Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 149: THẾ THÂN

Dịch giả: Luna Wong

Tiêu lục lang lạnh lùng nhìn hắn: “Những lời này là ý của ngươi, hay là ý của hắn?”

Hắn?

Có người xưng hô thân cha của mình như vậy sao?

Hắn biết thân cha của mình là ai không?

Đường đường nhất phẩm võ hầu, dưới một người, trên vạn người.

Từ xưa làm phò mã đã không còn có thể nhậm chức trong triều nữa, Tuyên Bình hầu là người đầu tiên.

Lấy sức một mình kiềm chế toàn bộ bộ tộc Trang thị, người hiện nay bệ hạ tin trọng nhất chính là hắn.

Bản thân hắn thú công chúa, muội muội của hắn làm hoàng hậu, hắn hoàn thành công chế trụ đại hoàng tử, đưa ngoại sinh nhà mình sớm lên thái tử vị.

Tin hay không chỉ cần phóng xuất một câu nói: Tuyên Bình hầu thiếu nhi tử, người nguyện ý làm nhi tử của Tuyên Bình hầu có thể xếp hàng từ Chiêu quốc đến Lương quốc.

Vị thiếu gia này ngược lại.

Hắn còn cần quản mỗi một câu nói rốt cuộc là có phải ý của hầu gia hay không sao?

Ngoan ngoãn hồi phủ làm thiếu gia có quyền thế nó không thơm sao?

Lưu quản sự cười nói: “Ngươi cảm thấy nếu như không phải hầu gia muốn nhận ngươi trở về, ta dám sao?”

Đây là lời nói thật.

Về phần nói nhận thế nào, quá trình nhận có áp dụng một ít thủ đoạn hay không, chính là chuyện thuộc bổn phận của Lưu quản sự.

Người bình thường nghĩ không ra tầng này, nhưng Lưu quản sự luôn cảm giác mình nói mỗi một câu nói, đến tột cùng mấy phần thật mấy phần giả, đều bị thiếu niên ở trước mắt khám phá.

Loại cảm giác này không tốt chút nào.

Lưu quản sự nhíu mày, giây lát lại vừa cười vừa nói: “Thiếu gia, mắt thấy sắp tới tháng chạp, thực sự không suy tính quay về hầu phủ đón năm mới sao?”

Tiêu lục lang không để ý tới hắn, xoay người đi phương hướng Bích Thủy hồ đồng.

Ngày hôm nay nghỉ vỡ lòng, Tiểu Tịnh Không không có tới Quốc Tử giám, một mình hắn về nhà là tốt rồi.

Quải trượng của hắn tìm lại được, y sam cũng thay đổi, nhìn không ra vết tích ở Quốc Tử giám bị người khi dễ.

Nhìn bóng lưng quật cường của hắn, sai vặt hỏi: “Lưu quản sự, chúng ta thực sự không giúp thiếu gia một chút, mắt mở trừng trừng nhìn thiếu gia bị người của Quốc Tử giám khi dễ sao?”

Lưu quản sự có do dự một cái chớp mắt, mỗi một lần cảm thấy có thể xem xét đối phương thời gian, đối phương luôn có thể chạy ra khỏi chưởng khống của hắn.

Sai vặt nói: “Lưu quản sự, không bằng chúng ta…”

Lưu quản sự giơ tay lên, ngăn lại lời kế tiếp của hắn: “Chờ một chút, ta cũng không tin hắn đến Quốc Tử giám còn có thể kiên cường giống như trước vậy.”

Kinh thành không phải huyện thành, Trịnh ti nghiệp cũng không phải chỉ là một huyện thái gia, hắn cho rằng đây là toàn bộ gây khó khăn sao? Người như Trịnh ti nghiệp vậy còn rất nhiều, một ngày nào đó hắn sẽ nhịn không được!

Sai vặt nhắc nhở: “Lưu quản sự, xương của thiếu gia quá cứng rắn, chúng ta có cần nghĩ chút biện pháp khác hay không a? Ban đầu người đáp ứng hầu gia, sẽ đưa thiếu gia hồi phủ đón năm mới, giá chỉ còn lại một tháng.”

Nhắc tới cái này, chân mày của Lưu quản sự cau lại.

Lúc ban đầu hắn không cảm thấy là chuyện khó, khoe khoang khoác lác trước mặt của hầu gia.

Lúc đi huyện thành thì vẫn chưa tới mùa hè, hắn tự cảm thấy thời gian sung túc, không vội nhất thời, ai biết nhoáng lên hơn phân nửa năm trôi qua.

Nhưng, có thể có biện pháp gì khác chứ?

“Cái kia…” Sai vặt ngượng ngùng nói, “Thiếu gia không phải đã thành thân sao? Lỡ như vị thiếu phu nhân kia nguyện ý làm thiếu nãi nãi của hầu phủ thì sao?”

Lưu quản sự híp mắt một cái: “Ngươi là nói… nữ nhi lưu lạc dân gian của Định An hầu phủ kia?”

Đã là thê tử của thiếu gia nhà mình, Lưu quản sự làm sao có thể không đi điều tra rõ thân phận của đối phương được chứ?

Còn nữa Định An hầu phủ giấu cũng không kín, rất dễ liền tra ra nàng là thiên kim thật, vị Cố Cẩn Du kia là thiên kim giả ôm sai.

Bookwaves.com.vn

Lưu quản sự chưa dành quá nhiều quan tâm vị thiên kim này.

Bởi vì không quan tâm, nên không chú ý, cũng liền chưa từng nghĩ xuống tay từ trên người nàng.

Sai vặt thấy Lưu quản sự nghe lọt, vội nói tiếp: “Vị thiếu phu nhân kia lớn lên ở nông thôn, nghe nói lá gan cực nhỏ, cũng không dám quay về hầu phủ. Bất quá nàng vô cùng tốt với thiếu gia, vài lần tiểu nhân đến Quốc Tử giám bên này tìm hiểu tin tức, đều thấy nàng ở ngoài chờ thiếu gia.”

Lưu quản sự suy nghĩ một chút, cười nói: “Ngược lại cũng vẫn có thể xem là một biện pháp.”

Lưu quản sự chẳng biết chuyện Cố Kiều cùng người hợp tác mở y quán, hắn trực tiếp đi Bích Thủy hồ đồng.

Lão thái thái cùng mấy hàng xóm láng giềng đang vui vẻ đánh bài diệp tử, không công phu để ý người: “Muốn xem bệnh đi Diệu Thủ đường!”

“Nàng nói cái gì?” Lưu quản sự ở bên trong xe ngựa hỏi.

Sai vặt nhức đầu: “Hình như… Bảo chúng ta đi Diệu Thủ đường.”

“Diệu Thủ đường là cái gì?” Lưu quản sự chưa từng nghe qua.

Sai vặt suy nghĩ một hồi, không quá chắc chắn nói rằng: “Tựa hồ là y quán mới mở sát vách nữ học.”

Lúc này Cố Kiều còn không biết bản thân được người thương nhớ, lớp cưỡi ngựa bắn cung của nữ học, có một cô nương từ trên lưng ngựa ngã xuống, cánh tay trật khớp tại chỗ.

Người vừa được đưa tới.

Khóc không còn hình dáng.

“Ngươi tên là gì?” Cố Kiều hỏi.

“Ta… Ta là… Ách!” Nàng khóc thẳng nức cục.

Cố Kiều đưa tay nhìn cánh tay của nàng, nàng sợ đau, gào lên như giết lợn: “Đừng đụng ta!”

Cố Kiều nói: “Ta không đụng ngươi, trên mu bàn tay ngươi trầy da, ta thanh lý vết thương cho ngươi, không đụng phải cánh tay ngươi.”

“Thật, thật chứ?” Nàng đầy mặt không tin nhìn Cố Kiều.

“Thật.” Cố Kiều nhẹ nhàng đặt tay nàng ở trong lòng bàn tay, tránh chỗ nàng trật khớp ra, “Tay ngươi thật là đẹp mắt, bình thường đều dùng cái gì để rửa?”

Không ai không thích được khen chứ, nàng vừa kéo nói: “Nước hoa hồng… ức! Rửa xong… ức! Bôi kem bảo vệ da… ức!”

Cố Kiều nói: “Ta thấy người khác cũng bôi, da không tốt như ngươi.”

Nàng nói: “Đây còn không phải là ta trời sinh lệ… A —— ”

Lời còn chưa dứt, Cố Kiều đã tiếp lại cánh tay cho nàng.

Mỗ cô nương trời sinh lệ chất nhìn mình trong gương đồng, sợ đến run một cái, suýt nữa ngất đi.

A! Phong bà tử từ đâu tới? ! Quá xấu!

Đây là đại phu diệu thủ nhân tâm gì a, đối với mặt mày này của mình dĩ nhiên cũng khen nổi?

Y quán khai trương nhiều ngày, vẫn không có sinh ý gì, nữ học bởi vì lớp cưỡi ngựa bắn cung, cống hiến cho y quán một tháng công trạng.

Sau vị tiểu cô nương kia, hựu lục tục tới mấy người vết thương nhẹ cùng với kinh hách quá độ.

Cố Kiều bận rộn chân không chạm đất.

Lại tiễn bước một vị bệnh nhân vết thương nhẹ xong, cửa gỗ của chẩn thất lần thứ hai bị đẩy ra.

“Chỗ nào khó chịu?” Cố Kiều vùi đầu chỉnh lý dược phẩm trên bàn, hỏi.

Đối phương không nói chuyện.

Cố Kiều cổ quái ngẩng đầu lên, chỉ thấy nữ tử cả người đoản áo hồ lam sắc, váy dài phấn bạch lưu tiên hàm tiếu đứng ở cửa.

Không giống với lần trước suy yếu cùng tái nhợt, sắc mặt của nàng hồng nhuận rất nhiều.

“Còn nhớ ta không, Cố cô nương?” Nàng mỉm cười hỏi.

Cố Kiều gật đầu: “Tam hoàng phi.”

Nàng không hành lễ, tam hoàng tử phi ngược lại cũng không chú ý.

Tam hoàng tử phi cất bước đi vào, trêu chọc nói rằng: “Ta đợi ngươi hồi lâu.”

“Tam hoàng phi mời ngồi.” Cố Kiều công thức hoá bắt đầu lưu trình xem chẩn cho người bệnh.

Tam hoàng tử phi bĩu môi, ngồi xuống ghế, đặt tay lên bàn đưa cho nàng.

“Ta xem vết thương một chút trước.” Cố Kiều nói.

“Có thể… Đừng ở chỗ này không?” Tam hoàng tử phi hỏi.

“Được.” Cố Kiều mang tam hoàng tử phi đi viện tử của mình.

Gian viện tử này là nhị đông gia đơn độc lưu cho nàng, ngoại trừ nàng cùng người nhà ra, không có những người khác tới.

Vết thương của tam hoàng tử phi đã cắt chỉ, khép lại rất tốt.

Cố Kiều lại chẩn mạch cho nàng, mạch tượng cũng rất bình ổn.

“Không chuyện gì, tam hoàng phi có thể yên tâm.” Nàng nói rằng.

“Cái kia…” Tam hoàng tử phi do dự một chút, nhẹ giọng nói, “Ngươi có thuộc không để ta lưu sẹo sao?”

Có thể dùng ba ngân cao(thuốc mỡ) và ba ngân thiếp(thuốc dán), chỉ bất quá trong dược tương tạm thời còn không có hai loại thuốc này.

Hơn nữa, có thuốc nàng hiện tại cũng không dùng được, phải đợi vết thương hoàn toàn khép lại.

Cố Kiều dừng một chút, nói rằng: “Hiện nay chưa có thuốc đặc hiệu, ba ngày sau ngươi lại đến xem.”

“Được.” Tam hoàng tử phi đáp ứng.

Cố Kiều thấy nàng lạnh, xách vò nước trên lò, rót cho nàng một chén trà nóng.

“Đa tạ.” Tam hoàng tử phi nâng ly trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, thân thể cuối cùng cũng ấm áp hơn nhiều.

Nàng nhìn nhìn trần thiết trong phòng, nhịn không được hỏi: “Ngươi ở tại y quán sao?”

Cố Kiều nói: “Không có, ta ở phụ cận.”

Mặc dù tam hoàng tử phi mới cùng Cố Kiều gặp qua hai lần, thân phận hai người lại cách xa, nhưng cũng không biết sao, nàng chính là cảm thấy Cố Kiều rất thân thiết.

Tam hoàng tử phi nhìn về phía Cố Kiều: “Nghe khẩu âm của ngươi không giống người kinh thành.”

Bookwaves.com.vn

Cố Kiều nói: “Ta từ huyện thành tới.”

Tam hoàng tử phi gật đầu: “Ngươi bao lớn?”

Cố Kiều: “Mười lăm.”

Tam hoàng tử phi cười cười: “Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ta họ Đỗ.”

Cố Kiều không thích nói chuyện, luôn luôn tam hoàng tử phi hỏi cái gì, nàng liền đáp cái đó.

Bất quá nàng nguyện ý đáp, ít nhất nói rõ ấn tượng của nàng đối với tam hoàng tử phi cũng không kém.

“Ôi chao? Đó là cái gì?” Tam hoàng tử phi là cầm si, rất dễ chú ý tới đồ có liên quan tới cầm.

Cố Kiều nhìn hộp trên án một cái, nói: “Cổ cầm.”

Là cầm Tiểu Tịnh Không tặng nàng, nàng tự làm một hộp đàn đựng nó.

Rất khác hộp đàn với trong chợ bán, bởi vậy tam hoàng tử phi không thể một mắt nhận ra.

“Ta có thể xem không?” Tam hoàng tử phi hỏi.

“Ân.” Cố Kiều gật đầu.

Tam hoàng tử phi đặt chén trà xuống, đi tới sau trường án, tiểu tâm dực dực mở hộp đàn.

Một cây cổ cầm bị đốt đen một khối ánh vào mi mắt của nàng.

Chỉ nhìn từ bề ngoài, cầm này cũng không chỗ kỳ lạ, là hình dạng của Phục Hy cầm.

Lại là một cây cầm fake sao?

Tam hoàng tử phi có chút mất mác.

Ở ngoài chợ người người lấy có được một cây cầm mô phỏng càng tốt theo Phục Hy làm kiêu ngạo, tam hoàng tử phi lại thà rằng dùng cổ cầm thông thường, cũng không muốn phỏng chế Phục Hy cầm.

Trước đây Trần quốc tiến cống Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm, là cực phẩm trong đống mô phỏng, bệ hạ vốn dự định tặng cho nàng, bị nàng cự tuyệt, nghe nói không lâu sau ban thưởng cho thiên kim Định An hầu phủ.

Tam hoàng tử phi vốn định khảy một bản, lần này lại không có dục vọng khảy cầm, nàng sờ sờ đuôi cầm, lễ phép khen hai câu liền đóng hộp cầm lại.

Sau đó nàng lại thấy được một khối lệnh bài bày trên bàn—— Tiểu Tịnh Không đến chơi đùa, lấy ra lại quên trả về, thông tuệ cơ trí như Tiểu Tịnh Không có một đại khuyết điểm, đó chính là không có sở thích thu dọn đồ đạc!

Tấm lệnh bài này nhìn quá quen mắt, thậm chí còn tam hoàng tử phi cầm nó lên, kinh ngạc không gì sánh được hỏi: “Cố cô nương, ngươi… sao có thể có cái này?”

Cố Kiều bình tĩnh ồ một tiếng: “Nhặt.”

Tam hoàng tử phi ám thở phào một cái, nói rằng: “Đây là lệnh bài của Tuyên Bình hầu phủ, lão lệnh bài, ngươi đừng để những người khác thấy, để tránh khỏi rước lấy phiền toái không cần thiết.”

Không phải lần đầu tiên có người nói cho nàng biết, cùng Tuyên Bình hầu phủ nhấc lên quan hệ sẽ chọc phiền phức.

“Cái gì gọi là lão lệnh bài?” Cố Kiều hỏi.

Tam hoàng tử phi chỉ chỉ đồ đằng trên lệnh bài: “Đây là đồ án hơn mười năm trước, phía sau cảm thấy ngụ ý không quá rõ ràng, vì vậy mài đi đằng điều trong này.”

Đằng điều kia chỉ là một nhánh nho nhỏ, người bình thường không nhìn ra, nàng là hoàng tử phi, đối với tất cả đồ án có liên quan đến hoàng thất đều phải hiểu rõ ràng trong lòng.

Lệnh bài kia nhìn qua có chút năm tháng rồi, chỉ là Cố Kiều cũng không ngờ tới sẽ nhiều năm như thế.

Hai người lại nói một chút nói, tam hoàng tử phi cáo từ.

Bên kia nữ học cũng tan học, y quán hôm nay chủ yếu làm sinh ý của nữ học, các nàng về nhà buôn bán hôm nay cũng liền cơ bản kết thúc.

Nhị đông gia để lại Tống Hà trông y quán, Cố Kiều cõng sọt về nhà.

Vừa quẹo cái cua, liền có một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt nàng.

Trên xe ngựa một nam tử trung niên quần áo đẹp đẽ quý giá đi xuống, tâm khoan thể béo, nhìn qua thành thật lại tính tình tốt, nhưng một đôi mắt tinh minh lại lộ ra sắc bén phảng phất có thể xuyên thủng lòng người.

“Xin hỏi, là Cố cô nương của Định An hầu phủ sao?” Nam tử trung niên đầy mặt ôn hòa chắp tay.

Rõ ràng là hỏi, lại bị hắn nói ra bằng giọng chắc chắc.

Cố Kiều tĩnh táo nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Lưu quản sự cười nói: “Ta họ Lưu, chẳng biết thiếu gia có nhắc qua ta với ngươi chưa?”

“Thiếu gia nào?” Cố Kiều hỏi.

Lưu quản sự có chút ngoài ý muốn, hai phu thê nhỏ xa lạ đến thế này sao? Bản thân tới nhiều lần như vậy, thiếu gia lại không nhắc qua bản thân với nàng?

Hắn nhắc nhở: “Ta còn để người đi nhà ngươi tặng lễ mừng năm mới, đáng tiếc thiếu gia không thu.”

“Nga.” Nói như vậy Cố Kiều có ấn tượng, trước đó không lâu đích xác đã tới một người, kéo tới một xe than bạc, Tiêu lục lang không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“Thiếu gia nhà ngươi, tướng công ta?” Cố Kiều hỏi.

Lưu quản sự mặt mày rạng rỡ: “Phải.”

Cố Kiều dừng một chút, hỏi: “Tuyên Bình hầu phủ?”

Lưu quản sự ngẩn ra.

Thiếu gia đã không đề cập qua bản thân với nàng, nàng lại làm sao biết thiếu gia của Tuyên Bình hầu phủ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui