CHƯƠNG 24: TRỊ ĐƯỢC
Dịch giả: Luna Wong
Cố Kiều kéo bình phong, kiểm tra cho Tiêu lục lang.
Lúc sớm ở nhà Cố Kiều liền quan sát qua Tiêu lục lang, phát hiện vấn đề của hắn kỳ thực chủ yếu xuất hiện ở mắt cá chân, lúc này tỉ mỉ kiểm tra một phen xong Cố Kiều chắc chắc suy đoán của mình.
Mắt cá chân của hắn từng gẫy, nhưng đại phu không chẩn đoán được, cho là hắn chỉ bị thương chân, nên chỉ trị liệu cho chân của hắn. Nhưng dù là không tận lực trị liệu, chân bị chế động cũng hầu như không dụng đến chân, mắt cá chân vẫn là tự mọc liền lại, chỉ là xương bể bên trong không thanh lý sạch sẽ, hắn vừa đi sẽ toàn tâm đau đớn.
Hắn cho tới bây giờ không biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn Cố Kiều phỏng đoán hắn chỉ là mắt cá nhân không linh hoạt thông thường, cái kia không đau, lúc này chẩn đoán chính xác, mới hiểu được bình thường hắn đều dùng bao nhiêu lực khắc chế chịu đựng.
Kiếp trước Cố Kiều đã làm không ít phẫu thuật cho loại ca bệnh này, đối với nàng mà nói độ khó không lớn, chính là dược phẩm cùng đồ dùng giải phẫu trong dược tương tạm thời còn chưa có xuất hiện.
Nhưng… Nghĩ đến phát hiện mấy ngày trước đây, Cố Kiều quyết định chờ một chút, huống hồ lúc này cũng không phải thời cơ tốt để giải phẫu. Chỗ đau của hắn phải àm một chút điều trị trước, không bằng đợi tới cửa ải cuối năm thư viện nghỉ.
Toàn bộ hành trình nhị đông gia cùng Vương chưởng quỹ đều ở ngoài bình phong chờ, không có nửa phần rình lén.
Trước kia kỳ thực nhị đông gia cất dự định để đại phu Hồi Xuân đường vây xem y thuật của Cố Kiều, nhưng mới lần đầu liền yêu cầu như thế tựa hồ đường đột chút, hắn liền nhịn xuống.
Mới vừa rồi Cố Kiều đi vào chẩn trị riêng kéo bình phong, thái độ này bản thân đã nói lên Cố Kiều không vui tiết lộ y thuật của bản thân, nghĩ như vậy, nhị đông gia cũng có chút may mắn mới vừa rồi bản thân không đưa ra yêu cầu quan sát.
Bất quá có một chút nhị đông gia đã đoán sai, đó chính là Cố Kiều không phải là không cam tâm tình nguyện tiết lộ y thuật của mình, nàng là không thể để người phát hiện dược tương nhỏ của nàng.
Cố Kiều ở đó có chút lâu.
Kiểm tra một khắc đồng hồ, lại ngắm mỹ nhân nửa canh giờ.
Khụ!
Không cởi quần áo, không có không có!
Dược tương nhỏ bị Cố Kiều cất vào sọt, nàng mang theo sọt đi ra.
Nhị đông gia tiến lên đón, khách khí cười nói: “Cố cô nương đi vào lâu như vậy, có phải thương thế của Tiêu công tử rất phức tạp hay không nha?”
Cố Kiều mặt không đổi sắc nói rằng: “Là thật phức tạp, ta cần giải phẫu cho hắn một lần.”
Phức tạp là thật, xem mỹ nhân cũng thật.
Vừa nghe phải giải phẫu, nhị đông gia có chút ngốc lăng, giải phẫu là y thuật chiến trường mới có thể dùng được, dân gian rất ít đọc lướt qua. Thứ nhất, là phiêu lưu lớn, thứ hai, cũng là yêu cầu đối với y thuật của đại phu rất cao. Ngay cả đại phu của Hồi Xuân đường bọn họ, cũng không mấy người dám động đao ở trên vết thương.
Bookwaves.com
“Ngươi… Xác định sao?” Nhị đông gia đày mặt hoài nghi.
Một đại phu dám động dao cho người khác ở Hồi Xuân đường đã năm mươi, người ta còn là truyền nhân y dược thế gia đó.
“Ân.” Cố Kiều gật đầu, “Ngày ta sẽ nghĩ lại, chờ định được rồi sẽ thông báo cho các ngươi. Mặt khác, còn có một chút đồ cần chuẩn bị phải làm phiền nhị đông gia, bạc… trừ trong lần xem bệnh kế tiếp của ta.”
“Không sao.” Nhị đông gia cười nói.
Hồi Xuân đường không phải nơi làm từ thiện gì, bệnh nhân tới chỗ này cũng phải tiêu tiền, y thuật càng cao minh, tiền xem bệnh càng cao.
“Bất quá… Ngươi là bệnh gì đều có thể trị sao?” Nhị đông gia hỏi.
“Vậy cũng không phải.” Cố Kiều nói, “Phải xem qua mới biết được, ngươi tốt nhất tìm nghi nan tạp chứng cho ta, chớ lãng phí số lần nhận chẩn.”
Nghe một chút nghe một chút, đây là lo lắng!
Nhị đương gia không cảm thấy nàng đang dõng dạc, trên thực tế, chỉ cần đã biết nàng y thuật mọi người hoàn toàn có lý do tin tưởng nàng có thể khởi tử hồi sinh.
Cố Kiều cần tìm cho Tiêu lục lang một ít dược liệu làm dược huân, cõng cái sọt đi đại đường.
Nhị đương gia cười quỷ dị: “Lão Vương a, ngươi nói y thuật của nàng tốt như vậy, có thể … chữa bệnh cho vị ở kinh thành hay không a?”
“Kinh thành vị nào?” Vương chưởng quỹ chính là sửng sốt, thật lâu mới phản ứng được, “Ngươi nói là vị tiểu công tử hầu phủ kia?”
Hai mắt của nhị đông gia sáng lên nói: “Chính là hắn!”
Vương chưởng quỹ cuống quít xua tay: “Không không không, không được! Không được!”
Đây chính là quý tộc kinh thành a! Hồi Xuân đường ở trước mặt bọn họ, cũng bất quá là nhất giới bình dân mà thôi, căn bản không đủ nhìn!
“Ta thấy y thuật của Cố cô nương không tệ…”
“Nhị đông gia, chúng ta đều chỉ có một cái đầu.”
Vương chưởng quỹ tàn nhẫn bóp tắt cách nghĩ của nhị đông gia.
Không phải hắn không muốn kiếm bạc của hầu phủ, mà là bệnh của vị tiểu công tử kia là thật không dễ trị, trỉ hỏng là sẽ người chết.
Nhắc tới vị tiểu công tử kia cũng là thương cảm, năm đó hầu phu nhân sinh hắn còn chưa đủ tháng, sinh ở trong ngôi miếu đổ nát, bên người không mang bà đỡ vì vậy từ trong thôn phụ cận tìm một người.
Sinh non, sinh sản điều kiện kém, hơn nữa kỹ thuật của bà đỡ cũng không tốt, một thai sinh ra được, nửa cái mạng của hầu phu nhân cũng bị mất.
Họa vô đơn chí chính là, hầu phu nhân hoài lại là song thai. Sinh xong người thứ nhất, khí lực của hầu phu nhân liền dùng hết không sai biệt lắm, người thứ hai ở trong bụng có chút lâu, đi ra thì toàn thân đều tím hết rồi.
Tiểu công tử đó là đứa bé thứ hai, trên hắn là một tỷ tỷ.
Bookwaves.com
Chứng yếu nhược của tiểu công tử là từ trong bụng nương, từ nhỏ uống thuốc, cơ hồ là ngâm trong ấm sắc thuốc mang trưởng thành.
Vì chữa khỏi bệnh cho tiểu công tử, mấy năm nay hầu phủ tìm không ít danh y, đáng tiếc bệnh tình của tiểu công tử thủy chung không hề khởi sắc, ngược lại bởi vì liên tiếp dùng thuốc, dẫn đến hắn càng phát ra suy nhược.
Có người nói hôm nay hắn chỉ còn treo một hơi thở.
Vận khí không tốt, bọn họ vừa chữa một lần, tiểu công tử đã yết khí rồi.
Nếu tiểu công tử thật chết trong tay bọn họ, đầu của tất cả đại phu trong Hồi Xuân đường cộng lại cũng không đủ cho hắn đền mạng.
Nhị đông gia cũng minh bạch quan hệ lợi hại trong đó, nhưng hắn không chết tâm.
Hắn nguyên bổn chính là một người dã tâm cực phú, bằng không cũng sẽ không thấy giá trị thật lớn trên người Cố Kiều.
Nhắc tới, vị tiểu công tử kia cùng Cố cô nương tựa hồ là cùng tuổi.
Nhị đông gia như có điều nói: “Không bằng thế này, trước hết để cho Cố cô nương trị liệu thương của Tiêu lục lang, nếu thật chữa lành, lại để cho nàng đi hầu phủ thử xem cũng không sao.”
Vương chưởng quỹ: “…”
——
Khi Tiêu lục lang tỉnh lại trong phòng có thêm một lão đại phu râu mép hoa râm.
“Người là…”
Lão đại phu cười cười, nói: “Ta là Trương đại phu, mới vừa rồi ngươi đã ngủ, chuyện này trách ta, quên lấy an thần hương ra.”
Tiêu lục lang dừng một chút: “Không sao.”
“Để ta xem chân ngươi một chút.”
“Được.”
Lão đại phu dựa theo biện pháp Cố Kiều giao phó đi một chuyến xuôi dòng.
Thành thật mà nói hắn vô cùng kinh ngạc, chân của Tiêu lục lang nhanh hắn đã xem qua, lấy y thuật của Hồi Xuân đường hôm nay căn bản vô pháp trị khỏi.
Nha đầu kia, thật sự có biện pháp để hắn… Đứng lên một lần nữa sao?
Tiêu lục lang cầm phương thuốc lão đại phu mở đi đại đường, Phùng Lâm vèo đứng lên: “Ngươi xem như ra rồi, Trương đại phu nói thế nào? Chân của ngươi trị được không?”
Tiêu lục lang ừ một tiếng, nói: “Trương đại phu nói dùng thuốc huân một đoạn ngày trước, cuối tháng trở lại.”
Vì không ảnh hưởng hắn đi học, Cố Kiều tạm thời không để cho lão đại phu nói chuyện giải phẫu.
“Ta đã nói Trương đại phu nhất định có thể trị!” Lòng của Phùng Lâm tràn đầy vui mừng.
Tiêu lục lang lại nhìn bốn phía.
Di? Tức phụ nhi đâu?