Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 148: MỘT NHÀ BA NGƯỜI

Dịch giả: Luna Wong

Tiểu Tịnh Không ngồi ở chỗ ngồi không lâu, tiểu nam oa kia cũng vào ban, bị Tưởng phu tử an bài ở dãy chính giữa, vóc dáng của Tiểu Tịnh Không nhỏ, ngồi hàng thứ nhất.

Không biết là bị Tiêu lục lang uy hiếp, hay là hai người cách xa nhau khá xa, ngày đầu tiên tường an vô sự.

Tưởng phu tử giới thiệu với mới người là bạn học mới tên Sở Dục.

Trên thực tế hắn tên Tần Sở Dục.

Tần Sở Dục ở Quốc Tử giám dày vò một ngày không gì sánh được, Tưởng phu tử giảng bài hắn căn bản nghe không hiểu, ngồi cũng ngồi không yên, thật vất vả ngâm đến tan học, hắn đến túi sách cũng không cần, thẳng chạy ra Quốc Tử giám.

Hắn ẩn tàng thân phận đi học, người tới đón hắn tự nhiên cũng là cải trang xuất hành.

“Điện hạ.” Xa phu nhỏ giọng nghênh hắn.

“Điện cái gì hạ? Phiền chết!” Tần Sở Dục không kiên nhẫn cau mày một cái, dùng cả tay chân lên xe ngựa.

Bên trong xe, thái tử phi mặc váy dài minh sa kim sắc ngồi ở trên tháp đọc sách, nàng dáng vẻ đoan trang, khí chất ưu nhã, mỹ lệ không thể tả.

Thấy Tần Sở Dục thở phì phò, cổ tay nàng khẽ động, để quyển sách trên tay xuống, ôn nhu nhìn hắn: “Làm sao vậy? Ai khi dễ tiểu thất nhà của chúng ta?”

Tần Sở Dục đặt mông ngồi ở bên cạnh thái tử phi, tức giận nói rằng: “Hoàng tẩu gạt ta, Quốc Tử giám một chút cũng không dễ chơi! Sớm biết thế ta sẽ không đi!”

“Còn đang tức giận chuyện sáng sớm sao?” Thái tử phi tới nơi này đợi đã lâu, tự nhiên có người hồi báo trạng huống của Tần Sở Dục với nàng, “Nghe nói đó là một tiểu hài tử ba tuổi, ngươi là hoàng tử, điểm độ lượng dung người ấy cũng không có?”

“Ai nói ta không có?” Tần sở dục chống nạnh.

Thái tử phi mỉm cười: “Liền biết tiểu thất ngoan nhất, mới sẽ không để ý.”

“Đó, đó là tự nhiên!” Tần Sở Dục bất ngờ không kịp đề phòng bị chụp mũ trên đầu, nhất thời có chút không lấy xuống được.

Chỉ là, hắn vẫn không muốn đến trường.

Quốc Tử giám quá khó, không cho phép học sinh thất thần, cũng không cho tùy ý nghỉ ngơi, cả ngày, cổ của hắn đều đau!

Nhưng hắn lại không thể nói mình nghe không hiểu.

Như vậy quá mất mặt.

Hắn đột nhiên nghĩ đến tiểu đậu đinh ba tuổi kia.

Vì sao hình như hắn nghe hiểu?

Nhỏ như vậy, cai sữa chưa?

Hừ!

Thái tử phi thấy hắn còn đang phát cáu, xuất ra một cái hộp đựng thức ăn, nhẹ nhàng mở nắp.

Một cổ hương khí mang theo nãi chút ý vị bay ra, tràn ngập toàn bộ thùng xe.

Lực chú ý của Tần Sở Dục thoáng cái bị hấp dẫn, nước bọt hoa lạp lạp chảy xuống.

Hắn có thể thành tiểu mập mạp, đủ thấy sức chống cự của bản thân đối với thức ăn ngon kém hơn người thường.

Hắn nhìn dương nãi cao trong hộp, ừng ực nuốt nước bọt.

Thái tử phi ôn nhu cười nói: “Chúc mừng ngày đầu tiên tiểu thất đến Quốc Tử giám học, thưởng cho ngươi một khối dương nãi cao.”

Tần Sở Dục trừng mắt nhìn, khó có thể tin nói: “Ta, ta có thể ăn sao?”

Thái tử phi cười nói: “Đương nhiên.”

Tần Sở Dục chảy nước bọt hỏi: “Phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không trách tội ta chứ?”

Bởi vì hắn ăn quá nhiều, ăn thành mập mạp nhất trong hoàng cung, hôm nay phụ hoàng và mẫu hậu cũng không cho phép ăn những thứ điểm tâm ngon miệng này nữa.

Thái tử phi ôn thanh nói: “Yên tâm đi, là kinh qua mẫu hậu đồng ý, chỉ cần ngươi đi học, mỗi ngày tan học đều có thể ăn một khối.”

Tần Sở Dục ngồi thẳng thân thể béo nhỏ: “Ta đây muốn đến trường! Mỗi ngày đều đến trường!”

Thái tử phi quẹt chóp mũi nhỏ của hắn: “Không chỉ có phải đi, còn phải học giỏi, chăm chú nghe giảng, không được ỷ thế hiếp người. Ngươi là hoàng tử, ngươi là quân, bọn họ là dân, ngươi nên làm là bảo vệ bọn họ, không thể khi dễ bọn họ.”

“Biết rồi!”

Tần Sở Dục đưa tay đi lấy.

“Ôi chao.” Thái tử phi bắt tay nhỏ béo của hắn lại, “Lau tay trước.”

Tần Sở Dục nhịn con sâu tham ăn nhỏ xuẩn xuẩn dục động xuống: “Vậy hoàng tẩu ngươi nhanh lên một chút!”

Thái tử phi cười cười, đưa khăn qua dùng nước trà thấm ướt lau tay cho hắn.

Lúc này Tần Sở Dục mới nắm dương nãi cao trong hộp đựng thức ăn lên, hự hự ăn.

Một bên nữ quan nhỏ giọng nói: “Vẫn là thái tử phi có biện pháp, hoàng hậu nương nương đều không có cách với thất điện hạ đó.”

Thái tử phi cưng chìu nhìn Tần Sở Dục một mắt, hắn vùi đầu ăn dương nãi cao, không lưu ý đến các nàng nói chuyện.

Bookwaves.com.vn

Nàng nói: “Lời không thể nói như vậy, nương nương là từ mẫu, không đành lòng trách móc tiểu thất quá nặng nề.”

Tần Sở Dục là tiểu nhi tử của hoàng hậu, đệ đệ đồng bào của thái tử, vừa sinh ra đã chiếm vị trí đích hoàng tử, ngoại trừ thái tử, là hắn cao quý nhất bên trong hoàng tự.

Người bên ngoài không dám chọc hắn, chọc nổi hắn thì không ngoan tâm quản giáo hắn, thậm chí còn dưỡng thành tính tình hiêu trương bạt hỗ này của hắn.

Bệ hạ bận việc tiền triều, mấy năm gần đây số lần đến hậu cung càng ít, đoạn ngày trước lại mang theo đại hoàng tử di phục đi Giang Nam, vừa đi mấy tháng, hồi cung hắn phát hiện Tần Sở Dục bị chìu đến không còn hình dáng, lúc này mới quyết hạ chỉ đưa Tần Sở Dục đi Quốc Tử giám học.

Hắn biết rõ tính tình nước tiểu của Tần Sở Dục, để tránh người của Quốc Tử giám giống người của hoàng cung bởi vì hoàng tử thân phận của hắn mà nơi chốn kiêng kỵ hắn, nhường hắn, vì vậy hạ phong khẩu lệnh, bao quát bản thân Tần Sở Dục cũng không được tiết lộ ra ngoài mình là hoàng tử.

Một khi phát hiện, phòng tối nhỏ hầu hạ.

Nếu không làm sao khi Tiêu lục lang ép Tần Sở Dục tự báo thân phận, có thể dọa Tần Sở Dục cực sợ chứ.

Bất quá rốt cuộc Tần Sở Dục cũng quen hoành hành ngang ngược ở hoàng cung, không để một tiểu đậu đinh ba tuổi vào mắt, chờ ngày nào đó phụ hoàng không quản thúc hắn nữa, hắn sẽ tìm tiểu đậu đinh tính sổ cũng không muộn!

Tần Sở Dục ăn ăn, từ từ bị mỹ thực mê hoặc, rất nhanh trong đầu cũng chỉ còn lại có dương nãi cao.

“Hồi cung.” Thái tử phi phân phó.

Hoàng tử đến tuổi nhất định cũng sẽ ở ngoài cung xây hoàng tử phủ, ngoại trừ thái tử ở tại đông cung.

Thất hoàng tử còn nhỏ, cũng ở hoàng cung.

Xe ngựa chậm rãi đi trước, lái rời Quốc Tử giám thái tử phi lơ đãng liếc mắt một cái.

Trùng hợp lúc này Tiêu lục lang dắt Tiểu Tịnh Không từ Quốc Tử giám đi ra.

Thái tử phi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, con ngươi co rụt lại!

Nàng kéo mành cửa sổ xe ra, ánh mắt sáng quắc nhìn thiếu niên mặc bạch y trong đám người.

Nàng bất khả tư nghị lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể…”

“Kiều Kiều!”

Kèm theo một tiếng thanh thúy hô hoán đến từ Tiểu Tịnh Không, một thiếu nữ thanh y lưng đeo sọt nhỏ cất bước đi tới.

Thiếu nữ không đeo khăn che mặt, quần áo mộc mạc, không tính là keo kiệt, nhưng cũng không cao quý.

Tóc nàng dài đến thắt lưng, đen nhánh như lụa, dùng một cây trâm bạch ngọc lan búi tóc lên đỉnh đầu.

Là một thiếu nữ thanh lệ lại thanh lãnh.

Trên mặt trái của thiếu nữ có một khối bớt màu đỏ, bản thân nàng lại không để ý với cái này, thong dong bình tĩnh xuyên toa trong ánh mắt khác thường.

Thiếu nữ đi tới trước mặt của tiểu tử kia cùng vị thiếu niên Quốc Tử giám kia, nhéo nhéo mặt của tiểu tử kia.

Lúc này thái tử phi mới chú ý tới, tên tiểu tử kia cũng quá khả ái.

Bất quá nàng tạm thời không liên hệ hắn cùng tiểu đậu đinh mạo phạm Tần Sở Dục với nhau.

“Kiều Kiều Kiều Kiều!” Tiểu Tịnh Không nhìn thấy Cố Kiều vui vẻ vô cùng.

Cố Kiều xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn.

Trên đường lúc đến có tuyết rơi, lúc này mặc dù đã ngừng, nhưng đỉnh đầu của nàng vẫn có hoa tuyết.

Tiêu lục lang do dự một chút, vẫn là lộ ra đầu ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng lấy đi hoa tuyết trên tóc nàng.

Cố Kiều không nhúc nhích, ngoan ngoãn để hắn xử lý.

Dáng dấp có chút nhu thuận.

Hình ảnh một nhà ba người, ấm áp đến có chút chói mắt.

Thái tử phi nhéo nhéo đầu ngón tay, lại thấy thiếu nữ từ trong sọt nhỏ lấy ra một túi hạt dẻ đường nhiệt hồ hồ, cầm một viên đưa cho hắn.

Thiếu niên không có do dự ăn.

“Ngon không?” Cố Kiều hỏi.

“Ân, ngọt.” Tiêu lục lang nói.

Cũng không biết là nói ai tương đối ngọt.

Cố Kiều đưa hết hạt dẻ đường cho Tiểu Tịnh Không ôm.

Tiểu Tịnh Không như con sóc nhỏ kiếm ăn, răng rắc cắn.

Một nhà ba người hòa hòa mỹ mỹ đi.

Thái tử phi buông rèm cửa sổ xuống.

Hắn đã chết rồi.

Hắn không ăn hạt dẻ.

Giống như hơn nữa cũng không phải hắn.

“Thái tử phi, người làm sao vậy?” Nữ quan nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng hỏi.

Thần sắc của nàng như thường nói: “Lạnh quá, hồi cung.”

Lại nói sau khi Tiêu lục lang ở khu vỡ lòng chống đối Trịnh ti nghiệp, triệt để đắc tội Trịnh ti nghiệp.

Trịnh ti nghiệp có thể leo đến cao vị trí như vậy, đúng là có thực học, văn chương hắn làm vô cùng tốt, đến bệ hạ không thích bát cổ văn thỉnh thoảng đều gọi khen một đôi lời, chỉ bất quá, tài học là một chuyện, đức hạnh có lúc lại là một chuyện khác.

Trịnh ti nghiệp ghi hận Tiêu lục lang để hắn mất mặt ở trước mặt của thất điện hạ cùng với những người đó, bắt đầu âm thầm làm khó dễ Tiêu lục lang.

Bookwaves.com.vn

Đầu tiên là Tiêu lục lang thi cầm hằng tháng đứng thứ nhất đếm ngược ở Suất Tính đường, Quốc Tử giám có quy củ, phàm là người hai lần thi không hợp cách, thì sẽ theo luật xử lý giáng cấp.

Nói cách khác, một lần thi thứ nhất đếm ngược nữa, Tiêu lục lang sẽ trực tiếp bị đá ra khỏi Suất Tính đường.

Mặc dù các phu tử nghi hoặc vì sao Tiêu lục lang thi kém như vậy, nhưng đã là đại tế tửu tự mình chấm bài thi, nói vậy sẽ không sai đi.

Chuyện cuộc thi chỉ là một món khai vị thôi, rất nhanh Tiêu lục lang phát hiện lúc mình đi Quốc Tử giám ăn cơm, thức ăn luôn luôn ít hơn người khác một cách khó hiểu.

Phùng Lâm cổ quái nói: “Không đúng nha, thức ăn của ngươi sao ít như vậy?”

Nói chỉ có lá rau cũng không chuẩn bị, đó căn bản là một nhánh lá rau trong một chén canh to!

Tiếp sau đó, luôn có người không giải thích được đụng vào Tiêu lục lang.

Đi ngang qua hành lang gấp khúc, một giám sinh của Quốc Tử giám đụng tới, mực nước trong tay hất lên một thân của Tiêu lục lang.

“Đi đường thế nào vậy?” Phùng Lâm hét lớn.

“Xin lỗi a! Xin lỗi!” Người nọ nói liên tục xin lỗi.

Đây đã hồi thứ ba của hôm nay rồi.

Người nọ rõ ràng cho thấy bị người hiếp bức, thân thể đều đang phát run.

Tiêu lục lang nhàn nhạt liếc hắn một mắt, không nói gì, mặt không thay đổi đi tẩm xá của Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp thay đổi thân xiêm y sạch sẽ.

Lúc đi ra, cũng không biết là ai cầm mất quải trượng của hắn.

Đường trợt, không có quải trượng hắn, từ tẩm xá đến Suất Tính đường, khoảng cách trăm bước ngắn ngủi ngã vài lần.

Bốn phía có người cười vang.

Ước chừng là đang ủ một trận tuyết to, bầu trời rất u ám, Quốc Tử giám bị u ám bao phủ cũng lộ ra âm u.

Tiêu lục lang từ trong đất tuyết đứng lên, hình dung chật vật, sống lưng lại thẳng tắp.

Hắn ngẩng đầu, nhìn phía Minh Huy đường lầu ba của Quốc Tử giám.

Trên đường đi tiền đường, Trịnh ti nghiệp vịn lan can, dù bận vẫn ung dung nhìn Tiêu lục lang.

Cầu xin tha thứ chưa?

Tiểu tử.

Cái loại quỳ xuống dập đầu đó.

Cầu xin bổn đại nhân bỏ qua cho ngươi.

Tiêu lục lang lẳng lặng nhìn hắn, trong con ngươi không có lửa giận, bi phẫn, sợ hãi như trong tưởng tượng của hắn, đáy mắt của hắn không có chút tâm tình nào, như một hồ nước tĩnh chỉ vạn năm.

Không biết sao, Trịnh ti nghiệp đột nhiên chột dạ một chút.

Nhưng rất nhanh, hắn lại lắc đầu.

Bất quá là một tên quê mùa từ nông thôn đến mà thôi, khi dễ thì khi dễ.

Ai bảo hắn không có mắt như vậy, trước mặt mọi người ném mặt mũi của mình chứ?

Ở Quốc Tử giám, hắn chính là trời.

Không ai có thể mạo phạm quyền uy của hắn!

Lưu quản sự vẫn luôn có âm thầm lưu ý động tĩnh của Tiêu lục lang ở Quốc Tử giám, rất nhanh liền có sai vặt hướng hắn hồi báo tình huống mới nhất.

Trên xe ngựa Lưu quản sự nghe xong, nhàn nhạt nở nụ cười: “Ta đã sớm nói rồi, kinh thành không phải dễ lăn lộn như vậy, được rồi, đi gặp vị thiếu gia này đi.”

Hôm nay Tiểu Tịnh Không không có lớp.

Một mình Tiêu lục lang tan học về nhà.

Khi hắn đi ra Quốc Tử giám, Lưu quản sự đã ở trong xe ngựa một bên đợi lâu.

“Lưu quản sự, thiếu gia tới.” Sai vặt nhắc nhở.

Lưu quản sự xuống xe ngựa, đi tới trước mặt của Tiêu lục lang, cười nhạt chào hỏi: “Thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt.”

Tiêu lục lang liếc hắn một mắt: “Lại muốn tới làm cái gì?”

Lưu quản sự cười nói: “Chuyện Quốc Tử giám ta đã nghe nói, để thiếu gia chịu khổ rồi.”

Tiêu lục lang: “Xem chê cười thì không cần.”

Lưu quản sự: “Chính là một ti nghiệp, hầu gia động động ngón tay có thể bóp chết. Kỳ thực chỉ cần thiếu gia chịu hồi phủ, ta bảo chứng với thiếu gia, từ ngày mai Quốc Tử giám cũng sẽ không có người này nữa.”

Tiêu lục lang không để ý tới hắn, cất bước đi phương hướng nhà.

Lưu quản sự cười nhạt: “Thiếu gia hà tất khổ như thế chứ? Phải, lúc trước là hầu gia có lỗi với mẫu tử các ngươi, không đúng lúc đón các ngươi môn hồi phủ, nhưng đây không thể toàn bộ trách trên đầu một mình hầu gia. Chuyện bốn năm trước càng chẳng trách hầu gia, hắn cũng là sau mới biết chuyện, sau khi hắn biết liền bắt đầu ở chung quanh nghe ngóng tung tích của ngươi. Mẫu thân ngươi chết, hầu gia rất khó chịu, chuyện của đại ca ngươi hầu gia cũng nghe nói, vạn hạnh ngươi không có việc gì.”

Tiêu lục lang siết chặt nắm tay.

Lưu quản sự khuyên nhũ nói: “Kinh thành phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều, không có một núi dựa cường đại, ngươi muốn trở nên nổi bật, lại chỉ có thể phát hiện bản thân nửa bước khó đi. Đây vẫn chỉ là bắt đầu, còn tiếp tục như thế nữa, ngươi sẽ bị gặm đến xương cũng không sót. Cho nên thiếu gia, ngươi vẫn là cùng ta hồi phủ đi, làm nhi tử của Tuyên Bình hầu không tốt sao? Vì sao phải ở bên ngoài chịu khổ chịu tội chứ?”

(Luna: Lờ mờ đoán thế này. Tế tửu đã chết không phải nam chủ mà là anh em cùng cha khác mẹ của ổng. Nên hai người mới giống nhau như thế. Ổng thực sự là hàng xóm của PL, chẳng qua là trải qua chuyện mất người thân nên ổng mới lạnh lùng như thế. Nhưng còn chuyện lúc nhỏ ổng từng ở kinh thành thì giải thích sao nhỉ??? Còn đoạn đối thoại với người gọi ổng là A Hành nữa, cũng chưa giải thích được.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui