CHƯƠNG 150: BÁ KHÍ HỘ ĐOẢN
Dịch giả: Luna Wong – bao che khuyết điểm một cách Khí phách
Cố Kiều cũng không biết, nàng chỉ là suy đoán.
Tấm lệnh bài kia là Tiết Ngưng Hương từ chỗ Tiêu lục lang té xỉu nhặt được, hòa thượng xinh đẹp cùng tam hoàng tử phi đều nói nó là lệnh bài của Tuyên Bình hầu phủ, chắc sẽ không sai.
Người này lại gọi Tiêu lục lang là thiếu gia.
Một loạt tin tức kết hợp lại, thì có câu nói phía trước hỏi Lưu quản sự kia.
Lần này Lưu quản sự đến đây tìm nàng, chính là định mượn tay nàng khuyên thiếu gia hồi phủ, hắn không có ý định giấu diếm thân phận của mình, bởi vậy như thực chất đáp: “Không sai, thiếu gia là thiếu gia của Tuyên Bình hầu phủ.”
Cố Kiều tiêu hóa một chút: “Nga.”
Nga?
Lưu quản sự bồn chồn, người không phải lần đầu nghe nói chứ? Phản ứng này cũng quá bình tĩnh!
Cố Kiều không phải một người nhìn thân phận, Tiêu lục lang là chủ tử hay là hạ nhân của Tuyên Bình hầu phủ đối với nàng mà nói đều không có gì sai biệt.
Bất quá, nàng có một chuyện bất minh.
“Nếu hắn là thiếu gia của Tuyên Bình hầu phủ, vì sao không muốn trở về với các ngươi?”
Đây cũng không phải là nàng cố ý hỏi thăm bí mật đối phương, mà là người ta đã tìm tới cửa, nàng cũng không thể không minh bạch liền bán tướng công nhà mình đi chứ.
Lưu quản sự thở dài: “Lúc này nói rất dài dòng, nếu thiếu phu nhân có thời gian, có thể đến trà tứ ngồi.”
Hai bên trái phải thì có một gian trà tứ, Cố Kiều không cự tuyệt, cùng Lưu quản sự đi.
Lưu quản sự thầm nghĩ, đầu óc của vị thiếu phu nhân này không được tốt a, cứ theo người xa lạ đi như vậy sao? Đều không cần nhìn xem lệnh bài của hắn và vân vân?
Nếu Lưu quản sự biết bản lĩnh của Cố Kiều, nên lo lắng chính là bản thân hắn.
Lưu quản sự chỉ có không thèm để ý Cố Kiều, nhưng cũng không có nửa phần ác ý, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chia rẽ đôi phu thê nhỏ.
Tin tưởng hầu gia cũng không muốn làm như vậy.
Bản thân hầu gia đã đủ cường đại, không cần dựa vào nhi tử để liên hôn, củng cố quan hệ của Tuyên Bình hầu phủ cùng các đại thế gia.
Về phần nói thân phận xứng hay không xứng…
Tuy là lớn lên ở nông thôn, tốt xấu là một đích nữ hầu phủ chánh nhi bát kinh, phối vị thiếu gia này… Miễn cưỡng cho qua đi!
Lưu quản sự chọn một gian sương phòng lầu hai.
Sát đường, mở cửa sổ có thể thấy Huyền Vũ đại nhai như nước chảy.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Lưu quản sự hỏi: “Thiếu phu nhân thích bích loa xuân, hay là trà long tỉnh?”
“Đều được.” Cố Kiều nói.
Lưu quản sự cười cười, rót một bầu trà long tỉnh: “Đây là trà mới năm nay.”
Cố Kiều không cảm mạo với trà, đổi chút nước lạnh toàn bộ uống.
Nàng quả thực khát.
Lưu quản sự nhìn trợn mắt hốc mồm.
Thiếu gia là một kỳ ba, thú thiếu phu nhân cũng không kém cạnh a.
“Nói đi, chính sự.” Cố Kiều đạm nói.
“Ôi chao!” Lưu quản sự hoàn hồn, thở dài một cái, nói thân thế của Tiêu lục lang, “Kỳ thực… Thiếu gia là tư sinh tử của hầu gia.”
Chuyện này còn phải từ mười tám, mười chín năm trước hầu gia đi Giang Nam trị thủy.
Năm ấy Giang Nam phát đại hồng thủy, dẫn đến mấy nghìn mẫu ruộng tốt bị hủy, bách tính trôi giạt khấp nơi, tìm hiểu duyên cớ, không chỉ có là thiên tai, cũng là nhân họa.
“Bạc triều đình dùng cho tu kiến đê đập bị quan viên địa phương tư nuốt, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu trong đê đập, lúc này mới không thể ngăn cản lũ lụt, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi.”
Khi đó hầu gia chưa quyền thế ngập trời như hôm nay vậy, bệ hạ phái hắn đi Giang Nam điều tra chân tướng của đê đậ, bọn rắn độc địa phương nỗ lực hối lộ hầu gia, để hầu gia giấu diếm chân tướng.
Hầu gia không cùng bọn chúng rắn chuột một ổ, kết quả bị bọn họ trả thù, trên đường hồi kinh bị thích khách đâm bảy tám đao.
“Ta nhớ kỹ lúc đó là ở phụ cận Tùng huyện.” Lưu quản sự hồi ức.
Bookwaves.com.vn
Thời niên thiếu Lưu quản sự liền đi theo Tuyên Bình hầu, là người vì bồi hắn đánh nửa giang san, chỉ bất quá trên đường có vài chục năm hắn bị hầu gia phái đi địa phương khác, năm ngoái mới được hầu gia một lần nữa triệu hồi.
“Chỗ kia không có y quán, sau khi hầu gia bị thương tìm một lang trung gần đó, vì bị thương nghiêm trọng, chỉ phải tiến vào trong nhà lang trung.”
Vị lang trung kia y thuật không quá cao minh, tuy là bảo vệ được tính mệnh, lại làm cho Tuyên Bình hầu có bệnh căn, đương nhiên, đây là nói sau.
Lúc Tuyên Bình hầu ở trong nhà lang trung dưỡng thương, một nhà ba người ở sát vách, nam chủ nhân là một con quỷ bài bạc mê rượu, tiểu nhi tử mới vài tuổi.
Hầu như mỗi ngày Tuyên Bình hầu đều có thể nghe thanh âm nam nhân đánh chửi nữ nhân hài tử, bất quá đây là việc nhà của người khác, Tuyên Bình hầu ngại quản.
Không ngờ có một lần, nam nhân bài bạc thua hài tử cho người khác, nữ nhân ôm chân của nam nhân, cầu nam nhân không nên ôm hài tử đi, nam nhân quyền đấm cước đá nữ nhân, thiếu chút nữa tươi sống đánh chết nữ nhân.
Sát vách Tuyên Bình hầu thực sự không thể nhịn được nữa, hơn nữa lúc ấy hắn tuổi trẻ khí thịnh, tiến lên chỉnh trị nam nhân một trận.
Nam nhân chạy thoát, nửa đường chết yểu ở trong tay của người ép trả nợ.
Nữ nhân thành quả phụ.
Tuyên Bình hầu thấy nàng thương cảm, cho nàng chút ít bạc.
Cũng là trùng hợp, thân thích của lang trung là nạn dân lũ lụt, tha gia đái khẩu đến đây tìm lang trung nương tựa.
Trong nhà lang trung không có chỗ ở, mà Tuyên Bình hầu phải trị thương, không thể đi quá xa.
“Ân công không chê, tới nhà của ta ở đi.” Nữ nhân nói như vậy.
Vậy chuyện sau đó không cần Lưu quản sự nói, Cố Kiều cũng có thể tự hành não bổ.
“Hầu gia ở đó thoáng một cái chính là nửa năm, thẳng đến thương thế triệt để khỏi hẳn. Hầu gia hỏi nàng có muốn cùng hắn lên kinh không, nàng có chút do dự. Hầu gia không thích ép buộc người, vì vậy cho nàng một tấm lệnh bài, nói cho nàng biết, nếu nghĩ thông suốt, tùy thời đi kinh thành tìm hắn.”
Lưu quản sự thở dài: “Ai nha, hầu gia a… Còn chưa hiểu rõ nữ nhân.”
Cố Kiều không phải đương sự, không đánh giá.
Lưu quản sự nói: “Từ biệt này chính là rất nhiều năm, nếu không phải bốn năm trước thiếu gia cầm tấm lệnh bài kia cùng với y vật của hầu gia năm đó tìm đến hầu gia, hầu gia cũng không biết nàng dĩ nhiên mang thai, còn len lén sinh ra nhi tử của bọn họ.”
Cố Kiều hỏi: “Ngươi là nói, Tiêu lục lang là bốn năm trước mới đi kinh thành?”
Lưu quản sự: “Không sai.”
Cố Kiều: “Hắn ở kinh thành lâu không?”
Lưu quản sự tiếc nuối lắc đầu: “Không, thời cơ thiếu gia tới không được tốt, kinh thành ra mấy án mạng, hầu gia một mực ở hình bộ không trở về phủ. Thật vất vả trở về hầu phủ… Rồi lại ra đại sự, tiểu hầu gia qua đời, đó là đích tử duy nhất của hầu gia. Hầu gia gặp đả kích rất lớn, những người không có nhiệm vụ bình thường không gặp. Lúc đó thiếu gia giao đồ cho một hạ nhân hầu phủ, qua hồi lâu, hạ nhân mới bẩm báo với hầu gia. Khi đó thiếu gia đã ly khai kinh thành.”
Cố Kiều dừng một chút: “Nói như vậy… Hắn chỉ ở kinh thành ngắn ngủi mấy tháng?”
Lưu quản sự nhớ lại một chút: “Cũng không đến một tháng.”
Cố Kiều như có điều suy nghĩ: “Nga.”
Lưu quản sự nói: “Mẫu thân của thiếu gia trước khi lâm chung mới nói thân thế cho thiếu gia biết, thiếu gia cùng ca ca cùng mẫu dị phụ nhập kinh tìm phụ, đâu ngờ tới phụ thân không gặp, ca ca còn không cẩn thận tiếp xúc bệnh nhân ma phong, thiếu gia là lo lắng ca ca bị bắt đi ma phong sơn mới mang theo ca ca cấp tốc ly khai kinh thành.”
Cố Kiều gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Ân?” Thì ra câu không minh bạch này của Lưu quản sự là có ý gì.
Cố Kiều nhìn về phía hắn: “Ngươi nói tiếp.”
Lưu quản sự nói: “Sau đó, hầu gia liền phái người ở chung quanh hỏi thăm hạ lạc thiếu gia, thẳng đến năm ngoái mới nghe được thiếu gia học ở Thiên Hương thư viện huyện thành. Hầu gia bảo ta mang thiếu gia về, ta khuyên thiếu gia nhiều lần, ước chừng là thiếu gia vô pháp tiêu tan chuyện cũ năm xưa, chậm chạp không chịu cùng ta hồi phủ.”
Cố Kiều tin tưởng bộ phận hắn nói ra khỏi miệng đều là thật, chỉ là, có còn mấy thứ hắn không nói có thật hay không thì không biết.
Có lúc, bẻ cong một sự thật cũng không cần nói sạo, chỉ nói bớt chút chân tướng.
Hơn nữa, ai cũng không thể bảo chứng lý giải của Lưu quản sự chính là toàn bộ chân tướng.
Nàng tin tưởng bốn năm trước xác thực có một Tiêu lục lang nhập kinh tầm phụ.
Nhưng, Tiêu lục lang này thật là Tiêu lục lang đó sao?
Cố Kiều uống một ngụm trà, buông tay nói: “Thật đáng tiếc, nếu như hắn không muốn trở về phủ, ta cũng không biện pháp gì.”
Không phải, nghe nửa ngày, ngươi nói với ta cái này?
Ngươi không nên khóc chảy nước mắt, cảm thấy bi thống cho thân thế của tướng công ngươi, cảm thấy đau thương phụ tử không thể nhận nhau sao?
Ngươi có còn một chút tự giác của thôn cô nhỏ hay không!
Lưu quản sự nóng nảy, bài đồng tình không được, vậy lên cái vương tạc(kiểu như chơi lớn)!
Bookwaves.com.vn
Hắn đưa ngang trái tim một cái, nghiêm mặt nói: “Ngươi biết thiếu gia ở Quốc Tử giám bị người khi dễ không? Quốc Tử giám là địa phương nào? Tới nơi này chẳng biết có bao nhiêu quyền quý kinh thành, hậu trường của các học chính cùng học quan người này cường ngạnh người kia còn hơn. Thiếu gia muốn bằng sức một mình chống lại những người bọn hắn, căn bản là chuyện không thể nào! Thiếu phu nhân dù là không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho thiếu gia! Làm thiếu gia của Tuyên Bình hầu phủ, đừng nói Quốc Tử giám, toàn bộ kinh thành hắn đều có thể đi ngang!”
Thần sắc của Cố Kiều cuối cùng cũng một tia biến hóa, lại không phải động dung, mà là sát khí cùng lãnh ý vô tận.
Nàng đứng lên, cư cao lâm hạ nhìn Lưu quản sự ngồi ở trên cái đệm một mắt: “Nói với hầu gia nhà ngươi biết, tướng công của bản thân ta, tự mình ta hộ!”
Lại có người khi dễ tướng công nàng?
Tốt, rất tốt!
Cố Kiều trở về Bích Thủy hồ đồng.
Tiêu lục lang đã sớm giặt sạch xiêm y dơ, nét mặt không có nửa điểm vết tích bị người khi dễ.
Cố Kiều nhìn từng kiện xiêm y phấp phơi trong gió lạnh, mâu quang từng chút từng chút lạnh xuống.
Ngày mai, Cố Kiều tìm Phùng Lâm.
Phùng Lâm vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Tịnh Không nói ngươi tìm ta, chuyện gì a?”
Cố Kiều nói ý đồ đến của mình.
Nhãn thần của Phùng Lâm trở nên trốn tránh: “Cái kia… Lục lang không cho ta nói chuyện phát sinh ở Quốc Tử giám cho ngươi biết.”
Cố Kiều không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn hắn như vậy.
Từ trước Phùng Lâm có bao nhiêu chán ghét nàng, hôm nay có bao nhiêu thích nàng, không phải thích giữa nam nữ, là như ở cùng thân nhân vậy.
Phùng Lâm cuối cùng vẫn thua trận, ai thán một tiếng: “Được rồi, quả thật có một hồi sự như thế, lục lang… đắc tội Trịnh ti nghiệp.”
Đắc tội thế nào Phùng Lâm không rõ lắm, người biết chuyện của Tiểu Tịnh Không cùng Tần Sở Dục không nhiều lắm, bản thân lục lang không nói, Phùng Lâm không hỏi thăm.
Hôm nay Tiêu lục lang là học sinh xuất sắc không giấu dốt, không thôi cũng không có khả năng thi vào Suất Tính đường.
Nhưng mà thi tháng hắn thi thứ nhất đếm ngược, nghe nói là Trịnh ti nghiệp phê chữa.
Người khác có thể không biết thực lực của Tiêu lục lang, Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp học qua lớp của hắn, tuyệt không tin thành tích của hắn lại đột nhiên suy sụp thành như vậy.
Phùng Lâm nói: “Lâm Thành Nghiệp đều hỏi ta, có phải Trịnh ti nghiệp tự làm khó dễ lục lang hay không? Còn có Vương Kỳ, Trần Đạc, La Độ, Triệu Hải…”
Phùng Lâm liên tiếp báo tên, đều là người mấy ngày nay từng làm khó dễ Tiêu lục lang.
Cố Kiều nhất nhất ghi tạc tên của bọn họ.
Trong đó có mấy người là bị ép, Cố Kiều rạch tên của bọn họ, sau cùng còn dư lại bốn tên người —— La Độ, Triệu Thụy, Chu Phụng Bình cùng Trịnh ti nghiệp.
La Độ cùng Triệu Thụy là giám sinh, Chu Phụng Bình là học chính.
Suất Tính đường đứng đầu lục đường, nói như vậy, không ai sẽ tùy tùy tiện tiện khi dễ đến Suất Tính đường trên đầu học sinh.
Chu Phụng Bình là nanh vuốt của Trịnh ti nghiệp, Trịnh ti nghiệp sắp trở thành tế tửu tân nhiệm, hắn lại có hi vọng trở thành ti nghiệp nhiệm kỳ tiếp theo, như thiên lôi Trịnh ti nghiệp sai đâu đánh đó.
Về phần nói La Độ cùng Triệu Thụy, hai người này ở kinh thành hơi có chút địa vị: Một là thiếu gia của La quốc công phủ, một là tiểu nhi tử của công bộ thượng thư, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của Cố hầu gia.
Nhưng ở trong mắt Cố Kiều, đây cũng không để ý chuyện này.
Ai cũng không thể khi dễ tướng công nàng!
Cố hầu gia đang ở giai đoạn quan trọng khảo hạch niên độ, mỗi ngày vắt hết óc làm sao lấy lòng lãnh đạo trực tiếp.
Nhưng hắn trăm triệu lần không biết là, đầu này hắn vừa để người tặng xong hậu lễ, đầu kia nữ nhi của hắn liền đánh cho tiểu nhi tử người ta thành đầu heo!
Còn là cái loại cha mẹ cũng không nhận ra này!
Trên đường hồi phủ, Cố hầu gia đầy mặt buồn bực nhìn trời, vì cọng lông gì tặng nhiều lễ như vậy vẫn cảm thấy không thực tế, trái lại có loại cảm giác đại họa lâm đầu?
Loại cảm giác này ở sau khi Cố Kiều đánh tơi bời thiếu gia của La quốc công phủ, càng phát ra mảnh liệt.
Lưng của Cố hầu gia lạnh lẽo.
Hắn không làm gì nha, nhưng vì cọng lông gì cảm thấy mình sắp xong?
Ở sau khi Cố Kiều đánh xong học chính của Quốc Tử giám Chu Phụng Bình, Cố hầu gia ở trong phủ uống nước đều thấy hàm răng run!
Tâm hoảng hoảng, hoảng đến khó nhịn.
Trong hẻm nhỏ đen như mực, Cố Kiều mơi sổ nhỏ ra, gạch cái tên thứ ba Chu Phụng Bình.
Ánh mắt rơi vào trên cái tên cuối cùng, hắc y Cố Kiều tà ác nhếch khóe môi.
(Luna: nam chủ chỉ ở kinh thành chưa đầy 1 tháng mà lại biết quá nhiều về kinh thành cùng luật lệ này nọ trong Quốc Tự giám, khó hiểu nhỉ. Chờ tác giả bật mí ở những chương sau vậy)