CHƯƠNG 146: ĐẠI KHOÁI NHÂN TÂM
Dịch giả: Luna Wong – Hôm nay tâm trạng cực kỳ nhẹ nhõm, nên mỗi bộ truyện đang up đều tặng thêm một chương.
Mẫu nữ hai người cổ quái nhìn gói thuốc trên bàn, nhất thời chẳng biết lão thái thái ném ra ngoài cái gì.
“Đây là cái gì?” Diêu thị hỏi.
Lão thái thái duỗi người, lười biếng ngồi xuống ghế: “Thạch tín.”
Diêu thị sặc một cái.
Cố Kiều cũng thiếu chút nữa bị sắc, nếu như nàng nhớ không lầm, mới vừa rồi lão thái thái là tiện tay từ trong lòng ngực móc ra đi? Lão thái thái hiện nay đều cứng rắn thế sao? Thạch tín cũng tùy thân mang theo?
“Người lấy đâu ra thạch tín?” Cố Kiều nhìn về phía lão thái thái hỏi.
Lão thái thái bị nhìn thấy có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng nói: “Thì, thì cái gì đó ân ân… Thuốc chuột đi!”
Hai chữ ân ân nàng hàm hồ cho qua, nhưng Cố Kiều vẫn là nghe hiểu.
Đầu cơ trục lợi(Đảo mại), nàng nói.
Đoạn ngày trước, Cố Kiều phát hiện trong nhà có chuột, vì vậy dùng thạch tín làm chút thuốc chuột.
Thuốc chuột hết, chuột cũng không xuất hiện nữa.
Nàng cho rằng thuốc chuột này đều bị chuột ăn rồi, hóa ra là lại bị lão thái thái cho cầm đi đầu cơ trục lợi?
Đầu cơ trục lợi kim sang dược đã không thỏa mãn được nhu cầu của người phải không?
Người còn bán luôn thuốc chuột?
Lão thái thái hắng giọng một cái: “Dược hiệu rất tốt, hàng xóm láng giềng mua một bao.”
Cố Kiều: Người đã phổ cập cho người trong đường hẻm chưa? !
Khóe miệng của Cố Kiều đều co rút.
“Ai nha! Thật là thơm nha! Có phải làm cơm rồi hay không? Ta đi trù phòng xem thử!” Lòng bàn chân của lão thái thái bôi dầu, chạy đi.
Diêu thị đứng dậy: “Đúng vậy, thơm quá a, ta cũng đi xem!”
Ánh mắt của Cố Kiều rơi vào trên tay cầm lấy gói thuốc của nàng.
Mang thạch tín đi trù phòng rất dọa người được không?
Diêu thị ngượng ngùng cười, nắm bắt gói thuốc trong tay nói: “Ta cầm đi bỏ!”
“Nga.” Cố Kiều làm bộ bản thân tin.
Diêu thị đuổi theo lão thái thái, hai người đi tới một góc yên lặng!
Diêu thị giơ gói thuốc khiêm tốn thỉnh giáo: “Bà cô của hài tử, cái này rốt cuộc dùng như thế nào a?”
Lão thái thái đầu tiên là so một tư thế kê đơn, ngay sau đó lại làm một tư thế ngửa đầu uống, hướng Diêu thị tễ mi lộng nhãn: “Làm hình dạng, hiểu chưa? Chỉ có hai ngươi, miệng nàng nói không rõ!”
Diêu thị cái hiểu cái không: “Nhưng làm thế nào bỏ qua các nha hoàn a?”
Bên người Lăng di nương luôn có nha hoàn tâm phúc theo chân.
“Ngươi đương nhiên không theo đuổi nha hoàn của nàng, ngươi để cho bản thân nàng tự đuổi nha.” Lão thái thái nói chuyện, áp sát vào Diêu thị thấp thấp rỉ tai vài câu, “Hiểu?”
Diêu thị bừng tỉnh đại ngộ: “Cao, thật sự là cao!”
Diêu thị có kế sách rồi, không kịp chờ đợi ly khai.
Nhìn bóng lưng hưng phấn rời đi của Diêu thị, lão thái thái lâm vào mê võng sâu đậm: “Ta từ trước rốt cuộc làm gì? Vì cọng lông gì một bụng ý nghĩ xấu?”
Diêu thị cầm thạch tín trở về phủ.
Lần đầu tiên làm chuyện loại này, nàng cực khẩn trương.
Bất quá nghĩ đến ủy khuất cùng hắc oa của những năm, nàng lại cảm thấy đáng sợ nữa cũng không hơn gì cái này.
Đầu tiên nàng thi hành bước đầu tiên của kế hoạch: Dẫn xà xuất động.
Lăng di nương là một người hết sức cẩn thận, muốn đơn độc hẹn nàng ra ngoài tính khả năng không lớn, trừ phi là Lăng di nương tự có chuyện không thể cho người biết, thí dụ như, câu dẫn Cố hầu gia.
Diêu thị thả tin tức Cố hầu gia ở hậu sơn trước, vì để cho tin tức chân thực đáng tin cậy, Diêu thị quả thực lừa Cố hầu gia đi hậu sơn.
Lăng di nương vừa nghe Cố hầu gia ở hậu sơn, nhất thời ăn mặc một phen, một thân một mình tiền đến hậu sơn cùng Cố hầu gia chế tạo một hồi “Xảo ngộ” lãng mạn.
Chỉ bất quá, nàng gặp phải không phải Cố hầu gia, mà là Diêu thị sớm chờ ở hậu sơn.
“Phu, phu nhân?” Lăng di nương ngẩn ra, vội vàng kéo vạt áo có chút trượt một cái.
Diêu thị nhìn vóc người sinh động của nàng, nhàn nhạt cười cười: “Di nương mặc thành cái dạng này, là muốn đến hậu sơn tư hội ai đó?”
Lăng di nương vội che kín phi phong, bọc bản thân nghiêm nghiêm thật thật, đè chột dạ xuống, nói: “Ta tới đây đi một chút, không có gì ta đi trước.”
Bookwaves.com.vn
Diêu thị cười nói: “Tới cũng tới rồi, không bằng đi vào ngồi một chút đi, một hồi hầu gia hái xong trái cây sẽ tới tìm ta.”
Có Diêu thị ở, các kiểu kỹ năng của Lăng di nương vô pháp thi triển, nhưng nàng lại không muốn cứ đi như vậy, dù sao mình đích xác ăn mặc rất đẹp, không cho hầu gia xem một chút nàng không cam lòng.
Lăng di nương cùng Diêu thị đi nhà gỗ nhỏ phụ cận.
Cố hầu gia thỉnh thoảng sẽ đến hậu sơn luyện kiếm, Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm cũng thường thường đến hậu sơn hái trái cây, căn nhà gỗ nhỏ này chính là chuẩn bị cho bọn họ nghỉ chân.
Nhìn không lớn, thứ nên có lại đầy đủ mọi thứ.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
Diêu thị rót cho Lăng di nương một ly trà, nhân lúc Lăng di nương không chú ý túm gói thuốc ở trong tay.
Kế hoạch của lão thái thái là để Diêu thị sử dụng khổ nhục kế, hạ độc ở trong ly của mình, giả uống một hớp làm bộ trúng độc, kỳ thực vẩy lên người là được rồi, sau đó nói xấu Lăng di nương đầu độc mình.
Phản chính không có bên thứ ba, Lăng di nương miệng nói không rõ.
Nhưng rất hiển nhiên Diêu thị hiểu sai ý của lão thái thái, nàng nhân lúc này, trực tiếp hạ thuốc chuột ở trong ly của Lăng di nương.
Lăng di nương đâu ngờ tới Diêu thị sẽ minh mục trương đảm đầu độc mình chứ? Nâng chung trà lên, không chút do dự uống.
Sau đó nàng bi kịch rồi.
Thuốc chuột của lão thái thái đầu cơ trục lợi, đó bắt buộc không thể theo lượng dùng vốn có, bằng không kiếm không được tiền. Là trộn bột mì, thuộc về thuốc chuột giả, ăn không chết người, nhưng là đủ Lăng di nương uống một vò.
Lăng di nương ngã xuống đất không dậy nổi, mũi miệng méo lệch, cả người co quắp, miệng sùi bọt mép…
Biết thì nói nàng trúng độc, không biết còn tưởng là nàng tuổi trẻ trúng gió.
Trong khi giãy chết dáng vẻ chật vật của nàng bị Cố hầu gia đến đây tìm Diêu thị thấy được.
Lăng di nương hận không thể qua đời luôn!
“Chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao vậy?” Cố hầu gia đầy mặt kinh ngạc hỏi.
“Ta không biết!” Diêu thị giả ngu.
Cố hầu gia tức khắc gọi hạ nhân tới đưa Lăng di nương về viện tử, lại gọi phủ y tới trị liệu cho Lăng di nương.
Phủ y chẩn đoán được Lăng di nương trúng độc, vội vàng để Lăng di nương nôn ra.
Đây là khổ Diêu thị đã từng ăn rồi.
Nhưng y thuật của phủ y không cao minh bằng Cố Kiều, dược vật và thiết bị cũng không tiên tiến như của Cố Kiều, Lăng di nương chịu tội hơn Diêu thị lúc ấy nhiều lắm.
Tổng cộng giằng co hai canh giờ, nửa cái mạng đều bị mài cho sắp hết, cuối cùng Lăng di nương cũng có thể nói chuyện.
Nàng mở miệng câu nói đầu tiên là chỉ chứng Diêu thị: “Nàng hạ độc hại ta!”
Cố hầu gia cau mày: “Ngươi chớ nói nhảm, phu nhân làm sao có thể hạ độc ngươi?”
Đừng nói Cố hầu gia không tin, ngay cả Cố lão phu nhân cùng huynh đệ Cố Thừa Phong cũng không tin.
Ba người bọn hắn là không định gặp Diêu thị, nhưng không định gặp là một chuyện, có tin Diêu thị có gan này hay không lại là một chuyện khác.
Nếu Diêu thị thật có bực thủ đoạn này, hà chí bị bọn họ bức ra phủ chứ?
Cố Thừa Lâm ngồi xe lăn đến thăm nàng, bình lui hạ nhân, nhỏ giọng hỏi: “Di nương, có phải ngươi đang dùng khổ nhục kế hay không a?”
Lăng di nương cảm thấy oan uổng: “Ta không có!”
Cố lão phu nhân cũng tới chất vấn nàng: “Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Làm sao lại làm ra bực chuyện hồ đồ này? Nàng không phải là ở trong phủ thêm vài ngày sao? Dù là ngươi muốn ép nàng đi, cũng phải nghĩ biện pháp cao minh một chút a!”
“Di mẫu!” Lăng di nương oan uổng muốn chết, đến xưng hô ở nhà mẹ đẻ đều gọi ra.
Nàng thừa nhận bản thân hại qua Diêu thị, nhưng lần này thật không phải nàng!
“Thật là nàng hại ta a di mẫu!”
Cố lão phu nhân trừng nàng nói: “Nàng hại ngươi, dùng thạch tín trộn bột mì?”
Phủ y đã nói, loại trình độ thạch tín đó chỉ cần cứu trị đúng lúc, là ăn không chết người.
“Chút tâm tư này của ngươi, ta nhất thanh nhị sở, không cần phải nói sạo ở trước mặt ta! Xem ta làm kẻ ngu si sao? Cho rằng ta nhìn không thấu sao?” Cố lão phu nhân rất tức giận, nàng không phải giận Lăng di nương làm chuyện ngu xuẩn, mà là giận Lăng di nương làm chuyện ngu xuẩn còn không thừa nhận, còn xem mình như một kẻ ngu si lừa cho qua chuyện!
Nguyên bổn Cố lão phu nhân định thay Lăng di nương làm chủ, nhưng lúc này nàng thay đổi chủ ý!
“Tự ngươi phản tỉnh lại cho tốt!” Cố lão phu nhân dứt lời, phất tay áo ly khai!
“Di nương, biện pháp này ngay cả ta đều nhìn ra sơ hở, sau này ngươi muốn đối phó nữ nhân kia, vẫn là chớ dùng loại chút tài mọn này.” Cố Thừa Lâm lúng túng nói xong, cũng trở về viện tử của bản thân.
Lăng di nương quả thực muốn qua đời, nàng hơn mười năm vẫn luôn đối phó nữ nhân kia, duy chỉ có lúc này đây không có!
Nàng hại người thì không ai hoài nghi nàng, nàng cái gì cũng không làm thì toàn bộ trong phủ lại cũng không tin nàng!
Lăng di nương tức giận đến đầu đều đau đớn!
Cố Trường Khanh ở quân doanh vài ngày, vào buổi tối cuối cùng cũng kéo vẻ mặt uể oải trở lại hầu phủ.
Hắn mới vừa vào phủ, sai vặt thiếp thân liền bẩm báo chuyện Lăng di nương trúng độc với Cố Trường Khanh: “… Thật không nhìn ra a, Lăng di nương ác với mình như vậy, vì hãm hại phu nhân không tiếc hạ độc mình, nàng không sợ độc chết mình luôn sao?”
Bookwaves.com.vn
Cố Trường Khanh trầm tư, không nói gì.
Sai vặt điệp điệp bất hưu nói rất nhiều, đại thể là không ngờ tới Lăng di nương dụng tâm ác độc, lại hạ thủ với phu nhân.
Thành thật mà nói, Lăng di nương ở trong phủ cũng là người biết thiết kế người, nàng chủ trì việc bếp núc nhiều năm, rất ít cùng hạ nhân mặt đỏ, chỉ bất quá Diêu thị ở trong lòng hạ nhân càng vô hại hơn cả Lăng di nương.
“Trạng huống của Lăng di nương như thế nào?” Cố Trường Khanh hỏi.
Sai vặt chú ý tới xưng hô của thế tử lần này chính là Lăng di nương, không phải di nương, kém một chữ, lại làm cho người cảm thấy cảm tình của hắn đối với Lăng di nương cũng thay đổi.
Sai vặt ngoài miệng không dám hỏi đến tâm tư của chủ tử, chỉ thành thật trả lời lời của hắn: “Phủ y nói, độc kia là trộn bột mì, độc không chết người, di nương không đáng ngại, chỉ là cần điều dưỡng một đoạn ngày.”
Cố Trường Khanh mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như thế, vậy liền rất điều dưỡng đi, chuyện trong phủ, không nên lại để cho Lăng di nương vất vả.”
Sai vặt không hiểu ra sao, lời này của người mấy ý?
Cố Trường Khanh đi Tùng Hạc viện, lấy lý do dưỡng bệnh cùng tiểu trừng đại giới tạm thời thu hồi việc bếp núc của Lăng di nương.
Kỳ thực, để một di nương chấp chưởng việc bếp núc vốn là an bài không hợp lý, chỉ vì chỗ dựa của Lăng di nương vững chắc cường đại, Diêu thị lại không ở trong phủ, mới để cho nàng mười năm đều chui một chỗ trống.
Cố lão phu nhân còn đang canh cánh trong lòng chuyện Lăng di nương nói sạo hồ lộng, cất tâm tư gõ Lăng di nương, gật đầu đồng ý.
Vì vậy sau khi bị người hạ độc, bị toàn bộ phủ oan uổng, quyền làm việc bếp núc Lăng di nương cũng mất.
Y quán khai trương xong liên tiếp ba ngày có tuyết, kinh thành không ít nhai đạo bị đông lại, xe ngựa khó có thể chạy, người đi đường cũng bước đi khó khăn.
Tiểu Tịnh Không vừa từ trong nhà đi ra liền ngã.
Ai nha, lúc này không oán hắn, vì quá trơn!
Hắn bò vài cái không đứng lên được, đơn giản bỏ qua, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất, lược lược le lưỡi.
Le le không thích hợp.
Di?
Đầu lưỡi dính luôn!
Cố Kiều từ nhà bếp đi ra, xuyên thấu qua phòng ngoài thấy một thân ảnh nhỏ manh manh đát nằm trên mặt đất tiền viện.
Cố Kiều cổ quái đi tới: “Trên mặt đất lạnh, mau đứng lên.”
Tiểu Tịnh Không: Anh, không đứng nổi.
Cố Kiều ngồi xổm người xuống vừa nhìn, lúc này mới phát hiện đầu lưỡi của tiểu tử này dính trên mặt đất đông lại rồi.
Cố Kiều: Xin hỏi ngươi làm sao chơi mình ra cái dạng này?
Tiểu Tịnh Không cảm giác mắc cở chết người, dạng 囧 cư nhiên bị Kiều Kiều thấy được, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng oai hùng tuấn mỹ của hắn!
Hắn nỗ lực rút đầu lưỡi.
Cố Kiều nói: “Chớ lộn xộn.”
Cứng rắn rút sẽ làm tổn thương đầu lưỡi, Cố Kiều đi nhà bếp đổi nước ấm.
Nước ấm chưa đổ xong, Tiêu lục lang từ thư phòng đi ra.
Hắn một mắt nhìn thấy thượng tiểu tử kia, tự tiếu phi tiếu ngồi xổm xuống, vây xem tư thái lúng túng của tiểu tử kia.
Tiểu Tịnh Không phát điên rồi.
A a a!
Tỷ phu xấu không được nhìn!
Rất nhanh, Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận cũng đi ra.
Hai người cũng cùng qua đây vây xem.
Cố Diễm cười đến người ngã ngựa đổ!
Cố Tiểu Thuận bình thường không cười, trừ phi không nín được.
Tỷ như bây giờ.
Tiểu Tịnh Không xù lông đến không chịu được.
Bại hoại bại hoại bại hoại, người lớn đều là bại hoại!
Phảng phất qua một thế kỷ, Tiểu Tịnh Không rốt cục đợi được Cố Kiều lấy nước ấm đến giải cứu đầu lưỡi của mình.
Đầu lưỡi đã tê rần, không tri giác.
Cố Kiều ôm người.
Hắn xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, cảm giác bộ mặt của mình không còn chỗ để nữa, hắn lấy tay nhỏ bé che khuôn mặt nhỏ nhắn, một đầu ghim vào trong lòng Cố Kiều, ném cho mấy người một cái ót!
Tiểu Tịnh Không ăn cơm đều là một mình ăn trong phòng, không ăn cùng đám người lớn xấu xa nhìn chê cười của hắn!
Đây là lần đầu tiểu tử này nhéo ra tính tình lớn như vậy.
Tuy rằng nói như vậy có chút không lương tâm, nhưng hình dạng không được tự nhiên của tiểu tử kia cực khả ái.
“Nên đi học rồi.” Tiêu lục lang nín cười, qua đây gọi hắn.
Tiểu Tịnh Không giật lại chăn, một tay kéo chăn che luôn đầu nhỏ: “Ta mới không đi học với ngươi! Ta muốn đi học với Kiều Kiều!”
Buổi sáng phát hiện trên bảng sách mới không có Kiều Kiều của chúng ta, nguyên lai đã chưng bày 30 ngày rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chẳng biết trong tay mọi người có còn nguyệt phiếu hay không, nếu có ủng hộ Kiều Kiều, hy vọng Kiều Kiều có thể được càng nhiều độc giả thấy hơn.
Cảm tạ mọi người, cúc cung.