CHƯƠNG 158: HỌC BÁ
Dịch giả: Luna Wong – báo cáo đã bão xong. Thời tiết bão ta cũng bão, chẳng qua bão nhỏ thôi hy vọng mọi người hài lòng.
Sau cùng chuyện này kết thúc bằng Cố Kiều trồng ba cái hôn hôn lên trên đầu của Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không không quan tâm tới việc đưa khí với tỷ phu xấu nữa, hắn dùng tay nhỏ bé tay che hôn hôn ở trên đỉnh đầu, đát đát đát chạy về phòng, tìm một cái sa cân trùm kín đầu mình lại, chờ nẩy mầm!
Ba người đậu chẩn triệt để khỏi hẳn bắt đầu về Thanh Hòa thư viện cùng Quốc Tử giám học, lão thái thái cũng dời trở về.
Lão tế tửu quả thực cảm động đến khóc.
Rốt cục dời đi rồi!
Mỗi ngày không bao giờ bị người dùng đao đuổi theo đánh cướp tiền riêng nữa!
Tiêu lục lang xin nghỉ nhiều ngày, nên có không ít bài tập của các môn, hơn nữa sang năm có kỳ thi mùa xuân, hắn là cống sinh phó khảo, học tập tự nhiên khẩn trương hơn chút.
Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp cũng phải tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, trong lòng hai người không đáy.
Vì để cho Tiêu lục lang đặt nhiều thời gian trong việc học hơn, Cố Kiều biểu thị từ hôm nay trở đi, do nàng đưa đón Tiểu Tịnh Không.
Lớp học của Tiểu Tịnh Không có mấy hài tử đều lây đậu chẩn, vừa hỏi mới biết xuất hiện bệnh trạng trước nhất chính là bạn nhỏ mới chuyển tới kia, cũng chính là Tần Sở Dục.
Chắc là Tiểu Tịnh Không bị hắn lây bệnh, sau đó lại lây cho hai ca ca trong nhà.
Bất quá Tần Sở Dục không có khôi phục nhanh như Tiểu Tịnh Không, hắn còn đang xin nghỉ.
Lớp học nhiều hài tử xin nghỉ, tan học đều sớm hơn mọi khi.
Dĩ vãng sau khi lớp vỡ lòng tan học, Tiểu Tịnh Không đều ở phòng học làm bài tập, hôm nay đổi thành đi y quán làm bài tập.
Không sai biệt lắm đợi được Thanh Hòa thư viện cũng tan học, Cố Kiều sẽ mang theo hắn về nhà.
Một ngày nào đó Tiểu Tịnh Không ở y quán làm bài tập, nhị đông gia chẳng biết ở chỗ nào lấy một hộp dương nãi cao, sau khi Tiểu Tịnh Không ăn xong hô to ngon.
Vì vậy Cố Kiều đã biết hắn ăn đồ làm từ sữa không sao.
Cố Kiều nhờ nhị đông gia mua sữa dê tươi mới, nấu qua rồi cho Tiểu Tịnh Không uống.
Có một lần mua nhiều, cho Tiểu Tịnh Không xong thì còn lại nửa nồi, Cố Diễm cùng Cố Tiểu Thuận đều uống không quen cái này, đổ sạch thì quá đáng tiếc.
Cố Kiều suy nghĩ một chút, cho trà cùng đường vào trong, nấu ra hướng sữa cùng hương trà đặc thù.
Các thiên kim nữ học đi ngang qua y quán thì bị cổ hương vị đặc thù này hấp dẫn, đi vào hỏi đây là cái gì.
Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Trà sữa.”
Cố Kiều đổ mấy ly cho các nàng nếm thử.
Ngoại trừ trà đắng nguyên bản khi pha ra, các thiên kim kinh thành cũng chỉ uống qua tô du trà, cái loại mặn mặn, cũng coi như ngon, nhưng so với cái loại trà sữa ngọt ngào này căn bản không đáng nhắc tới.
Trời ạ, đây là mùi vị thần tiên gì? Quá ngon đi!
“Còn nữa không? Còn nữa không?” Một thiên kim hỏi.
Cố Kiều lắc đầu: “Hôm nay hết rồi, muốn uống nói ngày mai qua đây, ta làm nhiều một chút.”
Ngày thứ hai y quán liền bị chật ních.
Từ sương phòng xuống nhị đông gia có chút mộng, ngày hôm nay nhiều bệnh nhân như vậy sao? Còn đều là thiên kim của nữ học, nữ học lại ra nhiễu loạn gì?
Các nàng mới không phải đến khám bệnh, là tới xếp hàng uống trà sữa.
Cố Kiều bán không rẻ, nhưng như trước cung không đủ cầu.
Trình độ sốt dẻo để nhị đông gia nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn biểu thị mở y quán nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới bản thân lại đột nhiên kiếm tiền dựa vào nghề phụ.
Chỉ bất quá, thủ pháp nấu trà sữa cũng không phức tạp, uống qua vài lần cũng biết làm thế nào.
Rất nhanh cửa hàng phụ cận bắt đầu tranh nhau noi theo, trù tử trong phủ của một ít thiên kim cũng làm, sinh ý của y quán rất nhanh thì vắng lạnh.
Một ngày này Tiểu Tịnh Không lại tới y quán làm bài tập.
Hắn thấy nhị đông gia ở một bên than thở, để bút xuống hỏi hắn: “Vì sao ngươi thở dài?”
“Sinh ý không tốt a.” Nhị đông gia mới nếm được ngon ngọt của việc bán trà sữa, thành phẩm lại thấp, lợi nhuận thì cao, tối đa chính là chuẩn bị một gian noãn các cho các thiên kim, đốt thêm mấy bồn than mà thôi.
Còn chưa đắc ý được mấy ngày, sinh ý bị đoạt hơn phân nửa.
Chủ yếu là người ta bán rẻ, thành phẩm của bọn họ không hạ xuống được, bởi vì Cố Kiều muốn dùng trà ngon.
Nhị đông gia bóp cổ tay: “Để ta buồn nha!”
Bookwaves.com.vn
Tiểu Tịnh Không quyết định đi thực địa khảo sát một chút.
“Kiều Kiều, ta cũng muốn thử một ngụm!”
Tiểu hài tử không thể uống trà, Cố Kiều thực sự để hắn nếm một miếng nhỏ.
Vị đạo rất tốt nha!
Phối phương của Kiều Kiều hoàn toàn không thành vấn đề!
Tiểu Tịnh Không nghiêm túc khuôn mặt nhỏ nhắn, tay nhỏ bé chấp sau lưng đi noãn các.
Hắn dự định hỏi xem vì sao các tiểu tỷ tỷ khác cũng không tới, đang muốn mở miệng, chỉ thấy một tiểu tỷ tỷ nữ học gục xuống bàn thẳng ôi.
“Ngươi làm sao rồi? Đau bụng sao?” Tiểu Tịnh Không hỏi nàng.
Nàng ủy khuất nói: “Không phải đau bụng, là đau đầu!”
Bài tập phu tử cho quá khó, nàng không biết làm!
Tiểu Tịnh Không leo lên trên cái băng, nhìn đề của tiểu tỷ tỷ một chút, hình như cha nương từng cho hắn ra khỏi đề nga, Kiều Kiều biết làm!
Tiểu Tịnh Không cầm đề đi tìm Cố Kiều.
Cố Kiều đang làm dược hoàn.
Tiểu Tịnh Không giơ giấy trong tay lên: “Kiều Kiều! Đề phía trên này ta không biết làm, ngươi giúp ta làm một chút, làm xong tự ta xem!”
“Được.” Cố Kiều cầm đề của Tiểu Tịnh Không tới.
Đều là đề số học.
Thần đồng ban cũng không có thiếu đề số học, độ khó còn không thấp.
Cố Kiều không nghi ngờ hắn, cầm tờ giấy trắng mới qua đây, dùng bút than làm cho Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không cũng không chép đáp án, hắn đều là tự xem hiểu rồi mới làm lại một lần, nếu như không biết thì làm thêm mấy lần.
Tín dự của hắn cực tốt, Cố Kiều cũng không theo dõi hắn.
Tiểu Tịnh Không cầm giấy đề cùng giấy đáp trở về sương phòng: “Cho, đáp án!”
Cô nương kia mới không tin một tiểu hài tử có thể làm ra được đáp án, tám phần mười là tự hắn vẽ bậy.
Chỉ là hắn vẽ bậy cũng vẽ ra được, bản thân điền bậy còn vô tòng hạ thủ.
Tiểu cô nương bĩu môi, nhận mệnh chép đáp án.
Ngày thứ hai nộp bài tập lên, tổng cộng chỉ có ba người hoàn toàn đúng, một là Cố Cẩn Du, một là Trang Nguyệt Hề, thứ ba… Chính là nàng!
Tiểu cô nương họ Dư, cũng là đi cửa sau mà vào, cùng Trang Mộng Điệp thay phiên cạnh tranh xếp thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, chưa từng được phu tử khen qua như vậy!
Dĩ nhiên, nàng không phải cái loại người ăn một mình, lúc này nói chuyện y quán sát vách có thể giải đề cùng các bạn học.
Vì vậy xế chiều hôm đó, y quán quạnh quẽ mấy ngày lại chật ních!
Tiểu linh cơ quỷ Tịnh Không hào khí ngất trời đi ra y quán, nhìn phía chư vị đối diện mưu toan đoạt buôn bán trà sữa với bọn họ!
Hoắc hoắc hoắc, các ngươi có thể mô phỏng theo phối phương của Kiều Kiều, nhưng các ngươi mô phỏng theo không được chỉ số thông minh của Kiều Kiều!
…
Diêu thị có mấy ngày không gặp được nữ nhi cùng nhi tử, trong lòng rất quải niệm, thế nhưng gần đây Lăng di nương bị đoạt quyền, chuyện lo liệu cửa ải cuối năm rơi vào trên đầu của nàng.
Nàng bận rộn chân không chạm đất, căn bản không thể phân thân.
“Phu nhân, người Diêu gia đến!” Phòng ma ma vào nhà bẩm báo.
Diêu thị thả đơn đang làm được một nửa trong tay xuống, cổ quái nói: “Ai tới?”
“Đại gia cùng Hinh tỷ nhi.”
Là Diêu Viễn cùng Diêu Hinh.
Diêu Viễn là ca ca đồng bào của Diêu thị, Diêu Hinh là thân khuê nữ của hắn.
Từ lúc Diêu thị dọn đi ôn tuyền sơn trang, đã mười năm không gặp người Diêu gia.
Diêu Viễn biến hóa rất lớn, hắn thương tang rất nhiều, rõ ràng nhỏ hơn Cố hầu gia vài tuổi, nhìn qua già hơn Cố hầu gia.
Diêu Hinh còn lại là trổ mã duyên dáng yêu kiều, trong mặt mày của nàng có một hai phần phần giống Diêu thị, được cho mười phần mỹ nhân.
Dưới so sánh, Diêu thị biến hóa cũng không lớn ở trên dung mạo, nàng như trước mạo mỹ, chỉ là khí chất thượng sinh ra vài phần giỏi giang cùng lắng trầm.
“Dao nhi…” Diêu Viễn kích động đến có chút nói không ra lời.
“Đại ca mau vào phòng ngồi.” Diêu thị đưa đại ca cùng Diêu Hinh đi noãn các, để người dâng trà điểm tâm, “Các ngươi đều lui ra đi, Phòng ma ma lưu lại.”
“Vâng.” Bọn nha hoàn nối đuôi nhau ra.
Phòng ma ma gạt lệ, hiển nhiên có một tia mừng đến chảy nước mắt.
Nàng là thị tì của Diêu thị, trước đây cũng là từ Diêu gia tới.
“Phòng tỷ tỷ cũng không thay đổi.” Diêu Viễn cười nói.
“Nô tỳ già rồi!” Phòng ma ma nghẹn ngào.
Ánh mắt của Diêu thị rơi vào trên người tiểu cô nương hơi có chút cục xúc bất an sau lưng Diêu Viễn, ôn thanh nói: “Hinh tỷ nhi đều lớn như vậy, ta nhớ kỹ lúc ta đi nàng còn là một tiểu nha đầu, sắp cập kê rồi đi?”
Diêu Hinh không dám nói lời nào.
Diêu Viễn quay đầu lại lôi kéo nàng: “Cô cô hỏi ngươi đó!”
Diêu Hinh xấu hổ nói rằng: “Sau đầu xuân cập kê.”
Diêu thị vẫy tay với nàng: “Qua đây ngồi, ăn một chút gì.”
Diêu Hinh quay đầu lại nhìn thân cha một mắt, thấy Diêu Viễn gật đầu, nàng mới tiểu tâm dực dực đi tới bên người Diêu thị, ngồi xuống cầm lấy một khối điểm tâm Diêu thị đưa tới, tinh tế ăn.
Diêu thị không ở trong phủ mười năm, người Diêu gia không tới cửa đi lại, chỉ ngày lễ ngày tết tặng ít đồ cho Cố Cẩn Du, Cố hầu gia lại sẽ cho người hồi lễ cho Diêu gia.
Diêu Hinh cảm thấy hầu phủ thật to, viện tử của cô cô thật khí phái!
Điểm tâm cũng tinh xảo, trù tử của Diêu gia làm không được!
“Cô cô, Cẩn Du tỷ tỷ có ở đây không?” Diêu Hinh hỏi.
Diêu thị nói: “Nàng đi nữ học rồi, không ở trong phủ.”
Bookwaves.com.vn
“Nga.” Diêu Hinh rất ngưỡng mộ.
Nàng cũng muốn đi học, nhưng tổ mẫu và cha nương đều chỉ để ca ca đi học.
Diêu thị nhìn về phía Phòng ma ma: “Phòng ma ma, ngươi đưa Hinh tỷ nhi đi dạo trong vườn đi.”
Quang cảnh của Định An hầu phủ phóng nhãn toàn bộ kinh thành cũng là danh hào có thứ hạng.
Huống chi, nàng cũng minh bạch đại ca có chuyện nói với mình.
“Vâng! Phu nhân! Biểu tiểu thư, xin mời đi theo ta đi.” Phòng ma ma đưa Diêu Hinh ra viện tử.
Trong phòng không có người bên ngoài, Diêu thị không làm ra một bộ hình dạng nhiệt tình hiếu khách nữa, nhàn nhạt hỏi: “Đại ca đột nhiên tới cửa tới tìm ta, là có chuyện gì sao?”
Diêu Viễn há miệng, cười khan nói: “Ta chính là tới thăm ngươi một chút. Ngươi trở về kinh thành cũng không về nhà mẹ đẻ xem, lễ cập kê của Cẩn Du cũng không đưa cho nhà mẹ đẻ một tin tức, bọn họ đều nói ngươi ngại Diêu gia mất mặt, ta biết không phải như thế. Muội muội, có phải ngươi còn đang oán giận chúng ta chuyện năm đó hay không?”
Diêu thị uống một ngụm trà: “Chuyện quá khứ đại ca cũng không cần nhắc lại. Vì sao ta không trở về Diêu gia, không cho Diêu gia người tới tham gia lễ cập kê của Cẩn Du, trong lòng đại ca rõ ràng hơn bất kỳ một ai, coi như ta không xem trọng Diêu gia đi.”
Diêu Viễn khổ sở nói: “Năm đó là chúng ta không đúng, không nên chia rẽ nhân duyên tốt của ngươi, gả ngươi vào hầu phủ.”
Trước khi Diêu thị gả cho Cố hầu gia thật ra là có một mối hôn sự, gia cảnh của đối phương không bằng Định An hầu phủ, bởi vậy khi Cố hầu gia tới cửa cầu thân, Diêu gia không nói hai lời lui thân sự kia.
Chuyện này, bọn họ không dám nói với Cố hầu gia, cũng không nói với Diêu thị.
Diêu Viễn biết, năm đó muội muội thiếu chút nữa cùng người nọ bỏ trốn, là đích thân hắn bắt muội muội trở về, hắn còn để người đánh gãy chân của nam nhân kia.
Diêu Viễn: “Cha nương cũng là vì Diêu gia…”
Diêu thị: “Đáng tiếc các ngươi không ngờ tới ta sẽ không giúp đỡ Diêu gia, uổng công gả một nữ nhi qua đây.”
Diêu Viện nghẹn.
Không sai.
Muội muội xuất giá rồi lập tức phân rõ giới hạn với nhà mẹ đẻ, ngay cả trước khi chết cha cũng chưa từng có thể nhìn thấy muội muội một lần cuối.
Bất quá đây trách không được muội muội, ai bảo muội muội ở thôn trang căn bản kịp không trở lại kinh thành chứ.
Hắn tự trách nói: “Muội muội, chuyện năm đó thiên thác vạn thác đều là đại ca sai, đại ca không bảo vệ ngươi, không đứng ở bên ngươi đối kháng cha nương, ngươi muốn trách thì trách đại ca!”
Nếu nói là Diêu gia còn có người nào có thể nói chuyện được với Diêu thị, chắc là Diêu Viễn.
Diêu Viễn cực kỳ thương yêu muội muội này, sở dĩ bổng đả uyên ương cũng không phải là vì ép bất kỳ chỗ tốt nào từ trên người Diêu thị, chỉ là đơn thuần cảm thấy nam nhân kia không xứng với muội muội nhà mình.
Hắn cho rằng muội muội gả vào hầu phủ, từ đó về sau đều có thể biến thành người bề trên.
Lại không biết đích thân hắn đẩy muội muội tới hố lửa.
Hắn khổ sở nói rằng: “Trước khi cha lâm chung hối hận không thôi, bảo ta có một ngày có thể nhìn thấy muội muội, nhất định thay hắn hướng muội muội nói tiếng xin lỗi. Còn có nương, nàng cũng biết năm đó làm sai, nàng đã sửa lại, ngươi có thể tha thứ cho nàng hay không? Thân thể nàng không được tốt, thời gian không nhiều…”
…
Phòng ma ma đưa Diêu Hinh dạo qua một vòng hầu phủ, Diêu Hinh mở rộng tầm mắt, nàng biết cô cô gả cho đại hộ nhân gia, nhưng nàng cũng không ngờ tới sẽ lớn như vậy!
Lúc Diêu Hinh trở lại Diêu thị viện tử, Diêu Viễn đứng dậy cáo từ.
Diêu thị để người chuẩn bị lễ vật cho bọn hắn, cho Diêu Hinh là một bộ đồ trang sức hồng bảo thạch.
Diêu Hinh rất thích.
Lại bị Diêu Viễn cự tuyệt.
Hắn không phải đến đòi hỏi đồ, hắn là thật tâm cầu muội muội tha thứ.
Sau khi hai người rời đi, Diêu thị ngồi ở bên cửa sổ thẳng thở dài: “Phòng ma ma, ngươi nói ta nên trở về không?”
Phòng ma ma khuyên lơn: “Thân mẫu nữ nào có thù hận không giải được? Lão thái thái trước khi lâm chung muốn gặp hai hài tử một lần, người đưa đại tiểu thư cùng tiểu công tử qua đó gặp lão nhân gia nàng một lần cuối đi. Nàng không chỉ có là thân nương của người, cũng là ngoại tổ mẫu của đại tiểu thư cùng tiểu công tử a.”
Nàng đi y quán hỏi Cố Kiều: “… Ta không muốn ép ngươi vội vả nhận ngoại tổ mẫu, là nghe nói nàng sắp không được, y thuật của ngươi cao minh, ta hy vọng ngươi có thể đi xem cho nàng.”
Cố Kiều không ý kiến.
Ngày mai Cố Diễm không có lớp, cũng có thể đi.
Diêu thị đợi được nữ học tan học hỏi Cố Cẩn Du, nàng biết ngày mai Cố Cẩn Du cũng không có lớp.
Cố Cẩn Du lại xin lỗi nói rằng: “Nương, ta đáp ứng thục phi nương nương ngày mai phải vào cung thăm nàng, ta có thể hôm nào lại đi thăm ngoại tổ mẫu hay không a?”
Hôm nào thì phải năm sau.
Diêu thị muốn nói, thục phi bên kia hai ba ngày đi một lần, đi một lần cũng không quan hệ.
Còn chưa mở miệng, chợt nghe Cố Cẩn Du khéo léo nói: “Không bằng nương đi trước, ta tiến cung thỉnh an cô cô xong sẽ qua.”
1996, soa 4 phiếu phá 2000 lạp!
*