CHƯƠNG 44: CÔNG VĂN
Dịch giả: Luna Wong – mùng 1 tết của mọi người thế nào? Mùng 2 đã có dự tính gì chưa?
Giải phẫu thành công cho nhị đông gia cổ vũ lớn lao, hắn quyết định cùng Cố Kiều nói một chút chuyện nhận chẩn.
Dĩ nhiên, bởi vì sự quan trọng đại, có chút tin tức không quan hệ đến bệnh tình trước không nói, thí dụ như, trị không hết sẽ bị chém đầu các loại…
Vậy mà hắn căn bản còn chưa nói đối phương là ai, đã bị một tiếng của Cố Kiều cự tuyệt.
“Vì sao?” Nhị đông gia đầy mặt kinh ngạc.
Cố Kiều không chút nghỉ ngợi nói: “Quá xa, ta không xuất chẩn. Ngươi nói cho hắn biết, nếu hắn muốn trị bệnh, để bản thân hắn đến Hồi Xuân đường.”
“Ta…” Nhị đông gia đều bối rối, người ta đến ngự y đều có thể thỉnh đến phủ, làm sao có thể hạ mình hàng quý đến một y quán trấn nhỏ được chứ?
Nhị đông gia cười nói: “Không có xa hay không, ngay bên trong Ôn Tuyền sơn trang phụ cận Thanh Tuyền trấn.”
Cố Kiều nhướng mi: “Đều ra thôn trấn, còn không xa sao?”
“…” Nhị đông gia không lời chống đỡ.
Nhị đông gia thường xuyên cảm thấy Cố Kiều quá có khả năng, thực tại không giống một thôn phụ, nhưng mà giờ khắc này nàng lại ngại Ôn Tuyền sơn trang ngoài hai mươi dặm xa, thực lực diễn ra cái gì gọi là tiểu thôn phụ không đi xa nhà.
Nhị đông gia có chút ủy khuất nhìn về phía Cố Kiều: “Nói rồi, một tháng nhận chẩn một lần.”
Cố Kiều buông tay nói: “Đúng vậy, là nhận chẩn một lần, nhưng không phải xuất chẩn một lần a.”
Nhị đông gia: “…”
“Cố cô nương không đáp ứng thì không đáp ứng đi, tốt xấu là bảo Hồi Xuân đường chúng ta một cái mạng.” Vương chưởng quỹ biết được Cố Kiều cự tuyệt, âm thầm thở dài một hơi.
Nhị đông gia hết đường xoay xở nói: “Ngươi biết cái gì? Thiếp mời ta đều đưa đi rồi…”
Vương chưởng quỹ cả kinh tại chỗ nhảy dựng lên: “Đông gia! Ngươi nói gì?”
Nhị đông gia ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta đây không phải là suy nghĩ nàng nhất định có thể trị hết cho Tiêu công tử sao? Liền… liền sớm đưa bái thiếp.”
Toàn bộ Chiêu quốc đều biết tiểu công tử của Định An hầu phủ bị bệnh, dù là hậu quả trị hỏng rất nghiêm trọng, nhưng dưới số tiền lớn tất có dũng phu, vẫn có rất nhiều đại phu xếp hàng tới cửa xem chẩn cho tiểu công tử.
Nếu như hiện tại đệ thiếp mời, chờ xếp hàng tới bọn họ thì không chừng tiểu công tử đã không ở nhân thế.
Bookwaves.com
Vương chưởng quỹ quả thực không biết nên nói nhị đông gia cái gì cho tốt!
Cố Kiều hoàn toàn không biết đoạn đối thoạt của nhị đông gia cùng Vương chưởng quỹ, nàng đi đại đường lấy thuốc, vì không cho người nhìn ra nàng hốt thuốc trị liệu ma phong bệnh, nàng thêm vào vài dạng dược liệu, trùng hợp có thể ở nhà chế tác một chút kim sang dược.
Phùng Lâm trở về thư viện, Cố Kiều cùng Tiêu lục lang ngồi xe bò của La nhị thúc trở về thôn.
Tiêu lục lang tuy là không đau, nhưng chân phải còn chưa khôi phục, tạm thời không ném quải trượng được.
Hắn chống quải trượng cùng Cố Kiều đi trở về, rất xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa đứng ở cửa nhà bọn họ, kí hiệu trên xe ngựa có chút quen thuộc.
Xe ngựa nghiễm nhiên cũng vừa tới, xa phu vén rèm lên, tương một trung niên nam tử khí độ bất phàm đỡ xuống.
“Xin hỏi, là nhà của Tiêu lục lang sao?” Trung niên nam tử ở ngoài cửa khách khí hỏi.
“Ta chính là.” Tiêu lục lang nhàn nhạt lên tiếng.
Trung niên nam tử xoay người lại, thấy Tiêu lục lang cùng Cố Kiều, lộ ra một tia cười ôn hòa không ngớt: “Ta là quản sự của Thiên Hương thư viện, ta họ Lưu, viện trưởng cùng lão gia nhà ta để ta đưa vài thứ qua đây.”
Nếu là người Cố gia ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra hắn là nam tử trước đây đưa văn thư nhập học cho Cố Tiểu Thuận.
Hắn từ trong bao phục xuất ra một phong thư đưa cho Tiêu lục lang: “Đây là viện trưởng đưa cho ngươi.” Lại cầm một hộp gấm cho Cố Kiều, “Đây là lão gia nhà ta cho Cố tiểu công tử.”
Vừa nghe Cố Tiểu Thuận cũng có phần mà, hai người đoán được lão gia trong miệng hắn là ai.
Tiêu lục lang tiếp nhận thư tín, Cố Kiều tiếp nhận hộp gấm.
Cố Kiều nói: “Lưu quản sự vào nhà ngồi một chút đi.”
Lưu quản sự cười cười: “Không được, ta còn có việc, đi trước.”
Bookwaves.com
Lúc này, bà cô ở bên trong gọi Tiêu lục lang, Tiêu lục lang chống quải trượng vào phòng.
Lưu quản sự từ trong lòng xuất ra một túi gấm, đưa tới trên tay của Cố Kiều: “Đây là lão gia nhà ta đưa cho cô nương.”
“Vì sao đưa cho ta?” Cố Kiều hỏi.
Lưu quản sự cười nhưng không nói, chuyển thân lên xe ngựa.
Cố Kiều trở về nhà nhìn đồ lão giả đưa tới, cho Cố Tiểu Thuận chính là một cây bút lông sói thập phần tinh xảo, mà cho nàng lại là một khối dương chi noãn ngọc lưu tô ôn nhuận.
Thể chất nàng thiên hàn, noãn ngọc đeo ở trên người, hầu như là dán một khối bảo bảo ấm mê người.
Dù là Cố Kiều không thạo nghề cũng nhìn ra đây là một khối bảo ngọc, giá trị của nó tuyệt không dưới bút lông sói của Cố Tiểu Thuận.
Cố Kiều chống cằm, lẩm bẩm nói: “Ngô, còn cho là mình giấu được rồi nữa…”
Nguyên lai lão gia gia sớm biết là nàng nha.
Cố Kiều hết sức hài lòng với lễ vật năm mới của mình, vội chạy đi xem viện trưởng tặng cho Tiêu lục lang cái gì, kết quả là thấy gương mặt đen của Tiêu lục lang, ngồi ở trên ghế hận không thể xé nát cái gì.
“Làm sao thế?” Cố Kiều lộ ra một cái đầu nhỏ hỏi.
Tiêu lục lang nghĩ xem có nên có hủy thi diệt tích chứng cứ hay không, thế nhưng Cố Kiều đã đi qua đây, thành công cầm công văn trong tay hắn lén.
“Cái này là cái gì nha? Còn giống như có con dấu của nha môn.” Cố Kiều chỉ vào một chữ bản thân vừa học qua trên công văn, thì thầm, “Thi. Là có cuộc thi sao?”
“… Ân, thi huyện.”
Viện trưởng ghê tởm, dĩ nhiên ở sau lưng hắn báo tên cho hắn đi thi huyện!
Hắn tuyệt không muốn thi huyện! ! !
“Ngươi báo?” Cố Kiều hỏi.
“Viện trưởng báo.” Tiêu lục lang cắn răng nói.
Cái này để Cố Kiều rất kinh ngạc: “Cả lớp đều báo sao?”
“Hẳn không có.” Tiêu lục lang nói.
Cũng đúng, Cố Tiểu Thuận không có.
Tiêu lục lang xếp hạng đếm ngược nổi tiếng nhất lớp, từ nhập học đến nghỉ đông, không có một cuộc thi ra vượt qua hạng ba từ dưới lên. Chỉ với loại thành tích bùn không trét được tường này, viện trưởng đại nhân đều không buông tha, còn tự thân báo danh cho hắn thi huyện, đây là giáo sư nhân dân vĩ đại cỡ nào a!
Hình tượng của viện trưởng ở trong lòng Cố Kiều trong nháy mắt cao lớn lên!
“Tướng công, ta cảm thấy, chúng ta nên đi bái phỏng viện trưởng một chút, tặng cho hắn chút lễ!”
Thành tích của tướng công kém như vậy, còn không nhanh chóng làm tốt quan hệ với viện trưởng sao?
“Không nên.” Tiêu lục lang biểu thị cự tuyệt, thấy Cố Kiều đầy mặt kinh ngạc nhìn mình, không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, “Quá xa.”
Cố Kiều hỏi: “Ở nơi nào nha?”
Tiêu lục lang đè lại lương tâm muốn tạo phản: “Phụ cận Ôn Tuyền sơn trang, đều ra thôn trấn rồi.”
Cố Kiều mất trí nhớ một giây với chuyện ở y quán: “Không có xa! Một chút cũng không xa! Ngươi ở nhà an tâm dưỡng thương, ngày mai ta và Tiểu Thuận sẽ đi!”
Nhị đông gia: Ta hoài nghi ngươi hai nhân cách, đồng thời đã nắm giữ chứng cứ!
Bình luận khu khôi phục lạp, hoan nghênh lai đùa giỡn ~