CHƯƠNG 159: HỒI MÔN
Dịch giả: Luna Wong
Nàng đều nói như vậy, Diêu thị ngại miễn cưỡng nữa.
Ngày mai, Diêu thị sớm đến Bích Thủy hồ đồng đón Cố Kiều cùng Cố Diễm.
Tiểu Tịnh Không cũng muốn đi.
Chủ yếu là muốn nồi Kiều Kiều, khó có được một ngày nghỉ.
Diêu thị sớm coi Tiểu Tịnh Không là hài tử của mình, vui vẻ đưa hắn theo.
Người một nhà ngồi ở trên xe ngựa hầu phủ, móng ngựa chạy vang lộp cộp.
Tiểu Tịnh Không rất hưng phấn, ngồi ở bên người Cố Kiều, diêu đầu hoảng não.
“Cao hứng như thế?” Cố Kiều hỏi hắn.
Tiểu Tịnh Không lắc chân ngắn nhỏ, nghiên đầu nhỏ nói: “Đây là lần đầu tiên ta thăm người thân!”
Vừa nói như vậy, mấy người trên xe ngựa giật mình.
Tiểu hòa thượng một mực sinh hoạt trong miếu, không có thân thích, sau khi xuống núi với Cố Kiều mặc dù có người nhà, nhưng vẫn là không có thân thích gì có thể đi lại.
Tiểu Tịnh Không rất thông minh, làm việc lại có trật tự, dẫn đến Cố Kiều và những người khác rất ít coi hắn là một hài tử thông thường.
Cũng chính là giờ khắc này, Cố Kiều mới ý thức tới Tiểu Tịnh Không vẫn khát vọng dung nhập cuộc sống của người bình thường, như hài tử phổ thông trong thôn này.
Cố Kiều nhìn mắt nhỏ của tiểu tử kia sung mãn mong đợi, xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của hắn.
“Nhưng, ta không tóc, ngoại tổ mẫu có không thích ta hay không?”
Tiểu Tịnh Không xưng hô người nhà đại thể theo Cố Kiều, chỉ cần Cố Kiều thừa nhận, hắn đều gọi theo.
Mặc dù ngoài miệng Cố Kiều không kêu Diêu thị một tiếng mẫu thân, nhưng trong lòng nàng đã nguyện ý cùng nàng thân cận, Tiểu Tịnh Không có thể cảm nhận được, nên hắn cũng rất thân cận với Diêu thị.
Lúc Diêu thị bảo hôm nay đi thăm ngoại tổ mẫu, Tiểu Tịnh Không đặc biệt quan sát qua thần sắc của Cố Kiều, nàng không có cấm kỵ gì với xưng hô ngoại tổ mẫu, Tiểu Tịnh Không suy đoán mình có thể gọi như vậy.
Diêu thị ôn thanh nói: “Sẽ không, Tiểu Tịnh Không không có tóc cũng khả ái như thường.”
Tiểu Tịnh Không đầy mặt kiêu ngạo: “Ta cũng cảm thấy ta khả ái!”
Khóe miệng Cố Diễm giật một cái, lấy Hổ Đầu mạo qua bao lại cái đầu nhỏ của hắn: “Đội mũ của ngươi đi, không sợ đông lạnh!”
Tiểu Tịnh Không xù lông: “Ngươi chính là đố kị ta nhỏ hơn ngươi, khả ái hơn ngươi!”
Cố Diễm ha hả: “Ngươi còn dễ thương nưa, ta thấy ngươi là thương cảm không ai thương.”
Tiểu Tịnh Không chống nạnh giậm chân: “Mới không phải! Ta là dễ dễ lại thương thương!”
Hai người miệng lưỡi qua lại, rất nhanh thì đến Diêu phủ.
Cố Diễm lớn như vậy, cũng là đầu trở về nhà ngoại tổ, mặc dù Diêu thị cùng nhà mẹ đẻ có điều khập khiễng, những lại chưa từng biểu lộ trước mặt Cố Diễm, bởi vậy ấn tượng của Cố Diễm đối với Diêu gia cũng không xấu.
Thậm chí bởi vì ở dưới cổ động của Tiểu Tịnh Không, hắn mơ hồ có vẻ mong đợi với chuyến thăm người thân này.
Đêm qua Diêu thị liền sai người đưa tin tức cho nhà mẹ đẻ, sáng sớm Diêu Viễn liền cùng thê tử Hạ thị chờ ở cửa.
Trời giá rét đất đông lạnh, hai người ôm bình nước nóng lạnh run.
Thật vất vả thấy xe ngựa qua đây, không đợi xe ngựa dừng lại liền vội vàng đi lên trước.
Diêu Viễn kích động nói: “Muội muội!”
Xe ngựa dừng hẳn, Phòng ma ma tiên đi xuống, lại đỡ Diêu thị xuống.
Diêu thị nói ca ca, tẩu tẩu, sau đó nhìn phía xe ngựa.
Trong xe ngựa, đầu tiên là một tiểu đậu đinh nhảy xuống, Diêu Viễn cùng Hạ thị sửng sốt, ngay sau đó, Cố Kiều cùng Cố Diễm lần lượt đi xuống.
Cố Kiều cùng Cố Diễm, ở đây mọi người có thể đoán ra là một đôi long phượng thai của Diêu thị, nhưng tiểu đậu đinh manh manh đát kia…
Không phải là nhị thai của Diêu thị chứ?
Diêu Viễn bá nhìn về phía muội muội.
Diêu thị gọi Tiểu Tịnh Không tới: “Tịnh Không, gọi đại cữu cữu, cùng đại cữu mẫu.”
Tiểu Tịnh Không giòn giả kêu: “Đại cữu cữu! Đại cữu mẫu!”
Hạ thị có chút mộng, đây là nhị thai của tiểu cô tử?
Diêu Viễn hôm qua cùng Diêu thị tán gẫu qua, biết chắc là hài tử Kiều Kiều từ trên núi nhận nuôi, tên Tịnh Không.
Bookwaves.com.vn
“Tiểu Tịnh Không thật ngoan.” Diêu Viễn tán dương Tiểu Tịnh Không một câu.
Hạ thị chỉ lớn hơn Diêu thị ba tuổi, đã từng hai người đều là mỹ nhân thanh tú mỹ lệ, nhoáng lên hơn mười năm trôi qua, Diêu thị phong vận dư âm, không gặp bao nhiêu vết tích năm tháng, trên mặt của Hạ thị lại từ lâu có nếp nhăn bò lên.
Tiểu Tịnh Không chạy ra phía trước nhìn sư tử bằng đá ngoài cửa, ánh mắt của Hạ thị rơi vào trên người của Cố Diễm cùng Cố Kiều.
Cố Diễm thừa kế khuôn mặt đẹp của Cố hầu gia, thanh tuyển như ngọc, về phần Cố Kiều…
Hạ thị nhìn bớt trên mặt nàng, ngượng ngùng há há mỏ: “Đây là… Cẩn Du sao?”
Diêu thị nói: “Là Kiều Kiều.”
Hôm qua Diêu Viễn đi hầu phủ, đã biết chuyện hai hài tử bị ôm sai, cũng biết Cố Kiều đến nay chưa có trở về phủ, chính là ở trong một viện nhỏ ở Bích Thủy hồ đồng.
Trong con ngươi Hạ thị xẹt qua một tia thất vọng không khó phát giác, nàng nhìn phương hướng xe ngựa một chút: “Cẩn Du không qua đây?”
Mi tâm của Diêu thị cau lại.
Cẩn Du, Cẩn Du, đứng ở trước mặt nàng là Kiều Kiều, nàng không thể chào hỏi Kiều Kiều trước sao?
Cố Kiều rất bình tĩnh, nàng cũng không chào hỏi Hạ thị, trực tiếp lướt qua nàng, đuổi theo Tiểu Tịnh Không ở phía trước đang xem sư tử bằng đá.
Diêu Viễn trừng Hạ thị một mắt.
Hạ thị bĩu môi, nàng hỏi một chút thì làm sao? Là không có tới a, còn không cho phép người hỏi một tiếng?
Hạ thị vừa nhìn về phía Cố Diễm, cười híp mắt nói: “Đây là Diễm nhi đi?”
Cố Diễm: Ha hả.
Không để ý tới tỷ tỷ hắn, hắn cũng không để ý nàng!
Cố Diễm nhìn cũng không nhìn Hạ thị, sải bước đi ra phía trước tìm Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không.
Diêu Viễn cùng Hạ thị xấu hổ đến không được.
Trong lòng Diêu Viễn không có đãi ngộ gì sai biệt, nhưng hắn không ngờ tới thê tử sẽ là loại phản ứng này.
Hắn ngượng ngùng hắng giọng một cái, nói với Diêu thị: “Nương ở trong phòng, muội muội mau đi thăm nàng một chút đi.”
Diêu thị cất bước vào phủ.
Hạ thị đi ở bên cạnh thân nàng, còn không quên cười hỏi nàng: “Muội muội, sao Cẩn Du không qua đây nha?”
Bước chân của Diêu thị ngừng lại: “Nàng vào cung rồi!”
“A…” Hạ thị há hốc mồm, “Cẩn Du thật lợi hại a… Còn có thể vào cung…”
Diêu thị không muốn để ý đại tẩu này.
Bất quá hôm nay nguyên vốn nàng cũng không phải là đến thăm đại tẩu.
Mấy người đi viện tử của Diêu lão phu nhân.
Diêu lão phu nhân ngồi ở trên kháng đông sương, cùng Diêu Viễn nói không lớn giống, sắc mặt của nàng quả thật có chút bệnh trạng tái nhợt, nhìn thế nào cũng không giống như là mạng không lâu.
Mi tâm của Diêu thị lần thứ hai cau lại, quay đầu nhìn về phía Diêu Viễn.
Diêu Viễn cúi đầu.
Diêu lão phu nhân trầm giọng nói: “Ngươi chớ nhìn hắn, là ta bảo hắn kêu ngươi đến. Không nói như vậy, ngươi sẽ trở về sao? Trước đây tiến hầu phủ, ngươi không nói tiếng nào chặt đứt liên hệ với Diêu gia, ta theo ngươi, thế nào? Mười mấy năm trôi qua còn chưa đủ ngươi dẹp loạn oán giận? Ta từng tuổi này, cũng không biết còn có bao nhiêu ngày để sống, ta muốn gặp hai bảo bối ngoại tôn của ta một lần thì đã sao? Không cho thấy sao?”
Chuyện này làm để người không quá thoải mái, nhưng Diêu thị nghe nàng nói là vì gặp long phượng thai, lại không có cơn tức lớn như vậy.
Diêu thị kêu ba hài tử tiến đến.
Đi vào trước là Cố Diễm.
Diêu lão phu nhân vừa nhìn thấy Cố Diễm, lão nhãn đục đục nhất thời sáng, nàng vươn tay với Cố Diễm: “Diễm nhi? Là Diễm nhi đi? Mau! Đến trước mặt ngoại tổ mẫu! để ngoại tổ mẫu nhìn!”
Cố Diễm thấy nàng đúng là thật tình thích bản thân, do dự một chút đi tới.
Diêu lão phu nhân kích động đến tay đều đang run, một tay kéo tay của Cố Diễm qua, một tay sờ mặt của Cố Diễm: “Ngoại tổ mẫu tính là nhìn thấy ngươi rồi… Ngươi lớn lên giống cha ngươi!”
Cố Diễm ở hầu phủ phải không được Cố lão phu nhân đãi kiến, dưới đối lập, Diêu lão phu nhân thương yêu phá lệ để người cảm giác ấm áp.
“Kêu một tiếng ngoại tổ mẫu nghe thử xem!” Diêu lão phu nhân nói.
Cố Diễm ngập ngừng một chút, đang muốn gọi ngoại tổ mẫu, Cố Kiều dắt Tiểu Tịnh Không đi đến.
Tiểu Tịnh Không nghiên đầu nhìn về phía lão phụ nhân trên giường la hán, manh manh đát hỏi thăm: “Là ngoại tổ mẫu sao?”
Diêu lão phu nhân sửng sốt.
Diêu Viễn cúi người, giải thích ở bên tai nàng: “Tiểu hòa thượng Kiều Kiều ở trên núi nhận nuôi, tên Tịnh Không, hôm qua đã đề cập qua với người.”
Thân thế của hai hài tử cùng với tình trạng của Cố Kiều, Diêu lão phu nhân đều nghe nhi tử nói, nếu tên tiểu tử này là Tịnh Không, như vậy dắt hắn phải là Cố Kiều.
Dù sao cũng là thân sinh của Diêu thị, Diêu lão phu nhân không có gì không thích, chỉ là nàng cũng như Hạ thị nhìn phía sau hai người, hỏi: “Cẩn Du đâu? Thế nào không thấy nàng qua đây?”
“Cẩn Du vào cung rồi!” Hạ thị cười đi tới, cùng có vinh yên nói.
Diêu thị nói: “Nàng thỉnh xong an với thục phi mới tới.”
Cố Kiều chú ý tới thất vọng ở đáy mắt Diêu lão phu nhân, nhưng Diêu lão phu nhân lại không tại chỗ vắng vẻ Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không, nàng hiền lành nhìn Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không một mắt: “Đều là hảo hài tử, mau tới đây!”
Tiểu Tịnh Không dắt Kiều Kiều đát đát đát đi tới!
Tiểu Tịnh Không kêu ngoại tổ mẫu, còn vươn đầu nhỏ, cho phép ngoại tổ mẫu sờ đầu nhỏ bóng lưỡng của mình.
Cố Kiều không gọi người.
Diêu Viễn giải thích rõ: “Kiều Kiều mới vừa nhận lại muội muội, tính tình tương đối hướng nội.”
“Không có việc gì.” Diêu lão phu nhân tiếu ý ôn hòa.
Diêu thị thấy mẫu thân xử lý sự việc công bằng, rốt cục tin lời ngày hôm qua ca ca nói với mình.
Mẫu thân là thật hối cải rồi, nàng sẽ không giống như trước đây chỉ xem nhi tử là bảo bối, nữ nhi là vật phẩm tùy thời có thể hy sinh vì nhà.
Bookwaves.com.vn
Chỉ là Diêu thị cũng không biết, nàng vẫn là cao hứng quá sớm.
Diêu lão phu nhân xử lý sự việc công bằng, đó là cho nàng xem.
Mấy người vừa ra, trong phòng chỉ còn lại có Cố Diễm, Diêu lão phu nhân liền để nha hoàn lấy tới một hộp to, sau khi mở ra lấy ra một trái hồng vừa to vừa đỏ đưa cho Cố Diễm, nói: “Đây lài thị vương(loại hồng tốt nhất) đại cữu ngươi tiêu số tiền lớn mua được từ rong tay người khác, ngoại tổ mẫu đặc biệt giữ cho ngươi, ngươi nếm thử.”
“Chỉ có một sao?” Cố Diễm hỏi.
Diêu lão phu nhân sửng sốt.
Cố Diễm nói: “Ta đây giữ lại cho tỷ tỷ và Tiểu Tịnh Không.”
“Bọn họ có, đây là của ngươi!” Diêu lão phu nhân gọi nha hoàn vào trong phòng, đưa hộp cho nàng, “Hồng hôm qua đại gia mang về, chọn hai trái lớn nhất đưa cho Kiều Kiều và hài tử kia.”
Cố Diễm vừa nghe ngoại tổ mẫu cũng không gọi tên Tiểu Tịnh Không, mi tâm không tự chủ cau lại.
“Ta đi tìm nương.” Hắn tìm cái cớ ra ngoài.
Nhưng không tìm Diêu thị, mà là đi đến vườn hoa nhỏ Tiểu Tịnh Không chơi đùa.
Tiểu Tịnh Không đắp người tuyết trên đất cực vui vẻ, Cố Kiều ở một bên nhìn hắn.
Nha hoàn trong viện Diêu lão phu nhân cầm hai trái hồng qua đây, một cho Cố Kiều, một cho Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không là hài tử hiểu chuyện lại biết đủ: “Oa oa oa! Trái hồng thật to lại thật đỏ! Kiều Kiều ta có thể ăn nó không?”
Cố Kiều gật đầu.
Tiểu Tịnh Không bắt đầu ngồi ở trong tuyết lột vỏ hồng.
Cố Diễm nhìn trái hồng trong tay mình, lại nhìn trái hồng của Tiểu Tịnh Không cùng Cố Kiều, nhãn thần nhất thời lạnh xuống.
Kỳ thực mới vừa rồi hắn nhìn thấy, trong hộp còn có một trái hồng to, hắn cho rằng nha hoàn kia sẽ đưa cho Tiểu Tịnh Không và Cố Kiều, nhưng không ngờ nàng đúng là lặng lẽ cất hộp, đổi hai trái hồng nhỏ cho bọn hắn.
Thụ ý ai, không cần nói cũng biết.
Trái hồng kia nhất định là lưu cho Cố Cẩn Du.
Ngoại tổ mẫu không có thật tình thương yêu hài tử của Diêu thị.
Người của hầu phủ cưng Cố Cẩn Du còn nói được, dù sao nuôi nhiều năm như vậy có cảm tình.
Nhưng ngoại tổ mẫu từ chưa thấy qua ba người bọn hắn, liền để lại trái hồng lớn nhất cho hắn và Cố Cẩn Du ngày hôm nay căn bản không có tới phủ.
Cố Diễm rất tức giận!
Hắn đi tới, cầm trái hồng Tiểu Tịnh Không lột nửa ngày, đưa thị vương trên tay mình cho hắn.
Tiểu Tịnh Không sửng sốt một chút, ồ một tiếng, hai cái tay nhỏ bé tay cầm đại thị vương, khó khăn lột.
Hắn lột xong rồi, hai tay đưa tới trước mặt Cố Diễm: “Cho.”
Cái này Cố Diễm ngây ngẩn cả người: “Ngươi làm gì thế?”
Tiểu Tịnh Không nghiêng đầu nói: “Không phải muốn ta lột hồng cho ngươi sao?”
Ta, ta đưa hồng to cho ngươi a!
Ngực của Cố Diễm đều phảng phất bị cái gì ngăn chặn.
Tiểu Tịnh Không nhét trái hồng lột xong vào trên tay hắn, lại lấy trái hồng nhỏ nhỏ của bản thân lột một nửa loa tiếp tục lột.
Hắn lột rất nghiêm túc.
Cố Diễm lại cảm thấy ngực mình đau.
Hắn ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng tiểu tử kia: “Cái này lớn, ngươi không nhìn ra được sao? Ngươi không muốn ăn lớn?”
Tiểu Tịnh Không nghiêm túc nói: “Ta lại không ăn hết.”
Tiểu Tịnh Không cảm thấy lớn cho người lớn, nhỏ cho tiểu hài tử, phân chia hoàn toàn là hợp tình hợp lý nha!
“A Diễm.” Cố Kiều cười cười với Cố Diễm.
Cố Diễm nuốt lời chọc thủng Diêu lão phu nhân xuống.
Kỳ thực hắn minh bạch Diêu lão phu nhân là tính thế nào, hắn là nhi tử cha hắn thương yêu nhất, Cố Cẩn Du là nữ nhi cha hắn hiểu rõ nhất, Kiều Kiều đến hầu phủ cũng không có vào ở, xem ra không quá được sủng ái.
Diêu lão phu nhân không coi trọng Kiều Kiều và một tiểu hòa thượng được nhận nuôi, nhưng lại không muốn đắc tội Diêu thị thật vất vả mới quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, vì vậy ngay mặt một bộ phía sau một bộ.