Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 17: QUỲ THỦY

Dịch giả: Luna Wong

“A ——” Tiết Ngưng Hương thét chói tai.

Cố Kiều lại là một cước toàn thân, đạp bay người nọ.

Tiết Ngưng Hương quả thực trợn tròn mắt, nàng hoàn toàn không hiểu được Cố Kiều làm sao làm được!

Cố Kiều đánh xong người cõng cái sọt ly khai, nhìn cũng không nhìn Tiết Ngưng Hương một mắt, để người cảm giác nàng xuất thủ thật chỉ là bởi vì mấy đồ vô sỉ này cản của nàng thôi.

Tiết Ngưng Hương từ trong chinh lăng to lớn hồi qua thần, đẩu đẩu tác tác đứng lên: “Ngươi. . . Ngươi chờ một chút!”

Cố Kiều tiếp tục đi về phía trước.

Tiết Ngưng Hương muốn đuổi theo nàng, nhưng xiêm y của nàng bị vậy mấy nam nhân kéo hủy, cứ như vậy đi ra ngoài, thân thể nàng cũng sẽ bị người nhìn sạch rồi. Nàng gấp đến độ nước mắt ứa ra.

Bước chân của Cố Kiều dừng lại, có chút phiền táo hất tóc ở thái dương một cái, từ trong cái sọt lấy áo bông của bản thân ra, ném vào trên người của Tiết Ngưng Hương.

Tiết Ngưng Hương giật mình, nhìn áo bông, lại nhìn Cố Kiều: “Ngươi. . . Ngươi không lạnh sao?”

“Không mặc trả ta.” Cố Kiều vươn tay.

“Mặc! Ta mặc!” Tiết Ngưng Hương vội mặc áo bông vào.

Áo bông của Cố Kiều có chút ốm, vưu kì chỗ ngực, siết đến Tiết Ngưng Hương khó thở.

Tiết Ngưng Hương khom lưng nhặt thảo dược rơi trên mặt đất lên, nhỏ giọng nói với Cố Kiều: “Vừa rồi. . . Cám ơn ngươi.”

Nàng thật không ngờ tới sẽ ngộ loại sự tình này, càng không ngờ tới Cố Kiều sẽ ra tay cứu mình, tâm tình của nàng có chút phức tạp, cũng không luận thế nào, tiếng cảm kích vừa rồi là phát ra từ nội tâm.

Cũng chính là giờ khắc này, nàng thật xác định Cố Kiều không giống trước nữa.

“Ngươi. . . Ngươi có phải không ngốc nữa hay không?” Nàng tiểu tâm dực dực hỏi.

Cố Kiều không đáp lời của nàng.

“Vẫn là ngốc đi. . .” Không thôi làm sao sẽ cứu mình chứ? Bản thân từ trước khi dễ nàng như vậy.

Cố Kiều: “. . .”

Đột nhiên, Tiết Ngưng Hương thấy vết máu nhiễu xuống từ tay trái của Cố Kiều: “Ngươi bị thương!”

Cố Kiều đạm nói: “Không phải máu của ta.”

Nàng không nói sạo, đích xác không phải của nàng.

Bất quá, chẳng biết nghĩ tới điều gì, nàng vẫn là lấy khăn lau sạch vết máu.

Bookwaves.com

Tiết Ngưng Hương quay đầu lại nhìn phía bốn tên hỗn đản té xỉu trên mặt đất, thầm nghĩ bốn người bọn họ cũng không chảy máu a, máu trên tay nha đầu này là từ đâu tới? Đến đây để làm chi?

Hai người ra ngõ nhỏ.

Cố Kiều nhìn sắc trời.

Tiết Ngưng Hương đột nhiên nhéo tay áo của nàng, tội nghiệp nhìn nàng: “Ta. . . Ta có thể cùng ngươi quay về thôn không?”

Đầu lông mày nhỏ của Cố Kiều cau lại.

Nàng không trở về thôn.

Tiết Ngưng Hương cảm thấy nếu Cố Kiều cự tuyệt cũng hợp tình hợp lý, dù sao quan hệ của mình cùng Cố Kiều cũng không tốt, nàng xuất thủ cứu mình cũng đã là vì cùng thôn hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần thiết mang bản thân quay về thôn.

Tiết Ngưng Hương lặng lẽ rút tay về.

Cố Kiều đạm nói: “Ta phải đi thư viện trước.”

Con ngươi của Tiết Ngưng Hương sáng ngời, ngẩng đầu lên: “Ta đây có thể đi cùng không?”

Cố Kiều không nói chuyện.

Xoay người đi phương hướng trấn đông.

Tiết Ngưng Hương thử theo sát hai bước, thấy Cố Kiều không cản nàng, trong lòng vui vẻ đi theo.

Tiết Ngưng Hương là bó chân, nữ nhân bó chân đi chậm rãi.

Cố Kiều phiền táo cào cào đầu, nhưng vẫn là sẽ dừng lại chờ nàng.

Hai người đến thư viện, thư viện vừa lúc tan học.

Tiêu lục lang mang theo túi sách đi tới, một mắt thấy Cố Kiều ở đầu hẻm đối diện, hắn sửng sốt một chút.

Thần sắc của hắn như thường địa đi tới: “Ngày hôm nay đã ở phụ cận sao?”

“Ân.” Cố Kiều hàm hồ lên tiếng.

Tiết Ngưng Hương kinh, từ chợ đến nơi đây ít nói bảy tám dặm đường, đây đây đây. . . Cái này cũng có thể gọi là phụ cận a?

Lúc này cuối cùng Tiêu lục lang cũng thấy được Tiết Ngưng Hương bên cạnh Cố Kiều.

Trong con ngươi của Tiêu lục lang xẹt qua một vẻ kinh ngạc, hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra tại sao hai người này sẽ ở cùng nhau, hơn nữa nhìn Tiết Ngưng Hương còn mặc xiêm y của Cố Kiều.

Xe bò của La nhị thúc đã ở trong ngõ hẻm chờ, đây là sáng sớm dặn rồi, để hắn giờ Dậu tới đón.

Ba người lên xe bò, Cố Kiều ngồi ở trung gian hai người.

Tiết Ngưng Hương từ trước rất có hảo cảm với Tiêu lục lang, nhưng vừa xảy ra cái loại chuyện đáng sợ này, lòng nàng còn sợ hãi với nam nhân, ngay cả chào hỏi Tiêu lục lang cũng không.

Tiêu lục lang cũng không lưu ý thái độ của Tiết Ngưng Hương đối với bản thân, chẳng qua là hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá hắn cũng không có hỏi.

Áo bông của Cố Kiều cho Tiết Ngưng Hương, trên người mình chỉ có một kiện giáp áo thật mỏng, đi không cảm thấy gì, một khi ngồi xuống liền có chút lạnh.

Tiêu lục lang cúi đầu nhìn viện phục của mình một chút, không khỏi có chút do dự. Cho nàng, quan hệ của bọn họ còn không tốt như vậy; không cho nàng, nàng sẽ lạnh đến hỏng mất. Đang do dự, đã nhìn thấy Tiết Ngưng Hương yếu yếu nhích lại gần bên người Cố Kiều, lấy thân thể của mình làm ấm cho Cố Kiều.

Tiêu lục lang: “. . .”

Bookwaves.com

Xe bò đi qua ngõ nhỏ, gặp được Cố Đại Thuận chờ ở nơi đó.

Cố Nhị Thuận đã bị “ném” về nhà, bởi vậy chờ xe bò chỉ có một mình Cố Đại Thuận.

Cố Đại Thuận không quản Tiết Ngưng Hương trên xe bò, chỉ nhìn hướng Cố Kiều cùng Tiêu lục lang thần sắc vô ba, nghĩ đến sáng sớm bọn họ cũng là dáng dấp bình tĩnh này, đột nhiên cảm thấy, từ vừa mới bắt đầu bọn họ đoán được sẽ là kết quả này.

Nhưng bọn họ cái gì cũng không nói, mắt mở trừng trừng nhìn Cố Nhị Thuận bị người đuổi ra, còn làm hại hắn suýt nữa bị phu tử hoài nghi.

Rốt cuộc là chủ ý của người nào? Tiêu lục lang? Hay là kẻ ngu si này?

Gió nhẹ lướt qua, Cố Kiều nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc ở trên mặt ra, không để ý bớt lộ ra trên mặt chút nào.

Cố Kiều như vậy là Cố Đại Thuận chưa từng thấy qua.

Không, kỳ thực hắn cũng đã thấy qua, buổi sáng ngày thi hôm đó. Nàng kéo hắn từ trên xe bò xuống, khi đó nàng cũng vân đạm phong khinh như vậy. Chỉ là lúc ấy hắn đa nổi nóng, không chú ý.

Trên người kẻ ngu si rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đột nhiên chuyển tính tình, đột nhiên sẽ không đến Cố gia ăn cơm, đột nhiên tốt với Tiêu lục lang.

“Ngươi khát không?” Tiết Ngưng Hương cởi túi nước bên hông xuống đưa cho Cố Kiều.

Ngay cả Tiết quả phụ không hợp nhau với nàng cũng thành bằng hữu của nàng?

Cố Đại Thuận thật sâu nhíu mày.

Xe bò đến thôn, Cố Đại Thuận nhảy xuống xe bò.

Cố Kiều không đoạt với hắn, chỉ là ngồi ở trên xe bò, nhàn nhạt hàm tiếu nhìn hắn: “Ngày mai nhớ kỹ đưa Tiểu Thuận đi học.”

Cố Đại Thuận siết chặt nắm tay.

——

Sau khi về nhà, Cố Kiều cảm giác ngày hôm nay phá lệ lạnh, tay chân một mảnh lạnh lẽo, đến ban đêm, nàng tới quỳ thủy.

Nông dân dinh dưỡng không đủ, quỳ thủy tới rất trễ, vóc người này đều mười bốn, cư nhiên mới lần đầu tiên tới quỳ thủy.

Cũng không biết có phải đoạn ngày rơi xuống xuống, hàn khí quá nặng hay không, hơn nữa ngày hôm nay lại gặp gió, bụng nàng vô cùng đau đớn.

Nàng ở tổ chức nhiều năm, kỳ thực sớm đã quen với các loại đau đớn, lại cô đơn không thể chịu được loại đau bụng kỳ kinh nguyệt này.

Tiết Ngưng Hương tới cửa trả xiêm y cho Cố Kiều, vừa vào nhà liền phát hiện sắc mặt của Cố Kiều trắng bệch ngồi ở trên ghế, lúc này hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” Cố Kiều nhàn nhạt nói.

Nữ nhân giữa ban ngày một quyền có thể đập chết bốn hán tử lúc này suy yếu đến độ không đứng nổi, có thể là không có gì sao? Tiết Ngưng Hương nhìn tay ôm bụng của nàng, a một tiếng nói: “Ngươi tới quỳ thủy?”

Cố Kiều không khí lực để ý nàng.

Tiêu lục lang nghe được động tĩnh của gian nhà bên này, đi tới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Kiều không nói chuyện, trái lại Tiết Ngưng Hương lên tiếng: “Nàng đến quỳ thủy, đau đến rất lợi hại. Trong nhà có đường đỏ không? Nấu cho nàng một chén.”

Tiêu lục lang bỗng nhiên ngây dại.

Tiết Ngưng Hương không nghĩ nhiều như vậy, nàng suy nghĩ hai người đều phu thê nửa năm rồi, khẳng định sớm đã động phòng, loại sự tình này không có gì không thể nói.

Tảo an, mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui