Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 31: CỘNG CHẨM


Dịch giả: Luna Wong


Vừa nghe là một gian phòng cuối cùng, hai người trầm mặc.


Tiểu nhị nghi ngờ nhìn hai người: “Nhị vị đang do dự cái gì? Không phải ta nói a, cửa ải cuối năm buông xuống, sinh ý của tất cả khách sạn đều rất tốt, hơn nữa hôm nay đột nhiên có đại tuyết, không ít thương khách ngoại lai đều lưu lại trên trấn chúng ta, nhị vị còn lưỡng lự nữa thì có thể sẽ không chỗ ở nữa!”


Bọn họ một đường hỏi tới làm sao không biết cấp báo của khách phòng chứ, chỉ là… Điều này tựa hồ có chút không thích hợp.


Giữa hai lông mày của Tiêu lục lang hiện lên một tia quấn quýt.


Về phần Cố Kiều… Nàng một chút cũng không quấn quýt, bọn họ là phu thê hợp pháp nha, ngủ một giấc thì thế nào? Huống hồ cũng không phải nàng gấp gáp ngủ với hắn, là không có phòng, đúng chứ?


Bất quá nàng vẫn hết sức phối hợp lộ ra vẻ quấn quýt không có sai biệt với hắn, có vẻ càng biết điều.


Dưới đại đa số tình huống Tiêu lục lang cũng là một người ăn mềm không ăn cứng, hình dạng nàng cúi đầu như con thỏ nhỏ vô hại, mơ hồ để lộ ra một tia nhu thuận.


Lúc này lại lôi kéo thân thể gầy yếu của nàng đi trong phong tuyết tìm khách sạn đều có chút không nói được.


Tiêu lục lang lấy lại bình tĩnh: “Vậy ở đi.”


Tiểu nhị lĩnh hai người đi sương phòng lầu hai.


Trở thành một gian sương phòng còn sót lại cuối cùng không phải không lý do, gian nhà nhỏ không nói, còn thập phần âm lãnh, bất quá lo lắng đến ngày tuyết lớn, khách sạn miễn phí tặng bọn họ một chậu lửa than.


Phòng này hai trăm văn.


Thưòng lui tới là một trăm văn, năm mới tăng giá.



Sau khi để lửa than xuống tiểu nhị liền rời đi, lúc gần đi nói cho bọn hắn biết cơm tối có thể đi đại đường ăn, cũng có thể để người trực tiếp đưa đến trong phòng.


Ngô, lại còn có phục vụ khách phòng, Cố Kiều đĩnh ngoài ý muốn.


Nhưng Cố Kiều không có ở khách sạn ăn, nàng đẩy cửa sổ ra, thân thể nhỏ ghé vào trên bệ cửa sổ, quay một sạp nhỏ bán Quế Hoa cao ở đầu tiểu hồ đồng đối diện chảy nước miếng.


Nàng phát hiện mình đa đa thiểu thiểu có chút biến hóa với kiếp trước, thí dụ như kiếp trước nàng không thích đồ ngọt cũng không ăn cay, tới nơi này lại trở nên rất yêu thích Quế Hoa cao cùng rau ngâm.


“Muốn ăn Quế Hoa cao?” Tiêu lục lang ở bên cạnh nàng, nhìn thấy hình dạng nước bọt giàn giụa của nàng.


Cố Kiều gật đầu: “Ân.”


Kỳ thực Cố Kiều cũng không có thèm như vậy, chí ít không có thèm như trong mắt Tiêu lục lang. Nhưng mấy ngày này ở chung, để Cố Kiều phát hiện một sự thật, đó chính là hắn tựa hồ rất khó cự tuyệt hình dạng ngoan ngoãn của bản thân.


Bookwaves.com

Tiêu lục lang mang theo Cố Kiều ra khách sạn.


Bên ngoài tuyết càng lớn, thế nhưng gió lại ngừng, hoa tuyết lẳng lặng rơi xuống, có loại yên lặng mỹ cảm.


Mà trong cảnh tuyết Tiêu lục lang càng mặt mày tuấn mỹ, người đi trên đường quả thực đều phải mắt lom lom.


Sáng sớm Cố Kiều nhắc nhở Tiêu lục lang mang thêm kiện ngoại bào, bản thân ra cửa lại quên, mặt khác thân thể nhỏ này cũng quả thực sợ lạnh hơn so với thân thể kiếp trước a, bởi vậy nàng lạnh run thật không phải giả vờ.


Tiêu lục lang đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn nàng một cái, dừng một chút, cởi ngoại bào xuống đưa cho nàng.


Nàng mở to mắt, vô tội nhìn hắn, phảng phất không hiểu ý của hắn: “A?”


Tiêu lục lang há há mỏ, có chút nhíu mày, nhưng tựa hồ lại có chút bất đắc dĩ khoác ngoại bào ở trên người của nàng.



Nhiệt độ của người hắn cùng một cổ mùi thơm nhàn nhạt lưu lại trên ngoại bào, ấm áp lại dễ ngửi.


Con ngươi thủy uông uông của Cố Kiều chớp chớp: “Đa tạ.”


Thanh âm cũng mềm ngọt.


Bản thân cũng kích linh một cái.


Tiêu lục lang không nói chuyện, nhưng Cố Kiều lưu ý đến bước chân thả chậm của hắn.

Yêu, còn biết chờ nàng?


Hai người đi qua nhai đạo đi tới trước gian hàng, mới phát hiện ở đây không chỉ bán Quế Hoa cao, cũng bán bánh trôi nóng hôi hổi.


Nhãn thần của Cố Kiều không lừa được người, hầu như đều có thể phát quang.


Tiêu lục lang mua hai chén bánh trôi rượu gạo, cùng Cố Kiều ngồi xuống.


Cố Kiều để lão bản lên một cái trứng ốp la.


Lão bản nghĩ nàng muốn ăn, vì vậy cho vào trong chén của nàng, mà khi bánh trôi được bưng lên, Cố Kiều lại dùng cái thìa múc trứng ốp la ra, bỏ vào trong chén của Tiêu lục lang.


Gia cảnh bần hàn, bọn họ rất ít ăn ở bên ngoài, thấy Cố Kiều múc cái trứng ốp la duy nhất cho mình, mâu sắc của Tiêu lục lang xẹt qua một tia phức tạp.


“Lão bản, thêm một cái trứng ốp la.”


Thanh âm của hắn thấp nhuận, xuôi tai lai lại càng nhiều vài phần ý tứ hàm xúc thanh lãnh ở phong tuyết.


Lão bản bị tình ý đôi tân nhân này đả động đến không muốn không muốn, cố ý lựa cái trứng ốp la vừa to vừa đẹp.



Cố Kiều lặng lẽ cần cái thìa xắn cái trứng ốp la vàng cam.


Cái kia, nàng thật chỉ là ghét trứng ốp la a…


Ăn xong bánh trôi cùng trứng ốp la, hai người trở về khách sạn, trong lòng Cố Kiều cất hộp Quế Hoa cao.


Vốn là đi hướng về phía Quế Hoa cao, kết quả một chén bánh trôi thêm một trứng ốp la, ăn no đến không thể no hơn nữa.


Bookwaves.com

Trong phòng có chậu than, không tính là quá lạnh, Cố Kiều cởi ngoại bào, lại gọi tiểu nhị lên một bình trà nóng.


Tiểu nhị hỏi hai người cần nước nóng không.


Cố Kiều cần chút.


Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người chuẩn bị ngủ.


Ở đây chỉ có một cái giường, trời giá rét đất đông lạnh, ngã ra đất ngủ là không thể, sẽ đông chết người. May mà chăn bông có hai cái, Cố Kiều cùng Tiêu lục lang mỗi người đắp một cái.


Đắp lên Cố Kiều mới hiểu được vì sao phải chuẩn bị hai cái chăn bông, không phải là bởi vì bọn họ có hai người, mà là bởi vì chỉ có một chăn bông thì quá lạnh.


Cố Kiều lạnh đến ngủ không được, tay chân một mảnh băng lãnh.


Nàng nghe hô hấp của Tiêu lục lang, biết hắn cũng không ngủ.


“Cái kia…” Cố Kiều muốn gọi hắn, lại phát hiện mình tựa hồ đến bây giờ cũng chưa từng chính thức xưng hô qua hắn, đương nhiên hắn cũng chưa từng xưng hô bản thân, thì dường như hai người bọn họ đều không rõ ràng đây đó rốt cuộc là quan hệ thế nào.


Phu thê? Không phải.


Bằng hữu? Cũng không phải.


Pháo… Không, đây tuyệt đối không phải!



Cuối cùng, Cố Kiều vẫn quyết định cố mà làm gọi hắn một tiếng tướng công.


“Tướng công.”


Lần đầu tiên gọi, có chút không thuần thục, tiếng nói đều cứng.


Đầu của Tiêu lục lang kia một lát không phản ứng, phỏng chừng cũng là bị tiếng tướng công này kinh đến rồi.


Hồi lâu hắn mới trầm thấp tiếng nói hỏi: “Có việc?”


“Ngươi lạnh không?” Cố Kiều hỏi.


“Ngươi rất lạnh?” Tiêu lục lang phản vấn.


“Ân.” Thanh âm của Cố Kiều ở trong bóng đêm nghe nhỏ nhỏ, mang theo một tia giọng mũi nhỏ sau khi bị lạnh.


Tiêu lục lang do dự một chút, vẫn là chia phân nửa chăn bông của mình ra, đắp lên chăn bông của nàng.


Cố Kiều căn cứ nguyên tắc ngươi chia cho ta ta cũng chia cho ngươi, cũng đắp chăn bông của mình lên trên người hắn, sau đó chăn bông của hai người bọn họ triệt để cùng chung.


Thân thể thiếu niên nóng hổi, như một lò lửa nhỏ.


Trong nháy mắt Cố Kiều cảm giác mình ấm áp hơn nhiều.


Tiêu lục lang có chút chinh lăng, tựa hồ đang do dự có cần đạp khách không mời mà đến từ bản thân trong chăn ra ngoài hay không.


“Tướng công, ta không lạnh nữa rồi.”


Giọng nữ tử kiều mềm, mang theo một tia ngây thơ cùng thỏa mãn nho nhỏ.


Tiêu lục lang… Đá, đá không nỗi.


Tảo an (^O^)!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận