Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 154: ĐẬU CHẨN

Dịch giả: Luna Wong

Sáng sớm, Cố Kiều liền đi y quán.

Buổi sáng tới mấy bệnh nhân, buổi chiều không có sinh ý gì, Cố Kiều ở tiểu viện của mình nghỉ ngơi.

Cách một bức tường với nàng là vườn hoa nhỏ của nữ học.

Trong vườn hoa nhỏ có một lương đình.

Bình thường không có người gì qua đây, lúc này đã có một cô nương ở nơi đó đàn.

Nàng đàn thực sự có chút miễn cưỡng, gián đoạn không nói, âm còn sai.

Cố Kiều nằm ở ghế nhắm mắt dưỡng thần, kết quả bị tiếng đàn đoạt mệnh của cô nương này tha mài đến không chịu nổi.

Nàng đẩy cửa phòng ra đi tới, nhìn phương hướng tường viện nói: “Sai rồi.”

Cô nương kia hiển nhiên không ngờ tới sẽ có người nghe được bản thân đánh đàn, sợ đến đầu ngón tay rạch một cái, lại vẽ ra một đạo thanh âm chói tai.

Cố Kiều cảm thấy tóc gáy của mình đều dựng lên!

“Ai?” Cô nương kia hỏi.

Nàng nhìn bốn phía, lại không phát hiện có người ở phụ cận.

“Cầm âm của ngươi không chuẩn.” Cố Kiều nói.

Lúc này cô nương kia đã hiểu, là người ở sau tường đang nói chuyện.

Nàng ngẩn người, hỏi: “Không chuẩn sao? Ta vừa mua cổ cầm.”

Cây cổ cầm này chất lượng không quá tốt, thế gia của thiên kim kia có thể sẽ không mua loại cổ cầm thấp kém này, Cố Kiều ước chừng đoán được thân phận của đối phương không cao, không thôi cũng sẽ không len lén trốn ở góc luyện cầm.

“Lấy tới.” Cố Kiều nói.

“Sao, sao lấy?” Cô nương kia hỏi.

Cố Kiều nhìn tường viện cao cỡ một người, bỏ đi xung động nhảy qua dọa chết người ta, đạm nói: “Có thể tìm được cầm chẩn không?”

Bên kia một lát sau: “Tìm được rồi.”

Cố Kiều nói: “Ta nói, ngươi chỉnh. Khảy dây thứ ba.”

“Ân?” Cô nương kia hiển nhiên là một người học nghề.

Cổ cầm sớm nhất chỉ có năm dây, sau Văn vương thêm một dây, Vũ vương thêm một dây, bởi vậy thành bảy dây, cũng gọi là thất huyền cầm.

Thất huyền cũng đều có tên gọi riêng, theo thứ tự là cung, thương, giác, chủy, vũ, văn, võ.

Cố Kiều nói: “Dây thứ ba, giác huyền.”

“Nga nga!” Cô nương kia giơ đầu ngón tay khảy một cái.

Cố Kiều nói: “Âm cao rồi, ngươi buông lòng cầm chẩn.”

Cô nương kia buông lỏng xong cầm chẩn, lại khảy dây một cái: “Như vậy sao?”

Cố Kiều nói: “Thả quá lỏng, âm thấp, siết chặt một chút.”

“Nga.” Cô nương kia cẩn thận vòng vo chuyển cầm chẩn.

Lần này cuối cùng đúng rồi.

Sau đó nàng lại ở dưới sự chỉ đạo của Cố Kiều cũng nhất nhất điều chỉnh sau dây còn lại một phen.

Nàng đàn khúc vừa học một lên, mừng rỡ kêu lên: “Quả nhiên êm tai hơn nhiều!”

Cố Kiều đen khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cái này cũng gọi là dễ nghe?

Có phải ngươi có ngộ giải gì với dễ nghe hay không?

“Cô nương, cám ơn ngươi! Nguyên bản ta đều nản lòng, dự định tùy tiện luyện một chút thì buông tha, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý! Xế chiều hôm nay ta cũng không đi đâu cả, ở nơi này luyện cầm!”

Cố Kiều: … Ta hiện hối hận còn kịp hay không?

Bị tiếng đàn đoạt mệnh sát vách hành hạ một buổi chiều, lúc Cố Kiều đi ra khuôn mặt nhỏ nhắn đều hắc thấu.

Trong nhạc quán của nữ học, Cố Cẩn Du cũng vừa luyện xong cầm.

Nàng chỉ cần luyện cầm, sẽ có một đống người mộ danh đến thưởng thức.

Tiếng đàn của nàng, nói là nhiễu lương ba ngày bên tai không dứt cũng không quá đáng.

“Tuệ huyện chủ, sao ngươi có thể đàn tốt như vậy? Từ khúc buổi sáng lão sư mới dạy, buổi chiều ngươi có thể thông hiểu đạo lí, trong ngày thường có phải ngươi hạ rất nhiều công phu khổ luyện cầm hay không a?”

“Đúng vậy đúng vậy, Tuệ huyện chủ, ngươi truyền thụ một chút kinh nghiệm cho chúng ta đi!”

Hai danh thiên kim thế gia hâm mộ nhìn Cố Cẩn Du.

Bookwaves.com.vn

Cố Cẩn Du ôm Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm trong tay, mỉm cười: “Mọi người không cần khách khí như vậy, gọi tên của ta là được rồi. Kỳ thực ta đã lâu không luyện đàn, làm khó cho các ngươi không ngại.”

Thiên kim giáp: “Trời ạ, tài nghệ này dĩ nhiên là đã lâu không luyện sao? Vậy nếu như ngươi luyện một chút, sẽ lợi hại thành cái dạng gì a?”

Thiên kim ất: “Cố tiểu thư, ngươi cái trong tay chính là Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm đi? Đệ nhất cầm sư của Trần quốc Nguyệt Ảnh đích thân chế luyện, trong lục quốc chỉ có một cái này!”

Mọi người hâm mộ nước bọt đều sắp chảy ra.

Thiên kim bính: “Cố tiểu thư, có thể cho chúng ta mượn xem thử hay không a?”

“Đương nhiên có thể.” Cố Cẩn Du cầm cầm trong tay đưa ra.

Mọi người hơi đi tới, tỉ mỉ thưởng thức Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm trong lời đồn.

Không hổ là đệ nhất cầm của lục quốc, đàn này, cầm huyền, cầm huy, cầm đầu, cầm vĩ, không một cái nào là không gần hoàn mỹ.

Vì sao là gần hoàn mỹ, bởi vì hoàn mỹ chân chính chỉ có Phục Hy cầm chân chính.

Nhưng Phục Hy cầm đã sớm không còn, nên Nguyệt Ảnh đương nhiên trở thành đệ nhất cầm của lục quốc.

Trong nữ học, nhân khí vượng nhất có hai người, một là thiên kim hầu phủ Cố Cẩn Du, một là tôn nữ của Trang thái phó Trang Nguyệt Hề.

Thi văn của Trang Nguyệt Hề càng xuất sắc, tài đánh đàn của Cố Cẩn Du xuất chúng, hai người địa vị ngang nhau, sàn sàn như nhau.

Nhưng nếu là luận nhân duyên, tự cao thanh cao, Trang Nguyệt Hề chẳng thèm kết giao với người khác đã xa xa không bằng Cố Cẩn Du bình dị gần gũi.

Lúc này, Trang Nguyệt Hề từ trong một gian cầm thất khác đi ra, trong tay ôm một cây cổ cầm.

Đi theo phía sau nàng Trang Mộng Điệp đồng dạng ôm cổ cầm.

Trang Mộng Điệp đánh đàn là góp đủ số, từ khi tiến cầm thất liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, thẳng đến kết thúc mới tinh thần tỉnh táo.

Hai người đi ngang qua cầm thất của Cố Cẩn Du, thấy nàng được một đống thiên kim vây quanh lĩnh giáo tài đánh đàn.

Trang Mộng Điệp khinh thường liếc mắt: “Xì, có gì đặc biệt hơn người? Dã nha đầu đến từ nông thôn, phồng má giả làm người mập, đoạt thân phận của người ta còn ở nơi này đắc chí, thật xem mình là thiên kim chính quy!”

Trang Nguyệt Hề liếc muội muội bao cỏ nhà mình một mắt: “Ngươi có thể tốt hơn nàng chỗ nào?”

Khóe miệng của Trang Mộng Điệp giật một cái: “Có người nói thân muội muội mình như ngươi vậy sao? Nếu ta không tốt ta cũng là thân sinh của cha! Ta xuất thân cao quý! Ta là thế gia đích nữ chánh nhi bát kinh!”

Trang Nguyệt Hề lạnh lùng nói: “Thế gia đích nữ đến mấy bài thơ đều không thuộc được, đến bên ngoài cũng đừng nói ngươi là tiểu thư của Trang phủ, Trang phủ đâu có được người như ngươi!”

“Ngươi…” Trang Mộng Điệp tức giận đến ngứa răng.

Trang Nguyệt Hề không thích Cố Cẩn Du, nàng cũng không thích Trang Mộng Điệp, có một muội muội bao cỏ như thế, để cho nàng thường xuyên cảm thấy rất mất mặt.

Tỷ muội hai người xuống lầu.

Trang Mộng Điệp nguyên bản bị tỷ tỷ chọc giận đến chết, nhưng mà nàng liếc nhìn xe ngựa của An quận vương đậu bên cạnh, nhất thời cái gì phiền não cũng mất.

“Ca ca!” Nàng ném cổ cầm vào trong tay hạ nhân một cái, chạy tới chỗ An quận vương.

An quận vương đi xuống xe ngựa.

Đêm qua tuyết rơi, nhai đạo cùng mái hiên đều là một mảnh thế giới trắng xoá, nhưng mà hắn đứng lặng trong lớp ngân trang này, như một tia tuyết sắc đều đoạt không đi ánh sát.

Trên mặt của Trang Nguyệt Hề cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Trang Mộng Điệp khoác lên cánh tay của An quận vương: “Ca ca! Sao ngươi lại tới đây?”

An quận vương ôn thanh nói: “Ta đi ngang qua, thuận tiện tới thăm các ngươi một chút, ngày hôm nay học xong chưa?”

“Học xong rồi.” Trang Nguyệt Hề đi tới nói.

Nàng không đưa cổ cầm cho nha hoàn, An quận vương thấy nàng ôm mệt, đưa tay ra nói: “Cho ta.”

Trang Nguyệt Hề mỉm cười, đưa cổ cầm cho ca ca nhà mình.

Bởi vì phải cầm cổ cầm, An quận vương rút cánh tay từ trong tay Trang Mộng Điệp ra.

Trang Nguyệt Hề rất hài lòng với lần này.

An quận vương tiếp nhận cổ cầm rồi không có gấp đưa hai muội muội lên xe, mà là nhìn chung quanh, tựa hồ đang chờ người nào.

Trang Nguyệt Hề hỏi: “Ca ca, ngươi ở đây tìm ai?”

An quận vương ngữ khí như thường nói: “Ta nghe nói, Cố tiểu thư cũng tới nữ học.”

Trang Mộng Điệp nhất thời bĩu môi: “Ngươi nói Cố Cẩn Du kia a, ta ghét chết nàng! Ca ca quan tâm nàng làm cái gì?”

Trang Nguyệt Hề nghi ngờ nhìn An quận vương.

Chỉ thấy An quận vương nhìn Trang Mộng Điệp, nhẹ nhàng cười cười: “Nàng không phải bằng hữu ngươi sao? Ta thuận miệng hỏi một chút.”

Trang Mộng Điệp xuy nói: “Ta mới không có loại bằng hữu như nàng!”

“Cố gia chỉ có mỗi mình nàng tới?” An quận vương hỏi.

Trang Mộng Điệp hừ nói: “Không thôi thì sao? Nha đầu lớn lên ở nông thôn kia làm sao có thể lấy được thiếp nhập học chứ?”

Trang Nguyệt Hề nói: “Ngươi lại làm sao lấy được?”

Trang Mộng Điệp nghẹn, tỷ tỷ này có thể đừng luôn luôn ngáng chân nàng hay không nha?

An quận vương như có điều suy nghĩ, lẽ nào… Nàng bán thiếp nhập học mình tặng nàng cho Trang Mộng Điệp?

An quận vương không biết là, thiếp mời của hắn bị Cố Kiều bán cho Đỗ Hiểu Vân, thiếp nhập học của Trang Mộng Điệp là sau này Cố hầu gia tìm thục phi cầu.

Nhạc quán lầu hai, Cố Cẩn Du đẩy ra sương phòng, trong lúc vô ý thấy An quận vương tới đón hai muội muội tan học.

Tâm của Cố Cẩn Du chính là một trận lộc nhỏ đụng loạn.

Nhiều ngày không gặp, An quận vương tựa hồ càng tuấn mỹ chút, khí tràng cũng càng cường đại.

Hắn nhìn chung quanh là đang tìm ai?

Bản thân sao?

Tim của Cố Cẩn Du nhảy kịch liệt hơn.

Lại mơ hồ nghe được Trang Mộng Điệp nói “Ngươi nói Cố Cẩn Du kia a, ta ghét chết nàng, ca ca quan tâm nàng làm cái gì?”

Bookwaves.com.vn

Hô hấp của Cố Cẩn Du đều rối loạn.

An quận vương đang quan tâm nàng.

Hắn không phải tới đón muội muội, là chuyên đến thăm nàng!

Cố Cẩn Du vội vàng cất cầm, đi phòng trà thêm một chút yên chi, lại sửa trâm gài tóc trên đầu một chút, sau đó đi xuống lầu thấy An quận vương.

Không ngờ An quận vương đã không ở.

Nguyên lai, là trong lúc vô ý Trang Mộng Điệp nói câu “Nha đầu kia ở y quán sát vách làm dược đồng đó, ngày đó ta thấy nàng”, vì vậy An quận vương đi y quán.

Chỉ là An quận vương cũng nhào khoảng không.

Cố Kiều chịu không nổi tiếng đàn sau tường viện, tan ca sớm!

Lúc này bốn nam tử hán trong nhà còn chưa có tan học, Cố Kiều đi nhà bếp nấu canh trước, nấu được phân nửa Phòng ma ma tới.

“Không xong rồi đại tiểu thư, trên người phu nhân nàng mọc vật rất kỳ quái! Ngươi mau đi xem một chút đi!”

Cố Kiều hả nhỏ lửa trong lòng bếp nhỏ chút, để canh trong nồi tiếp tục nấu, cùng Phòng ma ma lên xe ngựa đi hầu phủ.

Diêu thị thấy Cố Kiều, càng quở trách Phòng ma ma một trận: “Đã nói ta không sao, ngươi cứ phải đi tìm Kiều Kiều.”

“Cẩn thận chút luôn luôn tốt.” Cố Kiều nói chuyện đi lên trước, nhìn cho Diêu thị một chút, “Là bệnh mẩn ngứa, không có chuyện gì, bôi chút thuốc là được.”

Diêu thị nhìn về phía Phòng ma ma: “Ta đã nói không có sao rồi mà phải không? Xem ngươi đại kinh tiểu quái.”

Phòng ma ma thở phào một cái: “Ta đây không phải là một lần bị rắn cắn sao?”

Từ lúc Lăng di nương bị đoạt quyền liền có chút không an phận, nhiều lần đi viện tử của Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm, ở trước mặt huynh đệ hai người nộ cà hảo cảm, khiến cho hai người hôm nay hận không thể đuổi Diêu thị ra khỏi phủ.

Nàng không tự mình ra tay, dự định mượn đao giết người.

Phòng ma ma vẫn đề phòng Lăng di nương, nhưng sợ khó lòng phòng bị.

Cố Kiều từ trong dược tương nhỏ cầm một hộp cao trị mẩn ngứa cho Diêu thị: “Sau này lại có vấn đề gì, đúng lúc nói cho ta biết.”

Cẩn thận dùng được vạn năm thuyền.

Nàng không quan tâm đi thêm mấy chuyến.

Phòng ma ma tiễn Cố Kiều lên xe ngựa.

Cố Kiều trở lại Bích Thủy hồ đồng.

Lão thái thái hỏi: “Nương ngươi không có sao chứ?”

Cố Kiều nói: “Nàng không có việc gì.”

Chỉ là đến Cố Kiều cũng không ngờ tới chính là, Diêu thị đích xác không có việc gì, tiểu nam tử hán trong nhà lại xảy ra chuyện.

Xuất hiện bệnh trạng trước nhất chính là Tiểu Tịnh Không.

Lúc cơm tối khẩu vị của Tiểu Tịnh Không không được tốt, Cố Kiều sờ sờ hắn, không sốt, bảo hắn sớm đi ngủ.

Ngủ thẳng nửa đêm, hắn đột nhiên lắc tỉnh Tiêu lục lang.

Tiêu lục lang cổ quái nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Hắn ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta thật ngứa.”

Tiêu lục lang thắp ngọn đèn, xốc xiêm y của hắn lên nhìn nhìn, phát hiện trên cánh tay cùng trên bụng của hắn mọc mấy nốt mụn nước trong suốt.

Tiêu lục lang đắp kín mền cho hắn, kêu Cố Kiều qua đây.

Sau khi Cố Kiều xem xong, tại chỗ hạ chẩn đoán bệnh: “Bệnh thuỷ đậu.”

Tiêu lục lang nhíu mày: “Ngươi là nói… Đậu chẩn?”

Cố Kiều gật đầu: “Ngô, cũng có thể nói như vậy.”

Thân thể của Tiểu Tịnh Không rất tốt, từ lúc xuống núi đến bây giờ chưa từng sinh bệnh, ai ngờ vừa bệnh chính là đậu chẩn.

Mặc dù đậu chẩn không đáng sợ như bệnh đậu mùa, nhưng trị cũng không phải dễ dàng.

“Đậu chẩn sẽ truyền nhiễm, khi ngươi còn bé từng bệnh đậu chưa?” Cố Kiều hỏi Tiêu lục lang.

“Đã từng.” Tiêu lục lang nói.

Cũng là thời gian tuổi tầm như Tiểu Tịnh Không thì nhiễm đậu chẩn.

“Còn ngươi?” Tiêu lục lang nhìn về phía Cố Kiều.

“Ta hình như cũng từng nhiễm.” Cố Kiều ở trong đầu tìm tòi ký ức của nguyên chủ một phen, là ở trước khi phu phụ Cố tam lang qua đời đã nhiễm, bởi vì chiếm được chiếu cố tốt đẹp, sau cùng nàng khỏi.

“Tiểu Thuận hình như chưa từng.” Nàng nói.

Đậu chẩn sễ truyền nhiễm, chưa bị nhiễm đậu chẩn tốt nhất không nên tiếp xúc Tiểu Tịnh Không.

“Bà cô nhiễm qua chưa?” Nàng hỏi Tiêu lục lang.

Lời này, hỏi đến có chút thú vị.

Lão thái thái chỉ là một bệnh nhân ma phong tiện tay cứu, Tiêu lục lang đi nơi nào biết nàng đã nhiễm qua đậu chẩn chưa?

Trừ phi, nàng đã ở trong lòng chắc chắc Tiêu lục lang đã sớm quen biết nàng.

Tiêu lục lang không có hỏi có phải nàng đã biết cái gì hay không, cũng không tận lực đổi chủ đề, chỉ là bất động thanh sắc nói rằng: “Ta không biết.”

Quả thực không biết.

Cố Kiều suy nghĩ một chút, cũng coi như bình thường, thí dụ như nàng cũng không biết Cố lão gia tử trước đó đã từng nhiễm bệnh gì.

Nàng ồ một tiếng: “Vậy, lý do an toàn, để cho bà cô cẩn thận chút.”

Lần này thế của đậu chẩn tới rào rạt, sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Thuận cùng Cố Diễm cũng trúng chiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui