Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 153: NHẬN THÂN


Dịch giả: Luna Wong – quên giả thích, ngta tên A Hành, TTK nghe nhầm tưởng A Hoành, bởi gì đồng âm


“Ngươi đến đánh bài?” Lão thái thái hỏi.


Lão giả sửng sốt.


Đánh, đánh bài?


Lão thái thái nẻ hạt dưa nói: “Hôm nay không đánh bài diệp tử, thôi bài cửu, giá bắt đầu từ năm mươi đồng tiền.”


Thái hậu đang nói cái gì? Cái gì bài diệp tử? Cái gì thôi bài cửu?


Lão giả yên lặng nhìn thái hậu, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, hắn phát giác người trước mắt mặc dù dung mạo giống thái hậu, quần áo cùng khí độ cũng không như thái hậu.


“Nhìn gì nhìn?” Lão thái thái không kiên nhẫn hỏi.


“Người. . . Không biết ta sao?” Lão giả chỉ mình hỏi.


Bị hắn vừa nói như vậy, lão thái thái còn thật cẩn thận quan sát hắn.


Lớn lên nhân mô cẩu dạng.


Còn có chút quen mắt.


Đã gặp qua ở nơi nào sao?


Lão thái thái không nhớ rõ chuyện trước kia, thỉnh thoảng nhớ lại một ít lai, nhưng đều là đoạn ngắn thập phần rải rác.


Bất quá cảm giác lão đầu nhi này cho nàng có chút không bình thường.


Cũng không phải không bình thường sao?


Từ trước lão tế tửu ở triều làm quan, cũng không ít đối nghịch với Trang thái hậu.


Hắn là phái bảo thủ, kiên quyết phản đối hậu cung tham gia vào chính sự, vưu kì nữ nhân buông rèm chấp chính.


Từ lúc tiên đế còn sống, lão tế tửu đã không ít lần dâng sổ con khuyên tiên đế phế hậu, hắn ở trong tấu chương xưng Hiền Đức hậu là yêu hậu, mê hoặc hậu cung, ngoại thích tham gia vào chính sự, còn thủ đoạn độc ác, thảo gian nhân mạng.


Hiền Đức hậu từng một lần bị tiên đế biếm lãnh cung, chính là bái lão tế tửu ban tặng.


Tẫn quản chưa tới nửa năm nàng bằng vào kỹ năng cung đấu vượt qua thử thách đi ra lãnh cung, nhưng bạc nàng kiếm ít đi nửa năm, dùng tiền tiết kiệm trước đó bù vào không ít.


Đoạn tiền tài của nàng, dường như giết cha mẹ của nàng!


Sau đó, Hiền Đức hậu liền xem lão tế tửu là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.


Lão tế tửu bị lưu vong biên tái năm năm, chịu nhiều đau khổ, phơi thành người khô, già đi vài chục tuổi, chính là thủ bút của Hiền Đức hậu.


Hai người vẫn chém giết đến khi tiên đế qua đời, Hiền Đức hậu giết chết thái tử, đến đỡ dưỡng tử của Tĩnh phi leo lên đế vị, thành thái hậu quyền khuynh triêu dã.


Giữa hai người mới cuối cùng tạm thời phân ra thắng bại.


Vì sao là tạm thời, là bởi vì lão tế tửu nắm Quốc Tử giám trong tay, mà Quốc Tử giám lại tề tụ thanh thiếu niên có tài học nhất của toàn bộ Chiêu quốc.


Nói khoa trương một chút, lão tế tửu nắm tương lai của Chiêu quốc trong tay.


Trang thái hậu trăm phương ngàn kế muốn kéo quyền to của Quốc Tử giám qua đây, lúc ấy An quận vương sắp trở về nước, Trang thái hậu hướng bệ hạ đề nghị thiết lập thêm chức thiếu niên tế tửu ở Quốc Tử giám.


Bệ hạ đồng ý là đồng ý, nhưng được sắc phong làm thiếu niên tế tửu lại không phải tôn chất tử của Trang thái hậu, mà là Chiêu đô tiểu hầu gia.



Tiểu hầu gia này là đồ đệ của lão tế tửu.


Trong lòng Trang thái hậu một vạn con ngựa chạy chồm mà qua.


Lão tế tửu cười đến nghiên ngã.


Lần này nhìn như lão tế tửu thắng.


Nhưng cũng không lâu lắm, đêm trừ tịch, Quốc Tử giám đột nhiên cháy, Chiêu đô tiểu hầu gia bị hỏa hoạn tươi sống chết cháy.


. . .


Sau đó lão tế tửu từ quan, đã hồi lâu không hồi ức chuyện cũ trước kia nữa, lúc này vừa nhìn thấy thái hậu, tư tự mới không khỏi bị kéo vào trong tinh phong huyết vũ của triều đình.


Lão thái thái đầy mặt không hiểu lên tiếng: “Sao ngươi không nói lời nào? Sao ánh mắt nhìn ta phức tạp như vậy? Còn có ta thấy ngươi, tâm tình của ta hình như cũng biến thành có chút phức tạp!”


Còn là cái loại phức tạp nói không được, giống như hai người là túc địch, nàng hận không thể tìm đao tới chém hắn!


Chờ một chút.


Lấy đao chém hắn?


Lão thái thái nghi ngờ nhìn lão giả một mắt.


Hai người bọn họ quen biết, điểm này vô luận là từ ánh mắt của hắn hay là lời của hắn đều có thể xác định.


Hắn rất sợ nàng.


Không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, tựa hồ là có chút chột dạ.


Còn thấy mặt nàng đã quỳ xuống, đây là nhiều lắm có lỗi với nàng?


Bookwaves.com.vn

“Ta biết ngươi là ai!” Trong đầu lão thái thái linh quang lóe lên, ném hạt dưa lên trên bàn một cái, “Ngươi có phải chính là. . .phụ tâm hán năm xưa từ bỏ ta giờ quay về tìm ta hay không?”


Lão giả: “. . . ! !”


Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận về trước, hai người vừa đi qua phòng ngoài phát hiện hậu viện có thêm một người.


Cố Kiều nhìn cực quen mắt.


Chủ yếu là trên mặt không có dấu hài to, trong lúc nhất thời nàng nhận không ra.


“Bà cô?” Cố Kiều hỏi.


Lão thái thái hận thiết bất thành cương trừng mỗ phụ tâm hán run lẩy bẩy một mắt, than thở: “Cô gia gia của các ngươi.”


Cố Kiều: “. . .”


Cố Tiểu Thuận: “. . .”


Tiêu lục lang cùng Cố Diễm, Tiểu Tịnh Không vào nhà sau, trong tay bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ, phía sau còn theo một chiếc xe ngựa chở hàng tết.


Mấy người cùng xa phu dọn hàng tết từ trên xe ngựa xuống.


Tiêu lục lang ôm một bầu dầu vừng đi vào trong, như Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận, đi qua phòng ngoài liền ngây ngẩn cả người.


Trong viện lão thái thái ngồi, Cố Kiều, Cố Tiểu Thuận cùng với lão giả không quá run nữa nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.



Không có biện pháp, tiên đế ‘bị’ đeo cái mũ xanh, nội tâm sợ hãi!


“Cô gia gia.” Cố Kiều giới thiệu.


Tiêu lục lang: “. . .”


Một hồi không gặp, ngươi lại lượm một cô gia gia về nhà?


Cố Kiều oan uổng: Lúc này không phải ta nhặt.


Ánh mắt của Tiêu lục lang phức tạp nhìn lão giả một mắt.


Lão giả lúc này đầu óc trống rỗng, ngay cả mình là tới nhận Tiêu lục lang đều không nhớ rõ, trong lòng chỉ đang điên cuồng xin lỗi tiên đế—— vi thần cùng thái hậu tuyệt đối là quan hệ quân thần thuần khiết!


Cơn tức của Lão thái thái đã đè xuống, nhàn nhạt hỏi: “Được rồi, nói thẳng, hai chúng ta có hài tử không?”


Lão giả trợt trên ghế, suýt nữa ngã xuống đất.


Hắn vừa vịn cái ghế ngồi lại, vừa tái nhợt nghiêm mặt nói: “Không, không có.”


Lão thái thái gật đầu: “Ta nghĩ cũng là không có, không thôi ta sẽ không thiên lý xa xôi đến tìm lục lang nương tựa.”


Tiêu lục lang nhìn lão giả, lão giả lau mồ hôi lạnh.


Cùng Trang thái hậu đấu pháp cả đời, mà hôn này lại chịu không nổi chiêu này, có thể nói là không còn chút sức đánh trả nào!


Lão thái thái mạn bất kinh tâm nói: “Lúc còn trẻ ngươi bỏ ta đi, hôm nay ngươi già rồi, muốn tới cửa để chất tôn của ta nuôi ngươi, cửa cũng không có, ngươi cút đi!”


Lão giả như trút được gánh nặng, lần đầu cảm thấy chữ cút êm tai như vậy!


Lão giả ra viện tử nhưng có một loại cảm giác chân thật bất tận.


Hắn muốn hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, không đi, lót dép chờ ở cạnh cửa.


Mà Tiêu lục lang cũng không để hắn thất vọng, chỉ chốc lát sau quả thực đi ra.


Hai người thấy đây đó cũng không kinh ngạc, hình như đã đoán được đối phương một sẽ không rời đi, một sẽ không thể không ra.


Tiêu lục lang đã không có kinh hoảng như lần trước ở đầu ngõ nữa.


Trong lòng lão giả ngũ vị tạp trần: “Bên trong vị kia là thái hậu đi? Ngươi làm sao sẽ cùng thái hậu một chỗ? Ngươi có thể không thừa nhận ngươi là a Hành, nhưng ngươi không thể phủ nhận nàng là thái hậu, thái hậu cũng chưa chết.”


Tiêu lục lang trầm mặc.


Lão giả khổ sở hỏi thăm: “Tại sao có thể như vậy? Trên người của ngươi và thái hậu đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Thái hậu mất trí nhớ, ngươi cũng không có, ngươi nói cho ta biết!”


Tiêu lục lang trầm mặc như trước.


Lão giả thống khổ nhắm mắt: “Được, ngươi không muốn nói, ta không ép ngươi, hôm nào ta trở lại thăm ngươi. Chuyện ngày hôm nay. . . Ta sẽ thay ngươi bảo mật.”


Tiêu lục lang khom người, xoay người tiến viện tử.


“Chân của ngươi. . .” Ánh mắt lo lắng của lão giả rơi vào trên chân phải của hắn.


Bước chân của Tiêu lục lang ngừng lại: “Không có gì đáng ngại.”


Đây là một câu tự nhủ duy nhất của hắn.



Lão giả cảm thấy, hắn đuổi theo ra, có thể chỉ là vì nói với hắn ba chữ này.


Hắn không muốn bản thân lo lắng cho hắn.


Trong lòng của lão giả một mảnh chua xót khổ sở.


Tiêu lục lang vào viện tử, lão giả cũng về trên xe ngựa.


Kỳ thực “Thu hoạch” hôm nay không chỉ là gặp được thái hậu, hắn còn gặp được tiểu ân nhân của mình.


Hắn thế nào cũng không ngờ tới nàng cùng a Hành. . . Không, hôm nay nên gọi lục lang.

Nàng cùng lục lang dĩ nhiên là phu thê.


Đây đều là duyên phận gì?


Trong viện, người một nhà đồng loạt nhìn lão thái thái.


“Bà cô, cô gia gia đi thật rồi, người không khó chịu sao?” Tiểu Tịnh Không hỏi.


Ở trong nhà này, chỉ có Cố Kiều, Tiêu lục lang, Cố Tiểu Thuận biết lão thái thái là bệnh nhân ma phong nhặt được, ba người cũng không nói với ai, bao quát Diêu thị cùng Cố Diễm.


Tiểu Tịnh Không tự nhiên cũng không biết tình.


Vì vậy hắn cho rằng bà cô là thật, cô gia gia cũng là thật.


Lão thái thái nẻ hạt dưa: “Ta khổ sở gì? Hắn không ở ta mới thanh tịnh đó!”


Ai muốn qua tuổi già với một tao lão đầu tử chứ?


Mỗi ngày đánh bài nó không thơm sao?


Tiểu Tịnh Không: “Nga.”


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều ở nhà bếp làm cơm, Tiểu Tịnh Không thử lưu thử lưu đi đến, lôi kéo xiêm y của Cố Kiều, nói: “Kiều Kiều, ta nói một việc với ngươi.”


“Chuyện gì?” Cố Kiều hỏi.


Tiểu Tịnh Không nghiên đầu nhỏ nhìn nàng: “Tỷ phu có một nhũ danh, tên a Hoành, hoành trong hoành hành ngang ngược.”


Tuy rằng tỷ phu không thừa nhận, thế nhưng trong lòng hắn đã nhận định như thế, chính là hoành trong hoành hành ngang ngược!


Cố Kiều buồn cười nhìn hắn: “Phải không? Làm sao ngươi biết?”


Tiểu Tịnh Không nói: “Ta nghe cô gia gia gọi, ngày đó ta thấy cô gia gia.”


Cố Kiều: “Nga?”


Tiểu Tịnh Không than thở: “Ta và tỷ phu tan học trở về, ngay đầu ngõ, cô gia gia kêu tỷ phu một tiếng a Hoành, tỷ phu không để ý tới hắn, lôi kéo ta liền chạy. Ta hỏi tỷ phu, tỷ phu còn cưỡng từ đoạt lý nói cô gia gia nhận lầm người. Tỷ phu thật là không hiếu thuận, dù là không muốn nhận cô gia gia, cũng không có thể đối xử với lão nhân gia hắn như vậy. Tưởng phu tử dạy chúng ta phải kính già yêu trẻ. . .”


Ngày đó Tiểu Tịnh Không đã cảm thấy không đúng lắm, ngày hôm nay cô gia gia đã tới cửa, càng làm cho hắn kiên định suy đoán của mình.


Ngày đó tỷ phu xấu quả nhiên có quỷ!


Tỷ phu xấu là một tử tôn bất hiếu.


Sau này nàng cũng không thể làm như vậy.


Cáo xong trạng Tiểu Tịnh Không sâu sắc cảm nhận được trọng trách trên bả vai mình.


Hắn đi thư phòng, cầm thư tịch ngôn ngữ nước khác bản thân có chút ghét bỏ lên.


Tỷ phu xấu không đáng tin cậy, thật mệt tâm.


Từ hôm nay trở đi, hắn phải cố gắng gấp bội, tương lai mới có thể nuôi gia đình thật tốt.


Trong Nhà bếp, Cố Kiều hồi vị lời Tiểu Tịnh Không nói.


Gặp qua?



Còn gọi nhũ danh?


Nói như vậy, người nọ là quen biết Tiêu lục lang.


Nhìn từ phản ứng của Tiêu lục lang, Tiêu lục lang cũng vô cùng có khả năng quen biết đối phương.


Mà theo Cố Kiều quan sát người kia, người nọ rõ ràng cũng quen biết lão thái thái, về phần có phải là thật hay không tạm thời còn không dễ nói.


Ký ức của lão thái thái thác loạn, nhận lầm người cũng có khả năng.


Đây không phải là trọng điểm.


Trọng điểm là người nọ quen biết Tiêu lục lang, cũng quen biết lão thái thái, mà Tiêu lục lang cũng quen biết hắn, vậy có phải Tiêu lục lang cũng quen biết lão thái thái hay không?


Trước đây cứu lão thái thái đồng thời vẫn không hề câu oán hận thu lưu đối phương, cũng không phải là bởi vì hắn đột phát thiện tâm, mà là bọn hắn nguyên bổn chính là quen biết cũ?


An quận vương cũng quen biết lão thái thái. . .


Cố Kiều dùng phần củi bị cháy đen viết lên mấy cái tên người.


Lão thái thái, An quận vương, Tiêu lục lang, Tuyên Bình hầu phủ, a Hoành.


. . .


Lão giả trở lại trên xe ngựa rồi rơi vào trầm tư.


Trang thái hậu cùng Tuyên Bình hầu phủ không hợp nhau, cũng không hợp với mình, mà Tiêu lục lang lại là người của Tuyên Bình hầu phủ, cũng là học sinh của mình.


Đặt Tiêu lục lang ở bên thân yêu hậu họa quốc kia, lão giả lo lắng.


“Không được, ta phải nhìn chằm chằm nàng!”


Lần này lão giả trở lại kinh thành, thật ra là vì gặp một chí hữu bệnh tình nguy kịch lần cuối, gặp xong dự định tiếp tục quy ẩn sơn lâm.


Hiện tại, hắn đã thay đổi chủ ý.


Hắn lặng lẽ vận dụng nhân mạch yên lặng nhiều năm, mướn một gian tiểu trạch ở Bích Thủy hồ đồng, trùng hợp, ngay sát vách của Tiêu lục lang cùng Cố Kiều.


Lão giả ma lưu dời đi vào.


(Luna: Vốn tưởng ổng sẽ lấy danh nghĩa cô gia gia dọn vào ở chung với mọi người luôn chứ. Chương này cười chết ta, haha)


Bộc nhà của hắn không nhiều lắm, chỉ một Lưu Toàn cùng một xa phu lâm thời thuê.


Ngày đầu tiên dọn vào, hắn đã làm một bả cây thang, dựng ở đầu tường ám trạc trạc quan sát động tĩnh của yêu hậu họa quốc.


Lão thái thái sớm đã phát hiện hắn.


Đây đúng là lão đầu tử âm hồn bất tán tao, lúc còn trẻ không cần nàng, già rồi lại muốn theo đuổi lại nàng?


Nằm mơ đi!


Lão thái thái nhịn xung động cầm đao chém chết người xuống, trở về phòng ngủ.


Nhưng nàng nằm ở trên giường, lăn lộn khó ngủ, càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không trôi khẩu khí này!


Nàng đi trù phòng, cầm dao cắt thức ăn ra, giận đùng đùng đi sát vách.


Lão giả nhìn chòng chọc một hồi mệt rã rời, cũng trở về phòng ngủ.


Bất đồng là, hắn ngủ mất.


Nhưng ngủ thẳng phân nửa giấc trên cổ lạnh sưu sưu, trong nháy mắt hắn giật mình tỉnh giấc, mở mắt đã nhìn thấy lão thái thái nã cầm dao chỉ vào hắn.


Hắn sợ hết hồn: “Ngươi làm cái gì?”


Lão thái thái để dao ở trên cổ của hắn, uy vũ khí phách nói rằng: “Tiền riêng giao ra đây!”


Lão tế tửu tao ngộ đánh cướp mạc danh kỳ diệu: “. . . ! !”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận