Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 157: CÕNG TIẾNG XẤU


Dịch giả: Luna Wong – mặc dù ta đã rất cố gắng vừa đẩy nhanh tốc độ dịch vừa dịch sao cho dễ hiểu nhưng khi sàn lại vẫn có rất nhiều sạn(chữ trùng nhau, chữ del sót, sai lỗi chính tả, quên xếp lại vị trí…), cảm ơn mọi người đã bao dung những lỗi khó nuốt này của ta. Ta thật cảm động T_T


“Đã xảy ra chuyện gì?” Diêu thị hỏi.


Tiểu nha hoàn sốt ruột nói: “Nhị tiểu thư tự tiện xông vào thư phòng của thế tử, làm bể di vật của tiên phu nhân! Hiện tại nhị công tử cùng tam công tử đều đi qua rồi, tam công tử đòi trách phạt nhị tiểu thư đó!”


Cư nhiên làm hư di vật của tiên phu nhân, ba con riêng kia sợ không phải muốn liều mạng với Cẩn Du sao.


Diêu thị đau đầu: “Lão phu nhân biết không?”


Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Lão phu nhân đang nghỉ ngơi, không ai dám đánh thức nàng, hẳn là còn chưa biết.”


Diêu thị quyết định đi xem.


“Ta đưa ngươi đi.” Cố Kiều nói.


“Không cần, ngươi ở nơi này chờ ta, không, hay là ngươi trở về trước.” Diêu thị không hy vọng liên lụy nữ nhi vào trong phân tranh của hầu phủ.


“Vô phương.” Cố Kiều nói.


Náo nhiệt mà, dù sao cũng phải đi xem một chút.


Chuyện Cố Kiều kiên trì, trên cơ bản không ai hơn được, Diêu thị chỉ phải mang theo nữ nhi cùng đi Cố Trường Khanh viện tử.


Cố Trường Khanh còn ở hậu sơn luyện kiếm, tạm thời chưa nhận được tin tức, trong viện chỉ có Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm nghe tin chạy tới.


Diêu thị cùng Cố Kiều thật xa liền nghe được tiếng gầm gừ của Cố Thừa Lâm: “Ngươi còn dám mạnh miệng! Có phải ngươi cố ý hay không? Ngươi dĩ nhiên làm bể di vật của nương ta!”


“Ta không có! Tam ca ta thật không có! Ngươi tin tưởng ta! Bình hoa không phải ta làm bể!”


Là Cố Cẩn Du nóng nảy cãi lại.


Cố Thừa Lâm ha hả nói: “Lúc đó trong phòng chỉ có ngươi và Thủy Tiên biểu muội, không phải ngươi, chẳng lẽ là Thủy Tiên biểu muội sao?”


Kỳ thực Cố Thừa Lâm cũng không ghét kế muội này, nhưng hắn càng thích muội muội Lang gia hơn a.


Hai muội muội hai chọn một, hắn đương nhiên tin tưởng Lăng Thủy Tiên!


Diêu thị nghe đầy lỗ tai, ước chừng minh bạch xảy ra chuyện gì, nàng không còn là người từ trước yếu đuối gặp cảnh khốn cùng, nàng bình tĩnh, đoan trang đại khí đi vào viện tử.


Cố Cẩn Du vừa thấy nàng, vội vàng đi tới, ủy khuất nói rằng: “Nương, ta không có làm bể bình hoa của phu nhân! Không phải ta! Lúc ta đi vào, bình hoa cũng đã nát rồi!”


Lăng Thủy Tiên hừ lạnh nói: “Cái gì gọi là ngươi đi vào cũng đã nát! Lẽ nào ngươi nói… Là ta đánh vỡ? Ta đã sớm nói ngươi không nên theo ta qua đây, không nên vào thư phòng của đại biểu ca, ngươi cứ không nghe! Cái này tốt rồi, chọc ra tai họa rồi!”


Cố Cẩn Du rưng rưng lắc đầu: “Nương, thật không phải ta…”


Diêu thị đầu đau chết luôn: “Nương nhắc nhở qua ngươi cái gì? Sao ngươi không nghe lời của nương?”


Cố Cẩn Du khóc ròng nói: “Ta biết sai rồi, nhưng… Ta thật không có làm bể bình hoa…”

Nàng đương nhiên không có làm bể bình hoa.


Điểm này, Cố Kiều không chút nghi ngờ.



Kỳ thực chuyện này từng gặp trong giấc mộng bản thân hồi phủ thê thảm kia.


Bất đồng là, người bị hại trong mộng kia không phải Cố Cẩn Du, mà là bản thân.


Bản thân kia trở lại hầu phủ, không có mẫu thân cùng đệ đệ phù hộ, vì để dung nhập hầu phủ, không tiếc tiêu số tiền lớn lấy lòng biểu muội Lăng Thủy Tiên.


Lăng Thủy Tiên thấy nàng rộng lượng như vậy, cũng nghiêm chỉnh không để ý tới nàng, dưới cao hứng, mang nàng đi viện tử của Cố Trường Khanh.


Nàng vốn tưởng rằng có thể kết giao đại ca, ai ngờ đại không đợi được ca, trái lại chờ được Lăng Thủy Tiên vu hãm trước.


Lăng Thủy Tiên cũng không phải là ngay từ đầu muốn hãm hại nàng, là thất thủ đánh rơi đồ trong thư phòng, sợ lọt vào chán ghét của Cố Trường Khanh mới nói là nàng làm rơi.


Tình cảnh của nàng khi đó giống như Cố Cẩn Du lúc này, không ai tin tưởng nàng!


Chỉ bất quá, trong mộng Lăng Thủy Tiên làm rơi không phải di vật thông thường, mà là hủ tro cốt của tiên phu nhân.


Lửa giận của Cố Trường Khanh cùng toàn bộ hầu phủ có thể nghĩ.


Ngay cả Cố hầu gia cùng tiên phu nhân cũng không ân ái đều cảm thấy nàng quá phận, lòng cũng lạnh vài phần với nàng.


Bookwaves.com.vn

Hôm nay nàng vào phủ mắt đầu tiên thấy Lăng Thủy Tiên, liền liên tưởng đến giấc mộng kia.


Nàng đã cho Cố Cẩn Du cơ hội.


Là bản thân Cố Cẩn Du không cần.


Vậy, trách được ai?


Cố Cẩn Du hối hận, nàng thực sự thực sự hối hận!


Sớm biết như vậy, nàng còn không bằng đáp ứng Cố Kiều thăm nương!


Cái này tốt rồi, đại ca không nịnh bợ được, còn đắc tội luôn đại ca, nhị ca, tam ca!


Biểu muội này nhìn nhân mô cẩu dạng, ai ngờ làm chuyện vô sỉ như vậy!


Nàng hôm nay là huyện chủ bệ hạ thân phong, dù là Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm tức giận hơn nữa, cũng không dám thực sự mượn gia pháp hầu hạ nàng.


Nhưng chuyện này truyền đi, thanh danh của nàng không dễ nghe.


Nàng không thể cõng tội danh này được.


Diêu thị hộ Cố Cẩn Du phía sau, bằng phẳng nhìn về phía Cố Thừa Phong cùng Cố Thừa Lâm nói: “Là ai làm rơi, chờ đợi gia trở về, ta sẽ bảo hắn tinh tế điều tra. Cẩn Du hôm nay không chỉ có là thiên kim của Định An hầu phủ, cũng là huyện chủ bệ hạ thân phong, các ngươi không thể tùy tùy tiện tiện trách phạt nàng!”


Cố Thừa Lâm ngàng, cũng mặc kệ cái gì huyện chủ không huyện chủ, hắn từ xe lăn đứng dậy, cắn răng liền nhào qua chỗ Diêu thị.


Diêu thị hộ Cố Cẩn Du vào trong ngực.


Cố Kiều nhàn nhạt đi tới, chắn trước mặt Diêu thị.


Cố Thừa Lâm thấy cái mặt quen thuộc này, sợ hãi bị nhốt trong phòng tối mọc lên.


Cả người hắn đều định trụ!



Cố Thừa Phong bất động thanh sắc nhìn đệ đệ một mắt, lại nhìn Cố Kiều một cái, mâu quang thâm thúy.


Cố Kiều đạm nói: “Đi.”


Cố Cẩn Du được Diêu thị bồi ly khai.


“Hầu phủ một chút cũng không vui! Biểu tỷ còn nói xấu ta! Ta cũng không tới nữa!” Lăng Thủy Tiên chột dạ đến không được, e sợ cho một hồi bị Cố Trường Khanh ép hỏi lòi, nhanh chóng tìm cái cớ cũng đi.


Sau nửa canh giờ Cố Trường Khanh mới trở lại viện tử.


Hắn sinh bệnh, xuất một thân mồ hôi, sắc mặt cũng vẫn tái nhợt như cũ.


Chỉ là khí độ không giảm, khí tràng cũng sắc bén trước sau như một.


“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn về phía hai đệ đệ không nói được một lời.


Cố Thừa Lâm thêm mắm thêm muối nói chuyện Cố Cẩn Du làm bể bình hoa lại vu hãm cho Lăng Thủy Tiên, hắn thật thương tâm, đó là bình hoa nương sinh tiền yêu nhất, nghe nói khi hắn còn bé còn từng tè dầm trong đó.


Nương hắn bị hắn chọc cười đến không ngừng được, ôm hắn hôn hôn.


Kỳ thực những thứ này hắn đều không nhớ rõ.


Nhưng mỗi khi nghe người ta nói tới, hắn cũng sẽ ở trong đầu liều mạng xây dựng tràng cảnh khi đó.


Hắn đã cảm thấy nương hắn rất ôn nhu, rất thương hắn, là mẫu thân tốt nhất tốt nhất trên đời này.


Cố Thừa Lâm gạt lệ.


Bị Cố Kiều đánh đến nửa chết nửa sống cũng không chảy nhiều nước mắt như vậy.


“Đó không phải là di vật của nương.” Cố Trường Khanh nói.


“Ân?” Cố Thừa Lâm ngẩn ra.


Cố Thừa Phong cũng cổ quái nhìn đại ca.


Cố Trường Khanh than thở: “Bình hoa trước đó ngươi từng tè vào đã hạ táng cùng quần áo và di vật của nương rồi. Ta nào biết ngày thứ hai người khóc tìm bình hoa này? Để người mô phỏng lại một cái.”


Cố Thừa Lâm: “…”


Ma đản!


Khóc lâu như vậy khóc uổng công?


Cố Trường Khanh lại nhíu mày, rất kỳ quái a, cái bình này ở trên đỉnh đa bảo các, Lăng Thủy Tiên hoặc Cố Cẩn Du làm sao đụng phải?


Hắn vào thư phòng.


Hắn một mắt phát giác không thích hợp.


Trên bàn, hũ tro cốt cạnh bài vị của nương hắn không thấy nữa.


Tâm trạng hắn rùng mình, quay đầu nhìn lại, nguyên bản chỗ nên đặt kia bình hoa kia, dĩ nhiên bày tro cốt của nương hắn.



Có người từng đến.


Đổi chỗ hủ tro cốt và bình hoa.


Nếu không phải như vậy, buổi chiều bị người làm vỡ thì không phải là một bình hoa phỏng chế, mà là hủ tro cốt của nương hắn.


“Thư phòng của ta có ai từng vào?” Hắn gọi sai vặt.


Sai vặt nói: “Cũng chỉ có hai vị công tử cùng hai vị tiểu thư.”


Không phải bọn hắn.


Bọn họ căn bản là không có nhận thấy được hủ tro cốt vò bị người dời.


Lẽ nào có người biết hủ tro cốt sẽ bị làm rơi, nên sớm dời đi?


Ba người Cố Kiều trở về viện tử của Diêu thị.


Cố Cẩn Du nhớ tới ủy khuất đã chịu ở đại ca viện tử, vành mắt không tự chủ được đỏ: “Nương, ngươi phải tin tưởng ta, ta thực sự không động đồ của đại ca, ta biết thư phòng của đại ca không thể tùy tùy tiện tiện đi vào, ta là nghe thanh âm kỳ quái mới vào xem, ta lo lắng biểu muội gặp chuyện không may. Ta cũng không ngờ tới bản thân biểu muội làm rơi bình hoa, sau đó vu hãm là ta…”


Sắc mặt của Diêu thị không được tốt: “Có phải là ngươi làm bể hay không có quan hệ gì? Nương nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên tới gần ba ca ca của ngươi, không thôi ngươi sẽ có vô số phiền phức, hiện tại ứng nghiệm rồi đi?”


Cố Kiều nhìn Cố Cẩn Du khóc lê hoa đái vũ, thần sắc đạm mạc.


Diêu thị lại nói: “Ngày hôm nay không phải tỷ tỷ của ngươi ngăn, Cố Thừa Lâm đã động thủ với ngươi rồi! Sao ngươi còn ngu như thế cứ lắc lư ở trước mặt của bọn họ?”


Cố Cẩn Du ủy khuất: “Bọn họ là ca ca của ta nha…”


Diêu thị nghiêm mặt nói: “Ngươi không có ca ca, chỉ có đệ đệ và tỷ tỷ.”


Nói như vậy mặc dù tàn nhẫn, nhưng ba người kia làm sao không phải muốn như vậy chứ?


Diêu thị lại nói: “Sau này, ngươi cũng không cần lui tới với người của Lang gia nữa.”


Bookwaves.com.vn

Lăng gia là nhà mẹ đẻ của tiên phu nhân, đối với một phòng của bọn họ cũng cất phiến diện cùng bất mãn cực lớn.


Cố Cẩn Du rưng rưng nói: “Là tổ mẫu bảo ta giáo dục biểu muội… Ngày hôm nay…”


Nàng nhìn Cố Kiều một mắt, “Nếu như mới vừa rồi tỷ tỷ cũng đi với chúng ta là được, biểu muội không có cơ hội nói xấu ta!”


Diêu thị nói: “Tỷ tỷ ngươi làm sao có thể đi cùng với các ngươi? Nàng mới vừa vào phủ, cũng không quen tiểu thư Lang gia.”


Cố Cẩn Du vừa kéo nói rằng: “Biểu muội vốn bảo ta mời tỷ tỷ cùng vào trong đình ngồi một chút, ta đi gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ không đáp ứng…”


Cố Kiều hết chỗ nói rồi, đây là ị không được thì trách trái banh không dẫn lực?


Lúc nàng gọi nàng tới thỉnh an Diêu thị, sao nàng không cùng nàng tới đây đi?


Còn nữa, Lăng tiểu thư sẽ tốt bụng mời nàng sao?


Cố Kiều lười cùng nàng cải cọ, nàng vốn cũng không lưu ý ý kiến của người khác với mình, nàng xốc sọt nhỏ lên nói: “Ta đi trước.”


Trong nhà còn có ba bệnh nhân, Diêu thị không thể lưu nàng.


Sau khi nàng rời đi, Diêu thị quay đầu nhìn về phía Cố Cẩn Du, thần sắc rất nghiêm túc: “Chuyện ngày hôm nay ngươi làm sao có thể trách tỷ tỷ ngươi? Tỷ tỷ ngươi có lỗi gì?”


Cố Cẩn Du sửng sốt: “Ta… Ta không có…”


Diêu thị nghiêm nghị nói: “Tỷ tỷ ngươi, chưa dùng qua một đồng tiền của hầu phủ, chưa ăn qua một miếng cơm của hầu phủ, nàng không cần quen biết bất kỳ một thân thích nào của hầu phủ, Lăng tiểu thư gọi nàng, nàng đương nhiên có thể không đáp ứng!”


“Nương…”



Diêu thị từ chưa dùng qua ngữ khí nghiêm nghị như vậy nói chuyện với Cố Cẩn Du, ở trong mắt Cố Cẩn Du, Diêu thị là ôn nhu, là thiện giải nhân ý, thậm chí có chút mềm yếu.


Nhưng bây giờ, Diêu thị chậm rãi trở nên cường ngạnh.


Diêu thị nói: “Sau này không nên để cho ta nghe những lời nàynữa , ta không cho phép ngươi gièm pha tỷ tỷ ngươi.”


Cố Cẩn Du bị người nói xấu cũng không ủy khuất bằng một câu nói này.


Ngoại trừ đệ đệ, nương hiểu rõ nàng nhất không phải sao?


Nhưng người nương hiện tại hiểu rõ nhất… đổi thành tỷ tỷ.


“Ngươi nói, thật là nàng làm sao?” Sau khi Cố Cẩn Du rời đi, Diêu thị hỏi Phòng ma ma.


Phòng ma ma đã hỏi thăm rõ ràng, Lăng tiểu thư chạy trối chết, có thể thấy được là đang chột dạ.


Nhưng Phòng ma ma không nói, chích than thở: “Ai, nô tỳ nào dám vọng gia phỏng đoán? Coi như là nhị tiểu thư, vậy cũng chắc là vô tâm đi, nàng cũng là vì lấy lòng thế tử.”


Diêu thị đối với nữ nhi này, bỗng nhiên có chút thất vọng.





Tiểu Tịnh Không rốt cục phát hiện tóc của mình bị cạo sạch.


Hắn oa một tiếng khóc rống lên!


Tóc để hơn nữa năm… Mắt thấy có thể buộc thành một nhúm nhỏ… Cư nhiên cứ mất như vậy!


Hắn lại biến trở về đầu nhỏ bóng lưỡng!


Hắn ôm đầu nhỏ bóng lưỡng của mình, ngồi ở ngưỡng cửa khóc tê tâm liệt phế: “Tóc của ta không còn nữa —— tỷ phu xấu đền tóc cho ta—— tỷ phu xấu! Tỷ phu xấu! Tỷ phu xấu! Đền tóc cho ta —— ”


Tiêu lục lang nghiêm mặt nói: “Là tự ngươi muốn ta cạo.”


Tiểu Tịnh Không khóc thẳng duỗi chân: “Ta không có! Ta không có! Ngươi nói bậy!”


Đêm đó sốt hồ đồ, Tiểu Tịnh Không là không có một chút ký ức, bởi vậy thâm tín không nghi ngờ, hắn tuyệt không bỏ qua tóc nhỏ bản thân yêu thích, nhất định là tỷ phu xấu đố kị hắn, nhân lúc hắn sốt cạo sạch tóc của hắn!


Tiêu lục lang buông tay: “Không tin một hồi ngươi hỏi Kiều Kiều.”


Cố Kiều đã trở về.


Một lớn một nhỏ ở cửa nhìn nàng.


Tiêu lục lang không thể làm gì khác hơn tựa ở khuông cửa, Tiểu Tịnh Không ủy khuất ba ba ngồi ở ngưỡng cửa.


Cố Kiều mơ hồ cảm thấy một tia khí tức mây đen tráo đỉnh.


“Đây là… Làm sao vậy?” Nàng hỏi.


“Kiều Kiều.” Tiểu Tịnh Không thụ thương không gì sánh được a nhìn nàng, “Tỷ phu xấu nói… Nói đêm hôm đó ta sốt hồ đồ… Tự bảo cạo tóc của mình… Còn nói ngươi cũng ở tại chỗ… Ngươi đồng ý… Là ngươi đưa dao cạo cho hắn…”


Hắn khổ sở đến không được, vẻ mặt đều viết —— Kiều Kiều ngươi làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác tàn phá tóc nhỏ mà ta thương yêu, còn đưa dao nữa, ngươi còn phải là Kiều Kiều yêu ta nhất không?


Cố Kiều hít sâu một hơi, sờ sờ đầu nhỏ bóng lưỡng đáng thương của hắn, quay đầu nói với Tiêu lục lang: “Đây là ngươi không đúng, cạo thì cạo, sao còn cho hài tử cõng danh xấu?”


Tiêu lục lang tại chỗ: “… ! !”


Chương trước là nửa đêm viết, sâu quá nhiều, mang đến cho mọi người thể nghiệm không tốt, ở chỗ này nói tiếng xin lỗi.


Văn phía sau ta sẽ chú ý nhiều hơn.


Cảm tạ mọi người bao dung cùng tróc trùng, cúc cung!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận