CHƯƠNG 47: CẤP CỨU
Dịch giả: Luna Wong
Liêu thần y nói xong liền như chạy trốn đi ra, hắn sợ bản thân không đi nữa sẽ không đi được, tiểu công tử vừa chết, vậy thành ra hắn trị chết!
“Ai! Liêu thần y, Liêu thần y!” Hà quản sự không ngờ tới thần y đại đông gia tiêu số tiền lớn mời tới không tranh khí như thế, trị cũng không trị liền chạy!
Bất quá hắn cũng minh bạch tại sao Liêu thần y lại chạy, thật sự là tình huống của tiểu công tử quá tệ, hắn không phải đại phu đều nhìn ra tiểu công tử sắp không được.
Thảo nào nghe nói hầu phu nhân đến tết cũng không đón, mỗi ngày dùng đầu gối quỳ bò lên trên núi, một bước một dập đầu, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cho tiểu nhi tử.
Đây quả thật không phải là sức người có khả năng vãn hồi…
Hà quản sự đuổi theo.
Tiểu dược đồng kia cũng theo sư phụ thật nhanh chạy mất, Hà quản sự đến vạt áo cũng đuổi không kịp.
Nhị đông gia thấy ba người hốt hoảng ra, đáy lòng có không rõ suy đoán, thấy Cố Kiều đứng dậy dự định đi vào trong, hắn đột nhiên ngăn cản Cố Kiều: “Ta đột nhiên nhớ tới Hồi Xuân đường còn có chút việc.”
Cố Kiều: “Nga, vậy ngươi quay về xử lý đi.”
Nhị đông gia: “Ngươi theo ta cùng nhau trở về.”
Nhị đông gia muốn để Cố Kiều chữa bệnh cho tiểu công tử, đó là thành lập ở trên tiền đề Cố Kiều có thể trị hết cho đối phương, nhưng hình dạng của ba người Hà quản sự để hắn sinh ra dao động.
Phía sau Hà quản sự là đệ đệ hắn, khả năng của đệ đệ hắn hắn vẫn rõ ràng, mời tới nhất định là thần y địa phương, thần y đi vào liền đi, chỉ có thể nói rõ tiểu công tử đích xác không chữa được.
Y thuật trị liệu có thể thiên nghìn vạn, nhưng phán định tử vong chỉ dùng một loại là đủ rồi.
Hắn không thể gài bẫy Cố Kiều.
Lúc này Cố Kiều đi vào, tiểu công tử có khả năng trực tiếp sẽ chết ở trước mặt nàng, như vậy, nàng cũng sẽ vô pháp toàn thân trở lui.
Cố Kiều đương nhiên sẽ không không lĩnh ngộ được ý của hắn.
Kiếp trước nàng đã làm bác sĩ, nhưng đây chẳng qua là thân phận yểm hộ nàng, nàng thuộc về người không tốt lành gì, nàng sẽ không lấy mạng của mình để cược.
“Được, chúng ta đi.” Cố Kiều gật đầu.
Ngay một chốc Cố Kiều xoay người, ngực bỗng nhiên rút một cái.
“Công tử ——” buồng trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn.
Tiểu công tử ở trên giường co quắp.
Cố Kiều đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Bookwaves.com
Nàng không gì sánh được xác định bản thân không có sinh bệnh, nên loại cảm giác tâm hoảng hoảng này quả thực tới mạc danh kỳ diệu.
“Lẽ nào ta đây có y đức vậy sao? Theo đuổi bệnh nhân mặc kệ lương tâm ta bất an đến trình độ đau lòng sao?”
Hắn đau, nàng cũng đau.
Thật là kỳ quái.
Cuối cùng Cố Kiều vẫn đi vào.
Trong phủ có ngự y, đang phối dược cho tiểu công tử, không ở trong phòng tiểu công tử, các hạ nhân vội vàng đi thỉnh.
Trong một mảnh hỗn loạn, không người để ý Cố Kiều có phải vào phòng hay không.
Cố Kiều đi tới trước giường thì hắn đã không có nhịp tim.
Thần sắc của Cố Kiều nghiêm túc, không nói hai lời đi lên giường, quỳ gối bên cạnh thân tiểu công tử, hai tay đè lại lồng ngực của hắn, bắt đầu vì hắn làm cấp cứu phục hồi trái tim.
“Cố cô…” Nhị đông gia vừa vào nhà liền bị một màn trước mắt sợ ngây người, nha đầu này ở làm cái gì với tiểu công tử thế?
Cố Kiều lúc này không để ý tới chuyện y dược rương bạo lộ hay không, nghiêm mặt nói: “Bảo vệ cửa! Đừng để cho người tiến đến!”
“… Được!” Đầu óc của nhị đông gia vẫn như gỗ, nhưng dùng tốc độ nhanh nhất khép của lại.
Lão đại phu lưu tại trong phòng, xem có cái gì để mình có thể giúp một tay.
Cố Kiều đè một lát, đối phương không có bất kỳ phản ứng nào: “Lấy dược tương của ta ra! Đốt hết nến lên! Hết thảy đốt lên!”
Lão đại phu vội vàng lấy cái rương nát trong sọt ra, lại phát hiện mình mở không ra.
Cố Kiều tự mở rương, hắn đi đốt ngọn đèn.
Cố Kiều chích cho tĩnh mạch của tiểu công tử một mũi adrenalin.
Lão đại phu quả thực mục trừng khẩu ngốc, nha đầu này… Lấy cái gì kỳ kỳ quái quái chích vào trong gân mạch của tiểu công tử thế?
Mũi adrenalin đầu tiên tiêm xong, hiệu quả không lý tưởng.
Mà lúc này, quản sự cùng nha hoàn của hầu phủ mang theo ngự y tới rồi, nhị đông gia nhớ kỹ căn dặn của Cố Kiều, đi nhanh bước ra, chặn đường đi của bọn họ.
“Ngươi là ai?” Quản sự ma ma tức giận hỏi.
Một sai vặt vừa mới đưa ba người Cố Kiều tới, hắn đã đi ra, ở đây chỉ có một nha hoàn Ngọc Nha nhi nhận ra hắn, Ngọc Nha nhi là hạ nhân đưa Hà chưởng quỹ tới.
Ngọc Nha nhi chỉ vào hắn nói: “Ta nhận ra! Hắn giả mạo Hồi Xuân đường kinh thành!”
Nhị đông gia nghiêm mặt nói: “Cái gì giả mạo? Chúng ta chính là Hồi Xuân đường! Chỉ không phải gian ở kinh thành thôi!”
Ngọc Nha nhi cáo trạng: “Ma ma ngươi xem! Hắn thừa nhận rồi!”
Nhị đông gia không hiểu ra sao, không phải, cô nương, ta là ý đó sao?
Quản sự ma ma mặc dù không xuyên tạc ý của nhị đông gia, nhưng không quá để y quán ngoài kinh thành vào mắt, có thể để cho bọn họ tiến đến đều là bởi vì hầu phu nhân cùng đường, ngựa chết chữa như ngựa sống mà thôi.
“Ngươi chận ở chỗ này ý gì?” Nàng lạnh giọng hỏi.
Nhị đông gia đánh bạo cho bản thân, nói: “Đại phu Hồi Xuân đường chúng ta đang ở bên trong cứu giúp tiểu công tử nhà ngươi, không muốn tiểu công tử nhà ngươi xảy ra chuyện, tốt nhất chớ vào đi quấy rầy nàng!”
Bookwaves.com
“Ma ma, bọn họ gạt người!” Một tiểu nha hoàn nói.
Nàng ở trong phòng đều nhìn thấy, tiểu công tử đã không thở nữa!
“Ngươi xác định có thể cứu tiểu công tử?” Thanh âm của quản sự ma ma nghiêm nghị dường như dao nhỏ treo ở đỉnh đầu của nhị đông gia.
Sau lưng của nhị đông gia mạnh toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thật là ma ma xảo trá, đây là tính trách nhiệm ở trên đầu bọn hắn, nếu tiểu công tử gặp chuyện không may, không phải các nàng khán hộ bất lực, mà là Hồi Xuân đường cứu trị vô phương.
Kỳ thực các nàng đã khán hộ rất tận tâm, chỉ là tiểu công tử như chết, dù sao cũng phải có người cõng tội, thừa thụ lửa giận của hầu gia cùng hầu phu nhân.
Ai sẽ nguyện ý là mình chứ?
Bắp chân của nhị đông gia đều đang run a.
Cố cô nương, ngươi rốt cuộc được chưa a?
Không được.
Đã dùng đến mũi adrenalin thứ ba rồi!
Lão đại phu cũng dần dần ý thức được không được bình thường, dù là hắn không biết loại thuốc chích ngạc nhiên cổ quái này làm sao tới, nhưng cũng minh bạch chúng nó nhất định là dùng để kéo dài tính mạng.
“Cố cô nương… Buông tha đi…”
“Ta thử một lần nữa!” Cố Kiều đếm xong thời gian, chích mũi thứ tứ vào trong thân thể của tiểu công tử.
Nếu như múi này không được nữa, nàng cũng hết phương pháp…
Ngoài cửa mọi người chờ không nổi nữa, từng giây từng phút đối với mọi người mà nói đều là dày vò.
Mồ hôi lạnh của nhị đông gia cộp cộp nhỏ ở trên mặt đất.
Mâu quang của quản sự ma ma lệ: “Phá cửa cho ta!”
Hai bộc phụ thô lỗ hữu lực tiến lên đẩy nhị đông gia một cái, nhấc chân liền đá cửa, bỗng nhiên, nha hoàn Ngọc Nha nhi lên tiếng: “Ma ma! Ngươi nghe!”
Quản sự ma ma làm một thủ thế, mọi người trong nháy mắt an tĩnh.
“… thật ồn.”
Là thanh âm của tiểu công tử.
Rất nhỏ, rất suy yếu.
Các nàng đã có mười ngày chưa từng nghe thanh âm của tiểu công tử, các nàng thật cho rằng tiểu công tử sắp đi, nhưng mới vừa rồi… Mới vừa rồi…
“Ngươi, các ngươi là đều nghe thấy được chứ?” Quản sự ma ma lần đầu cảm giác mình khẩn trương như vậy.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng bọn hắn quả thực nghe thấy được!