Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 36: THAI KÝ


Dịch giả: Luna Wong


Phu nhân chỉ chỉ lò sưởi đặt ở đầu giường bên cạnh thân, ôn hòa cười nói: “Ngồi xuống nói.”


Cố Kiều ngồi xuống kháng, giữa hai người cách một bàn nhỏ, trên bàn nhỏ bày mấy thứ điểm tâm tinh xảo.


Phu nhân đẩy điểm tâm đến trước mặt nàng: “Đói bụng rồi đi? Ăn một chút gì trước, cơm chay lập tức tới.”


“Ân.” Leo núi lâu như vậy, Cố Kiều đích xác đói bụng, Cố Kiều chọn một khối điểm tâm hình hoa màu vàng.


Cố Kiều rất an tĩnh.


“Ăn ngon không?” Phu nhân hỏi nàng.


“Ân.” Cố Kiều gật đầu, thấy phu nhân đầy mặt hoài nghi nhìn mình, dừng một chút, nói rằng, “Ăn ngon hơn của Lý ký.”


“Lý ký là cái gì?” Phu nhân hỏi.


“Cửa hàng điểm tâm tốt nhất trên trấn.” Cố Kiều nói.


Phu nhân cuối cùng cũng buông bỏ, kỳ thực những thứ điểm tâm này là nàng tự mình làm, nàng ở trong phủ trong lúc rảnh rỗi sẽ làm điểm tâm giết thời gian, chỉ tiếc nàng một đôi nhi nữ, nhi tử người yếu ớt nhiều bệnh không thể ăn, thân nữ nhi rất tốt lại không thích ăn, khiến cho nàng cũng hoài nghi ó phải mình làm quá khó ăn hay không.

Cố Kiều ăn không phải giả vờ, nàng cảm thấy rất ăn ngon.


Phu nhân ở chỗ Cố Kiều tìm được cảm giác thành tựu, nhịn không được quan sát Cố Kiều thêm vài lần, trên mặt của Cố Kiều có bớt, đây là lúc nãy cũng đã chú ý tới.


Cô nương thật tốt a, thực sự đáng tiếc, phu nhân âm thầm tiếc hận.



Sau đó, nàng lại chú ý tới tay của Cố Kiều, đó là một đôi tay quanh năm làm việc, lòng bàn tay có vết chai, vết thương giao thác trên mu bàn tay.


Phu nhân nghĩ tới nữ nhi của mình, may mắn nữ nhi là sống ở hầu phủ, không cần chịu khó khăn của dân gian, bằng không nàng làm nương cũng phải đau lòng chết.


Cố Kiều ở trong phòng phu nhân ngồi một hồi, cho hết cả một đĩa hạt dẻ vào trong bụng, lúc này chủ trì phương trượng cũng trở về chùa miểu.


Cố Kiều rốt cuộc chưa quên chính sự, cùng phu nhân cáo từ xong đi thiện phòng của phương trượng.


Tuổi tác của phương trượng hơi lớn, có râu mép hoa râm, tinh thần lại hết sức quắc thước, chắc là do quanh năm tu hành tập võ.


Cố Kiều đơn giản rõ ràng nói tóm tắt ý đồ đến: “… Chẳng biết phương trượng có bằng lòng bán hay không?”


Nói xong, một lát không đợi phương trượng trả lời. Nàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy phương trượng không nháy mắt nhìn chằm chằm…mặt của nàng


Bookwaves.com

Cố Kiều vừa định hỏi, trên mặt ta có cái gì sao? Lời đến bên môi nhớ tới, trên mặt nàng không phải là có cái gì sao?


“Phương trượng?” Cố Kiều nhắc nhở.


“Khụ khụ khụ!” Phương trượng hoàn hồn, hắng giọng một cái, ngồi thẳng thân thể mới nói, “Ngươi vừa nói… Muốn mua núi?”


Cố Kiều: “Đúng vậy.”


Chủ trì phương trượng: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”


Ân?


Đề tài này có phải xoay chuyển có chút nhanh sao?



“Tuổi còn nhỏ không thể mua núi sao?” Cố Kiều nhàn nhạt hỏi.


“A, không đúng không đúng! A di đà phật, tiểu thí chủ không nên hiểu lầm!” Phương trượng một tay lập chưởng, nói rằng, “Tĩnh Tâm sư đệ đi chưởng quản tài vật chùa miểu ra ngoài rồi, phải hai ba ngày mới quay về, không bằng mấy ngày nữa thí chủ trở lại đi.”


“Được, mấy ngày trước năm ta sẽ trở lại một chuyến.” Cố Kiều dứt lời, liền đứng dậy cáo từ.


Ánh mắt của phương trượng thủy chung rơi vào cái bớt của nàng.


Cố Kiều cau đầu lông mày nhỉ: “Phương trượng, tuy rằng ta không ngại người khác nhìn ta như thế nào, nhưng người là người xuất gia, luôn nhìn chằm chằm chỗ thiếu hụt của người khác như thế, có phải có chút không nên hay không a?”


Phương trượng vội vàng bồi tội: “Lão nạp thất lễ, thỉnh tiểu thí chủ đừng trách!”


Sau khi Cố Kiều rời đi, phương trượng thật lâu lấy lại tinh thần.


Một đệ tử đi lên trước hỏi: “Phương trượng, người làm sao vậy?”


“Nhớ lại một việc.” Phương trượng nói.


“Chuyện gì?” Đệ tử hỏi.


Phương trượng thở dài một tiếng nói: “Chuyện rất nhiều năm trước.”


Đêm đó hắn uống nhiều rồi, điểm thủ cung sa cho tiểu oa nhi vừa sinh, kết quả hắn tay run một cái, điểm vào trên mặt của tiểu nữ anh …


Ngày thứ hai hắn tỉnh lại, nhớ tới chuyện hồ đồ bản thân làm, vội vàng bồi tội với hầu phu nhân, kết quả phát hiện hai má của hài tử trong ngực hầu phu nhân trắng sạch, căn bản không có vết tích thủ cung sa.


Bởi vì là uống nhiều rồi, nên kỳ thực hắn cũng không thập phần xác định với trí nhớ của mình, nếu trên mặt của tiểu anh hài không có, như vậy chắc là bản thân không có làm đi?



Đã nhiều năm như vậy, hắn đã triệt để quên sự kiện kia. Nhưng mới vừa rồi nhìn thấy tiểu nha đầu kia, hồi ức thoáng cái xông lên đầu, hắn lại hoài nghi một đêm kia có phải hắn thật đã điểm thủ cung sa lên trên mặt người ta không?


Không đúng, hắn điểm chính là thiên kim hầu phủ, nha đầu vừa rồi nói nàng là thôn dân chân núi.


Cố Kiều ra thiện phòng củachủ trì liền đi tìm vị phu nhân kia, kết quả là được cáo biết đối phương đã xuống núi.


“Mấy hộp điểm tâm này là phu nhân phân phó tiểu tăng đưa cho tiểu thí chủ, thỉnh tiểu thí chủ cần phải nhận lấy.” Hòa thượng quét tước thiện phòng đưa một bao phục lớn cho Cố Kiều.


Cố Kiều cầm ở trong tay cân nhắc trọng lượng, biết vị phu nhân kia lưu hết tất cả điểm tâm lại cho mình.


Bookwaves.com

Cố Kiều than nhẹ một tiếng, xiêm y còn chưa trả lại cho nàng nữa…


Xiêm y phu nhân cho Cố Kiều đẹp là đẹp, nhưng bất lợi cho đi sơn đạo, phỏng chừng không hai bước sẽ làm rách. Cái này không thể trách chất lượng của người ta không tốt được, dù sao người ăn mặc loại chất liệu này, đều không cần bản thân phải tự đi bộ.


Trên đường trở về, Cố Kiều đi rất nhanh, nàng có chút bận tâm lão thái thái cùng nhà cách vách không hợp, dù sao tính tình của lão thái thái không tốt, người lại kén chọn, thuộc về loại hình cực độ không hợp đàn.


Không ngờ Cố Kiều vừa vào cửa thì trợn tròn mắt.


Tình huống gì? Thế nào nhiều người như vậy? Còn tất cả đều là nữ nhân?


Cố Kiều và Tiêu lục lang đều không chủ động đi lại với người trong thôn, trong ngày thường chỉ có nhà ai muốn viết thư đọc thư mới có thể tới nhà bọn họ, kỷ lục cao nhất một ngày ba người, không thể nhiều hơn nữa.


Nên Cố Kiều ckhông hiểu nhà chính của nhà bọn họ làm sao đột nhiên đã chật ních?


Lão thái thái uy vũ khí phách ngồi ở trên một cái ghế, bà nương của La nhị thúc La nhị thẩm tử bưng một bình trà, một mực cung kính đứng ở bên cạnh nàng.


Mà bên kia là tiểu tức phụ nhi nhà Trương thẩm tử nhà Quế Phương, Quế Phương bưng cái khay, trong khau bày hạt dưa cùng chung trà.


Cố Kiều càng buồn bực, Quế Phương tỷ không phải mới ra tháng sao?


Những người còn lại tựa hồ không tư cách gần người, vì vậy đứng ở đối diện, ngươi chen ta ta chen ngươi, rất giống nhất bộ tuồng nông thôn hãy cung đấu !



“Được rồi, đều quay về đi.” Lão thái thái buông hạt dưa, phất phất tay.


Mọi người lui ra, trước khi đi, tất cả đều oai thất tà bát hành lễ với lão thái thái.


Các cung phi hành lễ cảnh đẹp ý vui, nhưng một đám bà tử nông thôn bọc khăn đội đầu hành lễ, vậy đơn giản là đại hình hiện trường tai nạn xe cộ!


Cố Kiều như bị sét đánh, nắm Tiết Ngưng Hương bên người hỏi: “Lão thái thái nhà của ta lại làm gì?”


Tiết Ngưng Hương khó nén sùng bái nói rằng: “Bà cô thuyết hí cho các hương thân nghe! Nói cực dễ nghe!”


Khóe miệng của Cố Kiều giật một cái: “Hành lễ lại là chuyện gì xảy ra?”


Tiết Ngưng Hương suy nghĩ một hồi mới hiểu được Cố Kiều chỉ cái gì: “Nga, ngươi nói cái này a? Bà cô dạy, nàng nói người của hí ban đều như vậy!”


Người của hí ban mới sẽ không như vậy!


Lão thái thái minh mục trương đảm lừa dối mọi người hành lễ cho nàng.


Cố Kiều bồn chồn, rốt cuộc lão thái thái từ đâu tới nha, có thể tác yêu như thế sao?


Tiểu kịch trường ①


Lão thái thái: Lập quy củ, ai gia chuyên nghiệp!


*


Tiểu kịch trường ②


Kiều Kiều: Nói ra ngươi có thể không tin, ngươi là thuốc của ta.


Lục lang: …



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận