Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 152: THIẾU NIÊN TẾ TỬU


Dịch giả: Luna Wong


Trang thái phó răn dạy Trịnh ti nghiệp xong, lại quay về ngự thư phòng trấn an bệ hạ.


Sách lược hắn chọn lựa là, tuyệt không phủ nhận sai lầm Trịnh ti nghiệp phạm vào, nhưng chánh sở vị nước quá trong ắt không có cá, thấy được mờ ám vẫn luôn tốt hơn nhìn không thấy, huống hồ đây cũng là nợ cũ mấy năm trước, hôm nay Trịnh ti nghiệp không còn xuất hiện hành vi tương tự nữa, chứng minh người này có lòng ăn năn.


Khẩn cầu bệ hạ cho hắn một cơ hội hối cải để làm người mới.


Còn nữa, Quốc Tử giám đạng ở giai đoạn xấu hổ thanh hoàng bất tiếp, không có người thích hợp đảm nhiệm tế tửu vị hơn Trịnh ti nghiệp.


Lý ti nghiệp rốt cuộc trẻ chút, tư lịch cũng không đủ, thủ đoạn càng non không trấn áp được đám người bảo thủ kia.


Có đôi khi chính là loại kẻ dối trá lại có thủ đoạn này như Trịnh ti nghiệp, có thể trở thành là một thanh đao sắc bén hơn, càng có thể vì bệ hạ vượt mọi chông gai.


Nếu không tại sao lấy năng lực, góc độ phân tích vấn đề của Trang thái phó, người bình thường còn thật không dám nói như vậy.


Nhưng bệ hạ cảm thấy đây là lòng thành thực, hắn cũng hy vọng triều đình Chiêu quốc một mảnh thanh minh a, nhưng cũng đúng như Trang thái phó nói như vậy, dao quá đàng hoàng thì rất cùn, không dễ xài, dao quá sắc bén lại có bao nhiêu cắt trúng tay.


Muốn tìm một thanh đao sắc bén lại không làm tổn thương đến mình, thật quá khó khăn.


Nếu như lão tế tửu ở là được…


Sau cùng bệ hạ vẫn bị trấn an, bảo lưu lại chức quan của Trịnh ti nghiệp cùng với quyết định mấy ngày sau sắc lập hắn làm tế tửu của Quốc Tử giám, chỉ phạt nửa năm bổng lộc, răn đe.


Đối ngoại xưng sổ sách thật ra là ngụy tạo dùng để nói xấu Trịnh ti nghiệp.


Trịnh ti nghiệp canh giữ ở ngoài hoàng cung, thấy Trang thái phó đi ra, thành kính xá một cái: “Ân cùng tái tạo của Thái phó đối với hạ quan, ngày sau hạ quan nhất định phó thang đạo hỏa vì thái phó, không chối từ!”


Trang thái phó lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng bệ hạ không truy cứu thì ngươi vô tư, sau này ngươi không nên tùy hứng làm bậy, để người nắm được cán nữa!”


Mồ hôi lạnh của Trịnh ti nghiệp phun ra, khom người nói: “Vâng, hạ quan nhớ kỹ.”


Trang thái phó lại nói: “Còn có chuyện thi tháng, tự ngươi nghĩ cách làm tròn!”


“… Vâng!”


Trịnh ti nghiệp đau răng trở về Quốc Tử giám.


Tiêu lục lang đang ngồi ở dưới bóng cây bổ túc cho Lâm Thành Nghiệp, thấy Trịnh ti nghiệp giận đùng đùng qua đây, hắn nhàn nhạt liếc đối phương một mắt.


Trịnh ti nghiệp đột nhiên nảy lên một cổ trực giác, chuyện này là Tiêu lục lang làm!


Nhưng đây rất kỳ quái không phải sao?


Bài thi tháng giấu ở trong ám cách sau bích họa, sổ sách giấu ở trong mật thất của Minh Huy đường, Tiêu lục lang từ đâu có bản lĩnh thông thiên biết được nhiều bí mật của hắn như vậy, lại làm sao diếm được thị tòng gác lẻn vào Minh Huy đường mà không bị phát hiện?


Trong lòng của Trịnh ti nghiệp như chận một đoàn lửa, cháy sạch để hắn lên không được xuống không xong.


Tiêu lục lang mạn bất kinh tâm dời đi ánh mắt, liếc hắn thêm một cái đều ngại dư.


Trịnh ti nghiệp thỏa thỏa bị chọc giận, không quan tâm có phải tiểu tử này hay không, hắn đều chán ghét thấu tiểu tử này!


Hết lần này tới lần khác hắn không thể động thủ với tiểu tử này!


“A, Trịnh, ti nghiệp.” Lâm Thành Nghiệp phát hiện đối phương.



Tiêu lục lang đưa bài thi sửa xong cho Lâm Thành Nghiệp, khoanh tròn những chỗ hắn viết không đủ tỉ mỉ trên bài thi, sau đó Tiêu lục lang nhàn nhạt nhìn phía Trịnh ti nghiệp: “Trịnh ti nghiệp tới nói xin lỗi sao?”


“Nói, nói xin lỗi cái gì?” Trịnh ti nghiệp sửng sốt.


Tiêu lục lang nhàn nhạt phủi tay áo rộng một cái, nhất phái thanh thản nói: “Bài thi của ta a, ta tựa hồ một đề cũng chưa từng sai, Trịnh ti nghiệp định thành tích cho ta thế nào? Thật chẳng lẽ như đồn đãi như vậy, Trịnh ti nghiệp là cố ý nhằm vào ta?”


Đúng vậy, ta nhầm vào ngươi thì làm sao?


Có bản lĩnh ngươi cắn ta nha!


Một canh giờ trước Trịnh ti nghiệp dám nói như vậy, hiện tại lại không thể.


Trịnh ti nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười nói rằng: “Ngày ấy ta rõ ràng nói với bộ hắn là đệ nhất từ trên xuống, chẳng biết bọn họ làm sao nghe sai, làm cho ngươi thành đệ nhất từ dưới lên.”


“Nga.” Tiêu lục lang nhướng mi, “Vậy làm phiền Trịnh ti nghiệp sửa đổi lại thành tích?”


Quả đấm của Trịnh ti nghiệp bóp rung động răng rắc, gân xanh trên thái dương nổi lên: “… Sửa, lập tức sửa!”


Bookwaves.com.vn

Trịnh ti nghiệp không chỉ có phải sửa đổi lại thành tích của Tiêu lục lang, còn phải ở trước mặt mọi người xin lỗi Tiêu lục lang, đây là mệnh lệnh Trang thái phó hạ cho hắn.


Nếu ngay cả điểm chịu nhục ấy đều làm không được, vậy hắn không xứng trở thành đao trong tay Trang thái phó.


Lúc Trịnh ti nghiệp khi dễ Tiêu lục lang trong lòng có bao nhiêu thoải mái, thì lúc xin lỗi tát hắn có bấy nhiêu vang dội.


Trịnh ti nghiệp chặt chẽ túm chặt nắm tay: “Ngươi chờ cho ta, chờ có một ngày ta làm tế tửu của Quốc Tử giám…”


Có ngươi cho người xem!


Vỡ lòng tan học sớm hơn Quốc Tử giám, bình thường Tiểu Tịnh Không cũng sẽ ở trong phòng học làm bài tập chờ Tiêu lục lang tới đón hắn.


Ngày hôm nay tiết cuối cùng của Suất Tính đường là tự học, có thể không đi.


Tiêu lục lang đi khu vỡ lòng đón Tiểu Tịnh Không.


“Ngươi lại trốn học!” Tiểu Tịnh Không chống nạnh nhìn hắn.


“Không có lớp.” Tiêu lục lang nói.


Hai tay Tiểu Tịnh Không khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc: “Lớp tự học không phải lớp sao?”


Tiêu lục lang: Ngươi là gia trưởng hay ta là gia trưởng?


“Đi.” Tiêu lục lang nắm túi sách của hắn lên cho hắn đeo vào.


Tiểu Tịnh Không không hiểu hành vi của người lớn, nhưng hắn thật nhớ Kiều Kiều, vì vậy đeo túi sách Kiều Kiều đích thân làm cho hắn, đi theo phía sau tỷ phu xấu ra Quốc Tử giám.


Trên Trường An đại nhai người đến người đi.


Hôm nay tiểu ca nhi bán mứt quả đổi chỗ bán, trùng hợp cách nơi ở của bọn họ không xa.


Tiêu lục lang nhìn mứt quả trông suốt cách đó không xa sáng, hỏi Tiểu Tịnh Không nói: “Muốn ăn mứt quả không?”


Tiểu Tịnh Không: “Muốn!”



Tiêu lục lang: “Không mua cho ngươi.”


Tiểu Tịnh Không: “…”


Đây là hành vi mê hoặc thứ hai của người lớn mà Tiểu Tịnh Không không hiểu.


Nhưng hắn cũng không phải dễ khi dễ.


Hắn dừng bước lại, chống eo nhỏ, nãi hung nãi hung nói rằng: “Ta tăng giá thuê của ngươi!”


Tiêu lục lang: Ngươi còn biết tăng giá thuê? !


Sau cùng Tiểu Tịnh Không cũng không được như nguyện ăn được mứt quả, bởi vì tỷ phu xấu rề rà, lúc tới đó thì một chuỗi cuối cùng đã bán xong.


Tiểu Tịnh Không phát điên!


Ai nha, ta thật là nháo tâm!


Đưa một người lớn ra cửa thực sự quá không dễ dàng!


Tiểu Tịnh Không đen khuôn mặt nhỏ nhắn, chậm rãi về nhà.


Gần quẹo vào trong Bích Thủy hồ đồng, phía trước đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm run rẩy: “A… A Hành?”


Thanh âm kia có chút già nua, mang theo kích động cùng với sợ run phảng phất đến từ linh hồn.


Thân thể của Tiêu lục lang thoáng cái cứng lại rồi.


Hắn không có ngẩng đầu.


Hắn một tay chống quải trượng, một tay kia kéo qua tay của Tiểu Tịnh Không, nhanh chóng lôi hắn vào Bích Thủy hồ đồng.


“Ai nha ta không muốn người dắt! Tự ta đi!”


Là Tiểu Tịnh Không nhỏ giọng u oán.


“A, a Hành!”


Lão giả cất bước đuổi theo, trên mặt đất đường trợt, hắn suýt nữa ngã.


May mà quản sự Lưu Toàn bộ một bên đúng lúc đỡ hắn: “Lão gia, người cẩn thận a! Mấy ngày nay kinh thành có tuyết, trên đường đều kết băng, người chớ để ngã!”


Lão giả kích động đến cả người đều đang run rẩy: “Vừa rồi ngươi có nhìn thấy không?”


“Thấy ai?” Lưu Toàn hỏi.


“A Hành!” Lão giả nói.


“A Hành thiếu gia? Tiểu tế tửu sao? Lão gia, người hoa mắt đi? Tiểu tế tửu đã qua đời.” Lưu Toàn là gia bộc của lão giả, mặc dù theo lão giả nhiều năm, nhưng vẫn giúp lão giả lo liệu sự vụ trong nhà, vẫn chưa đi qua Quốc Tử giám, cũng chưa từng thấy qua vị thiếu niên tế tửu trong lời đồn kia.


“A Hành…” Lão giả nhìn Bích Thủy hồ đồng trống rỗng, một trận thất lạc.


Lưu Toàn đau lòng nói: “Lão gia, có lẽ chỉ là dung mạo tương tự.”


Lão giả lắc đầu.



Nếu quả thực là người xa lạ, như vậy hắn nghe có người gọi hắn nhất định sẽ theo bản năng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, cũng không phải cái loại phản ứng vừa rồi.


Hắn rõ ràng là nghe được thanh âm của mình.


Quá bất ngờ không kịp đề phòng, nên không kịp che giấu nữa, vì không để cho mình phát hiện sự khác thường của hắn, mới như bỏ chạy mà rời đi.


“Là a Hành! Là hắn!” Tình tự của lão giả thật lâu khó có thể bình tĩnh, hắn nỗ lực hồi ức, “Hắn hình như mặc giám phục của Quốc Tử giám.”


Lưu Toàn nói: “Vậy càng không thể đi? Tiểu tế tửu làm sao sẽ trở thành giám sinh của Quốc Tử giám?”


Hắn là thiếu niên tế tửu bệ hạ thân phong!


Lão giả cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái hơn nữa cũng không thật như mắt thấy: “Nói chung ngươi đi hỏi thăm một chút, còn nữa, ta thấy hắn chống quải trượng, chân của hắn hình như bị thương.”


“Vâng, lão gia.” Lưu Toàn bất đắc dĩ đáp ứng.


Quốc Tử giám học sinh đông đảo, muốn nghe ngóng một giám sinh cũng không đơn giản, nhưng hỏi thăm một giám sinh què tất nhiên không thể khó khăn.


Vưu kì bởi vì chuyện của Trịnh ti nghiệp, Tiêu lục lang nổi danh ở Quốc Tử giám, ngắn ngủi công phu nửa ngày, Lưu Toàn liền nghe rõ ràng tình huống của Tiêu lục lang.


Bookwaves.com.vn

Lưu Toàn nói: “Nhắc tới, giám sinh này cùng chúng ta còn rất có duyên hắn ở từng học ở Thiên Hương thư viện, hắn ở thôn của tiểu ân nhân!”


Lão giả: “Hắn tên là gì?”


Lưu Toàn nói: “Tiêu lục lang.”


Lão giả cả kinh: “Là hắn?”


Lão giả đương nhiên nghe qua tên này, lúc dừng chân ở Thiên Hương thư viện, Lê viện trưởng không chỉ một lần gọi Tiêu lục lang đi Trung Chính đường.


Hắn còn xem qua văn chương của Tiêu lục lang, cảm thấy người này lệ khí quá nặng, không thích hợp thu làm đệ tử.


Hắn vẫn luôn ở sau tấm bình phong, chưa từng đặc biệt đi ra quan sát dung mạo của đối phương.


Nếu như hắn đi ra xem một lần, có phải đã sớm có thể phát hiện hắn là a Hành hay không?


Hắn không nghe ra thanh âm của hắn, là bởi vì thiếu niên mười bảy tuổi đã đổi giọng.


Nhưng chữ viết cùng văn phong lại xảy ra chuyện gì?


Tiểu thiếu niên ôn nhuận như ngọc trước kia, coi như trong một đêm biến thành một người lạnh lùng mà lại tràn ngập lệ khí, còn thay đổi một thân phận.


A Hành của hắn, rốt cuộc đã trải qua cái gì?


Lại nói sau khi Tiểu Tịnh Không bị tỷ phu nhà mình túm về nhà, ở trong lòng lặng lẽ đánh giá hành vi mê hoặc thứ ba của người lớn..


“Sao ngươi muốn trốn?” Hắn ngửa đầu hỏi.


“Ta không trốn, chỉ là đi nhanh một chút.” Tiêu lục lang mặt không đổi sắc nói.


Tiểu Tịnh Không hỏi: “Vì sao đột nhiên đi nhanh? Chẳng lẽ ngươi không biết đi nhanh sẽ ngã sao? Hai chúng ta… Là người dễ ngã nhất trong nhà đó!”


Rốt cuộc có thể đi nhanh bao nhiêu, trong lòng không biết sao?


Tiểu Tịnh Không lại nói: “Vừa rồi lão gia kia gia gọi ngươi là a Hoành, là hoành nào? Hoành trong ngang ngược hoành hành? Hay là hoành trong hoành mi lãnh đối?”


Tiêu lục lang nói: “Hai cái này là một chữ hoành. Còn nữa, ngươi nghe lầm, hắn gọi không phải ta.”


“Nga.” Tiểu Tịnh Không thất lạc, cư nhiên không đi theo trình tự.


Tiêu lục lang đổi chủ đề: “Chớ dài dòng, ngày hôm nay học Trần quốc ngữ, bài tập ngày hôm qua cho ngươi đều đã làm xong chưa?”


Từ sau khi thi nhập học Tiểu Tịnh Không đứng thứ bảy, bắt đầu kinh lịch học bù ngoại ngữ bi thảm mỗi ngày sau khi tan.



Lực chú ý của Tiểu Tịnh Không thành công bị dời đi, hắn từ trong túi sách lấy bài tập của mình ra: “Đương nhiên làm xong rồi! Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao? Cần người ta chọc một cái mới chịu động! Không thúc giục ngươi, ngươi vẫn thi thứ nhất đếm ngược!”


Tiêu lục lang: “…”


Thứ nhất đếm ngược là trở ngại không qua được sao?


Tiêu lục lang kiểm tra xong bài tập của hắn, trên cơ bản không có sai lầm, đồng dạng là dạy, lại không thể không nói, dạy Tiểu Tịnh Không dùng ít sức hơn dạy Lâm Thành Nghiệp.


“A Hành nha…” Tiểu Tịnh Không đột nhiên học lão thái thái bên ngoài này, bày lan hoa chỉ, nã khang nã điều gọi Tiêu lục lang một tiếng.

(Luna: Dạng như hát hí đó mọi người)


Cả người của Tiêu lục lang run lên, bị lôi đánh tới ngoài khét trong mềm!


Hắn, hắn vẫn là đi dạy Lâm Thành Nghiệp tốt hơn!


Lại nói sau khi lão giả chính mắt thấy được Tiêu lục lang, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh, trực giác nói cho hắn biết, đó là a Hành của hắn, nhưng tất cả tin tức của Tiêu lục lang biểu hiện hắn là một người xa lạ hoàn toàn.


Vì biết rõ ràng chân tướng, lão giả quyết định tự mình tới cửa một chuyến.


Hắn nhớ kỹ ngày đó hai người là tiêu thất ở trong Bích Thủy hồ đồng, về phần là tòa trạch tử nào bên trong thì cần phải gõ cửa tìm từng căn.


Hắn tìm một ngày Quốc Tử giám nghỉ.


Ngày hôm nay Thanh Hòa thư viện cũng nghỉ.


Nhưng bốn nam tử hán trong nhà không nhàn rỗi, tập thể theo Cố Kiều đi làm hàng tết.

Bởi vậy lúc lão giả đi tới trạch viện của bọn họ, trạch viện là trống không.


Cửa khép hờ.


Đây là lão thái thái để cửa cho bạn đánh bài của mình.


“Xin hỏi, Tiêu lục lang ở đây không?”


Lão giả khách khí hỏi.


Không người trả lời.


Lão giả đoán người ở phía sau, suy nghĩ một chút, vẫn là cất bước đi vào: “Ta tìm Tiêu lục lang, xin hỏi hắn có ở nhà không?”


Lão thái thái đang ngồi ở hậu viện nẻ hạt dưa, nghe được động tĩnh, còn tưởng là bạn đánh bài của bản thân tới, quay qua vừa nhìn.


Di?


Một lão đầu nhi?


Bạn đánh bài mới sao?


Cầu đánh bài?


Lão giả cũng thấy rõ lão thái thái, phản ứng của hắn lớn hơn cả lão thái thái.


Thái hậu?


Hai chân của hắn mềm nhũn quỳ xuống!


Lão thái thái: … không cần.


Mọi người còn nguyệt phiếu không?


Có thể bỏ phiếu cho Kiều Kiều không?


Cúc cung cảm tạ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận