Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 25: CAO THỦ

Dịch giả: Luna Wong

Nhưng vào lúc này, Cố Kiều cõng sọt nhỏ từ phương hướng hậu viện đi tới.

“Đi chuyến mao xí cũng đi lâu như vậy!” Phùng Lâm nhỏ giọng thầm thì.

Ánh mắt của Tiêu lục lang rơi vào trên người của Cố Kiều, chờ nàng đến gần, hỏi nàng nói: “Chỗ nào khó chịu, để đại phu xem một chút.”

“Không có, đi thôi.” Cố Kiều nói.

Bộ dáng của nàng quả thực không giống như là ngã bệnh, Tiêu lục lang đi lấy dược liệu, lúc trả tiền thì phát hiện gói thuốc nửa tháng cư nhiên không tới một lượng bạc: “Có phải sai rồi hay không?”

“Không, là cái giá này.” Hỏa kế nói.

“Sớm đã nói với ngươi, sinh ý của bọn họ, xuống giá rồi.” Phùng Lâm ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.

Nhưng là xuống quá… quá ngoại hạng.

Nhưng ngoại trừ cái này, Tiêu lục lang lại nghĩ không ra nguyên do khác, cũng không phải là có quý nhân gì đang âm thầm giúp đỡ bản thân.

Đoàn người ra Hồi Xuân đường.

Nhị đông gia tự mình tiễn người tới cửa, lúc gặp thoáng qua Cố Kiều, nhị đông gia cười híp mắt vươn năm ngón tay với Cố Kiều.

Dược phí, năm lượng bạc, ghi sổ trước a.

Cố Kiều cho hắn một nhãn thần bá khí, trừ…từ tiền xem bệnh!

Như đã nói qua, nhị đông gia còn chưa có tìm người khác cho nàng xem chẩn, cũng không biết đến lúc đó sẽ cho nàng nhận một đơn sinh ý thế nào.

“Tiêu huynh, ta tiễn ngươi trở về.” Phùng Lâm nói.

Tiêu lục lang không cho cự tuyệt nói rằng: “Không cần, xe bò của La nhị thúc ở chỗ này, ngươi về thư viện đi, ôn tập cho tốt, sang năm tốt nghiệp rồi.”

Nhắc tới cái này, Phùng Lâm nhức đầu, học vấn của hắn kỳ thực không quá tốt, phu tử luôn nói văn chương của hắn quá mức khuông khổ, cũng không đủ ý mới, đụng với giám khảo thủ cựu phái còn tốt, nếu là đụng với tân phái hắn rớt chắc.

Phùng Lâm thở dài: “Được rồi, ta đi thư viện trước, ngươi trên đường cẩn thận.”

Dứt lời, hắn lại trừng Cố Kiều một mắt, phảng phất đang lo lắng Cố Kiều sẽ nháo Tiêu lục lang. Bất quá, từ lúc Tiêu lục lang nói câu nàng có tên kia, hắn rốt cuộc không hô nàng tiểu ác phụ nữa.

Sau khi Phùng Lâm rời đi, Cố Kiều cùng Tiêu lục lang không lập tức trở về thôn, mà là đi cửa hàng mua ít đồ trước.

Cố Kiều mua chút mứt hoa quả cùng đậu phộng hạt dưa, nàng phát hiện lão thái thái rất dễ dỗ, chỉ cần cho nàng ăn, nàng có thể ở trong phòng nghỉ ngơi cả ngày.

Tiêu lục lang còn lại là mua chút đường đỏ, lần trước tìm Trương thẩm mượn đường đỏ, vẫn còn chưa có trả lại cho nàng.

Bookwaves.com

Lúc hai người mang đồ lên xe bò, La nhị thúc nở nụ cười: “Mua hàng tết sao? Cũng nên làm, sắp tới cửa ải cuối năm rồi.”

Hai người đồng thời sửng sốt một chút.

Đột nhiên ý thức được cửa ải cuối năm sắp đến.

Kỳ thực hai người cũng không phải hồn hồn ngạc ngạc không biết ngày tháng, chỉ là ở trong lòng bọn họ cũng không có tập quán cùng dự định lễ mừng năm mới. Vạn gia đăng hỏa, trừ tịch một nhà đoàn viên, đối với bọn họ mà nói vĩnh viễn đều là ngày cô đơn nhất.

Kiếp trước Cố Kiều tám tuổi rời nhà, vào ở căn cứ thí nghiệm của tổ chức, tổ chức một khi đến trừ tịch sẽ nghỉ tập thể, căn cứ trống rỗng xuối cùng chỉ còn lại có một mình nàng.

Tình huống của Tiêu lục lang Cố Kiều hiểu không nhiều lắm, có thể hắn cũng từng náo nhiệt, nhưng phía sau toàn bộ cũng bị mất.

Nàng là cô hồn dị thế, hắn là cô khách tha hương.

La nhị thúc nói, để nhị người nhất thời có chút không biết tiếp thế nào.

Nhưng hai người cái gì cũng không nói, chỉ là cầm đồ trong tay lặng lẽ lên xe bò.

Xe bò đi chậm rãi, đến thôn thì sắc trời đã tối sầm.

La nhị thúc chạy xe bò về nhà mình, Cố Kiều ném tất cả mọi thứ vào sọt nhỏ của mình, cùng Tiêu lục lang một đạo đi đến phương hướng nhà mình.

Mới vừa đi tới phân nửa, liền xa xa nhìn thấy cửa nhà mình hình như xảy ra chuyện, vây bắt một đám người, ba tầng trong ba tầng ngoài, chật như nêm cối, ẩn bên trong có tiếng mắng truyền ra.

Trương đại thẩm đang ở cửa bởi vì đút cơm cho hai tôn tử không đi được xông hai người ồn ào: “Ai nha, lục lang, sao các ngươi mới quay về nha? Nhà ngươi xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì, Trương thẩm?” Tiêu lục lang hỏi.

“Người Cố gia tới cửa, cùng… Bà cô của ngươi… Cãi vả!”

Bà cô?

Nhà bọn họ lúc nào có một nhân vật như vậy?

Sẽ không phải là… Lão thái thái chứ?

Lão thái thái si ngốc tuổi giả, sẽ bị khi dễ đến rất thảm!

Cố Kiều quay đầu nói với Tiêu lục lang: “Ta đi xem trước.”

Trương đại thẩm vội nói: “Ngươi nhanh đi! Ngươi cũng không phải đèn cạn dầu!”

Cố Kiều tới ở lâu như vậy, còn chưa thấy qua nãi nãi của nguyên chủ, chỉ biết nàng họ Ngô, lúc còn trẻ đó là một hộ cay cú, sau khi gả cho Cố lão gia tử. Cố lão gia tử là người đọc sách, phía sau lại làm lý chính. Lẽ ra Ngô thị theo hắn nên có điều thu liễm mới phải, mà Ngô thị còn càng phát ra dáng vẻ bệ vệ lớn lối.

Trong thôn người không dễ chọc nhất, chắc chắn là Ngô, nên Trương đại thẩm mới có thể lo lắng cho “Bà cô” của Tiêu lục lang bị khi dễ.

Lúc Cố Kiều đến trước cửa nhà mình, phát hiện phụ nhân Cố gia đều đã tới, Ngô thị cùng với hai nhi tức của nàng Chu thị cùng Lưu thị.

Đương nhiên, Cố Tiểu Thuận cùng Cố Nhị Thuận đã ở.

Cố Nhị Thuận đứng ở bên người nương hắn, Cố Tiểu Thuận lại đứng ở bên người lão thái thái.

Bất quá, có chút không giống với miêu tả của Trương đại thẩm chính là… Bị mắng đỏ mặt tía tai tựa hồ là Ngô thị đi!

Bookwaves.com

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi giỏi thì lặp lại một lần nữa!” Ngô thị chống thắt lưng, tay chỉ lão thái thái.

Lão thái thái chẳng biết bảo ai dời cho nàng cái băng ghế, nàng dứt khoát hẳn hoi ngồi ở trên băng ghế, hai chân tréo nguẩy, nắm một nắm hạt dưa, vừa nẻ, vừa mạn bất kinh tâm nói rằng: “Dựa vào gì lặp lại lần nữa? Ngươi là đầu óc không tốt nghe không hiểu a, hay là lỗ tai điếc nghe không rõ a?”

Ngô thị ở trong thôn này hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, còn chưa từng bị ai hạ mặt mũi như thế.

Không trách hai nhi tức yếu mời nàng tới đây chửi nhau, đạo hạnh của lão bà tử này, hai nhi tức căn bản chiêu không nổi a!

“Ta mặc kệ! Một lượng bạc này hắn đêm nay phải đưa tới cho ta!” Ngô thị nói không thắng, liền bắt đầu chơi xấu.

Lão thái thái phun vỏ hạt dưa ra đầy mặt nàng: “Ta phi! Hắn ăn gạo của nhà ngươi, hay là uống cháo của nhà ngươi? Kỹ nữ đều có mặt mũi hơn ngươi! Đừng nói một lượng bạc, một đồng tiền cũng sẽ không cho!”

Đúng là so sánh Ngô thị với nữ nhân không đứng đắn trong kỹ viện, Ngô thị bị khí cho nổ nha!

Ngô thị: “Ngươi ngươi ngươi ngươi…”

Lão thái thái hoàn toàn không để cho Ngô thị cơ hội để phát huy: “Còn nữa, ngươi cũng đừng nói là Kiều Kiều nhà của ta ăn, nàng ăn bao nhiêu, các ngươi tìm lục lang đòi bao nhiêu? Kiều Kiều nhà của ta vốn là muốn chiêu tế Cố gia, thế nhưng các ngươi hoặc là không làm đã làm thì nhổ cho tận gốc, đuổi hai người bọn họ ra ngoài. Nếu đã đuổi ra ngoài, vậy thì không quan hệ với Cố gia các ngươi!”

Ngô thị tức giận đến thẳng run: “Đó… Đó chẳng qua là phân nhà!” Cái gì đuổi hay không đuổi, lời như vậy truyền đi, danh tiếng của Cố gia còn cần hay không?

Lão thái thái lại nẻ hạt dưa: “Nga, ngươi thừa nhận là phân nhà nha! Nếu đã phân nhà sao ngươi còn để lục lang lấy bạc trợ cấp các ngươi! Mặt mũi đâu? Lấy đi trét tường đi!”

Ngô thị bị nghẹn đến mắt trợn trắng.

Phong bà tử này từ đâu tới, quả quả quả… Quả thực tức chết nàng rồi!

Các hương thân lại sắp cười ngạo.

Mồm miệng của Ngô thị chửi nhau ở trong thôn chưa từng thua, hôm nay lại bị nghẹn đầy miệng hồ lô.

Chuyện chia nhà vốn chính là Cố gia làm không địa đạo, chỉ là lúc ấy Cố gia đối ngoại công bố là chủ ý của Tiêu lục lang, Tiêu lục lang không muốn ở cùng Cố gia, các hương thân liền không thể nói thêm cái gì.

Sau này Cố Kiều luôn ở Cố gia ăn cơm, người trong thôn cũng đều biết, nhưng không ngờ tới Cố gia lại thu bạc!

Cố Kiều chỉ là một nha đầu mười bốn tuổi, nàng có thể ăn bao nhiêu gạo a? Cố gia lại để Tiêu lục lang mỗi tháng cho bọn họ một lượng!

Đây không phải là lừa người sao?

Một lượng bạc, đủ cho mọi người ăn hai tháng!

Chu thị cùng Lưu thị chỉ là thấy tháng này Tiêu lục lang chưa cho gia dụng, vì vậy tới cửa để đòi, đâu ngờ tới sẽ nháo thành loại cục diện càng không thể vãn hồi này?

Cái này nên làm thế nào cho phải?

Lão thái thái: Cả triều văn võ đều từng oán rồi╭(╯^╰)╮


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui