Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 160: VẠCH TRẦN

Dịch giả: Luna Wong

Mặt Cố Diễm đen lại ngồi bên người Cố Kiều.

Cố Kiều buồn cười: “Ngươi tức cái gì?”

“Ngươi không tức sao?” Cố Diễm không hiểu nhìn về phía nàng.

Lời này hỏi bằng hỏi không, nàng có tức hay không hắn có thể không cảm ứng sao?

Tiểu Tịnh Không là hài tử, không hiểu những thứ cong cong quẹo quẹo này, nhưng nàng cũng nên biết, Cố Diễm không rõ vì sao nàng không tức giận.

Cố Kiều lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi: “Đây có cái gì để tức giận chứ? Tịnh Không chơi rất vui vẻ không phải sao?”

“Còn ngươi?” Cố Diễm nhìn về phía nàng.

Nàng cong loan khóe môi: “A Diễm, ta không quan tâm.”

Tiểu Tịnh Không ăn rất vui vẻ, đầy người đều bẩn: “Kiều Kiều, trên người ta ăn bẩn hết rồi.”

“Không có việc gì, có mang xiêm y cho ngươi.” Cố Kiều mang Tiểu Tịnh Không vào sương phòng, cho hắn rửa mặt và tay, lại từ trong sọt nhỏ cầm một kiện áo bông nhỏ thay cho hắn.

Dưới gối Diêu lão thái thái có một tử một nữ, Diêu Viễn cũng là một tử một nữ, nữ nhi là Diêu Hinh, nhi tử tên Diêu Phong Diệc.

Diêu Phong Diệc học ở phần đất bên ngoài, có người nói năm nay không trở lại.

Mọi người ngồi trên bàn ăn ăn cơm, đều là người một nhà, sẽ không phân nam nữ tịch(không chia bàn/chia tiệc nam nữ).

Diêu lão thái thái gắp một đùi gà lớn nhất cho Tiểu Tịnh Không.

Tiểu Tịnh Không lễ phép nói rằng: “Cảm tạ ngoại tổ mẫu, nhưng hiện tại ta không thể ăn thịt.”

Hắn trưởng thành thì sẽ khỏi bệnh, bà cô nói, chờ hắn lớn rồi, thịt thịt nguyện ý cho hắn ăn!

“Vậy ăn cái này.” Diêu lão thái thái đặt trứng chưng đến trước mặt của Tiểu Tịnh Không.

Trứng chưng là phí tâm tư, thả hoa bách hợp, làm đặc biệt đẹp.

Ngón trỏ của Tiểu Tịnh Không đại động, vui vẻ ăn.

Một bữa cơm ăn coi như hòa khí.

Ăn cơm xong, Diêu lão thái thái để Diêu Hinh mang theo ba người Cố Kiều đi trong vườn tản bộ.

Cố Diễm lấy một cái chăn nhỏ.

Đi trong chốc lát, Tiểu Tịnh Không thẳng dụi mắt.

“Mệt sao?” Cố Kiều hỏi.

Tiểu Tịnh Không lắc đầu: “Ta không mệt! Ta chỉ là ăn có chút nhiều.”

Cố Kiều buồn cười bế hắn lên.

Mắt của Tiểu Tịnh Không trừng to lớn: “Ta thực sự không mệt, ta một chút cũng không muốn ngủ!”

Nghiêng đầu một cái, ghé vào trong lòng Cố Kiều ngủ mất.

Diêu Hinh vẫn không hiểu Cố Diễm tản bộ vì sao trong tay lại cầm chăn, thấy Cố Diễm đắp chăn lên trên người của Tiểu Tịnh Không nên cái gì nàng cũng hiểu.

Biểu ca này, còn cực tỉ mỉ.

“Biểu ca, Cẩn Du biểu tỷ lúc nào qua đây?” Nàng mỉm cười hỏi.

Cố Diễm tức giận nói: “Ngươi đi hỏi nàng nha, ta làm sao biết?”

Diêu Hinh bị nghẹn, có chút xấu hổ, lại nói: “Ta nghe nói Cẩn Du biểu tỷ tiến nữ học, có phải thật vậy hay không nha?”

Cố Diễm phiền chết Cố Cẩn Du, biểu muội này lại há mồm ngậm miệng hỏi nàng, thân tỷ tỷ của hắn ở chỗ này mắt nàng mù sao?

“Ta cũng mệt nhọc, muốn đi ngủ!” Hắn dứt lời, lôi kéo Cố Kiều cũng không quay đầu lại đi.

Diêu lão thái thái tách ba hài tử ra là có nguyên do, nàng nháy mắt với Hạ thị, Hạ thị nói với Diêu thị: “Muội muội, mẫu thân mệt mỏi, để mẫu thân nghỉ ngơi đi, đi trong phòng ta trò chuyện.”

Diêu thị không thích tẩu tẩu này lắm, nhưng lại không tiện cự tuyệt, chỉ phải đi phòng Hạ thị.

Hạ thị quả thực không để Diêu thị thất vọng, hai ba câu hàn huyên liền đào cho Diêu thị một cái hố: “Muội muội a, Cẩn Du làm mai chưa?”

Lấy lý giải của Diêu thị đối với Hạ thị, nàng tuyệt không vô duyên vô cớ quan tâm cái này.

Diêu thị hồ nghi.

Lẽ nào Hạ thị muốn làm mai cho Cẩn Du và Diêu Phong Diệc sao?

Diêu thị bất động thanh sắc nói rằng: “Vẫn chưa, thân sự của nàng tự có lão phu nhân cùng hầu gia làm chủ, ta không quan tâm cái này.”

Hạ thị cười nói: “Cẩn Du có tiền đồ, thân sự tương lai nhất định sẽ không kém, bất quá mặc kệ nói như thế nào nàng đều đã cập kê, ngươi làm nương vẫn là nên để bụng nhiều hơn.”

Bookwaves.com.vn

“Ân.” Diêu thị nghi ngờ hơn, không phải đang có ý đồ với Cẩn Du, đó là đang làm gì?

Hạ thị cười híp mắt nói: “Hinh tỷ nhi cũng sắp cập kê, nàng lại không có khả năng giống Cẩn Du, ta suy nghĩ sớm định ra thân sự của nàng, bằng không lớn tuổi một chút cũng không dễ làm mai.”

Diêu thị nhìn nàng một cái: “Đại tẩu là muốn cho ta giúp Hinh tỷ nhi làm mai hôn sự?”

Đây không khó.

Sau khi Lăng di nương bị đoạt việc bếp núc, Cố lão phu nhân không bận không ngừng, giao rất nhiều chuyện cho nàng xử lý. Nàng đang chuẩn bị niên lễ cho các đại phủ, có thể nhân cơ hội này giúp Hinh tỷ nhi lưu ý một chút.

Hạ thị cười nhưng không nói.

Trong lòng Diêu thị lộp bộp: “Sẽ không phải ngươi coi trọng mấy vị công tử hầu phủ chứ? Chuyện này không có cửa đâu!”

Hạ thị vốn là muốn nói thế tử hầu phủ, thấy Diêu thị phản ứng to lớn như thế, ngượng ngùng cười cười, kéo tay của Diêu thị nói: “Muội muội, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài mà, ta cũng là vì tốt cho ngươi. Hinh tỷ nhi gả qua đó, hai nhà chúng ta chính là thân càng thêm thân, có Hinh tỷ nhi đi hầu phủ giúp đỡ ngươi, ngươi cũng có thể sống càng thoải mái hơn không phải sao? Oan gia nên giải không nên kết, Hinh tỷ nhi gả qua đó, các ngươi không phải là oan gia, là thân mẫu tử!”

Diêu thị quả thực chẳng biết lời như vậy Hạ thị làm sao nói ra miệng được?

Nàng và Diễm nhi sắp bị ba con riêng kia khi dễ chết, đại tẩu lại muốn nàng gả thân chất nữ qua đó?

Giả cái gì mà giả?

Đời này này cũng sẽ không giải hòa với ba người bọn hắn!

Diêu thị nói: “Các ngươi là cảm thấy bán ta bán chưa không đủ vốn, lại muốn bán luôn Hinh tỷ nhi phải không?”

Hạ thị nói: “Bản thân Hinh tỷ nhi nguyện ý!”

Diêu thị giận nở nụ cười: “Cô cô nàng bị khi dễ thành như vậy, nàng còn muốn gả cho người khi dễ cô cô nàng, đại tẩu, đây chính là hài tử các ngươi dạy dỗ!”

Hạ thị vừa nghe lời này, sắc mặt cũng không quá tốt rồi: “Muội muội đây là bản thân phát đạt, liền không quản chết sống của nhà mẹ đẻ. Trước đây nếu không phải chúng ta gả ngươi vào hầu phủ, ngươi nào có vinh hoa phú quý hôm nay? Ngươi hơn mười năm mặc kệ không hỏi đến nhà mẹ đẻ, chúng ta cũng không có nói một câu ngươi không phải ra bên ngoài! Thử hỏi trên đời này nơi nào có nhà mẹ đẻ tốt như vậy? Hôm nay thân chất nữ của ngươi sắp nghị hôn, ngươi tình nguyện tiện nghi ngoại nhân, cũng không thú nàng vào phủ! Thế nào? Muội muội cứ không thể thấy người nhà mẹ đẻ sống tốt hơn ngươi chứ gì?”

Diêu thị cười nhạt: “Đại tẩu làm sao biết nàng gả vào phủ sẽ sống tốt hơn ta?”

Hạ thị hất cằm nói: “Hinh tỷ nhi của chúng ta nhu thuận hiểu chuyện biết làm người, nhất định có thể để cho vị hôn phu và lão phu nhân đều thích.”

Nếu ở dĩ vãng, Diêu thị có thể sẽ cùng nàng tranh chấp vài câu, tỉ mỉ một chút đạo lý trong đó, nhưng sau này nàng dần dần minh bạch, có vài người không giảng đạo lý.

Nàng chỉ nhận lý của bản thân.

Nàng không quan tâm mấy năm nay Diêu thị ở hầu phủ ăn bao nhiêu khổ, nói trắng ra là, nàng chính là ích kỷ.

Diêu thị đứng dậy đi.

Hạ thị thấy Diêu thị giận, cản vội vàng kéo nàng, nói xin lỗi: “Ai nha, đại tẩu không phải ý đó, ngươi đừng hiểu lầm. Đại tẩu nói sai, ngươi đại nhân đại lượng, cho chấp nhặt với đại tẩu.”

Diêu thị nói: “Thân sự của hầu phủ, ta không có cách nào nói.”

Nói người ta cũng chướng mắt.

Hạ thị: “Ngươi tốt xấu cũng mang Hinh tỷ nhi đến phủ ngồi một chút, chưa biết chừng bọn họ có ai coi trọng thì sao?”

Diêu thị: “Đại tẩu trông cậy vào ai coi trọng? Thế tử sao?”

Hạ thị cười nói: “Nếu thế tử có thể coi trọng, đương nhiên tốt nhất…”

Diêu thị đều bối rối.

Nàng còn muốn gả Diêu Hinh cho thế tử hầu phủ?

Đây quả thực là nằm mơ!

Hạ thị nhìn mặt của Diêu thị, ngượng ngùng nói: “Nhị công tử cũng được… Tam công tử, tam công tử cũng được đi?”

Diêu thị lạnh lùng nói: “Công tử của Định An hầu phủ lúc nào đến phiên cô nương Diêu gia chọn?”

Không phải nàng nên nói chuyện cho ba con riêng, mà là hai nhà vốn không môn đăng hộ đối, nàng chỉ là đi làm một kế thất đều bị Cố lão phu nhân ghét bỏ bằng mọi cách, Diêu Hinh lại muốn làm nguyên phối đích thê chánh nhi bát kinh?

Đây rốt cuộc là đang giúp nàng, hay là muốn để Cố lão phu nhân hận chết nàng?

Tính tình của Hạ thị lại nổi lên: “Muội muội cũng không gả vào hầu phủ. Muội muội năm đó còn có hôn ước trong người nữa! Nào trong sạch giống Hinh tỷ nhi chúng ta! Hầu gia năm đó đều có thể coi trọng muội muội, thế tử có lý do gì để chướng mắt Hinh tỷ nhi chúng ta? Không phải đều là gương mặt sao, gương mặt này của Hinh tỷ nhi lẽ nào kém hơn muội muội?”

Nàng không thanh không bạch, nàng bằng gương mặt lấy sắc thị người, nàng tự nguyện gả vào hầu phủ…

Tốt, tốt rất tốt!

Diêu thị hít sâu một hơi, hỏi: “Những lời này là ý của đại tẩu, hay là ý của nương?”

Hạ thị không nói gì.

Đương nhiên là ý của nàng và bà bà, nhưng bà bà không cho nói a.

Diêu thị lại cái gì cũng hiểu.

Thay đổi rồi sao?

Là nàng ngây thơ.

Vốn là ăn xong cơm tối lại về phủ, Diêu thị cũng không ở nổi nữa.

“Kiều Kiều, chúng ta hồi phủ.” Diêu thị tiến sương phòng nói với Cố Kiều.

“Được.” Cố Kiều không có hỏi vì sao, Cố Diễm cũng không có hỏi.

Diêu lão phu nhân do hạ nhân nâng đở đuổi theo ra, rầy Hạ thị một phen, bảo Diêu thị không nên tính toán với nàng, lại lấy ra lễ vật bản thân chuẩn bị cho mấy hài tử.

Cố Diễm cười nhạt, ở trước mặt một người đổi lễ vật của mình và Cố Kiều.

Chỉ thấy đồng dạng là điểm tâm, trong hộp của Cố Diễm lại lòi ra bao lì xì.

Cố Kiều cái gì cũng không có.

Tiểu Tịnh Không cũng không có.

Bookwaves.com.vn

Trái lại một hộp để Diêu thị đưa cho Cố Cẩn Du cũng có lì xì.

Diêu thị nhìn xong lễ vật của bốn hài tử, tức giận đến mặt đều trắng.

Tiểu Tịnh Không đang ngủ, Cố Diễm cũng liền lười cảnh thái bình giả tạo.

Hắn trực tiếp ném lễ vật của Tiểu Tịnh Không xuống sông!

Của Cố Cẩn Du hắn cũng ném.

Muốn nịnh bợ tự đi đút lót, chớ ô uế tay của bọn họ!



Trên xe ngựa hồi phủ, Cố Diễm cũng đang ngủ.

Hắn nằm ở trên đùi Diêu thị, Tiểu Tịnh Không ghé vào trong lòng Cố Kiều, hai người đều ngủ đến ngáy.

“Xin lỗi, Kiều Kiều, ngày hôm nay không nên để ngươi đến.” Nàng hổ thẹn nói.

Cố Kiều nói: “Ta cảm thấy rất tốt.”

“Ân?” Diêu thị hơi sửng sờ.

Tiểu Tịnh Không đá chăn, Cố Kiều kéo qua đắp lên cho hắn, nói: “Đã biết lúc trước phu nhân sinh hoạt ở dạng địa phương gì, ta đã từng thật tò mò.”

Diêu thị kinh ngạc nhìn Cố Kiều nói: “Kiều Kiều… Tại sao phải hiếu kỳ?”

Cố Kiều suy nghĩ một chút: “Không biết, chính là hiếu kỳ, muốn biết quá khứ của phu nhân, cũng muốn biết mỗi ngày phu nhân sống thế nào.”

Diêu thị che miệng lại, không thể tin được bản thân nghe được.

Kiều Kiều của nàng bắt đầu lưu ý nàng sao?

“Kiều Kiều…”

“Phu nhân hối hận không? Hối hận gả cho Cố hầu gia?”

Lúc Diêu thị cùng Hạ thị khắc khẩu, Cố Kiều ở trong vườn cách đó không xa, lấy nhĩ lực, ít nhiều nghe được chút.

Diêu thị không do dự, lắc đầu: “Không hối hận.”

“Vì sao?” Cố Kiều hỏi.

Diêu thị cúi đầu vuốt ve gò má của Cố Diễm, lại cưng chìu nhìn về phía Cố Kiều: “Bởi vì nếu như không gả cho hầu gia, cũng sẽ không có ngươi và Diễm nhi, các ngươi là lễ vật trân quý nhất cuộc đời này của nương.”

Cố Kiều không hiểu cảm tình như vậy.

Tao ngộ lúc nhỏ, để cho nàng sớm đóng cửa hệ thống tình cảm của mình, đây là một loại tự bảo vệ ta làm bằng máy, phòng ngừa nàng tan vỡ ở trong tổn thương phụ mẫu mang tới.

Nhưng đồng thời, cũng để cho nàng mất đi năng lực biện chứng đối với tình cảm.

Ở trong thế giới của nàng, thích chính là thích, ghét chính là ghét, phi hắc tức bạch.

Nhưng kinh lịch của Diêu thị càng giống như là một giải đất xám —— sinh hài tử rất muốn sinh với người mình không muốn gả.

Nhìn vẻ mặt nữ nhi mộng quyển, Diêu thị thổi phù một tiếng nở nụ cười.

Nữ nhi của nàng thực sự là vừa tri kỷ vừa đáng yêu.

Không thoải mái ở đáy lòng Diêu thị hết thảy cũng bị mất.

Diêu thị tiễn ba người Cố Kiều về Bích Thủy hồ đồng trước, sau đó mới hồi phủ.

Cố Cẩn Du ở hoàng cung nồi thục phi cả ngày, bầu trời tối đen mới trở lại hầu phủ.



Cách trừ tịch chỉ có chưa tới mười ngày, Thanh Hòa thư viện cho nghỉ, vỡ lòng của Quốc Tử giám còn học một ngày, lục đường còn học ba ngày.

Sáng sớm Cố Kiều liền đi y quán.

Lão thái thái cùng mấy láng giềng ở trong phòng thôi bài cửu, lão tế tửu mặt đen lại đứng ở một bên, bỏ tiền cộng thêm nước trà hầu hạ!

Cố Tiểu Thuận ở hậu viện lẹt xẹt lộc cộc khắc gỗ.

Cố Diễm tiễu meo meo đi tới tiền viện, đầu tiên là ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, trong chốc lát lại tới đầu ngõ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Ngõ đầu nối liền Trường An đại nhai.

Người đến người đi, như nước chảy, cửa hàng đều dán câu đối lên song cửa sổ, một mảnh hỉ khí dương dương khí tức.

Hắn mong chờ, bỗng nhiên một đạo ám ảnh cao to bao phủ hắn.

“Ngươi đang làm gì?”

Là Cố Trường Khanh.

Hắn quần áo thiên kim cừu, ngồi ở trên tuấn mã, tư thế oai hùng hiên ngang.

Cố Diễm bị cả kinh run run một cái, quay đầu lại, mặt không đổi sắc nói: “Phản chính không phải đang đợi ngươi!”

Cố Trường Khanh: “…”

Cố Trường Khanh thấy hắn chắp tay sau đít, lại hỏi: “Cầm cái gì trong tay?”

Cố Diễm do dự một chút, vẫn là lấy tay từ phía sau lưng ra, đưa đến trước mặt hắn: “Cho.”

Cố Trường Khanh nhận lấy.

Là một tượng điêu khắc gỗ.

Khắc gì đó… Có chút một lời khó nói hết.

Cố Trường Khanh: “Khỉ?”

Cố Diễm tạc mao: “Cái gì khỉ? Ngươi mở to mắt nhìn rõ ràng! Trên đời này có con khỉ tuấn tú như vậy sao? !”

Uổng công hắn học ở chỗ Cố Tiểu Thuận học mấy ngày mấy đêm, tay đều mài đến chảy máu!

Người này dĩ nhiên không nhìn được hàng!

Nói hắn là khỉ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui