CHƯƠNG 151: KHI DỄ TRỞ LẠI
Dịch giả: Luna Wong
Trịnh ti nghiệp gần đây rất cần cù, hắn hầu như ở tại Quốc Tử giám.
Dù sao, hắn là đại tế tửu mà, rất nhanh liền sẽ trở thành tế tửu chân chính, làm dáng một chút luôn luôn không sai.
Từ lúc Tiêu lục lang châm chọc hắn không tư cách tiến vào Minh Huy đường, hắn liền ở trước mặt Trang thái phó nhõng nhẽo cứng rắn, Trang thái phó lại ở trước mặt bệ hạ thay hắn nói ngọt, hôm nay hắn ở Minh Huy đường có một chỗ ngồi cho mình.
Chỉ bất quá, chỉ là ngoại đường mà thôi, nội đường phải đợi làm tế tửu mới có tư cách đi vào.
Trịnh ti nghiệp đứng ở trước đại môn nội đường, ánh mắt tràn đầy tham lam: “Rất nhanh, bổn quan có thể đi vào!”
Mệt nhọc cả ngày, hắn có chút đói bụng.
Hắn là muốn cho người đưa đồ ăn qua đây, thế nhưng ngoại đường không có chỗ ăn cơm, nội đường mới có.
Hắn chỉ phải đi ra Minh Huy đường.
Ngoài cửa thị tòng đi tới, hỏi hắn nói: “Đại nhân đói bụng, muốn về Ti Nghiệp đường ăn một chút gì không? Người muốn ăn cái gì, tiểu nhân để người làm cho người.”
Từ mấy ngày trước đây dọn vào Minh Huy đường, Trịnh ti nghiệp đã không nguyện quay về Ti Nghiệp đường nữa, luôn cảm thấy Ti Nghiệp đường đã không xứng với thân phận hôm nay của hắn.
Hắn khoát khoát tay: “Quên đi, tự ta ra bên ngoài tìm chút đồ ăn.”
Thuận tiện tỉnh tỉnh thần.
Sắp tới cửa ải cuối năm, hắn còn có một đống công văn lớn phải xử lý nữa.
Hắn thật đúng là một quan tốt cần cù!
Trịnh ti nghiệp tự cảm thấy hài lòng ra Quốc Tử giám.
Bởi vì hắn đi ra, dẫn đến Cố Kiều leo tường đến Minh Huy đường đập hắn thì nhào một khoảng không.
Cố Kiều chẳng biết hắn còn trở về hay không, đang do dự ở chỗ này chờ hắn, hay là thẳng thắn ra ngoài tìm hắn, chợt nghe thấy một tiếng hít thở thập phần nhỏ nhẹ.
Ở đây ẩn dấu người!
Chẳng lẽ là Trịnh ti nghiệp?
Tên kia trốn rồi?
Hắc y Cố Kiều một tay chống đỡ bàn, tư thế oai hùng hiên ngang nhảy tới, bắt một đạo nhân ảnh từ sau cây cột ra.
Kết quả ——
“Là ngươi?” Quyền nhỏ của Cố Kiều giơ lên cứng ở giữa không trung.
Ngay tức khắc nàng để quyền nhỏ xuống, nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt: “Đã trễ thế này, ngươi không trở về nhà, tới nơi này làm gì?”
Tiêu lục lang: “Ngươi lại tới nơi này làm gì?”
“…” Cố Kiều không lời chống đỡ.
Càng không lời chống đỡ chính là, nàng mặc hắc y, hắn cũng một thân hắc y.
Trong đầu của hao người đồng thời hiện lên một câu nói: Ngươi lén ta đi mua hắc y lúc nào? !
Kiếp trước Cố Kiều thích quần áo loè loẹt, sau khi tới bên này khẩu vị thay đổi, xiêm y của nàng đa phần lấy thanh y làm chủ, Tiêu lục lang còn lại là giám phục bạch sắc của Quốc Tử giám, hoặc ngày thường lam y thường phục.
Nói chung, xiêm y của hai người bọn họ rất ít mặc cùng màu.
Cố Kiều: Không nghĩ tới lần đầu mặc trang phục couple dĩ nhiên sẽ ở trường hợp như vậy!
Cố Kiều nghiêm mặt nói: “Ta hỏi trước, ngươi nói trước đi.”
Tiêu lục lang mặt không đổi sắc: “Ta tới gặp người, thuận tiện lấy ít đồ.”
Cố Kiều nghiêm trang: “Thật là trùng hợp, ta cũng vậy.”
—— một nam nhân tan học liền về nhà hơn nửa đêm lén lão bà đến chỗ làm việc của phu tử, có người tin sao?
—— a, một bên ngoài tiểu cô nương đến Quốc Tử giám thì có người tin à?
Vẻ mặt của đôi phu thê nhỉ nghiêm túc nhìn đối phương, mở mắt nói mò nói đến cực hạn.
Tiêu lục lang há mỏ.
“Có người đến!” Cố Kiều đột nhiên giơ tay lên che cái miệng của hắn, cảnh giác nhíu mày.
Tiêu lục lang bị tay nhỏ bé mềm mại của nàng che, cũng nhanh sắp thở không được.
Hắn vỗ vỗ bả vai của nàng.
Ngón trỏ của Cố Kiều đặt ở trên môi: “Suỵt —— ”
Tiêu lục lang chỉ chỉ tay nàng.
Ngươi bịt miệng của ta là đủ rồi, sao còn bịt luôn cả mũi?
Không thở được!
“Nga, xin lỗi a.” Cố Kiều lấy tay ra, cùng hắn núp ở sau cây cột.
Trong lòng Cố Kiều nghĩ, nếu như là Trịnh ti nghiệp tới, vậy trước tiên một chưởng đập ngất tướng công, thu thập Trịnh ti nghiệp đến kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, sau đó cõng tướng công nhà mình trở về.
Bookwaves.com.vn
Đáng tiếc người tới cũng không phải Trịnh ti nghiệp.
Là Lý ti nghiệp.
Hắn là phó ti nghiệp, địa vị hơi thấp hơn Trịnh ti nghiệp.
Hắn là một quan tốt chính trực.
Tiêu lục lang không muốn thương tổn hắn.
Cố Kiều cũng không muốn thương tổn người ngoài danh sách.
Hai người không hẹn mà cùng nín thở.
“Đại nhân, đã trễ thế này, người vẫn là ngày mai trở lại đi.”
“Như vậy sao được? Ta có chuyện thập phần khẩn cấp bẩm báo Trịnh ti nghiệp, đợi tới ngày mai sẽ không còn kịp rồi, nếu xảy ra chuyện các ngươi gánh nổi sao?”
Nghe hắn nói như vậy, hai danh thị tòng không dám ngăn trở, để hắn vào Minh Huy đường.
Minh Huy đường vẫn luôn có người gác, Cố Kiều có thể đi vào là bởi vì kiếp trước nàng là đặc công a, loại sự tình không nên làm này quả thực làm quá nhiều rồi, nhưng Tiêu lục lang làm sao lăn vào?
Cố Kiều cổ quái nhìn hắn một cái.
Tiêu lục lang làm bộ không phát hiện nhãn thần nhỏ của nàng.
Lý ti nghiệp vào ngoại đường của Minh Huy đường: “Các ngươi đi phía dưới coi chừng đi, chớ để cho người tự tiện xông vào, ta ở chỗ này chờ Trịnh ti nghiệp là được rồi.”
Phong bình của Lý ti nghiệp ở Quốc Tử giám vô cùng tốt, là một người thành thật chính trực, hai người không nghi ngờ hắn, vội vội vàng vàng xuống phía dưới gác đại môn.
Khởi điểm Tiêu lục lang cùng Cố Kiều thật cho là hắn tới tìm Trịnh ti nghiệp, đâu ngờ tới hai người thị tòng mới vừa đi, chân sau Lý ti nghiệp liền lục lọi Minh Huy đường.
Nơi này là ngoại đường, nói lớn không lớn, nói nhỏ lại cũng không nhỏ.
Hắn quỷ quỷ túy túy tìm kiếm, tốc độ rất nhanh.
Cố Kiều bất minh sở dĩ.
Tiêu lục lang lại mơ hồ đoán ra điều gì.
Lý ti nghiệp tìm tìm, liền đi tới trước kệ sách hàng thứ ba.
Bên tay phải đó là cây cột Tiêu lục lang cùng Cố Kiều ẩn thân.
Hai người nín thở, nỗ lực rút thân hình ra sau.
Phía sau đó là tường, lui không được quá nhiều, hai người đứng mặt đối mặt, quá gần, hô hấp đều quấn quít lấy nhau.
Độ dày cây cột chỉ có một thước, cũng là lúc này, Tiêu lục lang mới phát hiện thân thể của Cố Kiều lại phát triển rồi.
Cố Kiều cao hơn, nhưng bởi vì hắn đang phát triển, ở thân cao không có cảm giác quá lớn, nhưng dáng người nữ tử…
Tiêu lục lang nỗ lực không để cho mình đụng phải nơi không nên đụng phải.
Cố Kiều cũng tận lực dán bản thân thiếp trên vách tường sau người.
“Không có sao? Không nên a…” Lý ti nghiệp càng tìm càng tới gần cây cột.
Xiêm y của Tiêu lục lang lộ ra ngoài cây cột.
Cố Kiều lộ tay ra, dự định ôm hắn lại, Tiêu lục lang lại trước nàng một bước vươn tay, ôm lấy nàng dịu dàng nắm chặt hông, xoay người một cái, đổi thành bản thân dán lên tường lạnh như băng.
Hắn kéo thân thể nhỏ mềm mại của nàng vào trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động.
Cố Kiều cũng không ngờ tới hắn mạnh như vậy.
Ngực của hắn nóng hổi, trong ngực tràn đầy lực lượng.
Cố Kiều: Người này không chỉ có lén ta mua hắc y, còn lén ta rèn đúc cơ ngực nhỏ!
Lồng ngực của hắn thật cứng, tương đối, thân thể của nàng cũng rất mềm mại.
Huyết khí của hắn xông lên đỉnh đầu.
Sau đó ——
Lý ti nghiệp vô cùng lo lắng nói: “Không nên nha, hắn đặt bài thi tháng ở chỗ nào rồi?”
Mắt thấy Lý ti nghiệp tìm xong giá sách đó, sẽ đi ngang qua cây cột tìm kiếm giá sách tiếp theo, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Tay của Lý ti nghiệp run một cái, lung tung bỏ lại cuốn sách đang lật loạn vào trên giá sách, thần sắc vội vội vàng vàng đi tới giữa đại đường, sửa lại vạt áo một chút, làm ra một bộ hình dạng cái gì cũng không phát sinh.
Trịnh ti nghiệp vào đại đường, nghi ngờ nhìn Lý ti nghiệp một mắt: “Nghe nói Lý ti nghiệp tìm bổn quan có việc gấp?”
Lý ti nghiệp giả vờ trấn định nói: “Là như vậy, ngày mai Suất Tính đường có lớp cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói mấy ngày trước đây nữ học học lớp cưỡi ngựa bắn cung khóa, té bị thương không ít học sinh, ta đang suy nghĩ chúng ta có nên tạm thời thủ tiêu lớp cưỡi ngựa bắn cung không?”
“Đây là việc gấp ngươi nói?” Trịnh ti nghiệp không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Thủ tiêu thì thủ tiêu, sau này loại chuyện nhỏ này tự quyết đoán là được rồi, không cần tới hỏi ta!”
“Vâng!” Lý ti nghiệp chắp tay.
“Còn có việc?” Trịnh ti nghiệp hỏi.
Dư quang của Lý ti nghiệp liếc mắt giá sách còn chưa tìm xong, rũ mâu nói: “Không có, hạ quan xin cáo lui.”
Hai người đều là ti nghiệp, mặc dù có chính phó chi phân, nhưng không cần tự xưng hạ quan.
Đây là bởi vì mình là đại tế tửu.
Trịnh ti nghiệp đối với câu hạ quan này rất thụ dụng, sắc mặt hòa hoãn chút, nói: “Tính toán một chút, canh giờ không còn sớm, bổn quan cũng trở về, cùng nhau đi.”
“Đại nhân, thỉnh.” Lý ti nghiệp hành lễ.
Hai người một trước một sau ra Minh Huy đường.
Lúc này kỳ thực Cố Kiều đoán được vì sao Lý ti nghiệp tìm bài thi tháng, hắn cũng hoài nghi thành tích của Tiêu lục lang có mờ ám, hắn muốn giúp Tiêu lục lang làm sáng tỏ.
Lý ti nghiệp là người tốt.
Không thể liên lụy hắn.
Cố Kiều quyết định, lần sau lại đập họ Trịnh.
Hai người còn duy trì cự ly vừa nãy, tâm đều phảng phất đập chung nhịp.
Tim của Tiêu lục lang đập tương đối nhanh, Cố Kiều trông mà thèm khuôn mặt đẹp của hắn, nội tâm lại tương đối bình tĩnh.
Dù sao nhìn mỹ nhân mà, nhìn thoải mái, nàng lại không sợ xấu hổ!
Bookwaves.com.vn
“Cái kia…” Tiêu lục lang hắng giọng một cái.
Cố Kiều hiểu ý, lui về sau một bước, cùng hắn kéo lại cự ly.
Trong Minh Huy đường đèn ở trước khi hai vị ti nghiệp đại nhân rời đi liền dập tắt, đã có ánh trăng loãng chiếu vào, rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu lục lang.
Tiêu lục lang có chút xấu hổ.
Cố Kiều quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói rằng: “Ta hiểu, phản ứng bình thường của nam nhân, ngươi không cần ngại.”
Tiêu lục lang: “…”
Cảm tạ, nhưng không có bị an ủi được.
Cố Kiều xoay người đi ra ngoài, nghĩ tới điều gì, nàng nói: “Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, về nhà tự xử lý.”
Tiêu lục lang lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ!
Không thể xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua sao? !
Cố Kiều đi tới trước một bức họa, xốc bức tranh lên, gõ gõ tường sau bức tranh, tường bỗng nhiên mở, lộ ra một ám cách, bên trong có một bộ bài thi, chính là bài thi tháng Lý ti nghiệp muốn tìm.
Cố Kiều: “Quả nhiên ở chỗ này!”
Tiêu lục lang: “Làm sao ngươi biết?”
Mới vừa rồi Tiêu lục lang dựa vào tường, đường nhìn chỉ có Cố Kiều, mà Cố Kiều lại chỉ nghiên đầu liền có thể thấy tràng cảnh trong đại đường.
Lúc Trịnh ti nghiệp đi vào, mắt đầu tiên chính là nhìn bức họa này.
Nên Cố Kiều suy đoán phía sau nhất định có cái gì.
“Ngươi cũng là tìm đến cái này đi?” Cố Kiều hỏi.
“Còn có khác.” Tiêu lục lang nói chuyện, đi tới trước kệ sách hàng cuối cùng, nhẹ nhàng đẩy, giá sách mở, bên trong dĩ nhiên là một cái mật thất.
Tiêu lục lang tiến mật thất tìm một quyển tập ra.
“Là cái gì?” Cố Kiều hỏi.
Tiêu lục lang đưa tập cho nàng xem.
Cố Kiều nhìn xong, khóe miệng giật một cái, ngoan cũng là ngươi ngoan.
“Đi.” Tiêu lục lang nói.
Đóng cửa ở, Cố Kiều vốn định nhảy cửa, chỉ thấy Tiêu lục lang đẩy ra một gian mật thất khác, mang theo nàng từ nơi này đi ra Quốc Tử giám.
Cố Kiều mục trừng khẩu ngốc, nguyên lai còn có mật đạo a, sao người này hiểu rõ Quốc Tử giám như vậy?
Tuy rằng không đánh được Trịnh ti nghiệp, nhưng bọn họ lấy được chứng cứ để Trịnh ti nghiệp lột một lớp da, coi như là thu hoạch pha phong.
Hai người về đến nhà, người nhà đều ngủ rồi, trước khi xuất phát Tiêu lục lang ôm Tiểu Tịnh Không đi gian phòng của Cố Diễm, lúc này lại ôm Tiểu Tịnh Không ngủ say trở về.
Hắn rất nhanh tắm rửa một cái, đi ra rót nước thì đụng phải Cố Kiều.
Cố Kiều ngô một tiếng: “Nhanh như vậy.”
Ta chỉ tắm rửa sao lại không nhanh?
Nhưng rất nhanh, ý thức được cái nhanh này là chỉ cái gì, cả người Tiêu lục lang cũng không tốt!
…
Mấy ngày kế tiếp, Quốc Tử giám xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, bài thi tháng của Suất Tính đường tiết lộ.
Tất cả mọi người thấy được bài thi của Tiêu lục lang, loại bài thi này nếu là đếm ngược, vậy Suất Tính đường không ai không đếm ngược.
Bài thi là Trịnh ti nghiệp phê chữa, rất rõ ràng, hắn đang ác ý nhằm vào Tiêu lục lang.
Chuyện thứ hai là sổ sách mấy năm trước Trịnh ti nghiệp cùng người kết bè kết cánh trong Quốc Tử giám lưu truyền ra.
Trong Quốc Tử giám công tử quý tộc nhiều, thế lực sau lưng rắc rối khó gỡ, có ủng hộ Trịnh ti nghiệp, cũng có cương trực công chính.
Sổ sách rất nhanh thì truyền đến trong tay bệ hạ.
Bệ hạ sấm sét giận dữ, gọi Trịnh ti nghiệp tới ngự thư phòng, hung hăng lên án mạnh mẽ một trận.
Trang thái phó cũng ở tại chỗ.
Trịnh ti nghiệp là người trong trận doanh của Trang thái phó, Trang thái phó tự nhiên muốn bảo hắn, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, bảo không phải dễ dàng như vậy.
Xuất cung, Trang thái phó hận thiết bất thành cương hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Loại vật này không phải sớm bảo ngươi tiêu hủy sao? Sao ngươi còn giữ?”
Trịnh ti nghiệp ủy khuất nói: “Ta… Ta đại khái là lúc tiêu hủy đã sót, trùng hợp sót cuốn này… Để người nào nhặt được…”
Trang thái phó nói: “Vậy làm sao hiện tại mới lộ ra ngoài? Ngươi suy nghĩ một chút gần đây có phải ngươi đắc tội người nào hay không?”
“Không có a, ta chỉ…”
“Chỉ thế nào?”
Trịnh ti nghiệp ấp úng nói chuyện nhằm vào Tiêu lục lang: “… Hắn chỉ là một thư sinh nghèo từ huyện thành nhỏ đến, chưa nói tới đắc tội!”
Thân phận của đối phương cao hơn mình, mới gọi là đắc tội.
Loại tiểu nhân vật này như Tiêu lục lan, nhiều nhất chỉ có thể gọi là khi dễ!
Trịnh ti nghiệp biến sắc: “Chẳng lẽ là tiểu tử này?”
Trang thái phó đạm nói: “Một tiểu tử nghèo ở nông thôn còn không có khả năng này, hơn phân nửa là có người không muốn nhìn thấy người của lão phu ngồi trên tế tửu vị của Quốc Tử giám, cho nên mới ở quan đầu khẩn yếu hủy đi đài của lão phu.”
Trịnh ti nghiệp kinh ngạc nói: “Sẽ là… ai?”
Trang thái phó đứng ở trên bậc thang thật cao, nhìn phương hướng Tuyên Bình hầu phủ, cười lạnh nói: “Trong thiên hạ, dám đối nghịch với lão phu như thế, ngoại trừ vị kia, còn có ai?”
Người ở nhà, họa từ trên trời rớt xuống!
Cố hầu gia: Nữ nhi của ta sắp bẫy chết ta o(╥﹏╥)o
Tuyên Bình hầu: Thật là trùng hợp, nhi tử ta cũng thế.
(Luna: Ông Trang đoán bậy đoán bạ cũng thành trúng, dù sao thì nam chủ cũng xuất thân TB hầu phủ mà haha
Có khi nào nam chủ là tế tửu thiếu niên trước đó, vì biết chuyện tư sinh tử của cha mình tìm đến cửa nên đi tìm. Sau đó người ta chết, ổng hận cha ổng nên đổi thân phận mà sống ko ta? Nhưng mọi người để ý đi, từ đầu tới cuối hình như nam chủ chưa từng nói dối, trừ mấy lúc bị nữ chủ chọc ghẹo ổng dối lòng để che xấu hổ. Chứ cùng cha khác mẹ mà chỉ khác nhau mỗi nốt ruồi và khí chất thì hơi khó có được)