Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 46: HÔN MÊ

Dịch giả: Luna Wong – Vì để chạy kịp manhua, ta lại bão tới chương 55 hen. Cảm ơn mọi người đã chạy sang đây ủng hộ ta.

Dưới đền thờ có hai danh thị vệ canh gác, khác biệt với hộ viện của đại hộ nhân gia trên trấn, vóc người của bọn họ khôi ngô, nhãn thần sắc bén, tay cầm trường thương, tư thế oai hùng cao ngất, vừa nhìn liền biết nghiêm chỉnh huấn luyện, quy củ nghiêm minh.

Vì sớm rất nhiều ngày đã đưa thiếp mời, tên của nhị đông gia thình lình trong danh sách, thị vệ thả hắn đi vào.

Hắn chỉ vào lão đại phu cùng Cố Kiều nói: “Đại phu của Hồi Xuân đường chúng ta và dược đồng của hắn.”

Nữ tử làm dược đồng cũng không thông thường, nhưng cũng không phải là không có.

Thị vệ không nói gì, lại nghi ngờ cái sọt của Cố Kiều.

“Bên trong chứa cái gì?” Một gã thị vệ hỏi.

Cố Kiều trực tiếp đưa sọt cho hắn xem.

Thị vệ lục lục, phát hiện bên trong chính là một ít hàng núi và một rương nhỏ rách rưới, hắn trả lại sọt cho Cố Kiều.

“Theo con đường này đi thẳng về phía trước, đi qua lương đình thứ nhất sẽ có người đón các ngươi.” Thị vệ chỉ đường cho ba người.

Nhị đông gia chắp tay nói tạ ơn, cùng Cố Kiều, lão đại phu cất bước đi đến lương đình.

Đi chưa được mấy bước, ngoài đền thờ có một chiếc xe ngựa đến, nhị đông gia chỉ coi là người sơn trang của, không quá để bụng, vậy mà lại bị một đạo thanh âm trung khí mười phần gọi lại: “Phía trước mà có phải là đại gia không?”

Bước chân của nhị đông gia ngừng lại, kinh ngạc xoay người sang chỗ khác, kết quả là thấy một nam nhân vóc người mập mạp tuổi cùng Vương chưởng quỹ không sai biệt lắm ra sải bước đi tới chỗ hắn.

Đi theo phía sau nam nhân là một đại phu hơn năm mươi tuổi và một tiểu dược đồng cõng rương y dược.

Sắc mặt của nhị đông gia trầm xuống.

Nam nhân lại coi như không nhìn thấy chán ghét của hắn, cười tủm tỉm đi lên trước, chắp tay thi lễ một cái: “Đại gia, trùng hợp như vậy. Đại gia biết ta sẽ dẫn người đến chữa bệnh cho tiểu công tử, nên đặc biệt ở chỗ này chờ ta sao? Bất quá, hai vị này là ai vậy?”

“Đại phu của Hồi Xuân đường.” Nhị đông gia nhàn nhạt nói.

Hai vị đều là, nhị đông gia không nói tỉ mỉ, nam nhân lại chuyện đương nhiên cho rằng đại phu chỉ có một mình lão đại phu, nha đầu có bớt xấu trên mặt này chỉ là một tiểu dược đồng.

“Hắn là ai?” Cố Kiều hỏi nhị đông gia.

Bookwaves.com

Nhị đông gia lạnh lùng nhìn nam tử nói: “Quản sự của Hồ gia, chưởng quỹ của Hồi Xuân đường kinh thành.”

“Ta họ Hà.” Hà quản sự cười nói với Cố Kiều.

Cố Kiều liếc hắn một mắt: “Hà trong hoa sen sao? Cái loại màu trắng đó hả.”

Hà quản sự: “. . .”

Không hiểu cảm thấy nàng đang mắng ta.

“Chúng ta đi.” Nhị đông gia lười lá mặt lá trái với hắn.

Hà quản sự gọi hắn lại lần nữa, trong giọng nói sinh ra vài phần giọng mỉa mai: “Nguyên lai đại gia cũng là vội tới chữa bệnh cho tiểu công tử a, chẳng biết lão gia cùng đại đông gia có biết chuyện này hay không?”

Tự nhiên. . . Không biết, nếu hắn báo việc này với nhà, lão gia tử nhất định là người thứ nhất không đồng ý.

Nhị đông gia siết chặt nắm tay, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Lúc này, Cố Kiều lên tiếng: “Lão gia là ai? Đại đông gia là ai?”

Nhị đông gia hít sâu một hơi: “Lão gia là cha ta, đại đông gia. . . Là đệ đệ ta.”

Cố Kiều không giải thích được: “Vì sao đệ đệ ngươi làm đại đông gia? Ngươi chỉ làm nhị đông gia? Ngươi là thứ xuất sao?”

Cũng không.

Hắn là đích xuất.

Là đích trưởng tử chân chính của Hồ gia.

Thế nhưng thân nương hắn đi sớm, ngay sau đó cha hắn thú tục huyền, không bao lâu hậu nương liền sinh hạ đệ đệ, đệ đệ hắn thông minh hơn hắn, càng đòi lão gia tử vui hơn hắn.

Lão gia tử dần dần đã quên còn có một đích trưởng tử như hắn, lấy hắn hèn hạ kém tài làm lý do ném hắn tới một Hồi Xuân đường ở trấn nhỏ xa xôi, gia nghiệp Hồ gia lại hầu như giao cho đệ đệ hắn.

Nhị đông gia này của hắn, kỳ thực cũng liền làm cho êm tai.

Hà chưởng quỹ chỉ là một chưởng quỹ mà thôi, nhưng ỷ vào mình là tâm phúc của đại đông gia, liên đới không để nhị đông gia Hồ gia chính chủ này vào mắt: “Tiểu công tử của Định An hầu phủ không phải bình dân trên trấn, chữa chết thì chữa chết, ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, hại toàn bộ Hồ gia!”

Cố Kiều nhìn về phía hắn, phiền táo nói rằng: “Thích gáy như thế, ngươi là gà trống sao?”

Hà chưởng quỹ nghẹn.

Cố Kiều ba người ly khai.

Bọn họ đi qua lương đình, quả thực gặp mấy hạ nhân sơn trang.

Quần áo của các hạ nhân còn thể diện hơn những chủ tử của đại hộ nhân gia trên trấn, dung mạo khí độ cũng không tục, đối nhân xử thế mặc dù không thuần phác giống gia bộc của viện trưởng bên kia, nhưng đều theo quy củ, có nề nếp, để người lựa không ra lỗi.

Ba người Cố Kiều được một sai vặt lĩnh đi, ba người Hà chưởng quỹ mới qua đây.

“Lại là Hồi Xuân đường? Hồi Xuân đường rốt cuộc tới mấy người?” Tiếp đãi Hà chưởng quỹ chính là một nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng.

Đừng thấy phía sau Hà chưởng quỹ có Hồ gia cùng Hồi Xuân đường chống lưng, nhưng hắn căn bản không dám làm bộ làm tịch với bất kỳ một tiểu nha hoàn nào của hầu phủ.

Hà chưởng quỹ khách khí cười nói: “Cô nương, người tỉ mỉ nhìn lệnh bài kia, ta mới là người của Hồi Xuân đường kinh thành, mấy người kia là Hồi Xuân đường của Thanh Tuyền trấn, không quan hệ với Hồi Xuân đường kinh thành còn có Hồ gia chúng ta! Một hồi nếu là xảy ra chuyện a, mong rằng cô nương không nên trách tội đến trên đầu Hồi Xuân đường chúng ta.”

Bookwaves.com

“Không phải đều là Hồi Xuân đường sao?” Nha hoàn hỏi.

“Không giống, không giống.” Hà chưởng quỹ cười nói.

Nha hoàn suy nghĩ một chút: “Các ngươi chỉ là trùng tên y quán sao?”

“Ách. . . Cũng có thể nói như thế.” Trong lúc nhất thời Hà chưởng quỹ tìm không được giải thích thích hợp hơn.

Nha hoàn gật đầu: “Đã biết, hầu phủ chúng ta sẽ không liên lụy người không liên hệ.”

Hà chưởng quỹ thở dài một hơi, đại gia dong nhân kia căn bản thỉnh không được đại phu lợi hại, không thôi trước đây cũng sẽ không mượn Trương đại phu của Hồi Xuân đường kinh thành qua tọa chẩn, lúc này đây, hơn phân nửa là chuyện xấu.

May mà hắn cơ linh, đúng lúc phủi sạch quan hệ với đại gia.

Ba người Hà quản sự đi nhanh, lúc ba người Cố Kiều đến đó, bọn họ cũng đến rồi.

Nha hoàn đồng hành với Hà chưởng quỹ đẩy ra mành vào chính phòng, thấp giọng nói với quản sự ma ma: “Ba người kia mới là Hồi Xuân đường kinh thành, ba người kia là trên trấn.”

Ý này, như là ba người Cố Kiều cọ danh tiếng của bọn họ.

Loại sự tình này quản sự ma ma thấy nhiều, bất quá nếu đều tới, không có đạo lý không xem chẩn liền đuổi người đi ra, nàng nói: “Để ba người kia tới trước.”

“Được.” Nha hoàn đáp ứng.

Nha hoàn gọi ba người Hà chưởng quỹ vào.

Tiểu công tử bị bệnh nhiều năm, mời không ít đại phu, nhưng đại phu từng xem chẩn đều bị hạ lệnh phong khẩu, bởi vậy trên phố cũng không biết tiểu công tử rốt cuộc bị bệnh gì, lại bệnh nặng bao nhiêu.

Hà chưởng quỹ lần này mang tới là một vị thần y ở Giang Nam làm có tên tái thế Hoa Đà, vưu kì am hiểu nghi nan tạp chứng, trước khi tới hai người đều tin tâm tràn đầy, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua, thần y đã choáng váng.

“Làm sao vậy, Liêu thần y?” Hà chưởng quỹ hỏi.

Liêu thần y không trả lời Hà chưởng quỹ, mà là quay đầu hỏi nha hoàn trong phòng: “Tiểu công tử hôn mê đã bao lâu?”

“Mười ngày.” Nha hoàn nói.

Mặt của Liêu thần y trắng nhợt.

Hắn kiên trì chẩn mạch cho tiểu công tử, sau đó lảo đảo đứng lên.

“Thứ cho Liêu mỗ y thuật nông cạn, vô pháp trị liệu cho tiểu công tử, quý phủ. . . Mời cao minh khác đi!”

Hắn chân chính muốn nói là, tiểu công tử nhà ngươi mắc chính là bệnh tim, loại bệnh này vốn là vô pháp trị hết, còn liên tiếp hôn mê mười ngày, đại la thần tiên cũng không cứu sống nổi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi!

Hôm nay là cố đỗi đỗi login một ngày


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui