Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 38: THÀNH CÔNG


Dịch giả: Luna Wong


Phùng Lâm nháy mắt với Cố Kiều, hy vọng nàng có thể khuyên nhủ Tiêu huynh, Cố Kiều chỉ làm như không nhìn thấy, chọc Phùng Lâm tức giận đến chết khiếp.


Trước khi giải phẫu, lão đại phu đưa qua một phần công văn kỳ quái, Tiêu lục lang hơi dừng lại.


“Đây là cái gì?” Hắn hỏi.


Lão đại phu ho nhẹ một tiếng nói: “Thư đồng ý giải phẫu, cần gia thuộc ký tên.”


… Cũng rất mê.


Hắn làm đại phu mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa nói qua một biễu diễn như thế a!


Bất quá, nếu là Cố cô nương cường liệt yêu cầu, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.


Cái chữ này Phùng Lâm không thể ký, bản thân Tiêu lục lang cũng không thể ký, Cố bác sĩ rốt cục phải thể nghiệm một cái nghiệm của gia thuộc, sau đó bi thôi phát hiện, nàng không biết viết tên của bản thân a!


Thật bi thương a? ? ?


Trước đây để nhị đông gia nghĩ thư đồng ý giải phẫu hoàn toàn không cân nhắc qua vấn đề này a?


Dùng thể bút tẩu phi long địa của bác sĩ kiếp trước Cố Kiều ký hai chữ, sẽ bị xem thành chữ như gà bới đi?



Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.


Cố Kiều cầm lấy cán bút, vò đầu bứt tai, gấp đến độ mặt nhỏ đỏ rần.


Là muốn uy phong ở trước mặt Tiêu lục lang, kết quả cái này toàn bộ quét tường rồi.


Tiêu lục lang nhìn Cố Kiều một mắt, cầm cán bút còn cầm lưu loát như vậy, còn tưởng là nàng biết viết.


Cuối cùng, vẫn là Tiêu lục lang viết thay, ký tên của Cố Kiều.


Tiêu lục lang bị mang đi sương phòng chuyên, loại an thần thang này kỹ lưỡng đến dùng dễ lộ, lần này lão đại phu trực tiếp đưa cho hắn một chén ma phí tán.


Ma phục tán chính là thuốc tê của cổ đại, có người nói thần y Hoa Đà sáng chế, chỉ bất quá phương thuốc ma phí tán chân chính đã thất truyền, ma phí tán hôm nay các đại phu sử dụng phần lớn là do mạn đà la hoa chế thành bột thuốc hoặc nước thuốc.


Loại thuốc này có thể khiến người gây tê trấn định đồng thời dẫn đến cơ thể lỏng, tuyến mồ hôi phân bố đã bị ức chế, nên cũng gọi là mông hãn dược.


Độc tính của mông hãn dược không nhỏ, Cố Kiều đương nhiên sẽ không cho Tiêu lục lang dùng cái này, đựng trong chén kia thật ra vẫn là an thần dược vốn có của Hồi Xuân đường.


Bookwaves.com

Tiêu lục lang uống vào không bao lâu liền nặng nề ngủ.


Cố Kiều tìm cái cớ bỏ lại Phùng Lâm, lần này hao tổn còn lâu hơn lúc trước, Cố Kiều sẽ không nói mình muốn đi mao xí, mà chỉ nói xuống đường đi dạo, xem có hàng tết gì có thể mua không.


Phùng Lâm bị nàng chọc giận đến đau gan, mới vừa rồi không ngăn trở Tiêu huynh thì thôi, lúc này Tiêu huynh đều sắp bị người động đao, nàng tốt rồi, còn có nhàn hạ thoải mái xem hàng tết!


Quả nhiên là một nữ nhân không có tim không có phổi!



Cố Kiều từ hậu môn trở về Hồi Xuân đường, lão đại phu ở cửa sương phòng chờ.


Lão đại phu là lão nhân của Hồi Xuân đường, ở chỗ này không dưới ba mươi năm, y thuật mặc dù so ra kém Trương đại phu của kinh thành, nhưng đức hạnh tuyệt đối xưng là lương tâm nghiệp giới. Không thôi, nhị đông gia cũng sẽ không yên tâm để hắn tham dự chuyện này.


Lão đại phu hết sức tò mò với phẫu thuật lần này, có chút muốn cùng Cố Kiều đi vào.


Cố Kiều lại coi như không lĩnh hồi ý của hắn, vào phòng liền đóng cửa lại.


Lão đại phu: “…”


Cố Kiều cảm thấy lão đại phu cũng không dễ dàng, quay đầu lại cho hắn mấy phương thuốc để đáp tạ, về phần bí mật của dược tương, nàng tạm thời còn chưa muốn để người khác biết.


Cố Kiều mở dược tương, chỉ cho Tiêu lục lang một mũi gây tê cục bộ trước.





Một lúc lâu sau, Cố Kiều cõng sọt nhỏ đi ra.


Lão đại phu cùng nhị đông gia vội vàng chào đón, trăm miệng một lời hỏi: “Giải phẫu thế nào?”


Cố Kiều gật đầu nói: “Giải phẫu rất thành công.”


Thao tác của nàng hoàn toàn không có vấn đề, chỉ bất quá tình huống khôi phục cụ thể mỗi người mỗi khác, còn có chính là mắt cá chân của hắn dù sao bị thương lâu lắm, dù là giải phẫu thành công, cũng cần một đoạn thời gian rất dài phục kiện.


Nhưng chí ít giải phẫu thành công, hắn cũng không cần đau nữa.



Nghĩ đến một cả ngày lẫn đêm nhiều như vậy, hắn đều đau, còn luôn luôn đi múc nước nhóm lửa… làm đủ việc nặng, trong lòng Cố Kiều có chút không phải tư vị.


Sớm biết hắn đau như thế, nàng không để ý tới lòng tự ái của hắn, việc gì cũng không để hắn làm.


Khi Tiêu lục lang tỉnh lại vẫn là lão đại phu ở bên cạnh hắn.


Lão đại phu nói với hắn tình huống của hắn, giải phẫu rất thành công, bảo hắn về nhà tĩnh dưỡng, mười ngày sau trở lại: “… Nhớ kỹ, mười ngày này nhất thiết không thể chịu lực, nằm trên giường nghỉ nhiều, không ăn vật cay độc, kỵ rượu…”


Bookwaves.com

“Ân?” Tiêu lục lang bỗng nhiên nghi ngờ ừ một tiếng, thần sắc hoảng hốt nhìn lão đại phu.


Lão đại phu cho là hắn nghe không hiểu, cười cười, nói rằng: “Ta bảo ngươi kỵ rượu, chính là chớ uống rượu, hiểu chưa? Tuổi quá trẻ, dù là không sinh bệnh cũng không nên uống rượu a.”


Tiêu lục lang rũ mâu: “Ân.”


Lão đại phu căn dặn xong liền để hỏa kế đi đại đường gọi Phùng Lâm cùng Cố Kiều.


Phùng Lâm chạy vào phòng câu nói đầu tiên đó là: “Tiêu huynh ngươi còn sống chứ?”


Theo sau lưng hắn Cố Kiều trừng mắt!


Phùng Lâm đi tới bên giường, muốn nhìn thương thế của Tiêu lục lang, thế nhưng sớm bị băng bó kỹ, chỉ có thể nhìn được từng vòng sa bố quấn quanh.


“Đau không?” Phùng Lâm hỏi.


Dược hiệu của thuốc tê qua đi, lúc này là có chút đau, nhưng lâu như vậy, hắn đã đau quen rồi, liền lắc đầu, nói: “Không đau.”


Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Phùng Lâm nghiêng đầu qua chỗ khác, hung ba ba trừng hướng Cố Kiều: “Mới vừa rồi ngươi không ở, Trương đại phu nói ngươi không nghe được, ta sẽ nói lại một lần với ngươi! Ngươi nhớ cho kĩ cho t!”



Một chữ không lọt lặp lại căn dặn của lão đại phu cho Cố Kiều nghe.


Cố Kiều thập phần lắng nghe.


Một bên lão đại phu thẳng lau mồ hôi lạnh, tiểu tử, sợ là ngươi không biết những sự hạng chú ý này đều là ai giao xuống đi…


Ra y quán sắc trời không còn sớm, La nhị thúc giúp đỡ Phùng Lâm đỡ Tiêu lục lang lênxe bò, sau khi La nhị thúc tiễn Phùng Lâm về thư viện trước, sau đó mới mang theo Cố Kiều cùng Tiêu lục lang chạy về thôn.


Mới vừa đi tới phân nửa, bụng của Cố Kiều cùng Tiêu lục lang đồng thời kêu.


Hai người là ăn điểm tâm xong mới ra ngoài, nhưng bận rộn hơn nửa ngày, cơm trưa đều quên ăn.


Bầu trời âm trầm, thoạt nhìn sắp có tuyết rơi.


Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói với Tiêu lục lang: “Sắp có tuyết rơi, chúng ta sẽ không ăn ở bên ngoài, ta đi mua mấy cái bánh hành dầu lót bụng trước.”


Phụ cận vừa vặn có bán bánh hành dầu, Tiêu lục lang gật đầu: “Được.”


Chỗ bán bánh hành dầu ở khúc quanh bọn hắn đi ngang qua, Cố Kiều nhẹ nhàng nhảy xuống xe bò, sải bước đi đến mục tiêu. Có lẽ là đi quá gấp, lại bị người đụng phải.


Trời đất chứng giám, lúc này không phải nàng cố ý đụng người khác, mà là người khác cố ý đụng nàng.


Kiếp trước Cố Kiều không thật chỉ là một bác sĩ, loại chút tài mọn này cũng muốn lừa gạt nàng? Người ở trên người nàng chiếm được tiện nghi còn chưa sinh ra đó!


Người nọ đụng xong Cố Kiều liền một đầu xông vào đám người.


Cố Kiều cười lạnh một tiếng, liếc nhìn mặt đất, đầu ngón chân nghiền một cái, một cục đá bay lên, bị đầu ngón chân của nàng đá một cái, bất thiên bất ỷ đập trúng đầu của người kia.


“A ——” người nọ hét thảm một tiếng ngã nhào xuống đất, sau đó quay đầu lại, một mắt thấy sau đoàn người, Cố Kiều dường như tiểu sát thần vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận