Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 156: ĐẠI HỌA LÂM ĐẦU

Dịch giả: Luna Wong – mọi người đã cất công chạy đến Bookwaves ủng hộ còn để mọi người chờ lâu, mình cảm thấy có lỗi quá. Hôm qua cố gắng nên hôm nay bão 3 chương cho mọi người luôn nè. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện và Bookwaves nhé <3

Cố Trường Khanh lạnh mặt, bưng chén thuốc luôn, nhẹ nhàng đút thuốc cho Cố Diễm.

Cố Trường Khanh là đại ca, dưới hắn có hai đệ đệ, mặc dù hắn cũng không lớn hơn bọn hắn quá nhiều, nhưng ai bảo thân nương đi sớm, kế mẫu lại qua cửa, trong mắt thân cha chỉ có kế mẫu cùng một đôi hài tử của nàng.

Có ít thứ không phải hạ nhân có thể cho, nên hắn chiếu cố hai đệ đệ coi như có kinh nghiệm.

Đương nhiên, Cố Diễm cùng Cố Thừa Phong, Cố Thừa Lâm có chỗ bất đồng, hắn quá suy nhược, phải cẩn cẩn dực dực, như đối xử với một con mèo còn vừa sinh ra không lâu.

Cố Diễm trong mơ mơ màng màng, nếm được cay đắng, ghét bỏ dùng đầu lưỡi đẩy cái thừa ra.

Thuốc vẩy vài giọt ở trên mu bàn tay của Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh ngược lại cũng không giận, hắn ngồi xuống bên giường, đỡ Cố Diễm dậy cầm một gối đầu đệm ở sau lưng của hắn.

Hắn lại múc một muỗng đút Cố Diễm.

Cố Diễm quay mặt đi là lệch gối đầu, không uống.

Cố Trường Khanh đối phó loại vật nhỏ này quả thực không quá có kinh nghiệm, trên bàn có mứt hoa quả, hắn cầm một viên mứt hoa quả qua đây, đút tới bên mép của Cố Diễm.

Cố Diễm liếm liếm, là ngọt, há mồm liền ăn, kết quả Cố Trường Khanh đút luôn cái thìa vào, đút thuốc cho hắn.

Bất ngờ không kịp đề phòng bị một thìa thuốc này làm cho Cố Diễm mở to mắt, vẻ mặt mộng quyển!

Khi Cố Thừa Lâm còn bé, Cố Trường Khanh cũng đút thuốc cho hắn như thế, hắn cũng là cái biểu tình nhỏ này, nhưng mà bằng lòng nói, Cố Thừa Lâm không khả ái như Cố Diễm.

Cố Diễm sốt cao, gương mặt hồng hồng, đỉnh đầu còn nhú lên nhúm tóc nhỏ manh manh.

Cố Trường Khanh không khỏi nghĩ tới con hươu nhỏ thấy lúc săn bắn.

Sau này sợ rằng cũng vô pháp trực diện với loại vật săn hưu nhỏ này nữa.

Cố Diễm sốt có chút mộng, thấy Cố Trường Khanh một chốc không phản ứng kịp, còn tưởng là đang nằm mơ, sau đó hi lý hồ đồ bị Cố Trường Khanh đút xong thuốc.

Cố Trường Khanh thưởng hắn một viên mứt hoa quả.

Hắn không ăn, mà là cầm ở trong tay.

Cố Trường Khanh không giải thích được: "Sao không ăn?"

Cố Diễm ủy khuất nói rằng: "Nếu như tỉnh, mứt hoa quả còn ở, ta biết không phải là đang nằm mơ."

Hắn ho khan lợi hại, tiếng nói đều khàn, những lời này từ trong miệng hắn nói ra, không cần nhìn nhãn thần cũng có thể nghe ra ủy khuất của hắn.

Là bởi vì mấy ngày này mình không có tới thăm hắn sao?

Cố Trường Khanh hoạt kê hồi lâu.

Ngươi còn cái gì cũng không biết.

Nếu ngày nào đó ngươi biết ta chính là đại ca lúc nhỏ vắng vẻ ngươi, chán ghét ngươi, tùy ý ngươi bị người khác khi dễ, ngươi sẽ không bao giờ nói như vậy nữa.

Ngươi cũng sẽ không muốn gặp ta.

Lại sẽ không chờ ta.

Cố Trường Khanh lần thứ hai nhìn về phía Cố Diễm, Cố Diễm đã ngủ trên gối đầu bị nghiên.

Hắn kéo chăn đắp kín cho hắn, dự định rời đi, lại vừa khẽ động, liền phát hiện tay của Cố Diễm thật chặc lôi ống tay áo của hắn.

Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm cái tay kia một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, lại ngồi về trên cái băng.

Một đêm này, Cố Diễm sốt cao đến lợi hại, hắn có bệnh tim, không thể uống thuốc hạ sốt linh tinh.

Cố Kiều đặt lên trên trán hắn một cái túi chườm đá, lại cầm hai cái drap giường ra ngoài phơi, chờ đông thành băng lại lấy vào nhà cho Cố Diễm trùm lên.

Cố Diễm không ngoan ngoãn bọc drap băng, Cố Trường Khanh ôm luôn cả người cùng drap vào lòng lòng.

Ôn độ này đối với Cố Diễm mà nói là vừa đủ, đối với người bình thường mà nói không khác ôm một khối băng lớn, Cố Trường Khanh cóng đến môi đều trắng.

Hừng đông, Cố Diễm sốt cao cuối cùng cũng triệt để lui, không sốt lại nữa.

Cố Trường Khanh kéo thân thể cứng ngắc đã bị đông cứng đếm chết lặng trở về phủ.

Cố Diễm là nguy hiểm nhất trong ba hài tử, hắn không có việc gì, vậy trên cơ bản tất cả mọi người không sao.

Diêu thị đã tới một lần, khi biết chuyện ba hài tử sinh bệnh, lòng nàng nóng như lửa đốt, thế nhưng nàng chưa nhiễm đậu chẩn, Cố Kiều liền không cho phép nàng vào nhà.

Hôm nay Cố Kiều thu thập một chút, quyết định đi hầu phủ báo một bình an cho Diêu thị.

Ngày hôm nay khí trời tốt, không có gió, ánh dương quang rất lớn, rơi ở trên người noãn dung dung.

Trong phủ hạ nhân không sai biệt lắm biết thân phận của nàng, không dám cản nàng, nàng quang minh chính đại từ cửa chính đi vào.

Viện tử của Diêu thị thật lệch, phải đi qua nhi tiến môn, đi qua thuỷ tạ viên, còn phải đi vòng nửa phủ đệ.

Khi Cố Kiều đi tới thuỷ tạ viên, nghe bên trong truyền đến một trận tiếng đàn du dương, nghe rất giống khúc ngày ấy ở y quán quấy rầy nàng nửa buổi chiều.

Chỉ bất quá thoáng lưu sướng chút, âm sắc của cổ cầm cũng càng thuần túy một ít.

"Cẩn Du tỷ tỷ, ngươi đàn thật tốt."

Trong lương đình treo mành, một phấn y thiếu nữ từ đáy lòng nhìn về phía Cố Cẩn Du khen.

Cố Cẩn Du vuốt ve cầm huyền, ôn nhu nhìn về phía thiếu nữ: "Chờ ngươi học xong, cũng có thể đàn rất hay."

Bookwaves.com.vn

Thiếu nữ than thở: "Nhưng ta phải làm sao mới có thể học được a?"

Cố Cẩn Du ôn thanh cười: "Chờ ngươi thi đậu nữ học, có thể học được, phu tử của nữ học đều là phu tử ưu tú nhất toàn bộ Chiêu quốc, sinh mạnh tây tịch tiên nhà mình thỉnh hơn nhiều."

Thiếu nữ khoác cánh tay của Cố Cẩn Du, thân thiết nói: "Vậy biểu tỷ phải giúp ta!"

Mới vừa rồi vẫn là Cẩn Du tỷ tỷ, lúc này liền đổi giọng.

Cố Cẩn Du vỗ vỗ tay của nàng: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chịu học, ta nhất định dạy ngươi thật tốt."

Cố Kiều vô ý nghe trộm hai người nói chuyện, thật sự là… Ở đây quá mức an tĩnh, hai người nói chuyện lại nửa điểm không đè thấp thanh âm của mình.

Cố Kiều biết thiếu nữ kia, nàng tên Lăng Thủy Tiên, là đích thân chất tôn nữ của Lăng lão phu nhân, nhỏ hơn nàng cùng Cố Diễm một tháng.

Lúc này đến phủ là dự định ở lâu dài, nhất là tẫn hiếu ở trước mặt Cố lão phu nhân, hai là thỉnh giáo Cố Cẩn Du, hy vọng nàng có thể giúp bản thân thông qua cuộc thi nhập học nữ học sang năm.

Cố lão phu nhân thập phần thương yêu vị chất tôn nữ này, còn tồn ý niệm tác hợp nàng cùng Cố Trường Khanh trong đầu, đáp ứng nàng ở trong phủ.

Về phần nói nàng thi được nữ học không, không ở trong phạm vi lo lắng của Cố lão phu nhân.

Nhưng Cố Cẩn Du chăm chú phụ đạo nàng, chính là tự cho Cố lão phu nhân mặt mũi, Cố lão phu nhân rất thụ dụng, cũng càng phát ra yêu thích Cố Cẩn Du.

"Di? Đó là ai?"

Cố Kiều vô ý kết giao Lăng Thủy Tiên, lại không chịu nổi Lăng Thủy Tiên một mắt chú ý tới Cố Kiều.

Không có biện pháp, dù là Cố Kiều không dựa vào gương mặt đó, một thân khí chất thanh lưu cũng quá mức đáng chú ý.

Cố Cẩn Du để người vén mành, liếc nhìn Cố Kiều, nói: "Đó là tỷ tỷ của ta."

"Tỷ tỷ ngươi?" Lăng Thủy Tiên nhíu nhíu mày, "Tỷ tỷ nào của ngươi? Sao ta không biết?"

Cố Cẩn Du cười khổ: "Tỷ tỷ song bào thai với Diễm nhi."

"Nàng a." Lăng Thủy Tiên bừng tỉnh đại ngộ, làm biểu tiểu thư của Định An hầu phủ, bát quái trọng yếu như vậy nàng tự nhiên nghe qua.

Nàng đã sớm ở hiếu kỳ biểu tỷ lớn lên ở nông thôn sẽ là dạng gì, hôm nay vừa thấy, thật đúng là không thất vọng!

"Thật không có quy củ, ra cửa ngay cả diện sa cũng không đeo, xuất đầu lộ diện cũng không ngại đã đánh mất mặt mũi của hầu phủ!"

Thiên kim thế gia như các nàng vậy rất chú trọng, thí dụ như nàng tới phủ đệ của cô phụ mình, ngồi lương đình một chút đều sẽ cho người buông mành, như vậy mới không tổn hại danh dự của cô nương gia.

Cố Cẩn Du cười cười: "Biểu muội đừng nói như vậy, tỷ tỷ ở nông thôn chịu không ít khổ, xuất đầu lộ diện cũng là sinh hoạt bức bách."

Lăng Thủy Tiên đột nhiên hỏi: "Có phải nàng từng cho heo ăn không?"

"A?" Cố Cẩn Du sửng sốt.

Lăng Thủy Tiên ghét bỏ nói rằng: "Bẩn biết bao a!"

Lăng Thủy Tiên cũng không phải ghét Cố Kiều, nàng thuần túy là coi thường Cố Kiều, nàng vốn là nhìn không hơn Diêu thị, hài tử Diêu thị sinh còn ở nông thôn nuôi vài chục năm, ai biết bị dưỡng thành dạng bao cỏ gì?

Còn có gương mặt đó, trời ạ, một khối bớt to!

Xấu chết rồi!

Lăng Thủy Tiên giễu cợt nói: "Ta nghe nói, nàng trước kia là một kẻ ngu si? Nàng bây giờ còn có ngu hay không?"

Cố Cẩn Du cười cười: "Bệnh sỏa của tỷ tỷ đã khỏi rồi, sau này biểu muội không nói lời như vậy nữa, chúng ta đi chào hỏi tỷ tỷ đi."

Lăng Thủy Tiên ghét bỏ nói: "Ta mới không đi, muốn đi ngươi đi!"

Cố Cẩn Du nhất định phải đi, nhiều hạ nhân như vậy nhìn, nàng không thể vô lễ với tỷ tỷ mình.

Nàng đi ra lương đình, đi tới trước mặt Cố Kiều, thân thiết kêu một tiếng tỷ tỷ, sau đó giới thiệu: "… Bên kia là Thủy Tiên biểu muội, tỷ tỷ có muốn tới ngồi một chút với chúng ta hay không."

"Không muốn." Cố Kiều cự tuyệt.

Cố Cẩn Du một chút cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười giữ lại nàng: "Ngồi một hồi cũng được a."

"Không đi." Cố Kiều vẫn cự tuyệt.

Cố Cẩn Du rũ con ngươi xuống, thanh âm thấp xuống: "Vậy tỷ tỷ đi làm việc đi, Cẩn Du không quấy rầy tỷ tỷ."

Cố Kiều cất bước ly khai.

Đi mấy bước, chẳng biết nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu lại nhìn về phía Cố Cẩn Du: "Ta đi thăm phu nhân, ngươi muốn đi cùng ta không?"

Đây là lần đầu tiên Cố Kiều chủ động mời Cố Cẩn Du.

Cố Cẩn Du sửng sốt một chút.

Phu nhân trong miệng nàng nhất định chính là mẫu thân.

Nàng đến nay đều là xưng hô mẫu thân như vậy sao?

Bookwaves.com.vn

Còn có, sao nàng đột nhiên sẽ mời nàng đồng hành?

Khó có được nàng chủ động, lý trí nói với Cố Cẩn Du, đây là một thời cơ cực tốt để chỉnh lại quan hệ với nàng, nếu mẫu thân thấy nàng cùng tỷ tỷ một chỗ, nhất định sẽ thật cao hứng.

Nhưng dạng này nghĩa là nàng phải bỏ Lăng Thủy Tiên lại.

Lăng thủy tiên là thịt trong tim của Cố lão phu nhân, ba ca ca trong phủ tất cả đều thập phần thương yêu nàng, nếu mình giao hảo với nàng, vậy Cố lão phu nhân cùng các ca ca cũng sẽ vài phần kính trọng mình.

Sau cùng, Cố Cẩn Du ở giữa Diêu thị cùng Lăng Thủy Tiên lựa chọn người sau.

Mẫu thân dỗ hay không đều sẽ thương nàng, các ca ca bên kia lại cần nàng không ngừng nỗ lực.

"Xin lỗi a tỷ tỷ, ta vừa đáp ứng Thủy Tiên biểu muội bổ túc công khóa cho nàng, chờ bổ túc xong ta lại tìm ngươi và mẫu thân." Nàng đầy mặt chân thành nói.

Cố Kiều không nói gì, xoay người đi.

Cố Cẩn Du trở lại lương đình.

Lăng Thủy Tiên hỏi: "Ngươi và nàng nói cái gì lâu như vậy?"

Cố Cẩn Du ôn nhu nói: "Nàng gọi ta đi chỗ nương bên kia, ta nghĩ, bổ túc cho ngươi xong lại đi."

Lăng Thủy Tiên rất hài lòng Cố Cẩn Du lựa chọn bản thân.

Trùng hợp lúc này, ma ma tâm phúc trong viện Cố lão phu nhân mang theo một cái hộp đựng thức ăn tới, nàng kiến lễ với hai người: "Biểu tiểu thư, đây là thuốc người phân phó hạ nhân nấu cho thế tử, người xem… Là lão nô thay người đưa qua, hay là người tự mình đưa qua?"

Cố Trường Khanh bị bệnh.

Thân thể hắn nhất quán rất tốt, nhưng mà ba ngày trước cũng không biết làm sao, trở về người đã ngã bệnh.

Cố lão phu nhân tức khắc thông tri nhà mẹ đẻ, để Lăng Thủy Tiên sang phủ ở, nói là để nàng tẫn hiếu, nhưng thật ra là tìm cơ hội xum xoe ở trước mặt Cố Trường Khanh.

Thuốc này mới không phải Lăng tiểu thư phân phó người nấy, là Cố lão phu nhân chuẩn bị tốt, mà ý lời trong lời ngoài của ma ma tâm phúc đều là đang nhắc nhở Lăng Thủy Tiên, nhanh chóng cầm thuốc đi chiếu Cố thế tử đi!

Lăng Thủy Tiên rất thích đại biểu ca, làm sao sẽ không hiểu an bài của Cố lão phu nhân chứ?

"Cho ta đi, tự ta đưa qua!"

Nàng tiếp nhận hộp đựng thức ăn.

Suy nghĩ một chút, lại nói với Cố Cẩn Du, "Ngươi có muốn đi thăm đại ca với ta hay không?"

Nhãn tình của Cố Cẩn Du sáng lên.

Đại ca bị bệnh mấy ngày, nàng sớm đã muốn đi thăm, chỉ là nàng vào không được viện tử của đại ca.

Quả nhiên mới vừa rồi bản thân cự tuyệt Cố Kiều là đúng, cơ hội lấy lòng đại ca nhanh như vậy đã tới rồi!

Hai người đi viện tử của Cố Trường Khanh.

Không khéo, Cố Trường Khanh đến hậu sơn luyện kiếm.

Lúc lão hầu gia còn ở hầu phủ, cũng không bởi vì hắn sinh bệnh mà cho phép hắn lười biếng giải đãi.

Hắn là hài tử xui xẻo càng sốt cao cũng phải đứng trung bình tấn luyện công luyện kiếm.

Lăng Thủy Tiên quyết định ở trong viện tử chờ hắn.

Đợi đã lâu không thấy Cố Trường Khanh trở về, Lăng Thủy Tiên dần dần ngồi không yên, bắt đầu đi bộ chung quanh trong viện tử.

Nàng là biểu tiểu thư của hầu phủ, lão phu nhân cùng ba vị công tử đều rất thương nàng, bọn hạ nhân cũng không dám nói nàng cái gì, chỉ nhắc nhở một câu đừng đi thư phòng của thế tử.

Nhưng không bằng hắn đừng nhắc nhở.

Lăng Thủy Tiên hết lần này tới lần khác lại đi.

Nàng mới vừa đi vào, thư phòng liền truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Cố Cẩn Du biến sắc, bước nhanh đi thư phòng: "Biểu muội! Ngươi không sao chứ?"



Trong viện, Diêu thị gặp được nữ nhi.

Nàng lôi kéo tay của nữ nhi ngồi xuống giường sưởi ở noãn các.

"Ngươi gầy rồi." Nàng đau lòng nói.

Chiếu cố ba bệnh nhân, ăn không ngon ngủ không ngon, Cố Kiều quả thực gầy một chút.

"Mấy người bọn hắn không sao chứ?" Diêu thị hỏi.

"Không đáng ngại." Cố Kiều nói.

Ba bệnh nhân đều hoạt bính loạn khiêu, chỉ là còn tính truyền nhiễm, nên Cố Kiều bảo bọn họ ở nhà.

Diêu thị yên lòng: "Nhờ có ngươi, không thôi lấy thân thể của Diễm nhi, trận bệnh này sợ là chịu không nổi."

Thân thể của Cố Diễm đến một hồi phong hàn nho nhỏ đều đòi mạng, càng chưa nói đậu chẩn.

Diêu thị minh bạch, ở chỗ bản thân nhìn không thấy nữ nhi bỏ ra vô số nỗ lực, mới để cho thân thể nhi tử khỏe mạnh hơn trước gấp mười lần.

Lần này nhất định cũng là nữ nhi dốc lòng dốc lòng, mới để cho nhi tử khỏi hẳn nhanh như vậy.

Cố Kiều muốn nói lại thôi.

Hai mẫu nữ vừa nói chuyện, đột nhiên một tiểu nha hoàn thần sắc vội vả đi đến: "Phu nhân, đại tiểu thư, không xong! Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui