CHƯƠNG 43: BÓNG ĐÈ
Dịch giả: Luna Wong – kể từ hôm nay, mình sẽ bão chương 3 ngày liên tục luôn. Nhắc mới thấy trùng hợp, hôm nay mùng một trong truyện cũng mùng một luôn nè
Tiêu lục lang ghét trừ tịch, bởi vì ban đêm trừ tịch trước đó, hắn cũng sẽ mộng hỏa hoạn vô biên.
Hắn nỗ lực không muốn đi vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, có thể thật sâu cảm thụ được tuyệt vọng trong ánh lửa.
“Tiêu lục lang, nói trước nha, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa! Ngươi không thể táy máy tay chân với ta!” Cố Kiều nghiêm trang nói.
“Ai muốn táy máy tay chân với ngươi?” Hắn phiền táo quay mặt đi.
Cố Kiều bưng một chén nước đến: “Ai có thể bảo đảm a? Nam nhân các ngươi ngoài miệng một bộ, sau lưng lại một bộ! Vì phòng ngừa ngươi làm chuyện xấu, ta phải ở chỗ này đặt một chén nước, nửa đêm nếu ngươi dám bò qua làm lật úp chén nước này, ngươi chính là cầm thú!”
“Được, nếu như ta qua đó, ta chính là cầm thú!”
Hắn làm sao có thể qua đó được?
Hắn đối với nữ nhân này một chút cách nghĩ cũng không có!
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, hắn đắc ý liếc nhìn Cố Kiều đầy mặt phát mộng, phảng phất đang nói, thế nào? Ta chính là không hăng hái với ngươi đi?
Vậy mà Cố Kiều không những không có vui vẻ, trái lại quất cho hắn một cái tát: “Ngươi đến cầm thú cũng không bằng!”
Tiêu lục lang thức tỉnh!
Hắn ngồi dậy, kinh giác không phải là gian nhà của mình, trên vách tường dán mấy chữ phúc cong vẹo, trên cửa sổ dán xấu đến không đành lòng nhìn thẳng.
Đều là kiệt tác của lão thái thái cùng Cố Tiểu Thuận.
Tiêu lục lang cuối cùng cũng nhớ lại đây là nơi nào, hắn nhìn bên cạnh thân mình.
Mặt Cố Kiều hướng về phía hắn nằm nghiêng, gò má trẻ con mập mập bị ép tới thịt đô đô, cái miệng nhỏ nhắn cũng dẩu lên.
Nàng vẫn cầm lấy tay hắn, bắt tròn một đêm.
Tiêu lục lang nghĩ tới mộng cầm thú kỳ quái kia, mày nhỏ anh tuấn nhướng lên, lạnh lùng lấy tay của Cố Kiều ra!
Trong lúc ngủ mơ bị người ghét bỏ, Cố Kiều bất mãn rầm rì một tiếng, lần thứ hai bắt lại tay của hắn.
Tiêu lục lang cũng lần thứ hai lấy tay nàng ra, nhưng mà không có ích lợi gì, nàng vẫn quấn lên.
Cũng không biết hắn từ chối bao nhiêu lần, đến cuối cùng bản thân hắn đều mệt mỏi, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Bookwaves.com
Mãi cho đến hừng đông, bóng đè cũng không có xuất hiện.
——
Phùng Lâm ở Thanh Tuyền thôn ba ngày, Tiêu lục lang cũng cùng Cố Kiều ngủ cùng giường ba ngày, ngoại trừ đêm đầu tiên nàng bắt tay hắn, sau đó cũng không có, đều là dùng cả tay chân, Tiêu lục lang tỉnh dậy luôn có thể phát hiện hai người nằm cùng một chăn.
Tiêu lục lang tức giận cũng phải hỏi nàng: “Ngươi… Ngươi có phải là cố ý hay không?”
“Ân?” Cố Kiều sẽ đầy mặt mờ mịt nhìn hắn.
Khiến cho Tiêu lục lang nhất thời cũng không xác định, rốt cuộc là ai ngủ không thành thật, làm không tốt là hắn kéo người ta vào chung một chăn…
Hôm nay là ngày Tiêu lục lang cắt chỉ, kỳ thực Cố Kiều ở nhà cũng có thể cắt, nhưng dạng này dễ bại lộ, hơn nữa thuốc Đông y của lão thái thái cũng uống xong rồi, nên đi bốc cái mới.
Đừng xem phương thuốc kia chỉ là trị liệu phụ trợ, nhưng có nó hiệu quả trị liệu đích xác sẽ tốt hơn.
Cơm sáng qua đi, Cố Kiều cùng Tiêu lục lang, Phùng Lâm liền ngồi xe bò của La nhị thúc đi Hồi Xuân đường trên trấn.
Bọn tiểu nhị đều trở về lễ mừng năm mới, trong Hồi Xuân đường chỉ có nhị đông gia, Vương chưởng quỹ cùng với vị lão đại phu vẫn giả mạo danh y cho Tiêu lục lang kia.
Ba người đều là từ trong nhà chạy tới, muốn nhìn hiệu quả sau khi cắt chỉ xem đến tột cùng làm sao.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Cố Kiều mình cũng cực chờ mong.
Nàng xác định thao tác quá trình giải phẫu không có bất kỳ sai lầm, nhưng cụ thể khôi phục thế nào còn phải xem kết quả sau cùng.
Chỉ là lão đại phu cắt, điểm ấy y thuật hắn vẫn có.
Sau khi cắt qua, ánh mắt mọi người liền không hẹn mà cùng rơi vào trên người của Tiêu lục lang.
Lần giải phẫu này chuyện liên quan quá nhiều, nhị đông gia đến nay chưa buông tha cách nghĩ chữa bệnh cho tiểu hầu gia, mặc dù hắn hồi kinh mừng năm mới đã bị lão gia tử nhà mình mắng một trận.
Bookwaves.com
Vương chưởng quỹ có chút chờ mong giải phẫu thành công, dù sao hắn là một người có lương tâm; nhưng hắn cũng hy vọng giải phẫu thất bại, dù sao điều kiện tiên quyết làm người có lương tâm là hắn phải làm người trước, chết rồi chính là quỷ.
Chữa bệnh cho tiểu hầu gia, thực sự sẽ chết!
Tiêu lục lang ngồi ở trên ghế, cắt xong dây hai chân chậm rãi dời đến trên mặt đất, quải trượng ngay bên cạnh hắn, bất quá, hắn không đưa tay lấy.
Hắn vịn cái ghế đứng lên, đầu tiên là dùng chân trái không bị thương, khi hắn dùng chân phải bước ra ra bước đầu tiên, chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm nhũn, cả người nhào tới phía trước!
Cố Kiều tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn, cùng hắn bế đầy cõi lòng.
Đôi phu thê nhỏ mà, người bên ngoài trái lại không nói gì, nhưng nhĩ căn của Tiêu lục lang nóng lên.
Cố Kiều không nhận thấy được sự khác thường của hắn, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở mắt cá chân của hắn.
“Ngươi không sao chứ?” Nàng theo dõi mắt cá chân của hắn hỏi.
Tiêu lục lang lắc đầu: “Không có việc gì.”
Thương thế hắn nửa năm, cầm nửa năm quải trượng, chân phải rất ít chịu lực, dù sao mỗi một lần chịu lực, cũng sẽ cảm thấy toàn tâm đau đớn.
Mới vừa rồi tuy là chưa đứng được, nhưng tựa hồ không đau nữa.
Tiêu lục lang lấy quải trượng tới, lại thử đi một bước, xác định là thực sự không đau.
Hắn nhất quán không biểu tình gì, lúc này đây lại có chút ngốc lăng, nghiễm nhiên là không ngờ tới bản thân thật có thể trị đến nước này.
Vốn tưởng rằng cả đời sẽ cứ như thế, tiếp tục đau như thế…
“Tiêu huynh, ngươi rốt cuộc đã khỏi hẳn hay chưa?” Phùng Lâm thấy lo lắng hỏi.
“Ta không đau, chỉ là có chút không khí lực.” Tiêu lục lang nói.
Phùng Lâm nhịn không được hỏi: “Vậy… Vậy đây là thật khỏi chưa? Tại sao không khí lực a?”
Lão đại phu chậm rãi nói rằng: “Phùng công tử trước đừng có gấp, Tiêu công tử đã hết đau, đã nói giải phẫu là rất thành công. Nhưng dù sao bị thương lâu thế, khí huyết ứ trệ, gân cốt không còn chút sức lực nào, khớp cứng ngắc, còn cần tỉ mỉ điều trị, cộng thêm gian khổ huấn luyện.”
“Có thể khôi phục như trước không?” Phùng Lâm lo âu hỏi.
Lão đại phu không dấu vết nhìn Cố Kiều một mắt, cười nói: “Chỉ cần Tiêu công tử không sợ khổ cực.”
Kiều Kiều: Tướng công ngươi nhất định có thể!
Lục lang: Ân, ngươi có thể học biết viết chữ, ta có thể học bước đi.
Kiều Kiều tuyệt không muốn viết chữ: …