CHƯƠNG 29: HỐ NGƯỜI
Dịch giả: Luna Wong
Ngày mai sau khi Cố Kiều tỉnh lại, lại ngồi ở đầu giường ngẩn người một trận.
Lúc này đây, nàng không phải ngốc lăng cảnh trong mơ của mình, mà là ngốc lăng vận khí của tướng công nhà mình.
Đều tiểu thiếu niên thủy nghịch gì a?
Xui xẻo như vậy sao?
Còn có lần hủy đi mỹ nhan thịnh thế này nữa, đây không được, tuyệt đối không được!
…
Cố Kiều cùng Tiêu lục lang ăn xong cơm sáng, trời còn chưa sáng, lão thái thái còn ở trong phòng ngủ say, Cố Kiều nhẹ nhàng mà tiễn Tiêu lục lang ra cửa.
“Ngày hôm nay sẽ có tuyết rơi, mặc nhiều chút.” Cố Kiều cầm kiện ngoại bào cho hắn.
Tiêu lục lang nhìn sao nhỏ đầy trời đêm, cảm giác không giống như là sẽ có tuyết rơi, nhưng vẫn nhận lấy ngoại bào nàng đưa tới: “Đa tạ.”
Cố Kiều như thường lui tới như vậy tiễn hắn đến cửa thôn.
Tiêu lục lang lên xe bò, Cố Kiều ở một bên bồi hắn chờ, thẳng đến Cố Tiểu Thuận ôm túi sách mơ mơ màng màng tới mới xoay người ly khai.
Cố Kiều biết xế chiều hôm nay Tiêu lục lang sẽ đi thư trai, cũng biết hắn sẽ bị người vu hãm, nhưng nàng không nhắc nhở hắn không nên đi.
Chi tiết Tiêu lục lang phá án nàng nhớ thanh thanh sở sở, cho nên nàng biết kẻ trộm cầm tang vật đi nơi nào.
…
“Cơm nước ta hâm trong nồi, đói bụng tự ăn, còn có thuốc, một bữa cũng không cho ít, nếu ngươi vứt sạch ta sẽ biết.” Trong nhà chính, Cố Kiều nói với lão thái thái rằng.
Nếu lão thái thái không phải chân chính già rồi si ngốc, vậy cũng không cần phải coi chừng nàng. Phản chính hôm nay nàng cũng không còn lây nhiễm nữa, không lo lắng sẽ hại ai, về phần nếu nói đến ai khác hại nàng? Không tồn tại.
Lão thái thái bĩu môi hừ một cái.
Cố Kiều cõng cái sọt đi ra, nàng đi ngang qua đại trạch Cố gia trùng hợp đụng phải Cố Nguyệt Nga đi ra đổ nước rửa mặt.
“Nguyệt Nga muội muội sớm.” Nàng chào hỏi.
Cố Nguyệt Nga chịu ảnh hưởng của mẫu thân cùng nhị phòng, không thân với Cố Kiều, thấy Cố Kiều chủ động chào hỏi mình, không nói gì, cắm đầu đi vào trong phòng.
“Ai đang nói chuyện?” Bên trong Chu thị hỏi.
“Kiều nương.” Cố Nguyệt Nga nhỏ giọng nói.
Chu thị đẩy cửa ra.
Cố Kiều cũng chào hỏi nàng: “Đại bá mẫu sớm.”
“Ách… sớm, sớm.” Chu thị tự xưng là nương của tú tài, vẫn là khách khí hơn Lưu thị chút, nàng thấy cái sọt Cố Kiều đeo, chê cười nói, “Kiều nương a, sớm như vậy đi chỗ nào đó?”
Cố Kiều hàm tiếu nói: “Ta lên trên núi trích hái chút hàng núi, sau đó mang lên trấn bán.”
Tròng mắt của Chu thị vòng vo chuyển, cười nói: “Hành núi bán lấy tiền sao? Ta nghe nói hàng núi có độc…”
“Ta biết cái nào không có độc, tướng công đã dạy ta.” Nếu nói là bản thân biết, sẽ không ai tin.
Bookwaves.com
Mấy ngày trước đây ba người Chu thị tới cửa đại náo một hồi, khi đó nàng nhìn thấy đồ trong cái sọt của Cố Kiều, vừa có hạt dưa vừa có mứt hoa quả, còn có đường đỏ cùng đậu phộng, như vậy tiêu bao nhiêu tiền a, nha đầu này sợ là bán hàng núi kiếm được không ít bạc.
Nhãn thần của Chu thị lóe lên, cười ha hả nói: “Kiều nương a, có thể đưa đại bá mẫu cùng đi không? Ngươi xem một mình ngươi cũng hai không được nhiều như vậy không phải? Đại bá mẫu giúp ngươi hái!”
“Được.” Cố Kiều rộng lượng đáp ứng.
Chu thị cười thầm, kẻ ngu si chính là kẻ ngu si, dễ rất dụ, chờ mình biết hết hàng núi rồi, còn có phần cho nàng hái không?
Loại chuyện tốt này Chu thị sẽ không kêu Lưu thị, thế nhưng bản thân Lưu thị nghe thấy được, khoác một cái rổ đi ra: “Nhị bá mẫu cũng đi!”
“Được.” Cố Kiều cười.
Cố Kiều cùng hai bá mẫu khứ núi hái nấm.
Kỳ thực nàng đại khả có thể hái chút mộc nhĩ cùng nấm độc lừa hai nàng bán, nhưng dạng sẽ hại người vô tội này, nàng còn không đến mức thất đức như vậy.
Nàng mang theo hai nàng hái được chút nấm đông cô tầm thường, đựng đầy hết mấy cái sọt cùng rổ mới hài lòng rời đi.
“Đây thật có thể bán lấy tiền a?” Chu thị nửa ngờ nửa tin hỏi.
“Đại bá mẫu đi với ta là được, rất dễ bán.” Cố Kiều nói.
Chu thị muốn đi một mình, như vậy bán bao nhiêu đều là nàng nói mới tính, không cần giao cho nhà toàn bộ, không khéo Lưu thị cũng cất bực tâm tư này, kết quả chính là hai người đều theo Cố Kiều đi.
“Kiều nương a, đây không phải là đường đi chợ a.” Nửa đường, Lưu thị cổ quái hỏi Cố Kiều.
Cố Kiều nói: “Canh giờ này chợ đã sắp đóng rồi, chúng ta đi trấn đông thị trường, chỗ đó giá càng cao.”
Vừa nghe có thể bán càng nhiều tiền, hai người đều không nói cái gì nữa.
Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, Cố Kiều bỗng nhiên nói: “Ta muốn đi mao xí, đại bá mẫu nhị bá mẫu chờ ta một hồi.”
“Đi đi đi đi.” Chu thị nói.
Lưu thị bĩu môi nói thầm: “Người lười phân với nước tiểu đều nhiều!”
Cố Kiều đi qua ngõ nhỏ, đi tới hậu môn của Hồi Xuân đường, kéo cửa ra đi vào.
Sau một khắc đồng hồ, Cố Kiều đã trở về.
“Tại sao lâu như vậy a?” Lưu thị bất mãn.
Cố Kiều đạm đạm nhất tiếu: “Ăn hỏng bụng.”
Chu thị vội nói: “Được rồi, Kiều nương, thị trường ở nơi nào a, chúng ta nhanh đi bán hàng núi đi, không thôi để nữa là hết tươi mới!”
“Ân.” Cố Kiều hàm tiếu gật đầu.
Cố Kiều mang theo hai người đi về phía trước.
Bookwaves.com
Đột nhiên một bóng người ở trong đường hẻm trắc diện chui ra, Cố Kiều không tránh không né, đụng thẳng người nọ.
Nam nhân bị đụng té trên mặt đất.
Cố Kiều xuất liêm đao ra: “Ngươi dám đụng ta?”
Người nọ bối rối, cô nương, hai ta rốt cuộc ai đụng ai a?
Cố Kiều mặc kệ, nàng dẫn theo liêm đao liền chém qua chỗ người nọ, song phương rất nhanh triền đấu cùng nhau. Bao phục của người kia bị Cố Kiều đánh rớt, lại chưa kịp nhặt, bị Cố Kiều cầm dao đuổi theo chạy ra mấy trăm mét xa.
Chu thị cùng Lưu thị ngứa tay mở bao phục rơi trên mặt đất ra, thấy bạc trắng bóng bên trong, hai người nhất thời nổi lên tham niệm.
Bạc này không phải các nàng trộm, cũng không phải các nàng cướp, là các nàng nhặt ở trên đường cái.
Nhặt được chính là của các nàng!
Hai người hiểu lòng không hết, quyết định lượm đã đi, một cái cũng không lưu cho kẻ ngu si!
Hai người luống cuống tay chân đoạt, vì ai có thể cướp được càng nhiều, còn kết kết thật thật đánh một trận! ——
Thư viện bên kia, Tiêu lục lang ăn cơm xong liền cầm sách chép xong đi Nhất Phẩm các.
Thư trai ở Thanh Tuyền trấn không ít, nhưng lớn nhất chỉ có một nhà này, cho dù lúc này là buổi trưa, sinh ý cũng như trước thập phần không tệ.
Sách Tiêu lục lang chép bán rất chạy, người của thư trai đều nhận ra hắn.
Một thị đồng rất khách khí nghênh đón: “Chưởng quỹ không ở, ngươi đi phòng thu chi lầu hai chờ chỉ chốc lát?”
Tiêu lục lang đang muốn vào cửa, đột nhiên, một hỏa kế tự thân hầu gọi lại hắn: “Là Tiêu công tử sao?”
Tiêu lục lang xoay người lại.
“Tiêu công tử còn nhớ rõ tiểu nhân không?” Hỏa kế cười hỏi.
“Nhớ kỹ.” Tiêu lục lang gật đầu, “Ngươi ở Hồi Xuân đường, có chuyện gì không?”
Hỏa kế ngượng ngùng nói rằng: “Là như vậy, lần trước thuốc cho người lấy nhầm mấy thang, Vương chưởng quỹ để cho ta tới tìm Tiêu công tử, không biết lúc này Tiêu công tử có rãnh hay không, theo ta đi Hồi Xuân đường lấy thuốc, thuận tiện… Lại để cho đại phu xem giúp người.”
Nói như vậy, lấy lộn thuốc trực tiếp đưa qua đây là được, nhưng Hồi Xuân đường đưa ra xem chẩn miễn phí cho Tiêu lục lang một lần, nghe vào giống như là đang biểu đạt áy náy.
Không có mao bệnh.
Tiêu lục lang cùng hỏa kế của Hồi Xuân đường ly khai, sau giá sách Cố Đại Thuận thu hồi ánh mắt chán ghét.
Tiêu lục lang đi Hồi Xuân đường cầm thuốc, xem chân, hỏa kế tự mình tiễn hắn về thư viện, chỉ là hai người vừa xuống xe ngựa, liền nghe các học sinh ngoài thư viện xì xào bàn tán.
“Nghe nói không? Thư trai xảy ra án trộm cướp, kẻ trộm là học sinh mới thiên tự giáp ban của thư viện chúng ta.”
“Học sinh mới của giáp ban? Tên gọi là gì?”
“Cố Đại Thuận!”
Mỉm cười. jpg