Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 39: TẾ TỬU


Dịch giả: Luna Wong


Có lẽ là ánh mắt kia quá có xuyên thấu lực, xuyên thấu qua biển người mênh mông, như trước như dao thẳng đâm hai mắt của tiểu mao tặc.


Tiểu mao tặc cơ hồ là theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, đứng lên bỏ chạy!


Mao tặc đào tẩu khỏi tay của Cố Kiều, ân… Còn chưa từng có!


Cố Kiều đuổi theo hắn, vào một bên ngõ nhỏ.


Tiểu mao tặc dùng hết sức lực đầu thai, nhưng mà sau lưng Cố Kiều như trước càng đuổi càng gần, mà hắn vừa mới hoảng không chọn đường tựa hồ chọn một cái ngõ cụt, phía trước không đường!


Tiểu mao tặc luống cuống, dưới huyết khí cuồn cuộn dĩ nhiên rút chủy thủ giấu ở trong tay áo ra.


“Đừng tới đây! Không thôi ta giết ngươi!” Hắn trợn mắt rít gào.


Mí mắt của Cố Kiều chưa từng nâng một chút, một cước đặng lên tường, mượn lực nhảy lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, một chân khác đạp chủy thủ của tiểu mao tặc, hung hăng đá bay chủy thủ ra ngoài.


Tiểu mao tặc trừng to mắt, một giây kế tiếp, thân thủ của Cố Kiều hạ xuống, đá trúng bộ ngực hắn, hắn đến kêu thảm thiết cũng không kịp, liền nặng nề nằm trên đất.


Cố Kiều lạnh lùng đi tới, dùng chân hất thân thể của hắn, nhặt hà bao từ trong ống tay áo của hắn rơi ra ngoài lên.


Tiêu lục lang còn ở xe bò chờ, Cố Kiều không hao tổn công phu cùng hắn, cũng không có ý định báo quan, chuẩn bị cứ vậy rời đi, không ngờ vừa xoay người, tiểu mao tặc liền bất động thanh sắc cầm chủy thủ trên đất lên.


Nhưng mà hắn còn chưa có xuất thủ, Cố Kiều liền một cước dẫm nát cổ tay của hắn, lúc này làm gãy xương tay của hắn.


“A ——” tiểu mao tặc lại một tiếng thê lương kêu thảm thiết, hắn quả thực không rõ đối phương làm sao làm được, rõ ràng nàng đều không quay đầu lại nhìn, trên ót nàng có mắt sao?



“Bắt hắn lại!”


Trước ngõ nhỏ bỗng nhiên có tiếng nam tử phân phó mấy tên hộ vệ, vội vã quét Cố Kiều một mắt, không lưu ý, thẳng chạy đến chỗ tiểu mao tặc kia.


“Tìm được chưa?”


Đúng lúc này, một công tử tuổi còn trẻ thở hồng hộc theo tới.


Có lẽ là chạy quá nhanh, thể lực tiêu hao, hắn chạy đến liền cũng không chạy nổi nữa, đỡ lấy tường trực suyễn khí.


Cố Kiều cùng hắn gặp thoáng qua.


Hắn đột nhiên mở miệng: “Cố cô nương?”


Cố Kiều dừng bước chân lại nhìn về phía hắn: “Tiểu Tần tướng công?”


Thôn trấn nhỏ như vậy sao? Bắt một mao tặc cũng có thể gặp gỡ hắn?


Bên kia, đám hộ viện đè lại tiểu mao tặc đã trở về, trong tay một người trong đó đang cầm một tranh cuộn, trình cho tiểu Tần tướng công nói: “Thiếu gia, tìm được rồi!”


Bookwaves.com

“Nhanh như vậy? Không phải nói kẻ cắp chuyên nghiệp không dễ bắt sao?” Tiểu Tần tướng công tiếp nhận tranh cuộn.


Hộ viện liếc nhìn Cố Kiều, nói: “Là vị cô nương này bắt hắn lại.”


Kinh lịch một chuyện lần trước, ấn tượng của tiểu Tần tướng công đối với Cố Kiều đã có thay đổi cái nhìn, mặc dù Cố Kiều hố hắn một trăm lượng bạc, nhưng so với bị nàng tử triền lạn đả, hắn càng có thể tiếp thu nàng tham tài.


“Lần này lại đa tạ ngươi.” Tiểu Tần tướng công khách khí nói.



Cố Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Sao ngươi cứ bị trộm đồ thế?”


Tiểu Tần tướng công ngượng ngùng nói rằng: “Chắc là tin tức tiết lộ phong thanh, bị người đối diện theo dõi.”


Cụ thể tin tức gì hắn không nói, Cố Kiều cũng không có hỏi.


Cố Kiều chỉ là muốn tìm lại túi tiền của mình mà thôi, cái khác không có quan hệ gì với nàng. Nàng không phản ứng tiểu Tần tướng công nữa, mặt không thay đổi ly khai.


Nhìn bóng lưng không chút do dự nào đi khỏi của nàng, tiểu Tần tướng công không hiểu nhíu nhíu mày, nàng… Thực sự không có ý gì với mình sao?


“Thiếu gia.” Lại một danh hộ viện chạy tới, “Tiểu nhân nhặt được một cái khăn trên đất, không biết có phải là của vị cô nương mới vừa rồi kia hay không?”


Tiểu Tần tướng công nhanh chóng lấy khăn đuổi theo phương hướng Cố Kiều ly khai.


Chờ hắn đuổi tới chỗ Cố Kiều, Cố Kiều đã lấy bánh hành dầu trở lại xe bò.


“Cố cô nương! Cố cô nương!” Tiểu Tần tướng công là người đọc sách sống an nhàn sung sướng, mới vừa đuổi tiểu mao tặc đã mài sạch thể lực của hắn, chuyến này hoàn toàn là dựa vào ý chí lực kiên trì.


Hắn đỡ xe bò thở không được, thật lâu không có thể mở miệng nữa.


Ánh mắt của Tiêu lục lang trở nên có chút lạnh.


Cố Kiều buông tay, hình dạng “Không có quan hệ gì với ta nha, ta không biết hắn”.


“Có việc?” Tiêu lục lang nhàn nhạt hỏi.



Tiểu Tần tướng công nghe tiếng sửng sốt, nhìn chăm chú nhìn về phía Tiêu lục lang, nét mặt hiện lên một tia xấu hổ: “A… Tiêu công tử đã ở a…”


Tiêu lục lang: Nên ngươi là nhân lúc ta không mới đuổi theo tới đây sao? !


Tiểu Tần tướng công đưa khăn trong tay tới: “Cố cô nương, khăm của ngươi rớt.”


Cố Kiều nhìn một chút, nói: “Không phải của ta.”


“A…” Tiểu Tần tướng công lúng túng hơn, đuổi một đường kết quả không phải của nàng, sao cảm giác có chút mất mặt a?


Tiểu Tần tướng công sốt ruột, thân thể ngã một cái, bức họa trong lòng rớt xuống, vừa vặn nện ở trên xe bò, mở ra ở bên chân Tiêu lục lang.


Đó là một bộ Giang Nam yên vũ đồ, hữu sơn hữu thủy, còn có ô bồng thuyền trong mưa. Dù là Cố Kiều không hiểu tranh chữ, cũng hiểu được bức họa này bút hàm mặc bão, ý cảnh xa xưa.


Bức họa này không dễ có, phụ thân căn dặn hắn sau khi lấy tới tay cần phải bảo quản thích đáng, không được để người thấy.


Lúc này đột nhiên bức tranh hấp thụ ánh sáng, nguyên bản tiểu Tần tướng công cực khẩn trương, có thể thấy được Cố Kiều nhìn chằm chằm bức tranh tựa hồ rất tò mò, hắn đột nhiên không nóng nảy thu bức tranh lại.


Bookwaves.com

Hắn hơi có chút tự hào nói rằng: “Đây là mặc bảo của Chiêu Đô tiểu hầu gia! Tên là 《 Xuân Sơn Yên Vũ Đồ 》, là năm tiểu hầu gia mười hai tuổi du lịch Giang Nam vẽ. Bức tranh của tiểu hầu gia thiên kim khó cầu, ta tiêu giá cao mới từ trong tay người quen mua được!”


Cố Kiều cầm lấy bức tranh, mở to con ngươi: “Mười hai tuổi đã vẽ tốt như vậy?”


Dáng dấp kinh ngạc của Nàng ngây ngô manh manh, ngay cả bớt hồng sắc trên mặt ở trong mắt tiểu Tần tướng công cũng không xấu.


Tiểu Tần tướng công càng phát ra đắc ý nói: “Đây vẫn chỉ là hắn tiện tay vẽ thôi, có người nói vẽ không hài lòng, vứt bỏ, là hạ nhân len lén bảo tồn. Nếu như ngươi thích nói… Cho ngươi xem thêm hai mắt!”


Cố Kiều: “…”


Ánh mắt của Tiêu lục lang nhàn nhạt đảo qua trên bức họa kia, lập tức vân đạm phong khinh nói rằng: “Đồ giả.”


Tiểu Tần tướng công sửng sốt một chút mới phản ứng được hắn nói là bức họa này, lúc này giơ chân: “Ngươi nói bậy! Bức họa này của ta rõ ràng là bút tích thực, sao có thể là đồ giả?”


Tiêu lục lang nói: “Chính là đồ giả.”



Tiểu Tần tướng công cất cao âm lượng: “Ngươi nhìn chỗ nào ra đồ giả?”


Tiêu lục lang làm như cho hắn một ánh mắt đều ngại nhiều: “Ngươi nhìn chỗ nào không ra đồ giả?”


Lời này quá kiêu ngạo, đơn giản là đang nói bức họa này giả tạo vô cùng thê thảm, chỗ chỗ đều là kẽ hở.


Tiểu Tần tướng công rốt cục nhịn không được nữa xù lông: “Ngươi biết cái gì? Một hàn môn thư sinh như ngươi biết vẽ sao? Ta đã tìm chuyên gia giám định rồi! Đây là bút tích thực của tiểu hầu gia!”


“Hắn chưa từng vẽ bức họa này.” Tiêu lục lang bình tĩnh nói.


“Làm sao ngươi biết hắn chưa từng vẽ bức này? Ngươi quen biết hắn sao?”


Lời nói này đi ra, bản thân tiểu Tần tướng công cũng nở nụ cười.


Một người què ở nông thôn, làm sao có thể quen biết tiểu hầu gia Chiêu đô đại danh đỉnh đỉnh?


Chiêu thủ đô thành hầu gia nhiều, nhi tử của hầu gia cũng nhiều, mỗi nhi tử đều là tiểu hầu gia, nhưng thể được gọi là Chiêu đô tiểu hầu gia lại chỉ có một.


Chiêu đô tiểu hầu gia là đích tử của Tuyên Bình hầu, sinh mẫu là Tín Dương công chúa, thâm thụ đương kim bệ hạ sủng ái.


Hắn ba tuổi lên Kim Loan điện, lực chiến quần nho, đánh một trận thành danh! Bốn tuổi nhập Quốc Tử giám, năm tuổi đọc một lượt quốc thư điện, tinh thông lục quốc ngữ ngôn!


Lê viện trưởng của Thiên Hương thư viện đứng hàng đầu trong tứ đại tài tử kinh thành, đó là bởi vì tài tử bảng cần tuổi tròn mười tám mới có thể lên, thành tích khoa cử của Lê viện trưởng đến nay không người vượt qua cũng là bởi vì vị tiểu hầu gia này cho tới bây giờ chưa khoa cử!


Hắn mười hai tuổi liền được bệ hạ bổ nhiệm tế tửu Quốc Tử giám, sứ thần ngũ quốc đều từng lai chúc mừng vị thiếu niên tế tửu này, đó là tao nhã liễm diễm chân chính, có một không hai của Chiêu đô!


Nhưng trời không chìu người nguyện chính là, mặc dù tiểu hầu gia có xuất thân cùng tài học không có gì sánh kịp, nhưng ở trong một hồi hỏa hoạn của Quốc Tử giám đột phát ngoài ý muốn bỏ mình, có người nói hắn là bị tươi sống chết cháy.


Chết ở đêm trừ tịch – đêm 30, năm ấy mười bốn tuổi.


Ngày hôm qua trong 38 chương《 Thành Công 》, đối thoại của lão đại phu cùng Tiêu lục lang, ngươi phẩm, ngươi tinh tế phẩm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận