầu gia nhìn không được nữ nhi bảo bối chịu ủy khuất nhất, nói với Cố Cẩn Du: “Canh giờ không còn sớm, Cẩn Du ngươi nên đi học, chớ tới trễ.”
Cố Cẩn Du cắn cắn môi, nhẹ giọng đáp: “Vâng, cha, nương, ta đi vào trước, tỷ tỷ ngươi bảo trọng.”
Sau khi Cố Cẩn Du rời đi, Diêu thị dắt tay của nữ nhi vào y quán.
Cố hầu gia không hề tồn tại theo sát ở phía sau mẫu nữ hai người, bị quên mất như một luồng không khí.
Nhị đông gia rất tri kỷ, ở dãy phòng phía sau đơn độc chuẩn bị cho Cố Kiều gian sương phòng, sương phòng tự có một tiểu viện thanh u.
Mẫu nữ hai người vào viện tử, Cố hầu gia theo qua đây, lại bị cánh cửa đóng lại bịch một tiếng đập trúng mũi.
Trong nháy mắt Cố hầu gia sưng thành mũi heo: “… ! !”
Sau khi vào phòng, Cố Kiều chẩn mạch cho Diêu thị.
Không có mạn đà la hoa ảnh hưởng, mạch tượng của Diêu thị tốt hơn nhiều.
Diêu thị chứng u uất cùng chứng ý cũng không phải mạn đà la tạo thành, nhưng mạn đà la đích xác sẽ làm bệnh tình của Diêu thị nặng thêm, nghĩ như vậy, nếu không phải trước đây nàng dứt khoát ra khỏi hầu phủ, bằng không không nhất định chống không tới ngày Cố Kiều xuất hiện.
Sau đó, hai người nói đến chuyện trong phủ.
Quân doanh có nhiệm vụ khẩn cấp, Cố Trường Khanh đã liên tục nhiều ngày không quay về hầu phủ.
Tuy Cố Thừa Lâm bị Cố Trường Khanh thả ra khỏi từ đường, nhưng hắn như trước không xuống được giường.
Mỗi ngày Cố Thừa Phong đi thư viện học, không có Cố Thừa Lâm làm mưa làm gió, hắn trái lại cũng an phận thủ thường rất nhiều.
Duy nhất có chút nhức đầu là Lăng di nương, nhưng cũng không phải Diêu thị đau đầu nàng, mà là nàng đau đầu Diêu thị.
Ngày gần đây số lần Diêu thị đi Tùng Hạc viện càng nhiều, hôn định thần tỉnh, một lần cũng không bỏ.
Cố lão phu nhân ở trên người Diêu thị tìm được việc vui lập quy củ cho nhi tức, mỗi khi đều gọi Diêu thị đến trước mặt, ba la bô lô.
Nhưng nàng ở trong phòng ba lo bô lô, ngoại nhân lại không biết, còn tưởng là Diêu thị đột nhiên được sủng ái.
Hơn nữa mỗi lần Diêu thị từ trong phòng Cố lão phu nhân đi ra đều bày hình dạng thu hoạch pha phong, cho dù ai thấy đều sẽ cho rằng quan hệ bà tức tốt cực kỳ!
Hạ nhân trong phủ quen nhìn sắc mặt người, Diêu thị vừa được sủng ái, gió hướng liền đi thay đổi theo.
Ban đầu chỉ là than Diêu thị lĩnh hơn Lăng di nương, dần dần, một ngày ba bữa của Diêu thị cũng phong phú hơn Lăng di nương, thậm chí quần áo mùa đông của bọn hạ nhân, viện tử của Diêu thị đều làm trước hơn viện tử của Lăng di nương.
Đây ở dĩ vãng là chuyện tuyệt không thể nào.
Bất quá, Lăng di nương chủ trì việc bếp núc nhiều năm, ít nhiều là có chút tài năng.
Bị Diêu thị ức hiếp thành như vậy, nàng lại vẫn trầm trụ khí.
“Nàng ổn được như thế, ta rất khó bắt được nhược điểm của nàng.” Diêu thị cũng là lần đầu trạch đấu, thiếu khuyết kinh nghiệm.
Lúc này, lão thái thái ở trong nhà ngủ ngáp dài đi ra, ngang tàng trước mặt Diêu thị ném một bao thuốc: “Dùng cái này!”
Mỗ thái hậu: Làm cái gì cũng không được, cung đấu lại đệ nhất!