CHƯƠNG 34: MUA NÚI
Dịch giả: Luna Wong
Có bạc rồi, Cố Kiều suy nghĩ xem làm chút gì.
Ngày thứ hai Tiêu lục lang tan học trở về, một nhà ba người ngồi ở nhà chính ăn cơm.
Nói là một nhà ba người, kỳ thực quan hệ giữa đây đó thế nào cũng không có, nhưng có chút hài hòa quỷ dị.
Lão thái thái gặm một cái đùi gà to, liếc Cố Kiều một mắt, nói: “Có chuyện thì nói!”
Cố Kiều: Nhãn lực của lão thái thái rất tốt a, làm sao thấy được nàng có lời muốn nói?
“Ta muốn mua núi.” Cố Kiều nói rằng.
“Đông sam hay là thu sam a?” Lão thái thái cho Cố Kiều một nhãn thần im lặng, phảng phất đang oán giận chút chuyện nhỏ này cũng đáng để rề rà.
(Luna: núi cùng áo trong tiếng trung đọc nhanh hoặc không rõ sẽ nghe gần như cùng âm, nên lão thái thái hiểu nhầm ý của nữ chủ)
“Ta nói không phải y sam, là núi lớn, ngọn núi phía sau thôn của chúng ta kia.” Cố Kiều luôn ở trên núi hái mộc nhĩ cùng nấm dại, phát hiện nơi đó thứ tốt không ít, nếu như mua lại, nếu hải hàng núi, có thể hái thuốc, còn có thể đốn củi, săn bắn… Nói chung, khắp núi sườn núi đều là giá trị, tuyệt không sẽ không thua thiệt là được.
“Mua đi!”
Ngoài dự đoán của mọi người là, lão thái thái nửa phần chần chờ cũng không có, ở trong chuyện dùng tiền này, lão thái thái thật là rộng lượng không thể xoi mói.
Đây nếu đổi thành thân nãi Ngô thị của nguyên chủ, chỉ sợ phải nhảy dựng lên mắng Cố Kiều một trận: “Tiểu Tang Môn tinh, nữ nhân bại gia, núi ngươi cũng mua, bạc là gió lớn thổi tới nha!”
Ở trong mắt của đại đa số hương thân, núi là không bao nhiêu tiền, nhiều lắm đó là có thể nhắt chút cúi, hái chút rau dại, tuy nói cũng có hàng núi cùng con mồi, nhưng không ai sẽ vì mấy thứ này mang mua lại cả ngọn núi.
Cố Kiều một là biết hàng, một là có năng lực ứng đối bất kỳ nguy hiểm nào trong núi sâu, nên ngọn núi kia vào trong tay nàng sẽ là một chậu châu báu to lớn.
Dĩ vãng loại sự tình này bản thân nàng quyết định là được rồi, Tiêu lục lang chưa bao giờ can thiệp bất kỳ quyết định gì của nàng, nhưng từ sau khi lão thái thái đến, hình thức ở chung của bọn họ tựa hồ không nhận thức được xảy ra biến hóa nào đó.
“Ngươi nói là ngọn núi từ sau nhà của La nhị thúc bọn họ sao?” Tiêu lục lang hỏi.
“Ân.” Cố Kiều gật đầu.
Bookwaves.com
Thanh Tuyền thôn ba mặt núi vây quanh, nàng xem trúng chính là ngọn núi chính giữa, cũng là đỉnh núi người trong thôn thường đi, nhà của La nhị thúc ngay chân núi.
“Được, một hồi ta đi hỏi lý chính thử xem.” Tiêu lục lang không có do dự gì.
Cố Kiều túm đầu nhỏ, lý chính là gia gia nàng, nàng đi hỏi cũng được, nàng nói ra không phải là vì để hắn bận trước bận sau a.
Ăn xong cơm tối, Tiêu lục lang đi nhà cũ Cố gia.
Chu thị cùng Lưu thị bị nha môn đánh ba mươi đại bản, mấy ngày nay đều đàng hoàng nằm úp sấp ở bên trong phòng dưỡng thương, trong nhà thanh tịnh không ít.
“Tỷ phu! Sao ngươi tới rồi?” Mở cửa là Cố Tiểu Thuận.
“Ta tìm đến lý chính.” Tiêu lục lang nói.
Mặc dù hắn cùng Cố Kiều thành thân, nhưng cho tới bây giờ đều là xưng hô lão gia tử một tiếng lý chính.
“Nga.” Cố Tiểu Thuận chỉ là kinh ngạc tỷ phu tới cửa, nhưng cũng không kinh ngạc xưng hô của tỷ phu, dù sao Cố gia bức bách tỷ phu hắn thành thân trước, nghiền ép tiền mồ hôi nước mắt của tỷ phu hắn sau, từng khoản đều là nợ a.
“Gia, tỷ phu tới!” Cố Tiểu Thuận đưa Tiêu lục lang đi phòng của Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu lục lang một mắt, nếu như hắn nhớ không sai, đây là lần đầu tiên Tiêu lục lang cùng Cố Kiều đại hôn tới nhà cũ Cố gia.
“Đã trễ thế này, chuyện gì?” Cố lão gia tử hỏi.
Tiêu lục lang không mặn không lạt nói rằng: “Ta tới hỏi lý chính, ngọn núi phía sau nhà La nhị thúc bán thế nào?”
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì? Thư viện các ngươi có người muốn mua núi sao?” Tùy ý Cố lão gia tử động não mở rộng ra thế nào cũng tuyệt không sẽ ngờ tới là tôn nữ nhà mình muốn mua núi, “Ngọn núi kia cần không ít tiền… Hơn nữa, cũng không phải ai muốn mua thì mua. Ngọn núi kia không thuộc về thôn chúng ta quản, cũng không thuộc về huyện nha quản, là trong miếu thổ địa.”
“Miếu?” Tiêu lục lang hơi nhíu mày, hắn không biết ở đây vẫn còn có một tòa miếu.
Cố lão gia tử nói: “Không sai, chính là miếu, ngươi tới đây mà không lâu, có khả năng còn từng đi qua. Ở mặt khác của núi, từ chân núi đi vòng qua, ước chừng một canh giờ có thể đi tới. Nếu người của thư viện các ngươi muốn mua núi, phải vào trong miếu tìm chủ trì phương trượng của bọn họ đàm.”
Nghĩ đến cái gì, Cố lão gia tử lại nói: “Nhắc tới, Kiều nương còn ra đời trong tòa miếu đó.”
Bookwaves.com
Sau khi Tiêu lục lang về nhà, Cố Kiều liền tiến lên đón, hỏi hắn nói: “Thế nào? Cố gia nói như thế nào?”
Tiêu lục lang thuật lại nguyên thoại của Cố lão gia tử một phen.
“Là trong miếu thổ địa a…” Nguyên chủ cũng chưa từng đi qua tòa miếu kia, không đúng, án thuyết pháp của Cố lão gia tử, nàng là ra đời ở trong miếu, vậy liền tính là đi qua rồi, “Chưa nói đại khái cần bao nhiêu bạc sao?”
“Cụ thể chưa nói, nhưng cũng có thể một trăm lượng không quá đủ.” Tiêu lục lang nói.
“Nga, vậy ta còn.” Lúc nói chuyện, Cố Kiều từ trong yếm lấy ra một nắm ngân trần tử đặt lên bàn.
Động tác nẻ hạt dưa của lão thái thái dừng lại.
Nhưng mà đây vẫn chưa xong, Cố Kiều lại một nắm, một nắm, một nắm, lại một nắm.
Lão thái thái cùng Tiêu lục lang đồng thời giật mình, những ngân trần tử này ít nói cũng có hai ba mươi lượng đi, nàng lấy ở đâu ra?
Tiêu lục lang lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Đều là ngươi bán hàng núi kiếm được sao?”
“Ân!” Cố Kiều nỗ lực trợn to con ngươi, vẻ mặt chân thành, “Cũng không phải đánh nhau đánh được!”
Tiêu lục lang: “…”
Ở cổ đại đi học không có quá nhiều ngày nghỉ, ngoại trừ mười ngày được nghỉ một ngày, ngày nghỉ điền của vụ nông, ngày nghỉ thụ y của tháng chín, liền chỉ có nghỉ tết tháng chạp đến tháng giêng.
Dĩ vãng nghỉ tết đều ở thượng tuần tháng chạp, năm nay duyên đến muộn hạ tuần, mà bởi vì sắp nghỉ tết, nửa tháng kế tiếp cũng không có ngày nghỉ nữa.
Cố Kiều không hy vọng Tiêu lục lang vì chuyện này mà xin nghỉ ở thư viện, vì vậy quyết định tự vào trong miếu một chuyến.
Lo lắng đến vết xe đổ lần trước, Cố Kiều lúc này không trực tiếp lưu thức ăn cho lão thái thái ở trong nồi, mà là tìm Tiết Ngưng Hương, nhờ cậy nàng chiếu cố lão thái thái một chút.
“Bà cô của ngươi…”
“Bệnh của nàng không đáng ngại, sẽ không truyền nhiễm.”
“A, ta không phải ý này.”
Chuyện Tiết Ngưng Hương bang trợ nàng che lấp, Cố Kiều làm sao có thể không biết? Tự nhiên cũng đoán được Tiết Ngưng Hương đoán ra cái gì, bất quá Tiết Ngưng Hương cũng không có tố giác nàng, cũng không bởi vậy làm bất hòa với nàng.
Tiết Ngưng Hương không có hỏi Cố Kiều làm sao chữa khỏi ma phong bệnh, nàng chỉ cần tin tưởng Cố Kiều là được rồi: “Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho bà cô nhà ngươi.”